Gia Tộc Ma Cà Rồng 6: Tình Yêu

Chương 9: Môn học duy nhất Ma Cà Rồng kém



Allegra là một học sinh tốp đầu ở trường, nhưng riêng với môn tiếng Latinh thì cô lại dở tệ. Cô thấy thật khó phân biệt được cách thể hiện thứ Ngôn Ngữ Thánh Thần đó của mấy người Máu Đỏ với những thứ trong thực tế và cô thường xuyên bị lẫn lộn hết cả lên. Tiếng Latinh cổ nhưng biến thể, có ba giống và nó chẳng có ý nghĩa gì với cô cả. Cô không bao giờ có thể giữ liên hệ thư ngôn ngữ của nhưng vị thần thánh bất tử ấy với nhưng câu thường nhật của con người.

Cô nhìn chăm chăm điểm D đỏ chót, khó chịu nằm chình ình ngay trên đầu tờ giấy kiểm tra của mình. Ghét thật. Nếu cô mà không duy trì được thứ hạng của mình thì Cordelia thế nào cũng kéo cô ra khỏi Endicott cho bằng được và tống cô trở lại Duchesne cho mà xem. Cô sẽ lại quay về nơi cô đã bắt đầu: một tù nhân chính thức bị giam cầm trong những mong mỏi lớn lao của mẹ mình về tương lai cũng như các đóng góp của cô cho giống loài. Mà đặc biệt thỉnh thoảng Cordelia còn nói cứ như là một kẻ mị dân về Thế Chiến Thứ Hai vậy. Không phải là Allegra đã sống trong khoảng thời gian đó mà là cô đã đọc các báo cáo của Kho Lưu Trữ.

- Ặc, trông xấu quá đi mất - Bendix liếc nhìn bài kiểm tra của cô và buông một câu nhận xét.

- Thế cậu được mấy? - Cô nhướn mày hỏi.

Cậu ta vung vẩy bài kiểm tra với điểm A+ to tướng của mình trước mắt cô rồi cười tự mãn.

Hừm. Sao cậu ta lúc nào cũng hoàn hảo một cách đáng ghét thế nhỉ? Allegra không coi thường từ nào hơn từ “hoàn hảo” hay người mang đặc tính đó cả. Cô ghét cay ghét dắng khi người ta cứ gọi cô là hoàn hảo mà chả nhìn thấy điều gì khác ngoài vẻ ngoài của cô, những lọn tóc vàng sáng bóng và nước da rám nắng cũng cơ thể của cô. Sao người ta lại có thể đưa ra những nhận xét dựa trên cách nhìn nông cạn đến thế nhỉ? Cô không thể hiểu nổi. Cô thì lại cho rằng tất cả mọi người đều xinh đẹp - không phải kiểu thánh thiện bề ngoài mà cô tin rằng mọi người đều có một tâm hồn đẹp. Không. Allegra thực sự cho rằng ai cũng xinh đẹp cả - ai mà thèm quan tâm tới việc người ta có mũi thẳng hay khoằm, hay họ có cái nốt ruồi buồn cười cơ chứ? Cô thích nhìn mọi người, thế thôi, cô nghĩ trông họ thật lộng lẫy.

Vậy là cô cũng tệ chẳng khác gì Bendix, đúng không? Cô thật hoàn hảo để người khác ngắm nhìn và trên hết thảy cô thích tất cả mọi người. Đôi lúc cô thấy mệt mỏi vì chính bản thân mình.

- Tớ có thể giúp cậu môn tiếng Latinh nếu cậu muốn - Bendix đề nghị trong lúc họ cùng sắp xếp thu dọn đồ đạc chuẩn bị ra khỏi lớp.

- Cậu đang đề nghị làm gia sư cho tớ đấy hả? - Cái này mới đây. Một Máu Đỏ đề nghị dạy một ma cà rồng bất tử vài trò mới mẻ. Charlie thế nào cũng chế nhạo cô cho mà xem. Allegra lắc đầu.

- Tớ nghĩ là tớ sẽ ổn thôi. Cám ơn cậu. Chỉ cần củng cố thêm phần danh từ của tớ là được mà.

- Tùy cậu thôi. Nhưng có lẽ là cậu không nhận ra - bởi vì cậu vừa mới chuyển tới đây - nếu cậu không giữ được điểm số thì cậu có thể hôn chào tạm biệt đội hockey cùng giải vô địch được rồi đấy - Bendix nói rồi giữ cửa mở cho cô bước ra.

Anh chàng đó đánh trúng điểm yếu rồi.

Vài tuần tiếp theo, tối nào Allegra cũng gặp Bendix ở thư viện chính để học môn Latinh. Việc học đó bắt đầu là một nỗ lực chân thành của cả hai nhằm giúp Allegra học được thứ ngôn ngữ kia, rồi nó dần biến thành những cuộc thảo luận của họ về mọi thứ: chất lượng đồ ăn được phục vụ trong nhà ăn sinh viên (thật tồi tệ), quan điểm của họ về các cuộc khủng hoảng ở Palestine hay bài “Abracadabra” của Steve Miller là bài hát dở nhất hay hay nhất (Bendix thì chọn hay nhất còn Allegra ủng hộ ý kiến tệ nhất).

Một tối nọ Bendix nằm ngả ngớn lên cuốn vở La Tinh rồi thở dài. Mấy lọn tóc vàng của cậu chạm vào mắt và Allegra đột nhiên cô mong muốn được ngả người về phía cậu để gạt những sợi tóc ấy sang một liên.

- Bố mẹ cậu sẽ tới thăm vào ngày Cha Mẹ vào tuần tới chứ? - Bendix hỏi - Nhà cậu ở New York đúng không?

Allegra vừa gật vừa lắc đầu.

- Mẹ sẽ tới là chắc rồi. Bà ấy chẳng bao giờ để lỡ dịp đó cả. Còn bố... ông ấy đi xa rồi - Đó có vẻ là cách đơn giản nhất để giải thích cho việc vắng mặt của Lawrence - còn cậu thế nào?

- Chẳng có ai cả. Mẹ tớ có cuộc họp hội đồng quan trọng nên sẽ phải ở lại San Francisco. Bố tớ thì không thể làm phiền ông ấy được. Không muốn làm gián đoạn tác phẩm của ông ấy.

- Bố cậu là nghệ sỹ à?

- Ông ấy làm những bức tượng điêu khắc. Đến giờ ông vẫn chưa bán bức nào, có thể là trông chúng cứ như đống phế thải ấy. Nhưng đừng có nói thế với ông ấy nhé.

- Có vẻ như cậu đều không thích hai người đó lắm - Allegra đồng cảm. Cô rất yêu quý Cordelia và Lawrence. Chỉ có điều là cô đã không được gặp Lawrence suốt mấy năm nay rồi còn Cordelia thì đã biến thành một bà già lúc nào cũng lo lắng một cách thái quá.

- Cũng đại loại thế. Tớ cũng yêu quý bố mẹ, nhưng họ không bao giờ có thời gian cho tớ cả. Ặc, tớ đã nói gì thế nhỉ? Tớ rất ghét thấy mình than vãn đấy.

Allegra mỉm cười. Cô mở cuốn vở Latinh ra.

- Nếu cậu muốn, tớ sẽ chia sẻ Cordelia với cậu. Bà ấy thích gặp bạn bè của tớ lắm. Nhưng tớ không nói trước về Charlie được đâu.

- Mà anh cậu ghét gì ở tớ chứ? Tớ có làm gì anh ta đâu nhỉ - Cậu nói với vẻ thực lòng quan tâm.

- À... rồi anh ấy sẽ... vượt qua chuyện đó thôi - Allegra trả lời lấy lệ rồi húng hắng - Mình quay lại môn Latinh nhé?

- Này, các cậu đang hẹn hò đấy hả? - Birdie hỏi khi Allegra quay về phòng vào tối hôm đó, sau nửa đêm.

- Hẹn hò á? Cậu nói cái gì thế? - Allegra hỏi lại, quay đi cất sách trong khi mặt hơi ửng đỏ. Họ chưa bao giờ làm gì quá cả. Họ đã dùng cả tối để nói chuyện về việc được nuôi dạy ở San Francisco, so sánh với việc lớn lên ở New York. Allegra - một cư dân Mahatta chính hiệu đã cho rằng thành phố này là một thành phố cao cấp ở mọi khía cạnh - về văn hóa, các bảo tàng, nhà hàng - trong khi Bendix lại đề cao thành phố của mình với vịnh đẹp, không khí mát mẻ sương mù lãng mạn, vẻ đẹp vốn có và độc lập về chính trị. Bọn họ không ai chịu nhường ai cả.

- Ý cậu là tớ và Ben đấy hả? - Cô hỏi Birdie - Cậu nghĩ chúng tớ là một cặp à?

- Ái chà, giờ đã thành Ben rồi cơ đấy? Rồi chẳng mấy chốc cậu sẽ đổi thành Benny cho mà xem - Cô bạn chọc ghẹo rồi phả ra một vòng khói thuốc. Đây là mốt mới nhất trong đám học trò. Allegra chẳng bận tâm chuyện đó, mỗi tội là khói thuốc cứ ngập ngụa trong phòng và Birdie phải xịt rất nhiều nước hoa để át đi mùi khói thuốc mỗi lần kiểm tra khiến cho căn phòng của họ lúc nào cũng như có mùi của nhà vệ sinh vậy.

Allegra làm bộ nhăn nhó.

- Ặc. Làm gì có chuyện đó. Chúng tớ là bạn mà.

Cô bạn cùng phòng thổi ra một cuộn khói lớn hơn rồi bảo.

- Thôi đi cô, ai mà chẳng thấy cách hai người đối xử với nhau.

- Gì cơ? Cậu đang đùa à?

- Mà nữa là trông hai cậu đi bên nhau hoàn hảo đến lạ đấy - Birdie nói rồi nhăn răng cười. Cô đã biết Allegra ác cảm với hai cái chữ “h” ấy như thế nào.

- Trời đất ơi! - Allegra rùng mình, cô chưa nhìn nhận Ben theo cách đó. Cô chỉ thích có ai đó để nói chuyện và thích nói chuyện với cậu ấy, thế thôi. Mà hơn nữa họ không bao giờ có thể cùng nhau được - cô sẽ không bao giờ có thể có những rung động dành cho cậu ấy được, không phải theo cách đó. Birdie là Máu Đỏ. Cô ấy không biết mình đang nói tới điều gì đâu.

- Thật không? Còn có những thứ tệ hại hơn việc hẹn hò với cậu ta đấy. Gia đình cậu ta vừa mới bán công ty của họ, hai tỉ đô đấy. Cậu đã đọc báo hôm nay chưa? - Birdie nói rồi ném tờ Wall Street Journal cho Allegra.

Allegra đọc bài thông báo ở trang đầu về việc Tập đoàn Allied đã mua lại các công ty con được điều hành bởi gia đình Bendix và cô thấy rất kinh ngạc bởi sự khiêm tốn của Ben. Mẹ cậu ấy có “cuộc họp” - đó là lý do tại sao bà không thể tới vào ngày hội Cha Mẹ được. Nhưng đó còn hơn là một cuộc họp cổ đông thông thường.

- Họ đúng là rất giàu đấy. Chẳng trách nào cậu ta được đặt theo tên mẹ mình. Họ có cả núi tiền đấy.

- Birdie, đừng thô lỗ như thế chứ - Allegra quở trách. Ngay cả ở Endicott thì việc soi mói lai lịch nguồn gốc của người khác vẫn được xem là một việc làm xấu. Nhưng sau khi đọc bài báo cô lại không thể không thấy thích Ben hơn. Không phải vì cô mới biết được là cậu ấy rất giàu có - cô chẳng bao giờ bận tâm nhiều về tiền nong cả dù cô chưa bao giờ sống mà không có nó - mà bởi vì cậu ấy có một gia đình cực kỳ giàu có nhưng lại rất đỗi khiêm nhường.

Sau cuộc nói chuyện với Bendix vào tối hôm đó cô đã có một cảm nhận rằng Bendix Chase sẽ chẳng thèm để ý đến việc có ít người, thậm chí rất ít người quan tâm tới mình nếu nó có nghĩa là cậu ấy sẽ có được nhiều thứ thật sự có ý nghĩa hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.