Già Thiên

Chương 923: Điếm Xấu Của Thánh Thể



Diệp Phàm cũng bị chấn động, bỗng dưng hắn nhớ tới, đây là chín luồng hỗn độn khí mà năm đó hắn đánh vỡ lời nguyền Thánh thể, lần đầu tiên nghênh đón thiên kiếp thì thu được ở bên trong đỉnh.

Hắn không phải là chưa nhìn thấy hỗn độn quang, nhưng một lần kia tuyệt đối không tầm thường chút nào, chín luồng hỗn độn lôi thần bí đánh lên cái đỉnh của hắn, cuối cùng lại vĩnh viễn khắc ở bên trong thân đỉnh.

- Đây là đang gây dựng thần thai, nếu muốn trở thành Đế binh Cực Đạo, đây là bựớc đầu tiện phải đi, ở trong đỉnh sinh ra thần minh, dùng hỗn độn làm da của thần thai, thần thai này thật là kinh người!

Hắc Hoàng nói.

Muốn thu được Thánh binh truyền lại đời sau, yêu cầu phải bên trong binh khí sinh ra một vị Thần thì mới được, dùng thiên kiếp thanh tẩy, đại đạo diễn biến, những bước này là ắt không thể thiếu được.

- Chín luồng hỗn độn vãn lạc kia thật không đơn giản, ẩn chứa các mảnh nhỏ đại đạo, thần thai mà nó sinh ra cũng không phải là nhỏ! Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Đoạn Đức cũng mang sắc mặt ngưng trọng.

- Ta có thể để nó tại đây, luyện chế thành Vương giả chỉ đỉnh được không?

Diệp Phàm nói.

- Đó cũng không phải là lựa chọn tốt nhất, binh khí phải phù hợp với bản thân mình, từng bước đi cùng nhau, như thế thì mới dễ điều khiến, tuy hai mà là một.

Hắc Hoàng đề nghị.

- Không sai, hiện tại ngươi đi đâu thì cũng phải mang cái đỉnh này đi theo, dung hợp với đạo, mới có thể hóa thành binh khí vô thượng được!

Đoạn Đức cũng gật đầu.

Diệp Phàm hiểu ra, Nhất Khí Phá Vạn Pháp trong Đạo Kinh có ghi lại bí quyết chữ Binh trong tế binh thuật, lúc này toàn bộ hiện ra trong đầu hắn, hắn liền lập tức dụng tâm đi luyện chế đỉnh.

Chín luồng hỗn độn vãn lạc hóa thành các loại hình dạng, Thần Hoàng, Huyền Vũ, Chu Tước, cỏ cây chim chóc các loại đều hiện ra, hóa thành các loại đạo cơ không rõ, có vẻ vô cùng thần bí.

Các luồng thần tắc để lại từ thời thái cổ nhiều không kể siết, cái đỉnh nàỵ điên cuồng hấp thu, cũng không biết đã khắc lại bao nhiêu ấn ký, tất cả đều tiến vào trong chín luồng hỗn độn đạo vãn.

- Phạm vi mười trượng trở thành một vùng chân không, tất cả đạo tắc đều bị vãn lạc trong đỉnh luyện hóa hết!

- Trung tâm chiến trường này có phạm vi năm trăm dặm, khắp nơi đều là pháp tắc và đạo quang của Tổ Vương, nếu để cho cái đỉnh này ở lại đây vài năm, nói không chừng nó có thể cắn nuốt sạch sẽ cũng nên!

Những người khác đều rất giật mình, đây là một kết quả khiến cho lòng người rung động.

Cái đỉnh này cũng không biến hóa gì, giống như bên trong ẩn chứa thần thai, tất cả đều dung nhập vào trong hỗn độn vãn lạc, không có một tia khí tức dư thừa nào tràn ra cả, nhìn qua thì không khác gì ngày thường.

- Không hổ là thánh vật mà chỉ Đại đế cổ mới có, không nói tới những thứ khác, chỉ riêng khí tượng mà cái đỉnh tạo ra trước mắt này mà nói, tương lai tuyệt đối có thể trở thành Thánh binh truyền lại đời sau.

Nếu muốn hóa thành Đế binh thì lại quá khó khăn, chỉ có Đại đế đã chứng đạo thì mới có thể luyện chế thành, dù sao trên đời thì chỉ ở Diêu Quang có một cái Long Vãn Hắc Kim đinh tự sinh ra mà thôi, là kỳ tích không thể phục chế được.

- Tiểu tử, ta có một chủ ý này cho ngươi, với khí tượng của cái đỉnh này mà nói, tương lai nói không chừng nó có thể được luyện chế thành Đế binh vô thượng đấy!

Đột nhiên Hắc Hoàng nói.

- Chủ ý gì?

- Tương lai nếu có một ngày mà ngươi thành Thánh, hãy đến vùng thái cổ chiến trường này để độ kiếp...

Hắc Hoàng mới vừa nói một nửa, liền bị mọi người cùng nhau khinh bỉ.

- Đừng nghe nó nói lung tung, đây chẳng phải là đang lừa gạt hay sao, ai dám đến loại địa phương này độ kiếp, kia thuần túy là đi tìm chết!

- Vào thời thái cổ thì nổ ra vô số đại chiến, một trận chiến đáng sợ đã phát sinh ở nơi này, ít nhất cũng có mấy trăm vị cường giả cấp bậc Thánh nhân ngã xuống, thần tắc đến nay vẫn còn không tiêu tan, nếu độ kiếp tại đây, tương đương với việc tất cả các anh linh này cùng độ kiếp, loại uy lực này ai mà có thể đỡ được?

Đâỵ là tình hình thực tế, trừ khi Đại đế cổ sống lại, nếu không tất cả pháp tắc của Tổ Vương sẽ cộng minh, tương đương với mấy trăm vị Thánh nhân cùng nhau độ kiếp, mặc dù là Thánh thể đại thành thì cũng không ngăn được điều này, đó gần như là phải chịu diệt thế.

- Đó có lẽ là phương pháp khả thi duy nhất nếu muốn luyện chế thành Đế binh Cực Đạo trong tình huống chưa chứng đạo.

Hắc Hoàng thở dài.

Theo lời nó nói, sẽ dùng thiên địa làm lô, dùng tinh hoa thần tắc của mấy trăm vị Thánh nhân làm hỏa, dẫn động thiên kiếp đáng sợ nhất của Thánh thể đánh xuống, để cho cái đỉnh này vượt qua muôn ngàn thử thách, mới có thể trở thành Đế binh Cực Đạo được.

Đây không thể nghi ngờ là một ý tưởng điên cuồng, nhưng làm sao có ai chịu được thiên phạt đáng sợ như vậy, mặc dù là Thánh thể thì cũng gần như chỉ có một con đường chết, điều đó tương đương với việc phải chịu công kích đáng sợ nhất của mấy trăm vị Thánh nhân, chắc chắn sẽ bị tiêu diệt một cách vô tình.

- Ý tường thì rất tốt, tuy nhiên hiện tại không có thời gian nói nhiều về chuyện này, ta cảm ứng được bọn họ đến đây!

Diệp Phàm trầm giọng nói, xuyên thấu qua các thần tắc vô tận của Tổ Vương, hắn dường như thấy được một đôi mắt đáng sợ, đang ở trong bóng đêm cách mấy trăm dặm, nhìn chăm chú về nơi này, ánh mắt sắc bén như lưỡi đao.

Nguyên Thiên Sư đến đây, một loại khí tức khủng bổ tràn ngập khắp nơi, khắp thái cổ chiến trường đều run lên, sơn xuyên địa mạch giống như cũng có sinh mệnh, bắt đầu run rẩy, sắp sửa sôi trào.

- Hắc Hoàng, hiện tại tất cả đều trông chờ vào ngươi đó, nhất định, phải phải khắc ra một góc truyền tống trận văn của Đại đế!

Diệp Phàm nói nhỏ.

- Tiểu Diệp Tử, ngươi...!

Lý Hắc Thủy kêu lên đầy sợ hãi.

- A, Diệp huynh, ngươi...!

Yến Nhất Tịch cũng biến sắc.

Cùng lúc đó, Đoạn Đức phản ứng nhanh nhất, gần như là phản xạ có điều kiện, rút ra một sợi khốn quỷ tác, chuẩn bị trói Diệp Phàm lại, động tác vô cùng nhanh nhẹn.

Diệp Phàm lui về phía sau, khẽ nâng hai tay, tới trước mắt, run giọng nói:

- Ta đây là...!

Hắn gần như không dám tin vào mắt mình, từ trên hai tay hắn chậm rãi mọc ra một lớp lông đỏ, nhìn cực kỳ ghê người, từng sợi mọc dài ra, hai tay của hắn không kìm nổi trở nên run rẩy.

- Tại sao lại xảy ra như vậy, Diệp tử, ngươi sao vậy?

Mấy người khác đều khiếp sợ, gần như không thể đứng vững nữa.

- Điềm xấu lúc cuối đời! Nhưng ta còn chưa đi đến bước đó kia mà...!

Diệp Phàm lộ vẻ sợ hãi, không kìm nổi hét to một tiếng, cảm giác mỗi một tấc trên cơ thể đều sinh ra đau đớn, nhất là trên mặt, không ngừng có thứ gì đó đang chui ra.

Mấy người khác đều lộ vẻ sợ hãi, lúc này Diệp Phàm trở nên vô cùng đáng sợ, ngay cả trên mặt cũng mọc ra lông đỏ, cùng quái vật lông đỏ nhìn thấy trước kia không có gì khác nhau cả.

- Điềm xấu... lại phát sinh trên người ta sao?

Diệp Phàm kêu to, sau đó toàn thân sôi trào huyết khí màu vàng, bắt đầu ra sức giãy giụa, hắn không có khả năng buông tha cho thân thể này.

Ẩm!

Ngọn lửa màu vàng hừng hực thiêu đốt, bao phủ toàn thân hắn, các sợi lông màu đỏ bị đốt bong ra, nhưng sau mỗi lần cháy hết, lại có bộ lông mới được sinh ra, cảnh tượng khiến cho người ta phải khiếp sợ.

- Trận vãn Vô Thủy đại trận, giết cho ta!

Hắc Hoàng kêu lên, dùng trận văn bao phủ Diệp Phàm vào trong, giúp hắn tiêu diệt lực lượng quỷ dị này.

- Thôn Thiên Ma Quán, trấn áp!

Đoạn Đức cũng khẽ quát, tế ra cái ma quán kỳ bí, buông xuống từng luồng ô quang, bao phủ Diệp Phàm ở phía dưới.

Hoàng kim huyết của Diệp Phàm đang thiêu đốt, rốt cục luyện hóa sạch sẽ tất cả lông đỏ trên người, toàn bộ rụng xuống, hắn há mồm ra thở, nhưng cảm giác điềm xấu vẫn như cũ đang bao phủ trong người.

Quả nhiên, trong khoảnh khắc khi Vô Thủy sát trận biến mất, Thôn Thiên Ma Quán bay lên, mặt hắn lại bắt đầu khó chịu giống như bị kim đâm, không ngừng có các sợi lông đỏ màu máu mọc dài ra ngoài.

- Diệp tử, ngươi...!

- Điềm xấu của Nguyên Thiên Sư đang phát sinh trên người Diệp tử!

Đám người hầu tử, Lý Hắc Thủy đều bó tay không có biện pháp, căn bản không giúp được gì, trừ khi vĩnh viễn dùng Đế binh trấn áp, dùng Vô Thủy trận văn vây khốn hắn thì mới được.

- Các ngươi không cần giúp nữa, rốt cuộc thì ta cũng gặp phải kiếp nạn này rồi!

Diệp Phàm ngồi xếp bằng ở trên không trung, Đạo Kinh, Tây Hoàng Kinh và mấy bộ kinh văn đồng thời phát ra tiếng vang trong cơ thể, giống như đại đạo đang ngâm xướng, vang vọng khắp thiên địa, hắn bảo tướng trang nghiêm, toàn thân phát sáng.

Các sợi lông màu đỏ đang không ngừng sinh ra và mất đi trên người hắn, quá trình này không ngừng lặp lại, sắc mặt hắn cũng đang không ngừng biến hóa, tường hòa và dữ tợn cùng tồn tại, ra sức đấu tranh với nhau.

Tiếng cười lạnh lẽo truyền đến, như tiếng kim loại ma sát lẫn nhau, khiến người ta cảm thấy không thoải mái, toàn thân lông tóc dựng đứng lên, trong bóng đêm vĩnh hằng kia có một cặp mắt vô tình lạnh lẽo, đang nhìn chăm chú về nơi này.

- Trở thành... Nguyên Thiên Sư... lúc cuối đời... ta sẽ đi tiếp dẫn ngươi...!

Thanh âm trầm thấp dọa người truyền đến, khủng bố như ma quỷ trốn từ Địa Ngục tới, đang phát ra âm thanh vô cùng kinh dị.

Ầm!

Cuối cùng thân thể Diệp Phàm chấn động, huyết khí màu vàng bay vọt lên trên trời, bao phủ cả trời cao, rốt cục thì cũng xua tan đi tất cả các điềm xấu, lớp lông đỏ cũng biến mất, không còn xuất hiện nữa.

- Có lẽ... không cần đợi đến lúc tuổi già... không lâu sau... ta sẽ đi dẫn ngươi trở về...!

Thanh âm trầm thấp như ác quỷ kêu gào, đứt quãng, nhấn mạnh rất rõ từng chữ một, nói với vẻ vô cùng khó khăn.

Mọi người đều cảm thấy lạnh lẽo từ đầu đến chân, cảm giác sau lưng bốc lên từng trận khí lạnh, đây là vận mệnh nhất định sẽ xảy ra hay sao? Giống như là phán quyết cuối cùng vậy.

Mỗi một Nguyên Thiên Sư đều rời khỏi trần thế bằng cách này hay sao?

- Đi...!

Hắc Hoàng liều mạng khắc ra một trận văn phức tạp khó hiểu, mọi người bước tới, quang hoa chợt lóe sáng, bọn họ biến mất tại chỗ.

Khi ánh sáng lại xuất hiện, bọn họ đã đi tới một thế giới tràn ngập hoa thom chim hót, nơi nơi đều là núi non trùng điệp, sinh cơ bừng bừng.

Nam Lĩnh!

Bọn họ từ Bắc Vực, đi một lần, cũng không biết đã xuyên qua bao nhiêu vạn dặm, kéo dài qua đại vực, đi tới một vùng thiên địa khác.

- Thật sự là đáng sợ, đầu tiên không cần vội vã, chờ vài ngày hãy nói sau!

Trong lòng Hắc Hoàng vẫn còn sợ hãi, điềm xấu của Nguyên Thiên Sư làm cho trong lòng bọn họ như đều bị một bóng ma bao phủ.

Mấy ngày sau, Diệp Phàm gian nan từ trong Khổ Hải lấy ra một miếng đồng xanh, trấn ở trong Tiên Thai, không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, hắn cần phải phòng bị thật cẩn thận.

Lần này hắn mãnh liệt chống cự thành công, cũng không thật sự phát sinh ra điềm xấu, nhưng lần tiếp theo thì lại rất khó nói, khi mà bản thân tự cảm thấy được sự tình quỷ dị phát sinh thì chỉ e rằng đã chậm rồi.

- Thánh thể có dám đánh một trận không? Nguyên Cổ ta sẽ chém ngươi ở Bắc Vực!

Nửa tháng sau, một tin tức truyền khắp năm vùng địa vực, một vị cổ Hoàng tử phát ra khiêu chiến đối với Thánh thể của Nhân tộc, khiến cho khắp thiên hạ đều chấn động.

Khắp Đông Hoang đều trở nên sôi trào, rất nhanh truyền khắp các nơi.

- Chiến!

Diệp Phàm đối với khiêu chiến thì chỉ đáp lại một câu này.

- Hỏng rồi, Nguyên Cổ thành công trảm đạo, đã bước vào Tiên Tam cảnh giới, đây là muốn bắt ngươi tới thử đao của hắn!

Đông Phương Dã trở lại Nam Lĩnh, giống như rồng về biển rộng, khiến cho khắp Man tộc đều vô cùng ngạc nhiên và vui mừng, hắn thông qua tộc nhân biết được tin tức này.

- Trảm đạo sao...!

Diệp Phàm đứng trên một ngọn núi cao tại Nam Lĩnh, ánh mắt dõi về phía xa, trong lòng thầm cân nhắc, huyết mạch của cổ Hoàng đã thành công trảm đạo, đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ, chiến lực có thể nói là không gì sánh được, trở thành vô địch trong cùng giai.

- Để ta đi giết hắn trước!

Hầu tử nói, toàn thân bao phủ bởi bộ lông vàng óng, trông vô cùng rực rỡ.

- Không cần, một trận chiến này cứ để ta, lần này ta muốn lấy mạng của hắn!

Diệp Phàm nói với giọng chém đinh chặt sắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.