“Khuynh Nhiên…” Giọng nói sâu kín, mang theo cảm giác tưởng niệm như có như không, làm cho
người ta không hiểu sao mà cảm thấy như thiên âm mờ mịt phảng phất như
từ trên trời truyền xuống.
Đông Lan Tỳ giật mình, ánh mắt sâu
kín, giây tiếp theo cầm kính mắt trong tay Du Niệm đeo lại: “Xin lỗi,
bạn học Du Niệm. Tôi tên là Đông Lan Tỳ, không phải là Khuynh Nhiên.”
“Tôi biết.” Khoé miệng Du Niệm mỉm cười nhạt nhẽo. Làm sao có thể là anh ấy, không có khả năng, cho dù bộ dạng người này cùng anh ấy giống nhau như
đúc…
Nghiêng đầu, nhìn về phía La Sinh Nhược Du Nhiên: “Còn có
việc?” Cô chỉ đơn thuần hỏi như thế nhưng vào trong tai người khác lại
thành đuổi người.
La Sinh Nhược Du Nhiên cả thân cứng ngắc, biến
sắc, hốc mắt đỏ lên: “Thực xin lỗi chị gái, em không phải là cố ý. Chỉ
vì chị luôn…cho nên em…Em phải đi học, em đi về trước.” Lưu lại một câu
nói làm người khác phỏng đoán, La Sinh Nhược Du Nhiên vội vàng rời khỏi.
Du Niệm thản nhiên liếc mắt La Sinh Nhược Du Nhiên một cái, loại trò xiếc
trẻ con này, thật sự là không lọt được vào mắt cô. Chỉ cần không động
vào điểm mấu chốt của cô, không làm rối loạn trò chơi của cô, tuỳ tiện
cô ta làm như thế nào thì làm, Du Niệm không thèm để ý, phải biết rằng
từ trước đến nay La Sinh Nhược Du Nhiên chưa từng được Du Niệm để mắt
tới.
Đông Lan Tỳ chỉnh lại chiếc kính mắt to, dựng chiếc ghế lại, nghiêm túc ngồi ngay ngắn tại chỗ, thực sự giống như điển hình một nam
sinh mọt sách ngoan ngoãn. Nhưng dù cậu có muốn chuyên tâm học thật sự
cũng không thể chịu nổi ánh mắt ôn nhu của Du Niệm, mặt không khống chế
được mà đỏ lên. Nghe thấy tiếng cười bên cạnh, phịch một tiếng, lập tức
trở thành kẻ nực cười.
“Bạn, bạn học Du Niệm, có, có chuyện gì
sao?” Trái tim đập bình bịch bình bịch, nhìn Du Niệm, không hiểu tại sao cảm thấy toàn bộ thế giới xung quanh đều trở nên yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của mình.
“Cậu dòng họ Đông Lan?” Du Niệm cảm thấy dòng họ này hình như có điểm đặc biệt. Thực tế, thế giới này có
rất nhiều dòng họ đặc biệt, mười ba tước, dòng họ tương đương với tổng
thống cũng rất đặc biệt ——‘Chích Diễm Vũ’
Con ngươi hơi loé lên, Đông Lan Tỳ có chút không tự nhiên gật đầu.
“Cho cậu.” Bàn tay Du Niệm vừa lật, hé ra một lá bài màu đen ở đầu ngón tay. Lá bài màu đen, mặt trái là hoa văn màu vàng phức tạp, chỉ liếc mắt
nhìn cũng đủ làm cho người ta nhận thấy lá bài này không bình thường,
không hiểu sao làm cho người ta thấy mười phần bá khí.
Thật sự là quái dị, bài xuất hiện làm người ta cảm thấy hương vị bá khí.
Người gia tộc La Sinh Nhược đưa một cái gì đó đến trước mặt, ai dám không
nhận? Bạn học Đông Lan Tỳ dù có chút sợ cùng xấu hổ nhưng vẫn đưa tay
nhận lấy. Trái ngược với bề ngoài bá khí của nó, lá bài này khi sờ không có cảm giác gì khác biệt so với lá bài bình thường, chính là, Du Niệm
đưa cho cậu làm gì?
Đối với hoang mang của Đông Lan Tỳ, Du Niệm
chỉ thản nhiên mỉm cười: “Không được đánh mất, lúc nào cũng phải mang
theo người nga, nếu không…tôi sẽ giết cậu.”
Tiểu bằng hữu Đông
Lan Tỳ cảm thấy mình tự nhiên bị uy hiếp, vô cùng đáng thương gật gật
đầu nằm úp sấp trên bàn. Không cần cười ôn nhu như vậy uy hiếp người
khác, làm người ngu ngốc sẽ cảm thấy bạn nói đùa, người mẫn cảm sẽ cảm
thấy nội tâm lạnh lẽo thực khủng bố a!
Nhưng mà, ánh mắt kia, thật sự quá đẹp quá đẹp, không hiểu làm sao khiến cậu có cảm giác quen thuộc mà chua xót…
Du Niệm hơi nhếch lông mày, lông mi thật dài như cánh bướm thong thả chớp, đẹp làm người ta không thể di chuyển ánh mắt.
Tan học giữa trưa.
Du Niệm mang theo hộp cơm tiện lợi nhìn lùm cây trống rỗng, hơi nghiêng đầu, xoay người đi về hướng khu nhà đại học.
Bình thường Khúc Quyến Si đều ngủ ở khu nhà trung học, bởi vì Đan Vận Hi là
uỷ viên giám sát tác phong và kỉ luật của khu nhà đại học, ít khi nào đi sang khu nhà trung học. Tuy rằng gần đây vì Du Niệm mà thường xuyên
chạy sang bên này nhưng khu nhà sơ trung thật sự quá xa, Khúc Quyến Si
vẫn chạy đến khu nhà trung học.
Biết rõ Du Niệm vào giữa trưa
nhất định chạy đến nơi này tìm hắn, thế mà không ở đây. Bạn trai này
hình như không hoàn thành trách nhiệm, không được, không được a…
Hàng cây hai bên xanh tươi cao lớn, trên mặt đất lại sạch sẽ, chỉ có một chút lá rụng phiêu phiêu.
Ở học viện Bautis, giáo phục màu đen bình thường đến cực điểm mặc trên
người Du Niệm không hiểu sao lại làm cho người khác chú ý, khiến người
ta cảm thấy còn chói mắt hơn so với giáo phục màu trắng.
Thanh
danh La Sinh Nhược Du Niệm ở học viện Bautis rất vang dội, người chân
chính gặp qua cô lại rất ít. Cho nên ở khu nhà đại học không giống như
khu nhà trung học, người nhìn thấy Du Niệm từ rất xa đã né tránh như gặp quỷ.
Khu nhà đại học bao gồm bốn năm ban cấp C, Du Niệm nhìn
thấy một vài người, thản nhiên lên tiếng: “Xin hỏi các bạn có biết Khúc
Quyến Si đi nơi nào không?”
Vài nữ sinh mặc giáo phục màu xám
đang bàn luận nghe thấy vậy lập tức nhăn mặt: “Cô là ai? Ai cho phép cô
vô lễ gọi thẳng tên của ngũ tịch điện hạ?”
Du Niệm bị mắng cũng không giận, chỉ nghiêng đầu, mỉm cười nhìn cô ta: “Tôi là người yêu của Khúc Quyến Si?”
“Ha ha…” Giống như nghe thấy chuyện gì cực kì buồn cười, mọi người trong
phòng học đều phá lên cười, nữ sinh kia lau khoé mắt cười đến ra nước
mắt: “Xin cô xem lại đầu óc của mình đi, cô nói cô là bạn gái của nhị
tịch điện tỉ lệ chúng tôi tin cô còn có vẻ cao.”
Dù sao chuyện
Đoan Mộc Hoặc có bạn gái không bao giờ giữ quá một tuần toàn bộ học viện hoàng gia Bautis đều biết, mà Khúc Quyến Si? Cái người lười nhất thế
giới kia, nam nhân lười đến ngay cả ăn cơm cũng lười có bạn gái? Hơn nữa bạn gái xấu như vậy, nói đùa.
Du Niệm vẫn mỉm cười như trước: “Tôi chỉ muốn biết Khúc Quyến Si ở đâu.”
Những nữ sinh đang cười đều thu lại ý cười ở khoé miệng, lạnh lùng nhìn Du
Niệm, đi lên bao vây xung quanh cô: “Gọi là ngũ tịch điện hạ.”
Người có giáo phục màu trắng đều là thần tượng của mọi người, mà thất tịch
học viện lại là thần tượng trong thần tượng. Cho dù là Khúc Quyến Si
lười làm người ta giận sôi thì lượng fan cũng không thua kém gì fan của
lục tịch khác.
Đôi mắt hoa đào tuyệt mĩ càng vui vẻ, ánh sáng
trong mắt hiện lên, đẹp giống như sao băng xẹt qua bầu trời đêm, khí thế thản nhiên lưu chuyển không hiểu sao làm cho tâm can của người ta run
lên, sợ hãi muốn phủ phục dưới chân cô mà hôn môi lên đầu ngón chân.
(đoạn này nghe kinh quá)
“Cô…”
“Các bạn đang làm gì?”
Giọng nói có chút trầm thấp lại dễ nghe như thiên âm làm người ta trầm
mê vang lên. Ngoài cửa, nam tử tinh xảo tuyệt mĩ như huyết tộc bàn(?)
làm cho người ta mê luyến trầm luân thản nhiên nhìn các cô, con ngươi u
buông yên lăng như nước lúc sáng lúc tối, đẹp làm cho người ta cam
nguyện hoá thành góc áo của anh.
“Nhất tịch điện hạ!” Nữ sinh sắc mặt dữ tợn lập tức đưa hai tay giao nhau đặt trước người, kích động
cung kính cúi mình vái chào Đan Khương Hằng.
Đan Khương Hằng chỉ thản nhiên liếc mắt Du Niệm một cái, sau đó nhìn nữ sinh: “Ngũ tịch đi đâu?”
“Ngũ tịch điện hạ ở phòng học âm nhạc, hôm nay ở trong giờ học âm nhạc ngủ,
bị tứ tịch điện hạ phát hiện, bắt ngũ tịch điện hạ ở lại phòng học.” Nói đến đây, biểu tình của nữ sinh vặn vẹo một chút, tứ tịch điện hạ cái gì cũng tốt, ôn nhu lại hoàn mĩ, chỉ là có điểm…
Không biết có phải ảo giác hay không, Du Niệm cảm thấy mình nhìn thấy khi Đan Khương Hằng
nghe được phòng học âm nhạc cùng tứ tịch điện hạ, khoé miệng có chút
cứng ngắc.
Trong đầu lập tức đem tin tức và dáng vẻ của tứ tịch điện hạ nhớ lại —-
Mặt lúc nào cũng mỉm cười như gió xuân, ngũ quan nhu hoà tinh mĩ, chỉ cần
nhìn một cái là có thể khiến cho tâm người khác hoá thành nước — Cố Dịch Hiên, tứ tịch học viên hoàng gia Bautis, thánh tử thánh địa âm nhạc
thuỵ nhạc á, đứng đầu bộ âm nhạc đại học học viện hoàng gia Bautis.