Già Thiên

Chương 957: Ngàn Quân Hóa Tro Bụi



Mọi người nơi này hóa đá, Nhân tộc cũng thể, cổ tộc cũng vậy, mỗi người đều ngẩn ngơ, tất cả nằm ngoài dự liệu làm người ta không yên lòng.

Ngay cả sát thủ Thần triều chú trọng trấn tĩnh cùng lãnh khốc cũng cứng lại, toát ra hơi lạnh, cảm giác người trẻ tuổi đang tươi cười vô hại phía trước là một kẻ cực kỳ nguy hiểm.

Vì gài bẫy giết kẻ địch, tính kể chính mình vào đó, cuối cùng là ai gài bẫy ai? Khiến cho người ta run sợ.

- Ta không thích tiến vào tiết tấu của người khác.

Diệp Phàm đứng trên đài cao, trấn định tự nhiên nhìn người bên dưới, nói:

- So với việc chờ các ngươi bố trí dùng các loại thủ đoạn bức ta ra, còn không bằng bày kể thỏa mãn mong muốn của các ngươi. Đương nhiên, kết quả sẽ biến thành một mặt khác, do ta bắt lấy các ngươi.

- Thật là bạo tay, bắt đầu bố trí từ Ngũ sắc Tế Đàn, trải nền nhiều như vậy.

Trong lòng vương giả đỉnh phong Đọa Vũ tộc trầm xuống, thần sắc cực kỳ khó coi.

Chuyện về Ngũ sắc Tế Đàn hét sức thần bí, quá trình xây dựng bị phong tỏa tin tức nghiêm mật, khiến người ta khó mà tìm hiểu được, mà đến khi mọi người hao hét tâm cơ thăm dò ra, tất cả đều đã bước vào tiết tấu của Diệp Phàm, bị hắn chủ đạo phía trước.

Cái gọi là đi qua không gian, chẳng qua là xúc tác, làm nền, trong cục có cục, liên tục phát triển khiến người ta tiến vào, liều mạng thăm dò, cuối cùng sẽ tự động diễn sinh ra bố cục mới.

Khi bọn họ tra ra "sự thật", biết được Diệp Phàm muốn rời cổ tinh này, theo quán tính suy nghĩ liền tự nhiên muốn ngăn cản, chặn giết, không cho hắn vượt qua không gian.

Còn lúc này, Diệp Phàm vừa lúc trợ giúp một phen, lại bố cục, Lâm Giai "bị bán đấu giá" thuận thể đi ra.

Lúc này, mặc kệ Lâm Giai có tồn tại hay không, những người trong bóng tối đều sẽ hiểu là có người đổi phó Diệp Phàm, người hận hắn sẽ nhảy ra hình thành tổ hợp.

Nếu không có sự kiện Lâm Giai, nhất định sẽ có người hạ độc thủ, vì muốn Diệp Phàm lưu lại sẽ bày ra thủ đoạn độc ác, bố trí cạm bẫy.

Diệp Phàm thỏa mãn bọn họ, chủ động thả ra một cái bố cục nhỏ, hơn nữa đi ngược lẽ thường, gài giết chính mình khiến cho một đám kẻ thù đoàn kết với nhau.

Diệp Phàm nhìn chằm chằm người thần bí nhân toàn thân giáp đen, nói:

- Cho dù ngươi biết nơi này không có Lâm Giai thì cũng sẽ đến, bởi vì nơi này có người nhắm vào ta, muốn diệt trừ ta, liền muốn ra tay.

Trong quá trình này, hắn quan sát phản ứng của người giáp đen kia, dùng linh giác cực mạnh nắm bắt dao động thần thức, muốn xác định Lâm Giai có rơi vào trong tay bọn họ hay không.

- Ngươi... ngươi dụ ta đến đây?

Người giáp đen kia lui ra mấy bước.

Diệp Phàm cười nhạt, biết được kết quả mình muốn liền không để ý nữa. Tiếp đó nhìn về phía những người khác, cảm nhận dao động thần thức của bọn họ, thần sắc lạnh xuống, lộ ra một đoàn sát ý.

Mọi người muốn điên mất, bọn họ rơi vào trong vòng xoáy, bị lừa gạt, lao ra khỏi cung điện xuất hiện giữa sa mạc, chuẩn bị tìm địa thế có lợi để phòng ngự.

Bởi vì muốn bỏ chạy thì khó được, lúc này sa mạc trắng xóa, sương mù dâng lên như hỗn độn, tràn ngập sức ép.

- Chúng ta đông người như thế, có gì phải sợ, có cả Vương giả đại thành, giết ba tên bọn chúng còn không đủ hay sao?

Có người lạnh giọng nói.

Nhưng mà những người khác lại im lặng, hôm nay không phải dồn Diệp Phàm vào rọ, mà là chính bọn họ bước vào trong túi, quỷ mới biết nơi này có bố trí cái gì.

- Không cần sợ.

Hai lão già Đọa Vũ tộc bước lên, nâng ma bình Bát Bảo, tản uy áp kinh người, làm tan rã trật tự pháp tắc xung quanh.

- Quả thật không cần sợ, không thể nghịch chuyển kết cục, ta tới kết thúc tính mạng của hắn.

Người giáp đen kia khôi phục bình tĩnh, bước nhanh tới trước nói:

- Hai mươi mấy năm, không có lúc nào là ta không chờ đợi lần gặp lại này, thời điểm Diệp Phàm ngươi hối hận đã tới!

Hắn dùng sức ném nón ra, muốn lộ ra hình dạng.

Diệp Phàm lại cười lạnh nhạt, nói:

- Huy hoàng trở về? Ta nói rồi, ở trong mắt ta thì ngươi vĩnh viễn là một tên bỏ đi.

- Ngươi xem ta là ai?

Người giáp đen tức giận đến cả người phát run, cảm xúc như rất kích động, xiết chặt nắm tay.

- Ngươi không phải Lý Trường Thanh vô dụng nhất hay sao, mãi đến giờ vẫn không tiến bộ nổi.

Diệp Phàm tùy tiện nói.

Keng!

Lý Trường Thanh dùng sức dùng sức ném nón giáp ra xa, lộ ra bộ mặt, thần sắc dữ tợn, cả người phát run, tức giận không nói ra lời.

Vốn tưởng rằng có thể đứng từ trên cao, gặt hái ánh sáng, có thể thấy được vẻ mặt ngạc nhiên sợ hãi của Diệp Phàm, không ngờ tới đối phương không để ý, như đã dự đoán được tất cả.

Giống như màn kịch chuẩn bị tỉ mỉ thật lâu, kết quả lại không có người thưởng thức, hắn như đánh một quyền vào không khí, khó chịu không biết nói sao.

Hai mươi mấy năm, bộ mặt của Lý Trường Thanh không có nhiều thay đổi, chỉ là tái nhợt hơn một chút, giống như sống trong bóng đêm quanh năm không ra mặt trời.

- Diệp Phàm... mặc kệ ngươi có đoán trước, mặc kệ ngươi cảm thấy anh minh thần võ cỡ nào, có một chuyện ngươi không thay đổi được, chính là ngươi phải chết, không ai có thể cứu được ngươi.

Lý Trường Thanh điên cuồng.

Hắn chịu khổ hai mươi mấy năm, vốn muốn trút ra cơn giận, sáng tỏ bản thân, không ngờ lại bị người ta sớm chọc thủng, mấy câu nhẹ nhàng nói ra làm hắn muốn hộc máu.

- Ta nói ngươi không tiến bộ, ngươi còn không muốn nghe, đã tiến vào tiết tấu của ta, chẳng lẽ không có an bài hay sao?

Diệp Phàm xì cười nói.

- Thần linh Vực ngoại nguyền rủa bừng sáng đi!

Lý Trường Thanh rống to, chấn động mảnh sa mạc này, cát vàng tung lên bụi mù bao phủ khắp nơi.

Trong tay hắn xuất hiện một cái người tí hon màu máu, bị hắn chấn nát hóa thành huyết quang bắn về phía Diệp Phàm, thiên địa lạnh lẽo như lọt vào hầm băng, phát ra tiếng quỷ khóc thần gào.

- Quả nhiên là tuyệt sát, không có chuẩn bị mà trúng chiêu thì chắc chắn hồn phi phách tán, đây là thủ đoạn của Lệ Quỷ lưu lại!

Đoạn Đức nói.

Thôn Thiên Ma Cái xuất hiện trên đầu hắn, dưới chân xuất hiện một cái ký hiệu chín sao thần bí, đây là Nguyên Thiên cấm trận do Diệp Phàm khắc ra, trả giá bằng tiêu hao thật nhiều Thần Nguyên thúc đẩy Đế binh.

Ầm!

Thôn Thiên Ma Cái phát ra để uy, tuy rằng không chân chính sống lại, nhưng cũng ngập trời, người thường không thể chống nổi.

Các loại huyết quang tan biến, không thể đến gần người, hóa thành mây khói tan biến trong sa mạc.

Lý Trường Thanh biến sắc, trên mặt có một tia hoảng sợ, không ngừng lui ra. Vốn cục diện là đánh giết Diệp Phàm, muốn bắt cá trong giỏ, không ngờ lại diễn biến tới bước này.

- Giết!

Chúa tể luyện ngục một tầng Địa Ngục Thần triều hét lớn, trên người phát ra một chuỗi ánh sáng xanh lam, mở ra một cái Pháp khí không gian, xung quanh tràn ngập sát thủ, nhanh chóng biến mất trong sa mạc chuẩn bị giết đám người Diệp Phàm.

Cùng lúc đó, một vị giới chủ Nhân Thế gian cũng hét lớn, một đạo hào quang vàng đất phát ra, một đám sát thủ xuất hiện.

Lúc này, các thế lực lớn Nguyên Thủy Hồ, Đọa Vũ tộc củng ra tay, Pháp khí không gian lấp lóe, lập tức xuất hiện ngàn quân, cờ bay phấp phới bao phủ nơi này, sát khí sôi trào như sóng thần.

- Nguyên Thiên cấm trận, giết cho ta!

Diệp Phàm hét lớn.

Khắp sa mạc sáng lên, bùng lên các thần văn lạc, đan vào một mảnh lưới trật tự, như lưỡi liềm của tử thần cắt lấy sinh mệnh.

Nguyên khí thiêu đốt hóa thành từng trận pháp tắc, cấu trúc thành Nguyên Thiên đại trận, phong tỏa mảnh sa mạc này, diệt sạch sức sống.

Không biết bao nhiêu người ngã xuống, từng chiếc đầu bay lên, máu phun tung tóe như đóa hoa nở rộ, từng sinh mệnh trôi đi, bị chùm tia sáng pháp tắc cắt đứt, hóa thành ánh sáng tan biến trong gió.

Đây là một trận giết hại!

Nguyên Thiên cấm trận trong sa mạc đã bày sẵn không biết bao nhiêu ngày, yên lặng chờ giờ phút này, chỉ vì cắt lấy sinh mệnh sống.

- A....

Từng trận hét thảm, nơi này gió tanh mưa máu, hóa thành luyện ngục nhân gian, khắp nơi là xác chết, cực kỳ thảm thiết.

- Cấm Ma Bình, phá cho ta!

Hai vị vương giả Đọa Vũ tộc cùng thúc đẩy ma bình Bát Bảo, phát ra từng trận ánh sáng đen chiếu rọi sa mạc.

- Nếu là Cấm Ma Bình do Đại đế luyện hóa thì chúng ta nhận thua, nếu không phải, các ngươi ngủ yên đi!

Diệp Phàm khẽ quát, vươn tay phát động một loại trận văn khác, Vô Thủy sát trận sống lại chiếu rọi bầu trời.

Ầm!

Sát khí mờ mịt quét khắp nơi, như trở lại những năm khai thiên lập địa, vạn vật mới sinh ra, các lực sát phạt bất hủ cuồn cuộn khắp trời đất.

Biến cố đáng sợ, cấm Ma Bình bùm một tiếng vỡ tan, hai vương giả phun máu, cả người đầy vểt thương sắp vỡ vụn.

Tuy rằng chỉ là một góc Vô Thủy sát trận, nhưng mà lực thảo phạt nghịch thiên, không ai có thể chống cự được, từng mảnh hét thảm, chớp mắt cả ngàn người thành vũng máu, bị sát khí xé vụn.

- Luyện Ngục Kiếm rời vỏ - Chém phá bầu trời!

Vương giả Địa Ngục Thần triều rống to, thần kiểm nhỏ máu bay ra, đỏ tươi chém về phía đám người Diệp Phàm.

Thân kiếm đỏ rực diễm lệ kéo theo một chuỗi máu tươi, phát ra tiếng u u, thiên địa muốn sụp đổ, sa mạc cũng sắp không tồn tại.

Nhiều vương giả thấy thế liền cùng lên thúc đẩy, cùng tế ra Thánh binh này, để nó hóa thành ánh sáng đỏ máu nhuộm khắp thiên địa, tràn ngập mùi máu tanh.

- Không được đầy đủ, không phải Thánh binh truyền thừa chân chính, các ngươi coi Thôn Thiên Ma Cái của đạo gia là giả hay sao?

Đoạn Đức cười lạnh, mượn dùng phù văn chiếm được thần lực vô thượng, điên cuồng thúc đẩy ma cái đáng sợ.

Thanh huyết kiểm bay tới gần liền run lên, không dám đến gần, dưới uy áp Cực Đạo liền ánh sáng mờ nhạt, mất đi liên hệ với vương giả ở sau, khí cơ giao cảm bị cắt đứt.

Keng!

Thôn Thiên Ma Cái phát ra uy thể Cực Đạo, phát ra một tia sáng đen, huyết kiếm Luyện Ngục nháy mắt kêu lên rơi xuống đất, không dám giãy giụa.

- Đoạn ca không cần quá sức, ta chuẩn bị ba tòa Vô Thủy sát trận, mặc kệ bọn họ chuẩn bị cỡ nào cũng vô dụng thôi.

Diệp Phàm nói.

Hắn nhấc tay chỉ ra, hai tòa sát trận khác sống dậy, từng đợt sát khí đáng sợ to như núi vươn lên trong thiên địa, cả sa mạc trồi lên.

Xé nát mọi thứ!

Mọi người muốn chạy cũng không được, sa mạc đẵ sớm bày sẵn đại trận tuyệt thế phong tỏa mọi hướng, không ai thoát đi được.

Ở giữa, ba tòa Vô Thủy sát trận cùng sống lại, phù văn xa xưa lóe lên, hào quang cắt đứt ánh sáng bầu trời, sát khí ngang dọc, máu tươi phun trào, hóa thành một tràng tu la.

- A...

Chỉ còn tiếng hét thảm truyền ra, chống cự vô ích, ngay cả vương giả bị nhốt trong đó chỉ có chết, không cách nào chống được.

Phốc!

Lý Trường Thanh bị một đạo sát quang quét trúng, chém ngang thành hai đoạn, không ngừng thét to. Diệp Phàm vươn tay chộp lấy hắn, quát hỏi:

- Lệ Quỷ ở đâu?

- Đi... Thiên Đoạn sơn mạch chờ ngươi.

Lý Trường Thanh hoảng sợ, lớn tiếng xin tha, nhưng mà mi tâm của hắn chợt lóe màu đen, cả người liền khô quắt, hóa thành xương khô, tiếp đó đầu liền nổ tung.

- Giết! Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Đoạn Đức hét lớn, Thôn Thiên Ma Quán chấn động dập nát đạo ánh sáng đen, không để nó bỏ chạy.

- Thiên Đoạn sơn mạch cũng là... cái bẫy của ngươi?

Chủ nhân một tiểu thế giới Địa Ngục giãy giụa, cực kỳ không cam lòng hỏi.

- Đúng vậy, tất cả đều nằm trong tiết tấu của ta, chủ lực Sát Thủ Thần Triều các ngươi đi Thiên Đoạn sơn mạch. Tốt lắm, ta cũng biển nơi đó thành chiến trường chính.

Diệp Phàm cười lạnh.

- A...

Không có gì bất ngờ, ba tòa Vô Thủy sát trận vừa xuất hiện, xé nát ngàn quân thành vũng máu, cả mảnh sa mạc bị nhuộm đỏ.

- Ta hy vọng tất cả kẻ thù đều xuất hiện ở Thiên Đoạn sơn mạch, đã đến bước cuối cùng rồi.

Tiếng nói của Diệp Phàm quanh quẩn trong sa mạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.