Gia Tộc Ma Cà Rồng 5: Thiên Thần Sa Ngã

Chương 36: Kiểm tra thông tin



Sáng hôm sau anh em nhà Lennox chăm chú lắng nghe Deming vạch ra nhẽng việc họ cần làm để giúp cô chuẩn bị làm nhiệm vụ. Sau sự việc đáng hổ thẹn ngày hôm qua cô đã nghĩ mình sẽ không bao giờ có thể làm việc ở New York nữa, rằng các đồng sự Thợ Săn của cô sẽ yêu cầu cô ra khỏi vụ này và quay về Trung Quốc ngay lập tức. Nhưng thay vì thế hai anh em nhà này lại cực kỳ thông cảm với cô. Họ đã an ủi cô là chuyện như thế lúc nào chẳng có. Công việc của Thợ Săn đâu phải lúc nào cũng thành công. Họ vẫn phải có sai lầm. Quan trọng là họ vẫn tiếp tục cố gắng.

Kế hoạch là cả ba người họ sẽ cùng vào trong glom, Sam sẽ chú ý để đề phòng nguy hiểu và đóng đô tại vị trí cao nhất còn Ted sẽ theo cô vào glom xa hết mức có thể và sẽ chỉ dừng lại ở lớp tiềm thức. Ngay khi Deming có thể tới đó cô sẽ đi qua bên dưới câu chú che phủ để định vị Stuart, kéo cậu ấy ra ngoài thế giới thực và ở trong glom - nơi những Thợ Săn kia đang đợi rồi cả bốn người sẽ nhảy ra ngoài cùng nhau.

- Nghe vẫn có vẻ mạo hiểu quá - Sam lắc đầu nói - Ngay khi cô ở trong thế giới tiền tiềm thức, cô sẽ chỉ một mình và có thể cô không đủ thời gian để quay về với cơ thể mình.

- Đúng thế. Nhưng theo lý thuyết thì tôi sẽ chết trong vòng năm phút và trái tim tôi sẽ ngừng đập. Nhưng năm phút ngoài này cũng như năm năm trong glom. Tôi sẽ có rất nhiều thời gian mà.

- Đó là việc của cô đấy.

Deming gật đầu.

- Chúng ta sẽ tiến hành vào tối mai. Tôi cần một ngày chuẩn bị.

Để chuẩn bị cho kế hoạch Người Chết Vi Hành cô phải làm quen với mọi khía cạnh trong kiếp sống trước đây và hiện tại của nạn nhân của mình. Khi đã được biết về lịch sử bất tử của Máu Xanh, người ta có thể không bao giờ đoán trước ai là người mình có thể tìm thấy nhờ Người Chết Vi Hành vì thế cách tốt nhất là phải có sự chuẩn bị trước. Cô vẫn có linh cảm là Stuart Rhodes không phải là một nạn nhân ngẫu nhiên dù cậu ta không liên quan gì tới Victoria Taylor cả. Từ bao kiếp sống của mình trong vai trò một Chuyên Gia Tìm Kiếm Sự Thật, Deming biết những chuyện đó là rất hiếm và dù có vẻ Victoria Taylor và Stuart Rhodes không có liên hệ gì thì thực tế vẫn thường phức tạp hơn nhiều.

Mẹ trong kiếp của Stuart Rhodes hiện tại không có mặt ở nhà nên Deming đã để lại tin nhắn cho trợ lý bà, nhắn bà gọi lại cho cô ngay khi có thể. Trong khi đó thì mẹ của Victoria Taylor đã đồng ý gặp Mimi để uống cà phê chiều hôm ấy. Cho dù cô không thể làm gì cho Victoria được nữa thì Deming vẫn nghĩ có thể bố mẹ cô ấy biết điều gì đó giúp ích cho cô trong vụ này, để xem có mối liên hệ nào giữa hai nạn nhân hay không.

Cô gặp Gertrude Taylor trong quán cà phê MOMA vào buổi chiều. Gertrude là một trong số ủy viên hàng đầu của bào tàng - một thành viên mẫn cán của Ủy Ban. Gia đình Taylor đã được nghe về cái chết của Victoria nhưng không được phép tỏ ra đau buồn vì Regent muốn giữ mọi chuyện được giữ kín cho đến khi vụ việc được giải quyết. Theo các báo cáo của Thợ Săn nhà Taylor chỉ làm bố mẹ theo trách nhiệm nên họ gần như không biết gì về con gái mình vì thế Deming không biết nên mong điều gì.

- Gặp cô thật là quý - Gertrude mỉm cười rồi ngồi vào ghế trong quán cà phê nhộn nhịp.

- Cảm ơn bà vì đã nhận lời mời, bà Taylor.

- Ồ, cứ gọi tôi là Gertrude. Tôi biết thực ra cô không phải học sinh ở Duchesne. Cô là Thợ Săn được cử tới đây để tìm ra ai đã làm việc đó với Victoria, đúng không?

- Mục đích của tôi là thế - Mimi gật đầu.

- Tốt - Gertrude xoay xoay tách trà xanh. Nhìn sát hơn Mimi, có thể thấy những nết nhăn hằn sâu quanh mắt bà. Trong khi người phụ nữ bề ngoài tỏ ra rất bình thản và hài lòng thì gương mặt lại đầy vẻ buồn rầu mà không ca phẫu thuật thẩm mĩ hay gien ma cà rồng nào có thể che đi được. Các báo cáo đã nhầm. Người phụ nữ này rõ ràng là đang rất đau khổ.

- Victoria là con đầu của chúng tôi. Trước đây chúng tôi chưa bao giờ được yêu cầu sinh thành một sinh linh nào cả. Tên của chúng tôi đã xuất hiện trong Kho Lưu Trưc và chúng tôi đã rất cảm động. Victoria là một đứa trẻ có tính tình hòa nhã nhất. Lúc nào nó cũng có nhiều bạn bè. Tôi không thể tưởng tượng nổi là làm sao lại có người muốn hãm hại nó, đặc biệt lại là người quen biết nó.

- Thế kiếp trước thì thế nào ạ? Có điều gì trong quá khứ có thể cho biết. . . có mối thù nào không? Sự yếu đuối nào đó? Bất cứ thứ gì?

- Tôi không nhớ.

Deming lấy sổ ghi chép ra.

- Kiếp trước của cô ấy là khi nào? Cô ấy có kể cho bà nghe không?

- Để tôi xem nào. Tôi nghĩ khi thời điểm Biến Hình bắt đầu, Victoria có những ký ức về kiếp sống của mình. Nó nói là lúc trước nó đã ở Florence, khoảng thế kỷ mười lăm hoặc như là nó nhớ nó đã ở phòng làm việc của Michelangelo. Kho Lưu Trữ chắc sẽ có tư liệu về nó, tôi nghĩ thế. Đôi khi vào độ tuổi nó thì ký ức về tiền kiếp không đáng tin lắm đâu.

- Cảm ơn bà rất nhiều vì đã giúp tôi.

- Không, tôi mới phải cảm ơn cô. Hội Kín đã giấu chúng tôi về chuyện này nhưng chúng tôi rất vui khi nghe được là họ đã nhờ đến những người như cô để chịu trách nhiệm giải quyết vụ việc.

Gertrude đứng dậy khỏi ghế và đưa tay ra bắt tay Deming, mắt bà long lanh nước. Trong giây lát trông bà chẳng có gì giống một nhà quản lý xã hội đáng gờm hay một thiên thần sa ngã nữa mà chỉ là một bà mẹ đang thương khóc con gái.

Vài giờ sau, mẹ Stuart Rhodes cũng gọi lại cho Deming. Nhà Rhodes là những nhà nhân chủng học và mới đây đã tới Ai Cập để khảo cứu. Đọc hồ sơ của Stuart, Deming chú ý một điều là về thực tế cậu ta đã tự phát triển. Ngay từ khi việc Biến Hình bắt đầu cậu ấy gần như không có ai kiểm soát.

Amelia Rhodes không có vẻ gì lo lắng về sự biến mất của cậu con trai.

- Nghe có vẻ như chỉ là trò đùa nghịch nào đó phải không? - giọng bà vang vang trên nền tiếng gầm rú của trực thăng - Tôi mới nói chuyện với Stuart vài ngày trước. Nó sắp tới một bữa tiệc nào đó và có vẻ rất hào hứng về chuyện đó. Nó ít khi được mời đi đâu mà, cô biết đấy.

- Tôi e là đó không phải trò đùa thưa bà. Regent đã cho phép tôi báo với bà rằng chuyện xảy ra cho Stuart cũng giống như chuyện đã xảy ra cho một học sinh khác của trường Duchesne, một ma cà rồng trong cộng đồng chúng ta - Deming kể thêm cho bà nghe vài tình tiết của vụ việc rồi bảo - Stuart đang gặp nguy hiểm chết người.

- Thế cô muốn chúng tôi làm gì? Chúng tôi đâu có yêu cầu điều này.

- Bà không thỉnh cầu Kho Lưu Trữ việc sinh con sao? - Deming hỏi.

- Từ lâu lắm rồi. Trong quá khứ tôi đã nghĩ mình nên trải nghiệm việc làm mẹ. Tới khi họ liên lạc với tôi thì tôi đã phát chán với ý tưởng đó rồi.

- Nếu bà có thể kể tôi nghe điều gì đó về Stuart thì nó sẽ rất giúp ích cho việc cứu sống cậu ấy. Bà có nhớ cậu ấy có nhắc gì về kiếp trước của mình không? Hay kiếp cuối cùng của cậu ấy là khi nào.

- Nó cũng có nhắc tới chuyện đó, nhưng tôi không nhớ. Ở đâu đó bên Châu Âu thì phải. Tôi rất tiếc. Cô sẽ tìm thấy thằng bé, phải không? Trước khi bọn chúng thiêu nó như đã làm với cô bé tội nghiệp kia. Tôi cũng đã cảm thấy yêu quý thằng bé. Do yêu cầu công việc nên tôi và bố thằng bé không thường xuyên gặp nó được, nhưng chúng tôi thực sự rất nhớ nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.