Gia, Thiếu Dạy Dỗ

Quyển 1 - Chương 51: Đánh thành đầu heo



"Nơi này bị người ủy ban đặt cọc ngầm rồi đấy!" Đan Vận Hi thấy Du Niệm không chút để ý rất bất mãn, rất tự đại!

Giống như muốn xác minh lời nói của Đan Vận Hi, Tạp Lệ Na Rhone đi ở phía sau hoảng hốt la lên một tiếng kêu sợ hãi, thân mình đột nhiên nhảy lên, tránh thoát mấy cái tiểu ám tiễn sắc bén khiếp người từ chỗ tối phóng ra, thấy thân mình cô ta nhẹ nhàng phản ứng cứ cho là bộ dáng nhanh nhẹn, quả thật là có chút kĩ lưỡng, chỉ là kém cỏi không ít so với ba người còn lại.

Trên cánh tay bị thương vì nãy bị trúng phải, nhưng mà nơi này cũng không có Độc Cô Hữu thương hoa tiếc ngọc, cho nên Tạp Lệ Na Rhone chỉ có thể không cam lòng cắn môi, ôm một bên taybị thương không cho mùi máu tươi đưa tới mãnh thú khác, một bên lao lực đuổi kịp ba người phía trước càng lúc càng nhanh.

Nhưng mà cho dù cẩn thận cảnh giác như vậy, mặt trời lặn phương Tây, ánh trăng lạnh lẽo phủ hồng lấp ló sau đám mây, khiến cho cả rừng rậm càng yên tĩnh âm trầm.

"Ngao ——" tiếng sói tru rét lạnh làm cho người ta kinh hãi vang lên.

"Thực... Thực xin lỗi, nhưng mà, cũng không thể được nghỉ ngơi một chút hay sao?" Không hề dừng lại ăn bữa tối, cả đội vẫn chạy liên tục mấy tiếng đồng hồ, Tạp Lệ Na Rhone lên tiếng, nhưng mà dừng chân lại cũng đã biểu hiện rằng cô chắc chắn phải dừng lại nghỉ ngơi, quy định trận đấu là toàn đội tới đích mới tính là được thông qua, cô cũng không tin các cô sẽ vứt bỏ cô.

Du Niệm nhướn đuôi lông mày, nhìn về phía hai người khác, "Các cô cũng mệt sao?"

Đan Vận Hi và Moscow Liz lắc đầu, so với Tạp Lệ Na Rhone này hiển nhiên chưa từng ăn qua khổ đắng, các cô vẫn rất còn sức.

"Tốt lắm, vậy tiếp tục chạy đi, nếu tham gia trận đấu, như vậy tất nhiên phải giành được hạng nhất, lấy được ba điểm." Không để ý Tạp Lệ Na Rhone trừng lớn ánh mắt, Du Niệm tiếp tục thản nhiên chỉ huy, lời nói thản nhiên kia, lại không hiểu sao lại gai mắt khiến người ta không biết đây là mệnh lệnh, "Nếu đói bụng thì vừa đi vừa cắn bánh đi."

"Nhưng mà tôi không thể đi tiệp được!" Thân phận là con gái riêng từ nhỏ đến lớn ghét nhất là bị xem nhẹ, thấy sự xem nhẹ của Du Niệm cảm giác rất khó chịu, giọng điệu trở nên thêm ương ngạnh, dựa vào cái gì mà muốn cô phải nghe theo lời của cô ta?

"Phải không? Cô đi không nổi nữa sao..." Hàm ý không rõ kéo dài đuôi âm, sau đó, một trận tiếng vang cùng tiếng sói tru kinh khủng truyền đến xột xoạt trong lùm cây làm cho người ta không khỏi tim sợ run rẩy, sói là động vật quần cư đó, cũng không phải là con gái các cô tay chân lèo khèo có thể đối phó được!

"Chúng ta vẫn nên đi nhanh đi!" Tạp Lệ Na Rhone nhất thời chống chân đã sắp mau chết lặng bước nhanh dẫn đầu chạy lên, thanh âm phía sau làm cho cô sởn hết tóc gáy, có loại cảm giác bị gắt gao đuổi theo, cho nên cước bộ càng chạy càng nhanh, cuối cùng chạy kịch liệt giống như bị quỷ đuổi theo.

"Này không phải là vẫn đi được hay sao?" Thoạt nhìn Du Niệm cực kỳ nhàn nhã, vừa nhún vai nhưng tốc độ vẫn nhanh kinh người, cười hết sức thuần lương (thuần khiết +lương thiện).

Mà kế tiếp, thời điểm mỗi khi Tạp Lệ Na Rhone dừng lại, đều sẽ có một trận thanh âm dã thú kinh khủng vang lên, cứ như là đang quất roi vào người cô gái nũng nịu không cho phép lười biếng.

Đan Vận Hi và Moscow Liz tuy rằng không hiểu đây là có chuyện gì, nhưng mà lại không hỏi nhiều đi theo Du Niệm nhàn nhã và với Tạp Lệ Na Rhone đang giúp các cô mở đường, một bên nhàn nhã một bên gặm bánh mì và các loại sữa thực vật để tiếp thêm năng lượng cho thân thể.

Đáng thương Tạp Lệ Na Rhone vừa dừng lại muốn uống miếng nước muốn ăn món khác, thì phía sau và chung quanh liền xuất hiện tiếp các loại thanh âm kinh khủng khác, trải qua cả đêm, toàn thân vốn sạch sẽ nhưng giờ giáo phục cùng tóc của cô đã trở nên hỗn độn không chịu nổi, lá cây và tro bụi mạng nhện dính đầy toàn thân, cả người chật vật giống như một tên ăn mày mới bò ra từ trong ổ, hai chân cơ hồ đã tê liệt vô lực, đôi môi nứt toát, trên đường không biết đụng phải lá cây độc hay là sâu độc, đôi môi thế nhưng sung tấy như hai chân giò hun khói, bộ dáng xấu xí kia, hình thành sự đối lập chênh lệch rõ ràng soi với ba người phía sau, nhưng cố tình đầu óc Tạp Nệ Na Rhone đã bắt đầu mơ mơ màng màng không phát giác được gì không thích hợp.

Ba người phía sau nghẹn cười, bị cô gái Du Niệm đáng giận này dẫn dắt một cách ác ý lại không nói cho các cô, để cho các cô tiếp tục chạy, kẻ chướng mắt, phải giáo huấn một chút mới được.

Hôm sau, mặt trời mọc ở chân trời, toàn tổ của Du Niệm tránh thoát cạm bẫy khó khăn thì rất xa  đã thấy được ngay đích treo cái dây màu đỏ.

Chính là làm cho các cô không nghĩ tới là, uỷ ban thế nhưng dấu cạm bẫy cho tới bước cuối cùng, vô số những quả cầu sắc rỗng ruột kích cỡ như quả bóng bàn từ bốn phương tám hướng bắn tới, cơ hồ làm cho người ta không có chỗ để trốn, nếu ở giờ khắc này các cô bị đánh ngất xỉu, cũng sẽ thật thất bại trong gang tấc.

Chỉ thấy Du Niệm bước nhanh chạy lên, lập tức kéo Tạp Lệ Na Rhone ra phía sau, bày ra bộ dáng bảo hộ, nhưng mà cũng không biết có phải trùng hợp hay không, Du Niệm mỗi một lần mới chắn cô tránh thoát một viên cầu, giây tiếp theo Tạp Lệ Na Rhone đã bị một viên cầu mà Du Niệm không phát hiện bắn trúng, hơn nữa nhiều lần đều là ở ngay mặt, một lần cạm bẫy xuất hiện, cả khuôn mặt Tạp Lệ Na Rhone bị nện cho thành mặt đầu heo khiến người không nhận ra, hơn nữa cái miệng như hai cây lạp xưởng cùng toàn thân bẩn hề hề thối hoắc...

Chà! Quả thực là vô cùng thê thảm, làm cho người ta ghê tởm muốn phát ói! Ngay cả phóng viên truyền thông chờ ngay đích đều ghét bỏ tùy tiện hỏi mấy câu, chụp mấy bức ảnh, tuy rằng không nhiều lắm, nhưng mà cũng đủ làm cho người ta nhớ kỹ tuyển thủ dự thi đầu tiên trong lịch sử có thể biến thành chật vật ghê tởm như thế.

Toàn tổ của Du Niệm đương nhiên đạt được giải nhất.

Tạp Lệ Na Rhone trở nên chật vật nhìn quần áo ba người sạch sẽ ngăn nắp sáng lạn, nắm chặt tay, cô thất thường như vậy, nhất định là ba người này giở trò quỷ! Nhưng mà cố tình cô lại không có biện pháp gì, cho nên chỉ có thể một bên thống khổ gặm bánh mì, bình thường lui ở trong góc nhìn tổ khác đi ra mỗi một lối khác, cô phải đợi Độc Cô Hữu của cô, chỉ có Độc Cô Hữu của cô có thể giúp cô giáo huấn mấy ả chết tiệt bắt nạt cô!

Nhưng mà Độc Cô Hữu từ đội kia đi ra, Tạp Lệ Na Rhone ghé lại gần lại bị hung hăng đẩy ra.

"Vị tiểu thư này, xin tự trọng." lời nói của Độc Cô Hữu lạnh lùng xa cách làm cho Tạp Lệ Na Rhone nhất thời thương tâm thấu triệt.

"Hữu... Ngươi không nhận ra em sao? Em là Rhone." miệng lạp xưởn vừa đóng vừa mở, thối hoắc, ghê tởm khiến người ta muốn ói.

Độc Cô Hữu đột nhiên trừng lớn mắt, ánh mắt dưới thấu kính khó có thể tin nhìn cô gái trước mắt chật vật ghê tởm, "là, Rhone?"

"Ừ." ánh mắt đáng thương sắp rơi lệ bị quả cầu đánh thành gấu mèo, nhưng mà cố tình khuôn mặt lúc này căn bản làm không ra được biểu tình không thấy đã thương.

Nhất thời dày đặc từng cặp ánh mắt cực kỳ quỷ dị hàm ý trào phúng nhìn về phía Độc Cô Hữu, giống như đang cười nhạo ánh mắt hắn, thế nhưng lại tìm cái bạn gái yếu tới như vậy, nhìn đi, toàn trường duy nhất một kẻ chật vật nhất chính là cô.

Trên mặt Độc Cô Hữu cứng ngắc, nhìn Tạp Lệ Na Rhone lúc này như trước ủy khuất nhìn hắn, không khỏi lòng nổi lên muốn trách tội cô không hiểu chuyện, biến thành như vậy còn không biết đi sửa sang một chút, thế nhưng còn ở nơi này mất mặt xấu hổ!

Cách đó không xa, Du Niệm hưng trí dùng khửu tay chọc vào thắt lưng Moscow Liz, "Coi đi, đàn ông là như vậy sao..."

Âm cuối cười khẽ, mang theo khinh thường rõ ràng, cũng làm cho Moscow Liz vốn còn mang theo chút ý nghĩ vẫn chưa từ bỏ nhất thời mai một đi, nhìn Du Niệm, bộ mặt rét lạnh không khỏi có chút dịu đi, đúng vậy, người đàn ông như vậy, không xứng với Moscow Liz cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.