Trụy Ưng Nhai cao vạn trượng, là một đường đi thẳng xuống dưới, kết hợp với thung lũng trở thành một khu vực giống như một ổng khói, khẽ bất cẩn là sẽ lập tức rơi vào trong tuyệt địa, toàn bộ nơi này có màu đỏ sậm, hình như là từng bị máu nhuộm qua vậy.
Theo hầu tử kể lại, đúng là do đại chiến kinh người gây nên, bị máu của các cường giả nhuộm thành loại màu sắc này, sau đó vĩnh viễn không phai màu.
Bọn họ thả người rơi xuống, bên tai vang lên tiếng gió vù vù, nhanh chóng rơi xuống, gió táp vào da thịt mọi người, các loại mây mù màu đen và sát khí cuồn cuộn mãnh liệt.
- Lớn hơn rồi kìa, hình như càng xuống dưới thì càng rộng lớn hơn thì phải?
Lệ Thiên ngạc nhiên.
Phía dưới, mơ hồ có thể thấy được các dãy núi phập phồng, bình nguyên trống trải, rộng mênh, mông bát ngát, nơi đó là một thung lũng, nhìn có vẻ rất giống như một mảnh đại lục.
- Vào thời thái cổ, nơi này trở thành một mảnh chiến trường...!
Năm đó, có rất nhiều người chết trận, trên chiến trường thái cổ này, nơi nơi đều là xác người, lệ khí bốc lên tận trời, dường như đi lại ban ngày cũng gặp quỷ, khung cảnh rất bi thảm, tràn ngập tiếng quỷ khóc thần gào.
Bời vì người chết trận quá nhiều, phiến địa vực rộng lớn này gần như sắp trở thành một địa ngục trên trần gian, đã xảy ra rất nhiều việc quỷ dị tại đây.
Cuối cùng, một vị cổ Hoàng không biết thuộc niên đại nào, dùng đại pháp lực thu hết tất cả vùng đất này vào trong lòng bàn tay, luyện hóa xong, ném xuống Trụy Ưng Nhai, mới tạo thành cảnh tượng này.
Sau đó không lâu, bọn họ hạ xuống mặt đất, phía trước vô cùng trổng trải, mở Thần Nhàn ra thì có thể thấy được các cảnh vật tại đây, tuy nhiên mọi thứ đều có chút tối tăm u ầm.
- Có người!
Bọn họ vô cùng kinh hầi. có hai mươi mấy người đang canh giữ tại lối vào chiến trường, vẫn không nhúc nhích, mặc chiến y cổ xưa, giống như các binh lính đến từ cõi u minh vậy.
- Đây là Luyện Ngục thủ hộ giả hay sao, chẳng lẽ trên đời thực sự có âm điện thiên tử ư?
Lý Hắc Thủy vô cùng kinh hãi.
- Không phải, bọn họ là cổ tộc, nếu ta không có lầm thì hẳn là người của Nguyên Thủy Hồ, canh giữ tại đây, bên trong đã xảy ra chuyện gì, hoặc là có bí bảo nào đó chăng?
Hầu tử vô cùng kinh ngạc.
- Nguyên Thủy Hồ?
- Là một đại Hoàng tộc thời thái cổ, cũng chính là chủng tộc của tên Nguyên Cổ kia!
Hầu tử nói.
- Các ngươi là ai, vì sao dám xông vào Luyện Ngục?
Hai mươi mấy người phía trước lên tiếng quát hỏi.
- Là... Thánh Hoàng tử!
- Còn có Thánh thể Nhân tộc nữa!
Hiển nhiên, nhất mạch Đấu Chiến Thánh Viên vẫn khiến cho cả thái cổ cũng kinh hãi, các tộc đều nhận ra. Mà Diệp Phàm cũng là vì một trận chiến tại Thần Thành, chém giết khiến người ta phải khiếp sợ, làm cho rất nhiều cổ tộc nhớ kỹ trong lòng, đã từng nhìn qua hình vẽ của hắn.
- Vì sao các ngươi lại ở đây?
Hầu tử hỏi.
- Đi!
Những người này nghe vậy, tất cả đều biến sắc, cả nhóm nhanh chóng phóng vào phía trong thung lũng.
Diệp Phàm và hầu tử đồng loạt ra tay, một người thì huyết khí màu vàng xông lên tận trời, một người thì toàn thân phát ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi về phía trước, pháp thân cao lớn tới tận nghìn trượng, một cước đạp thẳng về phía trước, cắt ngang con đường phía trước của bọn họ, thiếu chút nữa đã trực tiếp đạp vào bọn họ rồi.
Phốc... Phốc...!
Những Cổ tộc này thấy vậy, tất cả đều rất rõ ràng, ai nấy đều tự bạo thân thể, hóa thành hai mươi mấy đám sương máu, chết ngay tại chỗ.
- Ngoan độc như vậy ư!
Diệp Phàm kinh dị, vươn ra một bàn tay to lớn, bắt lấy thần niệm vỡ nát của bọn họ, muốn quan sát cẩn thận.
- Đây là...!
Hắn chỉ phục hồi được một hình ảnh, trí nhớ, đó là một nam một nữ đi vào trong sơn cốc, những người này không kịp ngăn cản, đó là Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn.
Trong Luyện Ngục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại đưa tới cổ Hoàng tộc Nguyên Thủy Hồ, ngay cả truyền nhân của Độc Nhân cũng xuất hiện, thật sự là chuyện lạ.
Diệp Phàm muốn thu lấy nhiều hơn các mảnh vụn thần niệm, nhưng căn bản không kịp, đều bị sát khí phá nát, trở thành mây khói, không còn tồn tại.
- Trong Luyện Ngục có biến cố, mọi người phải cẩn thận!
Hầu tử nhắc nhở.
Nơi đây không biết là bị một nhân vật nào thay mặt cổ Hoàng mà phong ấn lại, mà phụ thân hầu tử chính là Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng đã tới đây, hơn nữa lại còn tại nơi này giết chết một Thánh linh, nơi đây cũng không phải là vùng đất an bình gì cả.
- Hơn phân nửa là sẽ có cường giả Nguyên Thủy Hồ ở trong đó, Nguyên Cổ cũng có thể ở trong này, nhất định phải lưu ý!
Đoạn Đức nói.
- Hoa Vân Phi và Lý Tiểu Mạn cũng đi vào, nếu gặp được, cần phải giết chết bọn chúng!
Diệp Phàm trầm giọng nói.
Sau đó, bọn họ đi về phía trong của chiến trường rộng lớn vô ngần này, thật sự giống như một mảnh đại lục, vô biên vô hạn, không thấy điểm cuối.
Đi được hơn mười dặm, Diệp Phàm mở ra Thiên Nhãn, nhìn thấy một mảnh đất hoang dưới bóng hoàng hôn, còn có một số sương mù màu đen đang lượn lờ, rất tịch mịch và âm trầm.
Sau đó không lâu, bọn họ gặp được một mảng lớn các mộ phần, tòa nào cũng lớn như một ngọn núi nhỏ, to lớn mà hùng vĩ, có chút dọa người.
- Ở phía trên nhìn vào, ta còn tưởng rằng đây là dãy núi, không ngờ được thì ra chúng là các mộ phần san sát nhau.
Lệ Thiên líu lưỡi.
Lúc này ánh mắt Đoạn Đức chợt sáng lên, xoa xoa tay, muốn bước về phía trước.
- Trước hết phải làm chính sự đã, bây giờ không phải lúc cho ngươi đi trộm mộ!
Diệp Phàm nói một câu kéo hắn lại.
- Những người được chôn cất tại đây đều là cường giả, nếu không thì thi thể sẽ chẳng có ai để ý tới đâu, nhưng hẳn là không có vật gì bồi táng theo cả!
Hầu tử nói.
Bọn họ cẩn thận đi về phía trước, rốt cục tiến vào trong một khu vực trống trải, khắp nơi đều là thi thể, có lẽ nên gọi là hóa thạch thì đúng hơn, bởi vì chúng đã hóa thành đá cả rồi.
Dõi mắt không nhìn thấy điểm cuối, mà nơi này chỉ là một góc của chiến trường thái cổ mà thôi, khó có thể tưởng tượng được, năm đó đã chết bao nhiêu người.
Ầm!
Đột nhiên, phía trước phát ra một cỗ khí tức kinh thiên, lạnh lẽo khiếp người, cường đại như bọn họ mà cũng đều cảm thấy toàn thân lạnh như băng, giống như rơi xuống hầm băng.
- Đạo gia ta có một loại dự cảm, có lẽ có thể đào ra được một phần mộ của cổ Hoàng, hoặc có thể là một ngôi mộ của tiên nhân, thậm chí còn có thể đào ra Diêm La điện cũng nên!
Đoạn Đức khẽ xoa xoa tay, hắn hoàn toàn dựa vào trực giác mà nói.
- Đó là...!
Diệp Phàm biến sắc, vô cùng rung động, ngơ ngác nhìn về phía trước, muốn mắng Đoạn Đức cái tên miệng quạ đen này.
Những người khác đều không thấy, mặc dù tu thành Thiên Nhãn, hoặc là Hoả Nhàn Kim Tinh của hầu tử cũng không được, nhưng ai nấy đều cảm nhận được một cỗ khí tức thê lương thảm thiết, như có ngàn vạn sinh linh đang gào khóc, có một bầy hung thú hoang dã đang lao nhanh qua vùng đất này.
- Âm binh mượn đường!
Sắc mặt Diệp Phàm trở nên cứng lại.
Hắn thấy được một hình ảnh khó tin, từng đội âm binh nối tiếp nhau đi tới, trên người mặc các trang phục cổ xưa, hoặc cầm thiết qua, hoặc là cầm chiến mâu rỉ sắt, dàn hàng ngang ở phía trước, lao nhanh tới, ước chừng có đến mấy vạn người, đang giết về phía trước xa xôi vô tận.
Đây chẳng phải là cảnh tượng quỷ dị mà Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già, nảy sinh điềm xấu, sau đó mới có thể nhìn ra sao, hiện tại hắn lại thấy được, hắn cảm thấy thân thể lạnh buốt, trở nên thất thần.
Âm binh mượn đường, theo nhịp mà đi, cả thiên địa cũng đều phải run rẩy, bọn họ giống như đang đi từ thời viễn cổ tới đây, giết về phía những nơi xa xăm không biết tên, khí tức man hoang bốc lên tận trời.
Trương Lâm lúc tuổi già, nảy sinh ra điềm xấu, hành động quỷ dị khó lường, tiến vào Thần Khư, tiến vào Tiên Lãng Mộ, gặp được âm binh mượn đường, Thánh nhân viễn cổ cũng đều phải tránh đường.
Tinh kỳ phấp phới, âm binh qua đường, giết về nơi xa xăm không rõ, khiến cho lòng người tràn ngập nỗi sợ hãi, Diệp Phàm ngăn những người còn lại, không cho ai nhúc nhích, sợ làm kinh động tới bọn chúng.
Ngoại trừ hắn ra thì không ai có thể nhìn thấy nữa. Mặc dù Đoạn Đức tinh nghiên Mộ Táng Học, lúc này toàn thân lông tóc dựng đứng, sinh ra cảm ứng gì đó không rõ, nhưng lại cũng cũng không nhìn thấy gì cả.
- Âm binh mượn đường ư?
Khi mấy vạn âm binh đi khỏi, mọi người nghe thấy Diệp Phàm nói ra, tất cả đều cả kinh kêu lên.
Âm khí trong lòng đất quá nặng, có thể hình thành một ít âm linh, có khi cũng bị người ta gọi là âm binh, nhưng tuyệt đối không giống với loại vừa đi qua khi nãy, đây chính là minh binh, là loại khiến cho người ta không thể chân chính lý giải được.
- Ta đã tu thành Âm Dương Thiên Nhãn, không ngờ ngay cả một bóng dáng cũng không nhìn thấy, chỉ có trực giác nói cho ta biết có một đám tồn tại đáng sợ vừa đi ngang qua...!
Đoạn Đức vẻ mặt sợ hãi.
- Ta từng được nghe Vô Thủy Đại đế nói qua, có một số nơi sẽ sinh ra quá âm binh... Nhưng cụ thể như thế nào thì ta lại... không để ý!
Hắc Hoàng ảo não.
Diệp Phàm là người không bình tĩnh nhất, Nguyên Thiên Sư vào lúc tuổi già thì mới có thể nhìn thấy cảnh tượng quỷ dị này, mà nay hắn liền lại thấy được, đây là điềm báo gì đó hay sao?
- Ta nhớ ra rồi, trên một quyển bút ký của một tiền bối có ghi lại, người đạt được thành tựu cao nhất về Phong Thủy Táng Học khi tuổi già liền tiến vào Âm phủ, gặp được các âm binh!
Đoạn Đức rất nhanh vung nắm tay lên khẳng định.
Nhưng bản bút ký kia lại cũng không được đầy đủ, căn bản là chưa được viết xong, vị tiền bối kia giữa đường bị dọa chết, mang theo nét hoảng sợ mà tọa hóa trong căn nhà đá dưới lòng đất.
Mấy người nghe vậy, lập tức sởn tóc gáy, dựa theo lời Đoạn Đức nói, người đạt thành tựu cao nhất trong Phong Thủy Táng Học rất ít khi chết già, những điều đó cũng chẳng có gì là lạ cả.
- Chúng ta đuổi theo xem thế nào, rốt cuộc bọn họ muốn đi đâu!
Diệp Phàm nói, nhìn thấy cảnh này, hắn lại nghĩ đến Nguyên Thiên Sư lúc tuổi già, trong lòng câm thấy bất an, nếu không tìm hiểu rõ ràng thì lúc nào cũng canh cánh cảm giác sợ hãi.
Đoạn Đức ngay cả hai chân cũng nâng lên, vô cùng đồng ý, hắn cho rằng Phong Thủy Táng Học là một tấm bia to lớn ngay trước mặt, chỉ cần vạch trần một bí mật muôn đời này, hắn sẽ trở thành một truyền kỳ trong lịch sử.
- Thật sự là khiến người ta sợ hãi, tuy nhiên ta nghe nói qua rằng máu của hắc cẩu cũng có thể dùng để trừ tà được...!
Lệ Thiên lẩm bẩm.
Sắc mặt Hắc Hoàng lập tức trở nên khó coi, quay đầu nhìn về phía hắn, lộ ra bộ răng nanh trắng như tuyết.
- Nếu không thì... Hắc ca ngươi cống hiến chút máu, để chúng ta bớt lo lắng một chút đi!
Lệ Thiên vẫn ngoác miệng nói mà không biết sống chết là gì.
- Gâu...!
Đại hắc cẩu lập tức lao thẳng lên, há mồm cắn.
- Ngừng lại ngay, đừng làm kinh động tới âm binh!
Diệp Phàm tách bọn họ ra, rồi sau đó là người đầu tiên bước ra, chỉ có hắn có thể nhìn thấy âm binh này, nên tiến lên phía trước dẫn đường.
Đội âm binh đông nghịt giống như một cơn lũ sắt thép, như có thể cuốn hết tất cả các địch thủ, cái loại khí tức lạnh lẽo này khiến cho lòng người kinh hãi, chỉ cần đến gần một chút thì sẽ lập tức vỡ nát thân thể.
Luyện Ngục thái cổ rộng lớn khôn cùng, có các loại địa hình rất phức tạp, thi thể trên mặt đất trải dài vô tận, chìm sâu vào trong các lớp đá, trở thành hóa thạch theo thời gian.
Các sinh linh cổ có đủ loại khuôn mặt dữ tợn, người thú kết hợp, thân thể phượng hoàng, tám tay bốn đầu... Đây đều là những thi thể mà bọn họ tới cả nghe mà cũng chưa từng nghe thấy, khiến cho người ta phải kinh dị.
Chiến trường hôn ầm, dõi mắt nhìn cũng không thấy được điểm cuối, các luồng ma vân đang lượn lờ, cảnh tượng cực kỳ đáng sợ, khiến cho người khác phải hết hồn.
Nhất là mấy vạn âm binh chưa từng có từ trước đến nay ào ào lao qua, mang theo sát khí ngập trời trên đường hành quân, lại càng khiến cho người ta câm thấy quỷ dị.
- Bọn họ muốn đi đâu vậy?
Đám người Diệp Phàm đi theo sau được hơn trăm dặm, mãi vẫn không thấy đại quân này dừng lại.
- Phía trước bốc lên một luồng sương mù lớn kìa!
Mấy người giật minh, cảnh tượng đột ngột hiện ra, sương mù đặc biệt nồng đậm, bao phủ khắp cả thiên địa, phía trước là một mảnh mông lung mờ ảo, ngay cả Thiên Nhãn cũng khó có thể nhìn thấu được.
Diệp Phàm lại kinh dị, đại quân âm binh đã biến mất, giống như đã tiến vào thế giới kia, đi tới địa phương cần đến.
- Đi mau, vòng qua mà đi!
Hắn là người đầu tiên chạy đi, vòng qua hàng vạn đại quân, tiến vào vùng sương mù bao phủ, vào lúc này toàn thân hắn như bị đao cắt qua, nổi lên một tầng da gà.
Đừng nói tới người bình thường, cho dù là tu sĩ Bí Cảnh Tiên Thai Hóa Long tới đây thì cũng sẽ nứt vỡ toàn thân, bị một cỗ khí tức âm trầm giết chết.
- Quá nồng đậm, âm sát khí bốc lên tận chín tầng trời, quả thực giống như đang tiến vào trong Âm phủ vậy!
Đoạn Đức cả kinh hô lên, dùng nhiều năm kinh nghiệm trộm mộ của hắn để đưa ra phán đoán.
- Đại hắc cẩu, ta cảm thấy thật là sợ hãi, ngươi cho ta xin chút máu để trừ tà đi mà!
Lệ Thiên vẫn lẩm bẩm.
- Gâu...!
Cái đuôi trọc của đại hắc cẩu dựng thẳng lên, há cái mồm to bằng chậu máu ra, nó tức tới mức muốn nuốt sống tên kia.
- Đừng nói nữa, chúng ta đi tới nơi nào vậy?
Hầu tử ngăn bọn họ lại, Hoả Nhàn Kim Tình phát sáng, lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, chỉ về phía đằng trước.
Sương mù rất dày đặc, vùng đất này cũng không phải là thái cổ chiến trường, mà là một nơi cực kỳ quỷ dị, thật sự như là một vùng Âm phủ, cùng cảnh tượng bên ngoài khác nhau rất nhiều.
- Không đúng, mới vừa rồi khi không có màn sương mù lớn này, phía trước vẫn là một vùng bình nguyên mênh mông bát ngát, là thái cổ chiến trường, nhưng hiện tại lại biến đổi thật lớn!
Lý Hắc Thủy nói.
Đây là một loại biến hóa rất quỷ dị, khiến cho người ta không hiểu rõ, tất cả đều là do luồng sương mù này gây nên, giống như là họ đang đi tới một thế giới khác.
- Nơi này nối tiếp với thế giới kia...!
Đoạn Đức kinh dị, bọn họ không nhìn thấy âm binh, nhưng cảm giác nguy hiểm lại không giảm bớt chút nào.
- Diệp huynh, ngươi thấy gì vậy?
Yến Nhất Tịch hỏi.
- Nơi này như là cửa vào một thế giới, âm binh ở tiến vào trong đó, cực kỳ giống như Cửu U!
Diệp Phàm trong lòng cảm thấy bất an.
- Đã đi tới nơi này rồi, chúng ta đi vào nhìn một chút!
Đoạn Đức xúi giục, hắn rất có quyền uy trong lĩnh vực Phong Thủy Táng Học, cực kỳ muốn đào ra một đoạn bí mật mà muôn đời không có lời giải.
Sương mù bao phủ phạm vi rất lớn, phía trước là một mảnh trống trải, âm binh nhiều như vậy mà cũng không phủ đầy nơi này, có thừa chỗ cho bọn họ tiến vào, mấy người này cũng đều là những kẻ tài cao gan lớn, liền bước gần về phía trước.
Sát khí càng ngày càng nồng đậm, cơ thể giống như bị đao cắt qua, khí tức u minh cuồn cuộn mênh mông, như muốn xé rách thân thể người khác.
Âm phủ!
Rốt cuộc, bọn họ cũng tiến vào trong, đây là một vùng đất cực kỳ kinh người, cũng không phải là vùng thái cổ chiến trường kia, cũng không phải là một thế giới, mà chỉ như một đoạn đường mà thôi.
- Đường đi thông tới Âm phủ sao?
Đoạn Đức khẽ xoa xoa tay, vừa hưng phấn lại vừa kích động, hắn đã đọc được một số chuyện linh tinh trong bản bút ký của một tiền bối nào đó, nhưng vẫn không hiểu thấu được.
Vùng đất này chìm trong màu đen, sương mù u ầm bao phủ, không nhìn rõ con đường phía trước, âm binh dường như cũng không nhìn thấy bọn họ, vẫn thành hàng mà đi về phía trước, chìm sâu vào khoảng không xa xa.
- Thơm, thật là thom a!
Đại hắc cẩu khẽ vểnh mũi, đôi mắt to như hai cái chuông đồng trừng lên, dựng thẳng cái đuôi trọc về phía trước, vừa nhìn vừa nói.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, cũng không ngửi thấy gì, mà đại hắc cẩu lại bày ra bộ dáng rất thành thật, người được mùi thom, nói rằng thứ này có thể là Bất Tử Thần Dược.
- Tại vùng Cửu U này mà có thần dược thì mới là lạ đó!
Đoạn Đức giội một gáo nước lạnh lên đầu bọn họ.
Bọn họ cẩn thận đi về phía trước, sau khi tiến lên được năm dặm, rốt cục cũng ngửi được mùi thom thấm tận ruột gan, tất cả đều vô cùng rung động.
- Thật sự là cái mũi chó mà, cách xa tận vài dặm mà cũng ngửi được!
Mấy người trong lòng cảm thán, nhưng không dám nói ra, sợ bị con đại hắc cẩu này lao lên cắn.
Lại đi tới hơn một dặm nữa, mùi hương đã cực kỳ nồng đậm, khiến người ta phải say mê, không kìm nổi bước đi nhanh hơn, muốn tìm được ngọn nguồn của nó.
- Nơi đó có một cái ao!
Bọn họ kinh ngạc, ở phía trước có ánh nước lóe lên, rất nhiều âm binh đi ngang qua theo hàng ngũ, mùi hương chính là từ nơi đó phát ra.
- Cái ao màu vàng, thật là một đầm nước khủng khiếp, sao ta cứ cảm thấy hình như đây là thi thủy vậy?
Cái ao này chỉ có mười trượng vuông, nước chảy ồ ồ, có màu vàng khiếp người, một cỗ khí tức âm sát phả vào mặt, nhưng cũng kèm theo mùi thom thấm tận ruột gan.
Đoạn Đức lấy ra một cây gậy bằng bạch mộc, khẽ chọc vào trong nước thăm dò, chỉ trong nháy mắt nó biến thành màu vàng, hơn nữa còn có tử khí lượn lờ, hắn lập tức cả kinh kêu lên:
- Đây là Hoàng Tuyền!
Bọn họ cảm thấy không thể tưởng tượng được, rốt cuộc thì đã đi tới một chỗ như thế nào vậy? Hoàng Tuyền ở cực âm tử địa có thể sinh ra một cái ao nhỏ thì đã là nhiều lắm rồi, vậy mà nơi đây lại cuồn cuộn như vậy.
Theo truyền thuyết, Hoàng Tuyền căn bản không thuộc về thế giới này, rất khó tồn tại trên thế gian, tất cả những gì mà bọn họ chứng kiến ngày hôm nay đều có vẻ rất quỷ dị và thần bí.
Ào...!
Bên trong Hoàng Tuyền nổi lên một đám bọt nước, một gốc Thần Thảo toàn thân đen nhánh hiện lên, như một đóa hoa lan do mặc ngọc trạm khắc thành, có khí vận đại đạo, cao tầm một thước, tỏa ra mùi thom nức mũi.
- Bất Tử Thần Dược!
Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyzLệ Thiên, Đoạn Đức nước miếng chảy ròng ròng, tất cả đều không kìm nổi muốn lao tới ngắt lấy.
- Không đúng, đây là u Minh Thảo!
Diệp Phàm quát.
Đại hắc cẩu tuy rằng cũng thèm tới mức nước miếng sắp nhỏ xuống tận đất rồi, nhưng cũng chỉ đành gật đầu mà nói:
- Năm đó ở trong Bất Tử Sơn, chúng ta cũng đã từng thấy một gốc thế này, hoàn toàn giống nhau, thật là muốn xông lên cắn một ngụm a!
Bọn họ hít sâu một hơi, lỗ chân lông toàn thân đều như mở ra, thần thanh khí sảng, như nhận được một lần thanh tẩy thánh khiết nhất, phảng phất giống như đang được phi thăng.
Đáng tiếc, thứ này lại không phải là Bất Tử Dược, ăn đi sẽ gặp phải tác dụng phụ rất đáng sợ, sống không bằng chết.
Năm đó, ba lão yêu nghiệt vâỵ công Thần Vương tuyệt thế, chính là bởi vì ăn được một gốc u Minh Thảo mà sống gần năm ngàn tuổi, nhưng thân thể thì lại trở thành xác thối, chỉ duy nhất thần niệm là còn tồn tại.
- Đây là một gốc ma hoa, tuy rằng nó vô cùng khủng bố, nhưng cũng được coi là một gốc kỳ trân tuyệt thế trong thiên địa, ngắt lấy đi, sau này nói không chừng còn có thể có diệu dụng gì đó!
Nơi này cũng không phải là Bất Tử Sơn, không có trận văn của Đại đế, có thể ngắt được nó vào tay.
Nhưng mà, u Minh Thảo lại đã sớm thông linh, hóa thành một luồng ô quang lao về phía trong của cái ao. Bọn họ đồng thời ra tay, luyện hóa toàn bộ Hoàng Tuyền trì này, phong ấn nó lại.
Rầm... rầm...!
Tiếng xích sắt rung động, phát ra âm thanh loảng xoảng.
Mấy người đều vô cùng kinh hãi, gốc u Minh Thảo này lại bị một dây khóa sắt trói lại, nếu không bọn họ cũng đừng nghĩ tới việc bắt được gốc kỳ trân đã trường tồn cùng tuế nguyệt này.
- Đây cũng không phải là dây xích thật sự, mà là một luồng đạo tắc, khóa nó tại đây, thật sự là rất quỷ dị!
Sau khi bọn họ quan sát cẩn thận, đều hai mặt nhìn nhau.
- Thu lại cả Hoàng Tuyền trì này đi thôi, để cho gốc u Minh Thảo tiếp tục sinh trưởng được, nói không chừng tương lai thực sự có trọng dụng cũng nên!
Cuối cùng, bọn họ thu cả Hoàng Tuyền trì và gốc ma thảo đáng sợ này vào trong một cái bạch ngọc tiểu đỉnh.
Phía trước có một dòng sông máu, chỉ rộng có một trượng, ánh lên màu đỏ tươi đẹp đẽ yêu dị, lặng yên chảy về phía xa.
Trên mặt sông có một cây cầu đá hình vòm, phong cách cổ xưa, cũng không biết đã tồn tại được bao nhiêu năm, tất cả âm binh đều đi qua trên đó, tiến sang bờ bên kia.
- Ta nhìn thấy âm binh ở bờ bên kia!
Lý Hắc Thủy nói.
Những người khác cũng mang vẻ sợ hãi, hễ đã vượt qua cây cầu đá, sang bờ bên kia của dòng sông máu này, thì tất cả âm binh đều có thể nhìn thấy được, một đường tiếp tục đi về phía trước.
- Đây là Âm phủ, là do Minh Hoàng cổ xưa luyện thành, thực sự là một thế giới khó tin như vậy sao?
Đoạn Đức vô cùng kinh ngạc.
- Sương mù sắp biến mất rồi, chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi Âm phủ này, đi tới phía trong của chiến trường thái cổ.
Hầu tử nói.
Lúc này sương mù đã biến mất, các loại cảnh tượng quỷ dị đều như mờ ảo mà biến mất, chỉ có dòng sông máu và cây cầu đá phía trước là tồn tại chân thật, một đội âm binh cuối cùng cũng đã lao qua đó.
Không nghi ngờ gì nữa, chỉ cần một khi toàn bộ âm binh đi qua, tất cả đều sẽ biến mất, trừ phi bọn họ cũng đi theo sang bên đó.
- Dường như đây là một không gian tiết điểm, loại địa phương mai táng mấy trăm vạn cổ tộc này có thông đạo nối liền với Âm phủ!
Đoạn Đức phân tích nguyên nhân của việc âm binh mượn đường.
- Sắp biến mất rồi, tên âm binh cuối cùng cũng bước lên trên cây cầu đá hình vòm rồi!
Lý Hắc Thủy nói.
Đúng lúc này, Đoạn Đức làm ra một động tác khiến cho mọi người đều không thể tưởng tượng được, hắn nhanh chóng vồ lên, ôm lấy một tên âm binh cuối cùng, lôi tên đó lại.
Sau đó, âm thanh "bình bịch" vang lên, âm phong thổi vù vù, tử khí dâng lên cuồn cuộn, vùng đất này trở nên lạnh lẽo như trong một hầm băng.
Rất mãnh liệt!
Mọi người đều há hốc mồm, Đoạn mập mạp cùng tên âm binh kia ôm nhau cùng một chỗ, ra sức đánh nhau vật lộn.
Tất cả đám người Diệp Phàm đều ngây dại, ngay cả đại hắc cẩu cũng trợn tròn đôi mắt to như cái chuông đồng lên, lè cái lưỡi màu đỏ tươi ra, ai nấy đều ngẩn người, không nghĩ tới Đoạn mập mạp lại xuất thủ với tên âm binh cuối cùng này như vậy.
- Mau hỗ trợ!
Đoạn Đức kêu to, một mình hắn không đè được tên âm binh kia, lực lượng của đối phương vô cùng lớn, chấn động khiến cho trời rung đất chuyển.
- Đoạn mập mạp, ngươi điên rồi sao?
Mọi người rốt cục hồi phục lại tinh thần.
Phía trước còn có mấy vạn âm binh, ngay cả Thánh nhân viễn cổ nhìn thấy thì cũng phải tránh đường, nhưng bọn họ lại bắt lấy một tên, nếu như chúng quay lại giết thì làm sao mà ngăn được đây?
- Không có việc gì đâu, bọn chúng cũng không quay lại nữa!
Đoạn Đức kêu lên, đè tên âm binh kia xuống mặt đất, rút ra một cái khốn quỷ tác, buộc quanh người đối phương.
Cái tư thế kia cực kỳ giống trói heo, đột nhiên khiến cho người ta không thể nói gì được. Đây là công cụ tùy thân mà hắn chuẩn bị, luôn mang theo khi tiến vào các lãng mộ cổ xưa, nó được dùng phong thủy táng thuật để tế luyện mà thành.
- Rống...!
Bên kia cây cầu đá hình vòm đối diện, mấy vạn âm binh cùng quay đầu lại, gầm lên giận dữ, rống sụp thiên địa, khí tức thảm thiết đánh tới phía trước, khiến cho tất cả mọi người đều há mồm phun ra một ngụm máu, cơ thể gần như sắp vỡ vụn.
Âm binh lao về phía trước, sát khí tràn ngập cả vòm trời.
Nhưng mà, đúng lúc này sương mù đã nhạt hết, tất cả mọi thứ đối diện đều trở nên mơ hồ, mấy vạn âm binh nhanh chóng hư hóa, cùng Âm phủ ở bờ bên kia từ nay về sau biến mất.
Tại thời khắc này, ngay cả lòng bàn tay của hầu tử cũng đổ đầy mồ hôi, những tên này mà lao về phía bọn họ thì ngay cả một người cũng đừng mong sống sót, ai nấy đều cảm thấy tên mập mạp chết bầm này thật đúng là dám đùa với lửa, vô cùng to gan lớn mật.
- Nhanh hỗ trợ ta, nếu muốn cứu tên dã nhân kia ra thì nói không chừng còn phải dựa vào tên này đấy!
Đoạn Đức sắp sửa không đè được tên âm binh này rồi, tay chân luống cuống, mang theo cái khốn quỷ tác, nhưng lại không trói chặt được đối phương.
- Tên trộm mộ nhà ngươi... thực sự rất mạnh mẽ!
Ngay cả Hắc Hoàng cũng chỉ có thể nói như vậy, mở cái mồm lớn như bồn máu ra, lao vọt lên.