Trong khuôn viên rộng lớn đến thế, ngói đỏ gạch cẩm thạch, một hàng lính cảnh vệ mặc quân phục đeo súng khiến biệt thự nghỉ mát trở nên nghiêm trang.
Đây là toà nhà của gia chủ mười ba tước nước Thuỵ Á Tư, nhà của luật pháp
tước nắm mọi toà án, quan toà, luật sư trên toàn quốc, đương nhiên phải
được bảo vệ toàn diện.
Khúc Quyến Sí vừa bước vào phòng khách,
lười biếng dừng bước, khẽ híp mắt quét qua phòng khách không một bóng
người, trong mắt loé lên ánh sáng sắc bén.
“Thiếu gia, người đã
về.” Khúc quản gia thấy Khúc Quyến Sí như vậy, không khỏi chảy mồ hôi
lạnh ròng ròng, bất kể lúc nào, miễn là thiếu gia xuất hiện thì hắn
không thể nào bình tĩnh được, tin rằng không chỉ mình hắn, ngay cả gia
chủ đại nhân cũng thà bớt một chuyện còn hơn thêm một chuyện, một mắt
nhắm một mắt mở với cậu ta.
“Cha đâu?” Khúc Quyến Sí xoay người
nhìn quản gia đang cúi đầu không dám nhìn cậu, kèm theo giọng nói lười
nhác là một đôi mắt tàn nhẫn bạo ngược như báo săn.
Quản gia
không khỏi lạnh gáy: “Gia chủ đại nhân ngài… Đi xử lí việc gấp rồi ạ.”
Đột nhiên biết tiểu thư gia tộc La Sinh Nhược đang hẹn hò với thiếu gia
nhà mình, đúng là việc gấp, còn là việc gấp phải giải quyết khẩn cấp!
Đôi mắt của Khúc Quyến Sí càng híp lại: “Việc gấp? Việc công hay việc tư? Có liên quan đến ta không?”
Một câu, quản gia đã toát từng giọt mồ hôi lạnh, thiếu gia nhà mình thật
giống như lời của tổng tước, trời sinh làm người bên chấp pháp tước,
không cần nói gì, chỉ cần đứng trước mặt phạm nhân nhìn trong vòng hai
giây, phạm nhân lập tức không nói hai lời mà ngoan ngoãn khai ra, chẳng
thích hợp với vẻ nho nhã của luật pháp bên này chút nào.
“Hửm?”
Giọng mũi lười nhác nhè nhẹ vang lên, suýt chút nữa quản gia đã gục
xuống, không thể trốn tránh nói ra sự thật, gia chủ đại nhân đi tới gia
tộc La Sinh Nhược, vì chuyện của Khúc Quyến Sí và La Sinh Nhược Du Niệm.
Khúc Quyến Sí cảm thấy một cảm giác không vui trào lên trong lòng, không khí xung quanh cũng theo tâm trạng của hắn mà đè ép lạnh giá.
“Xen vào chuyện của người khác!” Bỏ lại một câu lạnh như băng, Khúc Quyến Sí bước mạnh ra ngoài.
…
Du Niệm cùng Lương Lễ bước vào căn phòng đầy hoài cổ và mùi máu tươi,
tiếng nói chuyện đột ngột dừng lại, mọi ánh mắt đều chuyển về phía bọn
họ.
Đây là lần đầu tiên Du Niệm nhìn thấy cha của Khúc Quyến Sí,
luật pháp tước trong truyền thuyết, mái tóc đen được chải chuốt cẩn
thận, toàn thân mặc một bộ vest trông có vẻ nặng nề nóng nực, ngũ quan
tuấn tú cương nghị, có sáu phần giống với Khúc Quyến Sí, trên sống mũi
cao thẳng đeo chiếc kính gọng mảnh bằng vàng, thể hiện vẻ nho nhã, toàn
thân lộ ra khí chất trầm tĩnh chững chạc mà sắc bén, vừa giống một luật
sư khôn khéo, vừa giống một ông chú đẹp trai thành thục.
Khi Du
Niệm quan sát Khúc Duệ Hiền, Khúc Duệ Hiền cũng quan sát cô gái đang hẹn hò với thằng con trai lười biếng khiến người ta tức lộn ruột nhà mình,
đôi mắt hoa đào đặc biệt của gia tộc La Sinh Nhược, còn diêm dúa lẳng lơ thu hút ánh nhìn hơn mỗi người ở đây gấp mấy lần, vậy mà trừ đôi mắt
kia, ngũ quan của cô…
Ừm…
Lại chỉ có thể coi là thanh tú,
nhưng không biết có phải vì không nhớ rõ hay không, sao ông lại cảm thấy dường như La Sinh Nhược Du Niệm xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều? Nếu
như La Sinh Nhược Du Niệm trước đây là tổ hợp gien tốt của gia tộc La
Sinh Nhược, dù là bề ngoài hay tư chất đều có một vết nhơ, thì bây giờ,
ngược lại có cảm giác chim sẻ hoá phượng hoàng.
Điển Trị nhìn
thấy Du Niệm đi vào, lông mày khẽ nhíu nhẹ đến mức không thể nhìn ra,
con ngươi sắc bén liếc qua Lương Lễ và Lương Hàn một cái, người trước
còn coi như không thấy, người sau cũng gãi gãi mũi giả bộ không thấy.
“Tiểu Niệm, sao con…” Sắc mặt Tề Uý Lam có phần khó coi, lúc này nhìn thấy Du Niệm, Tề Uý Lam luôn cưng chiều con gái hơi sốt ruột, bọn họ đang nói
đến…
“Mẹ, cha, còn có, luật pháp tước đại nhân, chào buổi chiều.” Du Niệm chỉ cười nhẹ cúi chào, hoàn mỹ mà không cứng nhắc, ưu nhã mà
cao quý, mỗi động tác đều như được nhà nghệ thuật điêu khắc tỉ mỉ, duyên dáng làm người ta không thể rời mắt.
Tề Uý Lam còn muốn nói gì
đó, lại bị Điển Trị giữ lại, khuôn mặt tuấn tú kiên nghị gật gật đầu với Du Niệm, giọng nói trầm ổn từ từ vang lên: “Tiểu Niệm, con có quan hệ
gì với công tử Khúc gia?” Đứa con gái này hình như trở nên biết điều,
trưởng thành, tài năng xuất chúng, lúc nào cũng dây dưa quan hệ với mấy
đứa trẻ mười ba tước kia, trước là Đan Khương Hằng, bây giờ lại là Khúc
Quyến Sí, thậm chí còn để Khúc Duệ Hiền tìm đến nhà, con gái ông thật
đúng là càng ngày càng giống người nhà La Sinh Nhược.
“Là người
yêu.” Du Niệm mỉm cười nói, dường như cảm thấy đây là chuyện hiển nhiên, cô cũng không biết cô thân là người gia tộc La Sinh Nhược yêu đương với một trong những công tử mười ba tước thì có vấn đề gì.
Trên thực tế, tuy gia tộc La Sinh Nhược có đặc quyền thế giới, là sự tồn tại được mọi người ngầm thừa nhận, nhưng bản chất của bọn họ là sát thủ, là bóng đêm, là phe tội phạm trái pháp luật, mà mười ba tước là phe đứng ra bảo vệ chính nghĩa tất cả vì phục vụ người dân, hai bên là kẻ thù không đội trời chung, hai bên không thể chung sống hoà thuận với nhau.
Được rồi, đây là lý do ngay thẳng, nhưng đã xuất hiện một cô gái gia tộc La
Sinh Nhược đúng theo quy luật xuất hiện trong lịch sử, vậy chắc chắn
phải khởi động ‘cái kia’, mười ba tước không thể để chuyện xấu gì xảy ra vào thời điểm quan trọng này.
“Vậy sao?” Khúc Duệ Hiền chỉnh
gọng kính, nhìn Du Niệm: “Nếu thế, mời cô cậu chia tay đi.” La Sinh
Nhược Du Niệm, Khúc gia bọn họ không có bản lĩnh lớn đến nỗi có thể nuốt trôi kho báu sắp bị cả thế giới tranh giành.
Du Niệm nhìn Khúc
Duệ Hiền, mềm mại như nước, trong suốt hiện rõ ảnh ngược gương mặt ông
ta, rõ ràng không có chút thay đổi nào, lại khiến người ta không hiểu
sao có cảm giác lạnh lẽo ào vào lòng.
“Tôi ghét nhất là bị người
khác chia rẽ tôi và người tôi yêu.” Du Niệm nhẹ nhàng lên tiếng, khoé
môi vẫn nở nụ cười nhạt: “Cha, vì bảo vệ quyền lợi của bản thân, dù
không ai bỏ tiền đặt hàng, con giết ông ta cũng không sao chứ?” Một lá
bài poker bất ngờ xuất hiện trên ngón tay, góc cạnh mỏng manh phản xạ
ánh sáng quỷ dị như lưỡi dao. Kẻ cản trở trò chơi của cô, phải chuẩn bị
tốt khả năng đi gặp thượng đế bất cứ lúc nào chứ.
“!” Ngoại trừ
Lương Lễ không nhìn ra biểu cảm gì, tất cả mọi người đều bị một câu nói
đột ngột của Du Niệm doạ đến nỗi ngồi im tại chỗ.
Du Niệm còn dám kiêu ngạo như thế? Dù gia tộc La Sinh Nhược bọn họ có đặc quyền thế
giới cũng phải sống dưới bàn tay khống chế của người khác nữa! Con lại
dám quang minh chính đại nói muốn giết chết gia chủ thống trị, con muốn
doạ chết đối phương hay muốn doạ chết bọn họ?!
“Ừ.” Khiến người
ta càng khiếp sợ chính là, Lương Lễ thế nhưng lên tiếng đồng ý rồi! Trùm lừa đảo Lương Lễ lại lên tiếng, hơn nữa còn ‘Ừ’!
Khúc Quyến Sí
vừa mới đi đến cửa lớn phòng khách cũng không khỏi bị lời nói của Du
Niệm cùng Lương Lễ doạ sợ, thật sự là có chút quá kiêu ngạo đấy!