Già Thiên

Chương 966: Thời Niên Thiếu Của Độc Nhân Đại Đế



Thần thai do loại pháp môn này sinh ra cũng không phải là một hóa thân, nếu như thật sự thành công thì chính là sinh ra một bản thân thứ hai. Đương nhiên, có lợi thì cũng có hại, nếu như thành công thì ai là chính, ai là phụ thì còn rất khó nói, sẽ tạo thành phiền toái lớn, rất có thể sẽ vì điều này mà tự đi tiêu diệt lẫn nhau, bởi vì không có ai nguyện ý làm bóng dáng của người khác cả.

- Chân thân thứ hai của ngạc tổ, cũng chính là cái gọi là thần thai, có liên quan tới Lý Tiểu Mạn, chỉ cần tìm được nàng thì có thể thuận lợi bóp chết!

Diệp Phàm nói.

Thiên Chi Thôn lại có thêm hai người nữa đến, Ngô Trung Thiên, Khương Hoài Nhân được cứu ra khỏi Cửu u Sơn, tới giờ mới chính thức là cố nhân trùng phùng.

Đó là một địa phương bị thần trận thượng cổ vây lại, năm đó bọn họ bị đuổi giết tới mức lên trời không đường, xuống đất không lối, đi nhầm vào trong đó, ngược lại còn tránh được một kiếp, hiện giờ rốt cục cũng thoát vây.

Cố nhân gặp lại, tất nhiên là một lời không nói được hết, tất cả đều nâng cốc chúc mừng, ôn lại những chuyện xưa.

Một tháng sau, cơn phong ba về Đại đế Nhân tộc rốt cuộc cũng bình tĩnh lại một chút, không còn ồn ào náo nhiệt như trước đây nữa, rất nhiều người bắt đầu suy ngẫm, mà không phải là truy tìm như trước nữa.

Phong ba về Đại đế trôi qua, đến lượt cuộc chém giết trên Thiên Đoạn Sơn Mạch lập tức trở thành tiêu điểm đàm luận của mọi người, một trận chiến này cũng không biết đã có bao nhiêu người chết, hai đại Sát Thủ Thần Triều đã sắp hối hận đến chết rồi.

- Bắt đầu từ Ngũ Sắc Tế Đàn đã được bố cục, tất cả đều là do Thánh thể Nhân tộc gây nên, dẫn địch vào tròng.

Rốt cuộc thì trên Thiên Đoạn Sơn Mạch đã chết bao nhiêu người, mọi người không thể thống kê được hết, nhưng tiên huyết đã nhuộm đỏ cả vài ngọn núi màu đen, chảy xuống dưới chân núi, cảnh tượng khiến ai cũng phải kinh hãi.

- Tất cả đều là giả, hắn căn bản không có dự định rời khỏi thế giới này, hắn làm vậy chỉ là vì tiêu diệt hết đại địch mà thôi.

Một trận chiến này khiến cho mọi người đều tâm thần bất an, trong lòng run rẩy, cuộc giết chóc đã trôi qua rất lâu, nhưng vẫn như cũ làm cho rất nhiều người toàn thân phát lạnh, thật sự quá mức tanh máu.

- Giết cho người ta phải kinh tâm đảm chiến, một trận chiến này qua đi, trong thời kì thiên hạ vô thánh này, sẽ chẳng còn mấy người dám trêu chọc tới Thánh thể Nhân tộc nữa rồi!

Đây là tiếng lòng của rất nhiều người, ai cũng đều khiếp sợ.

Diệp Phàm san bằng thế gia thái cổ, đối kháng Sát Thủ Thần Triều viễn cổ, chém Nguyên cổ, tiêu diệt Địa Ngục Thần nữ, bắn chết Nhân Thế Gian Thần tử, sát cục kinh thế hãi tục khiến cho máu nhuộm đỏ Thiên Đoạn Sơn Mạch, dưới uy thế như vậy thì làm gì còn có mấy người dám mạo hiểm nữa?

- Thiên Hoàng tử, nếu là đàn ông thì phải thực hiện lời hứa, bần đạo Nguyên Thủy và sư đệ Thông Thiên ở trong Thần Thành, đợi ngươi đưa Ngộ Đạo cổ Trà Thụ Tâm tới!

Vào một ngày, hai đạo nhân ở Thần Thành rống to, yêu cầu Thiên Hoàng tử thực hiện lời hứa, dâng tiền đặt cược khi trước cho họ.

Đương...!

Trong Vực ngoại chiến trường, một con thuyền cổ bịt kín phát ra tiếng kim loại vang lên, bên trong truyền ra một đợt dao động sinh mệnh. Nếu đám người Diệp Phàm, Lệ Thiên, Yến Nhất Tịch mà nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ giật minh, vì đây chính là chiếc thuyền cổ thần bí mà bọn họ đã từng chứng kiến ở thiên ngoại khi từ Tử Vi Tinh Vực đi tới viên cổ tinh này.

- Bắc Đẩu Cổ Tinh Vực có Đại đế còn sống sư? Một tháng trước thì dao động khủng bố đó đã hoàn toàn biến mất, không còn xuất hiện nữa. Ồ, Nguyên Thủy đạo nhân và Thông Thiên đạo nhân sao, hai cái tên rất có ý tứ đấy!

Từ trong chiếc thuyền cổ thần bí truyền ra âm thanh thì thào tự nhủ.

Thần Thành vẫn như trước, tường thành như được kim loại đúc thành, lóe ra ánh sáng lạnh lẽo, từ thời thái cổ đến nay vẫn luôn không mục nát, luôn là trung tâm của Bắc Vực.

Hiện này, tại Bắc Vực đã có các tộc thái cổ sống lại, nơi đây càng trở nên phồn hoa, Nguyên Thủy đạo nhân và Thông Thiên đạo nhân rống to, tất nhiên là sẽ truyền đi ra ngoài một cách rất nhanh chóng.

Ngộ Đạo Cổ Trà Thụ Tâm là báu vật vô giá, mang ở trên người khi tu luyện thì sẽ làm ít công to, tới gần được với pháp tắc của trời đất, có thể trợ giúp cho việc ngộ đạo, là thứ đồ trân quý cực kỳ hiếm thấy.

Sắc mặt Thiên Hoàng tử trở nên xanh mét, nhưng lời đã ra khỏi miệng rồi, nếu mà nuốt lời thì sẽ tạo ra một vết bẩn không thể xóa nhòa đối với thân phận đứa con của thần như hắn, cuối cùng đành nhịn đau, bỏ ra thứ đồ mà minh yêu thích, để người mang tới.

Đây là một lão già tuổi rất cao, là một trong những người hộ đạo của hắn, đi vào một quán trà nhỏ trong Thần Thành, nhìn thật sâu về phía Diệp Phàm và Bàng Bác, lưu lại một miếng điếu trụy (một loại trang sức đeo cổ, cầu bình an).

Nó rất tròn và trong suốt, là tinh hạch của Ngộ Đạo Trà thụ, trong suốt lấp lánh, bên trên có một nét văn lạc lượn lờ, trời sinh đã có liên hệ, cùng cộng minh với đạo.

Bất Tử Thiên Hoàng dùng gỗ của Ngộ Đạo Trà để làm quan tài, tế luyện khối tinh hạch này, để lại cho con cháu nối dõi, trên đời khó tìm khối thứ hai, đây là trân vật mà chỉ có trong mộng ảo mà thôi.

- Không nghĩ tới Thiên Hoàng tử lại thật sự có thể nhịn đau, mang thứ này đến đây!

Bàng Bác cười to, nắm nó trong lòng bàn tay, cẩn thận quan sát, cảm thấy trong nháy mắt này dường như hắn đã nói liền một chỗ với đại đạo.

- Ta không cần, ngươi cầm lấy mà dùng! T.r.u.y.ệtruyenfull.xyz

Diệp Phàm thấy hắn đưa qua liền nói. Hắn đã có Bồ Đề Tử, công hiệu cũng cường đại như nhau.

Cửa ải trảm đạo đang ở ngay trước mắt, hiện tại ngộ đạo cần phải dựa vào bản thân thì mới có thể để cho "đạo ngã" chân chính thăng hoa, bất kể là Bồ Đề Tử hay là Ngộ Đạo Trà Thụ Tâm thì cũng đều không phải là những vật quá cần thiết.

Bàng Bác cùng Diệp Phàm cùng sinh cùng tử, cùng nhau đi vào thế giới này, tất nhiên không cần phải khách khí, trực tiếp đeo luôn lên trên người.

- Quẻ tượng của Thần Toán Tử có chính xác không, chúng ta thật sự có thể rời khỏi thế giới này hay sao?

Bàng Bác hỏi, mấy ngày nay hai người đã đi thăm viếng rất nhiều nơi, bởi vì bọn họ sợ có thể rời đi vào bất cứ lúc nào.

- Điều này rất khó nói, có lẽ mấy tháng, có lẽ vài năm, thậm chí tận mấy chục năm mới có thể rời đi cũng không chừng!

Diệp Phàm nhíu mày, nói. Sau đó, bọn họ trực tiếp vượt qua hư không biến mất, không muốn để cho Thiên Hoàng tử tức giận tới mức phái người theo dõi.

- Con chim trời đánh kia, chỉ lớn bằng một ngụm của ta, vậy mà lại ăn lắm vậy!

Tại Thiên Chi Thôn, Hắc Hoàng la to.

Cơ Tử Nguyệt chỉ cười tủm tìm, bàn tay mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mượt mà của con Phượng Hoàng nhỏ, nó chỉ lớn bằng nắm tay, thân hình tròn vo, mỗi một sợi lông trên người đều phát ra ánh sáng vàng rực rỡ chói mắt, tỏa ra linh khí kinh người.

- Chiêm... chiếp...!

Nó khẽ kêu nhẹ, ngâm minh trong dòng nước có pha Cửu Khiếu Thánh Linh Dịch, khẽ vỗ cánh, bày ra một bộ dáng rất hưởng thụ, sau đó lại trực tiếp nuốt luôn một ngụm thần dịch.

Lúc này, ai cũng đều có thể nhìn ra tiềm lực của nó, kém cỏi nhất cũng có thể trưởng thành đến cảnh giới Yêu Thánh, sau khi Cơ gia biết được mọi chuyện, liền không tiếc tất cả cũng muốn bồi dưỡng nó, cho Cơ Tử Nguyệt mang đến một khối "thần liệu" để trao đổi lấy Cửu Khiếu Thông Linh Thần Dịch.

Đây là một khối thịt chỉ lớn bằng một đốt ngón tay, trong suốt lấp lánh, có được một loại dao động bất hủ, ánh sáng thần tính tràn ngập, có vẻ yêu dị không nói thành lời.

Nhưng mà, khi đám người Diệp Phàm, Bàng Bác, hầu tử, Hắc Hoàng đối mặt nó thì lại có một loại cảm giác sợ run người, không kìm nổi muốn quỳ xuống lễ bái, điều quỷ dị nhất chính là Thôn Thiên Ma Cái của Đoạn Đức lại phát ra tiếng kêu boong boong khi tới gần nó.

- Đừng có bảo ta rằng... đây là thịt của Đại đế đó!

Lệ Thiên gian nan nuốt một ngụm nước miếng.

Ngay cả Tề La cũng bị kinh động, là người đầu tiên lao tới, mà đám người Yến Nhất Tịch, Lý Hắc Thủy cũng rất nhanh chóng xông tới, tất cả đều tràn ngập vẻ kinh hãi.

Đoạn Đức xoa xao tay, nuốt một ngụm nước miếng, nói:

- Đây là thịt của Hư Không Đại đế hay sao?

- Không phải!

Cơ Tử Nguyệt khẽ nhăn cái mũi ngọc lại, quãng cho hắn một ánh mắt xem thường.

- Keng... keng...!

Thôn Thiên Ma Cái trong mi tâm Đoạn Đức đột nhiên rung động, sau đó tự chủ bay ra, lơ lửng trên đỉnh đầu của hắn, buông xuống từng luồng ánh sáng.

- Tuyệt đối là thịt của Đại đế cổ, mặc dù tinh hoa ẩn chứa bên trong đã xói mòn hết rồi, nhưng vẫn khiến cho Đế binh Cực Đạo cộng minh, đây chẳng lẽ là... thịt của Độc Nhân Đại đế hay sao?

Đoạn Đức nói với vẻ sợ hãi.

- Là thứ lấy được từ trong Thanh Đồng Tiên Điện đã rất lâu rồi!

Cơ Tử Nguyệt nói thật.

Trong lòng mọi người đều nhảy rộn, lộ ra nét mặt khiếp sợ, phần đại lễ này của Cơ gia cũng thật là lớn. Tuy rằng chỉ là một khối thịt nhỏ, nhưng cũng là thứ vô giá, đây là thứ lấy được trên thi thể của Đại đế, không chỉ có thể dùng để tế luyện Tiên Binh, còn có thể dùng để tu luyện. Thứ quý báu nhất của nó là Đế văn ẩn chứa bên trong, nếu hiểu được thì cũng đủ để hưởng thụ cả đời.

Lực lượng của Đại đế bên trong nó tất nhiên là đã sớm tan rã hết rồi, đã bị Cơ gia rút hết ra ngoài, nếu không thì sẽ không ai có thể tới gần được, nó sẽ phá tan thân thể người khác, không ai có thể tiết độc Đế giả được.

Thanh Đồng Tiên Điện được bao phủ bởi một tầng ánh sáng thần bí, mấy ngàn năm tới mấy vạn năm mới xuất hiện một lần, hơn nữa lại còn đi xuyên qua địa mạch, địa điểm xuất hiện trong mỗi lần cũng không giống nhau.

Tương truyền, bên trong có bí mật để thành Tiên, nhưng không ai có thể tìm được, từ xưa đến nay những kẻ đi vào thì gần như đều đã chết hết.

Diệp Phàm và Cơ Tử Nguyệt may mắn tiến vào, chiếm được cơ duyên cực lớn, dưới sự trợ giúp của miếng đồng xanh mà thu được nguyên căn của Vạn Vật Mau Khí, cừu tử nhất sinh mà trở về.

Mà kỳ tài của Nhân tộc là Nam Cung Chính cũng còn sống mà trở về, đây là vài người trong số rất ít người sống sót được ghi lại từ xưa tới nay, ngoài ra còn có một vị Đại Thánh còn sống trở về, những người khác thì ai cũng ngã xuống bên trong, trở thành những đổng xương trắng mục nát.

Vị Đại Thánh kia có thu hoạch lớn nhất, đáng tiếc lại không có mạng mà hưởng, trong những năm tháng vô tận trước kia, hắn là người duy nhất còn sống, lấy ra được một ít thịt từ trong Thanh Đồng Tiên Điện.

Đáng tiếc, Đế thi cũng không phải là thứ mà ai cũng có thể lấy được, mặc dù là hắn là Đại Thánh thì cũng không được, cộng thêm việc vốn hắn cũng không còn bao nhiêu thọ nguyên nữa, ngay trong ngày đi ra khỏi đó thì cũng tọa hóa luôn.

Những chuyện sau đó thì rất nhiều cổ giáo tại Đông Hoang đều biết, có không ít lời đồn truyền ra, năm đó vài vài Thánh địa cường thịnh nhất đã chia đều những cỗ thi thể kia.

- Các lão tổ tông trong gia tộc luôn phủ nhận, nói đó là tin đồn thất thiệt, bây giờ rốt cuộc cũng nói ra chân tướng cho ta biết, thì ra tất cả đều là sự thật.

Cơ Tử Nguyệt nói.

Cơ gia là may mắn nhất, bọn họ đạt được một chiếc nhẫn bên trong khối thịt đó, thoạt nhìn thì rất bình thường, không có gì đặc biệt cả, giống như được dùng một miếng đồng thau mài thành, rất thô ráp, như là được làm để cho trẻ con đeo lên vậy.

Nhưng mà nó lại là thứ bất hủ, đã tồn tại không biết bao nhiêu vạn năm rồi, còn chắc chắn hơn cả Thánh binh, chống đỡ được sự mài mòn của thời gian năm tháng.

Trên mặt nó không có đạo văn gì, nhưng lại có một loại lực lượng thần bí, khó có thể đo lường được, có thể nói đây là một kiện bí bảo. Sau đó, một vị Thánh nhân Cơ gia đã từng phỏng đoán rằng thứ này vốn là một khối đồng bình thường, nhưng lại là thứ mà vị Đại đế kia yêu quý nhất, quanh năm suốt tháng được vị đó đeo lên, có được thần tính của Đại đế bồi dưỡng, rất có thể còn được vị này ký thác tâm linh lên, do đó mới biến thành một tiên trân.

Cũng chỉ Đại đế cổ thì mới có loại thủ đoạn này, hóa một khối đồng bình thường thành tiên hoàn, vĩnh viễn bất hủ, tràn ngập thần tính.

Xoát...!

Lòng bàn tay của Cơ Tử Nguyệt chợt lóe sáng một cái, một chiếc nhẫn cổ thô sơ xuất hiện, nó quả thật rất thô ráp, tuyệt không có chút đẹp nào cả, nhưng lại có một loại ý vị khó có thể nói rõ được, có thể khiến cho bất kỳ bảo vật nào cũng phải ảm đạm vô quang trước mặt nó.

Chiếc nhẫn này vốn đã thất lạc, nhưng được Cơ Tử Nguyệt khi còn nhỏ tìm được trong một ngõ ngách của gia tộc, vẫn giữ nó trong tay, lúc đó còn tỏa ra từng đợt tiên huy, kinh động các tộc lão, sau đó một đám lão nhân bắt đầu mật nghị, trực tiếp ban cho nàng, yêu cầu nàng vĩnh viễn không được để mất nó.

Ầm...!

Thôn Thiên Ma Cái giống như đang sống lại, phát ra từng đợt thần uy Cực Đạo, rời khỏi đỉnh đầu của Đoạn Đức, nhanh chóng biến thành nhỏ, không ngừng lơ lửng trên lòng bàn tay của Cơ Tử Nguyệt.

Mọi người đều khiếp sợ, tuy nhiên điều khiến họ có chút yên tâm chính là, thần uy của nó đã nội liềm, cũng không làm bị thương người khác, chỉ khiến cho người ta kinh hãi mà thôi.

- Thi thể trong Tiên Thanh Đồng Điện thật sự là của Độc Nhân Đại đế hay sao?

Mọi người đều kinh ngạc.

- Là nó...!

Đoạn Đức run rẩy, hắn nói ra một chuyện khiến cho người khác phải giật minh, từ sau khi hắn có được Thôn Thiên Ma Cái, ngẫu nhiên gặp phải ác mộng, những khi đó hắn luôn nhìn thấy một chiếc nhẫn thô ráp và một cái mặt nạ hình mặt quỷ.

Lúc này, khi nhìn thấy chiếc nhẫn đồng thô ráp này, lông tơ trên người hắn dựng thẳng lên, toàn thân lạnh lẽo, mồ hôi túa ra, thứ này giống như đúc với chiếc nhẫn mà hắn nhìn thấy trong mơ.

- Chiếc nhẫn của Độc Nhân Đại đế...!

Sau khi mọi người biết chuyện này, ai nấy đều trợn mắt há mồm, thứ này đích thực là một kiện tiên trân.

Không hề nghi ngờ gì nữa, Độc Nhân là một truyền kỳ, thời gian sống nhiều hơn xa các Đại đế khác, đã có vài lần sống lại, một người sống ba, bốn đời trở lên, thật sự rung động cổ kim.

- Nam Lĩnh Thiên Đế, Loạn cổ Đại đế cũng đều là Độc Nhân hay sao?

Bàng Bác nói.

- Nam Lĩnh Thiên Đế có lẽ đúng là vậy, nhưng Loạn cổ thì khẳng định là không phải, Thiên Đình của ta có một vị Đại Thánh đã từng ra mắt Loạn cổ Đại đế!

Tề La lắc đầu nói.

Về Độc Nhân thì có rất nhiều bí mật, thậm chí còn có người nghi ngờ rằng vị này vẫn chưa chết, luôn luôn thoát thai hoán cốt, trường tồn cùng với thế gian. Đương nhiên, lại có càng nhiều người phản đối hơn, đó là do trên thế gian không có khả năng có hai vị Đại đế cùng tồn tại một lúc, vị Đại đế khiến người ta kính sợ này cuối cùng cũng biến mất khỏi trần thế.

- Ta ở trong cảnh tượng khi mơ thì đã cảm nhận được một loại tình cảm ly biệt, ngẫu nhiên có thể thấy được một hình ảnh mơ hồ, một cô bé đang khóc, tiễn một thiếu niên đang đi cùng một đám người về nơi xa, phía trước là một cái Ngũ sắc Tế Đàn.

Đây là nguyên nhân căn bản mà Cơ Tử Nguyệt đưa ra chiếc nhẫn này, nàng thấy được cảnh tượng này, trong lòng khó có thể bình tĩnh, biết Diệp Phàm sẽ rời đi, không kìm nổi báo cho hắn về bí mật của Ngũ sắc Tế Đàn.

Trong cảnh tượng khi nằm mơ của Cơ Tử Nguyệt, đó là một tiểu sơn thôn rất xa xôi.

Cô bé có gia cảnh nghèo khó, chiếc quần cũng có rất nhiều mảnh vá, thậm chí ngay cả đôi giày nhỏ cũng thủng, thò cả ngón chân ra, khiến người ta nhìn mà thương xót.

Vị thiếu niên kia có lẽ là thân nhân duy nhất của nàng, bọn họ sống nương tựa lẫn nhau, mặt nạ hình mặt quỷ là món đồ chơi duy nhất của bọn họ, không có trang sức châu báu xa xi, thiếu niên để cho cô bé vui vẻ, liền dùng đồng thau bẻ cong, tạo cho nàng một chiếc nhẫn, mặc dù rất thô ráp, nhưng cô bé lại coi nó như một bảo bối.

Sau đó, có một đám người đi tới nơi này, coi thiếu niên như một kỳ tài, mang hắn đi, đối với tư chất của cô bé thì lại không ngừng lắc đầu, mặc kệ nàng khóc lóc, mạnh mẽ đưa thiếu niên đi.

Cô bé khóc lớn, chạy rách cả đôi giày nhỏ, thiếu niên đau khổ cầu xin, rốt cuộc thì đám người kia cũng đáp ứng cho cô bé đến tiễn đưa.

Cuối cùng, bọn họ đi tới trước một tòa Ngũ sắc Tế Đàn, thiếu niên và một đám người, cùng với không ít người trẻ tuổi khác bước lên, chuẩn bị đi xa, cho dù cô bé có khóc lóc thảm thiết thì rốt cuộc cũng không thể đến gần được.

Trước khi đi, thiếu niên lấy ra chiếc mặt nạ hình mặt quỷ và chiếc nhẫn, dùng sức ném về phía nàng, cuối cùng biến mất trên Ngũ sắc Tế Đàn.

Vài năm sau, cô bé khốn khổ cũng dần trưởng thành lên một chút, vẫn luôn chờ ở bên cạnh ngũ sắc Tế Đàn, bỗng một ngày nhìn thấy rất nhiều người trở về, liều lĩnh chạy lên, chỉ thấy được thi thể của thiếu niên kia, nàng bị người ta mạnh mẽ đẩy ra, ngay cả liếc mắt thêm một cái cũng không thể được, nàng khóc lớn, từ đó không còn ai gặp lại nữa.

Mà tất cả hình ảnh đến đó liền bị cắt đứt, không còn xuất hiện thêm, đây là những hình ảnh mơ hồ trong mơ mà Cơ Tử Nguyệt thường thấy khi mang chiếc nhẫn trên người.

- Chẳng lẽ cô bé kia chính là Độc Nhân Đại đế sau này hay sao?

Trong lòng bọn họ không ngừng dậy sóng.

- Cô bé đáng thương, không có tư chất kia, sau đó lại chính là Độc Nhân Đại đế vang dội cổ kim, chí cao vô thượng sao?

Sau khi bọn họ biết được điều này, không phải là khiếp sợ, mà là có chút thương cảm và thở dài.

Mỗi một lần nhìn thấy Thôn Thiên Ma cái, nhìn thấy cái mặt nạ hình mặt quỵ, tựa khóc như không khóc, tựa cười như không cười, ai nấy đều không kìm nổi chua sót trong lòng.

Rất nhiều người đều đoán rằng, đó là một trải nghiệm khó quên của Độc Nhân, trong lúc mỉm cười mà rơi nước mắt, trong lúc chua xót mà nhớ lại hồi ức đẹp đẽ, lại không ngờ tới nó lại có một bí mật như vậy.

Trong mắt những ngoài thì có lẽ đó chỉ là một đoạn chuyện cũ rất bình thường, nhưng đây lại là thứ quý giá nhất trong đời này của cô bé, là một đoạn trí nhớ mà cả đời Độc Nhân Đại đế không thể quên.

Những gì nàng phải trải qua sau đó là gì, không ai biết được, có lẽ khi đó chính là thời điểm mà huy hoàng của nàng bắt đầu, quét ngang chín tầng trời, mười tầng đất không có địch thủ, ít nhất thì những người ngoài cho rằng như vậy, nhưng những ký ức về nàng cũng đã bị xóa sạch, sau đó chuyện gì đã xảy ra? Không ai biết được.

Cơ Tử Nguyệt nhìn về phía Diệp Phàm, nhẹ giọng nói:

- Ta biết ngươi phải đi xa, không lâu trước ta đã dò xét bản đồ các sơn mạch, biết được cái Ngũ sắc Tế Đàn trong mơ kia chính là nằm tại nơi này.

- Ngũ Sắc Tế Đàn?

Mọi người ở đây cả kinh, tất cả đều nhìn về phía Cơ Tử Nguyệt.

- Hẳn là ở Trung Châu!

Cơ Tử Nguyệt tra xét các điển tịch, dựa theo một vài dấu vết để lại, nhận ra cảnh trong mơ rất giống với một chỗ tại Trung Châu, sau đó càng tra nàng càng cảm thấy kinh hãi.

Tại Trung Châu từng có một Thần triều, tên là "Vũ Hóa", nếu còn tồn tại thì có lẽ chính là thiên hạ đệ nhất Thần triều. Nó có một thời kỳ vô cùng cường thịnh, khi đó bốn đại Thần triều kia vẫn còn chưa xuất hiện, hơn phân nửa lành thổ tại Trung Châu nằm dưới sự thống trị của Thần triều này, mệnh lệnh phát ra, không ai dám làm trái.

Từ hai chữ Vũ Hóa cũng có thể suy đoán được, Thần triều này có một thời kỳ thịnh vượng tới mức nào, thứ bọn họ truy tìm chính là bản chất của trường sinh, tất cả đều là vì trở thành Tiên.

Nhưng mà nó lại sụp đổ chỉ trong một đêm, từ đó xoá tên trên thế gian này, giống như chưa từng tồn tại qua, ngay cả trong sách cổ cũng đều ghi lại rất mơ hồ.

Cơ Tử Nguyệt tra xét điển tịch bên trong Tàng Kinh Các của Cơ gia, đối chiếu giừa các loại bản đồ cổ với Sơn Hà Đồ ngày nay, Ngũ sắc Tế Đàn trong mơ nằm tại tổ miếu của Vũ Hóa Thần triều.

- Vũ Hóa Thần triều cường đại như vậy, bọn họ có được Ngũ sắc Tế Đàn hay sao?

Bàng Bác giật mình, hiện tại thì tất cả các Tế Đàn đều đã trở thành di tích, không ai có thể nắm giữ được.

- Ta cũng nghe nói qua, đây là một Thần triều cực kỳ cường đại, năm đó là số một tại Trung Châu, cuối cùng lại thật sự biến mất, tuy nhiên không phải là phi thăng thành Tiên, mà là biến mất thành tro!

Hắc Hoàng nói.

- Nếu ngươi thật sự muốn rời đi, có thể đi tới di tích Vũ Hóa nhìn một cái, có lẽ có thể tìm được gì đó, địa phương kia rất thần bí!

Cơ Tử Nguyệt nhẹ giọng nói, nàng cũng không nguyện ý cùng hắn cách xa, nhưng vẫn biết suy nghĩ cho hắn, tuy nhiên trong đôi mắt đẹp không tránh được có một tia ảm đam.

Diệp Phàm không biết nói gì, nhìn vào đôi mắt nàng, muốn an ủi một chút, đây có lẽ là một loại thương tổn, muốn đưa nàng cùng đi tới tinh không kia, nhưng cũng giống như hắn, nàng không thể bỏ cha mẹ mà đi được.

Cơ Tử Nguyệt miễn cưỡng cười, nói rằng mỗi đêm nàng đều nhìn lên bầu trời, vì hắn mà cầu phúc, khi tất cả có duyên, nhất định, sẽ theo dấu chân của hắn, đi tinh không kia xem một chút.

Boong... boong...!

Thôn Thiên Ma Cái phát ra một âm thanh gào thét, chìm nổi phía trên lòng bàn tay của Cơ Tử Nguyệt, buông xuống từng luồng tiên huy, cộng minh với chiếc nhẫn bằng đồng thau kia.

Giữa chúng có từng luồng sáng huy hoàng, đang nối tiếp cùng một chỗ, loại kỳ cảnh này khiến cho mọi người đều chấn động, quả nhiên là di vật của Độc Nhân Đại đế, không thể nghi ngờ gì nữa, chúng nó có cùng xuất thân, có thể giao hòa với nhau.

- Ngươi còn nhớ rõ bộ dáng của cô bé trong mơ ra sao hay không?

Diệp Phàm hỏi.

Cơ Tử Nguyệt lắc đầu, những hình ảnh kia rất mơ hồ, nhất là vẻ mặt của cô bé lại còn mờ mịt hơn. chỉ nhớ rõ nàng có một đôi mắt to sáng ngời, ngân ngấn nước mắt, tóc tết như hai cái sừng, chỉ có tầm ba đến bốn tuổi, mặt bộ quần áo cũ rách, dưới chân là một đôi giày nhỏ cũ nát.

Ông...!

Hư không run lên, cảnh tượng mơ hồ trước mắt mọi người lưu chuyển, tại cái Ngũ Sắc Tế Đàn kia xuất hiện một cô bé đang chạy, đôi giày đã hỏng, vừa khóc lớn vừa chạy về phía trước, chỉ để nhìn cỗ thi thể kia một lần.

Ầm...!

Hình ảnh vỡ nát, sau đó tất cả đều lâm vào bóng tối, dường như có một âm thanh đang vang vọng đâu đây:

- Không thành Tiên, chỉ ở tại hồng trần này chờ huynh trở về!

Mọi người đều rung động, tất cả đều ngây dại, đây chính là Độc Nhân Đại đế hay sao, nàng cực kỳ tin tưởng rằng thiếu niên đó còn có thể xuất hiện lần nữa, đây là chấp niệm của nàng, cũng là hy vọng quý giá nhất trong lòng nàng, nghịch thiên sống tận vài đời, chỉ vì chờ thiếu niên kia hay sao?

Không có ánh sáng rực rỡ, vẫn ảm đạm như cũ. Nàng đã quét ngang thiên hạ, huy hoàng mà đứng trên chín tầng trời, đứng tại đỉnh cao của thế gian, nhìn xuống Luân Hồi muôn đời, nhưng cũng không mất đi ký ức này.

Cái gọi là huy hoàng của Đại đế, đối với nàng mà nói thì còn xa mới bằng được một đoạn ký ức khi nhỏ tuổi đó, không thể so được với đoạn thời gian vui vẻ xen lẫn chua xót kia, cho dù có vô địch thiên hạ thì cũng không thể kéo lại được tất cả những gì năm đó đã mất.

Cuối cùng tất cả đều tan biến, chỉ còn lại một tấm mặt nạ quỷ mang theo nước mắt, tựa khóc như không khóc, tựa cười như không cười, đó là Thôn Thiên Ma Cái đang lơ lửng trên không trung.

Đinh...!

Vẻ sáng bóng của chiếc nhẫn bằng đồng trong tay Cơ Tử Nguyệt đột nhiên thu liễm lại, chìm sâu vào trong cơ thể nàng, hai kiện di vật của Độc Nhân Đại đế tự động tách ra, đều an tĩnh lại.

Một vị Đại đế khiến người ta phải kính sợ, nhưng mảnh ký ức của người lại khiến bọn họ cảm thấy phức tạp và khó hiểu, trong lòng không ngừng rung động, không nói rõ được đó là một loại cảm giác như thế nào.

- Ta cảm thấy minh có nhân quả rất lớn cùng với Độc Nhân Đại đế!

Diệp Phàm tự nói.

Trên người hắn cũng có những thứ như vậy, đều có liên hệ với Độc Nhân Đại đế, đầu tiên là Vạn Vật Mầu Khí đinh, thu được từ trong Thanh Đồng Tiên Điện, đây là chứng đạo thánh vật vô giá.

Tiếp theo là Chân Long Bất Tử Dược, hai mươi mấy vạn năm trước chính là của Độc Nhân Đại đế, hắn từng liên tục hai lần đoạt được chân long thần dịch, hiện tại trên người hắn vẫn còn có, chưa dùng hết.

Mặt khác, còn có tấm Tiên Trân Đồ kia, là đoạt được từ trong Hỗn Độn Long Sào, ngay cả Đấu Chiến Thánh Hoàng cũng từng có được nó, mà hai mươi mấy vạn năm trước đã rơi vào trong tay Độc Nhân Đại đế, khi Diệp Phàm có được thứ này, quan tài của Độc Nhân Đại đế đã chìm vào trong hỗn độn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.