Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 27: Lại mặc đồ nữ



Buổi tối, một vài thiếu niên tóc Afro đang trượt ván qua lại trên một quảng trường vắng vẻ.

Ôn Noãn tựa vào cột bê tông bên cạnh lật quyển sổ ghi chép Giang Trác đưa ra xem. Cô càng xem càng cảm thấy Giang Trác không đơn giản.


 

 


Người này bình thường thi cử kết quả chỉ đứng ở hạng mấy trăm trở xuống vậy mà ghi chép của cậu lại tỉ mỉ như vậy.


 


Cô gọi Phương Triết Hàn hỏi: “Thành tích của Giang Trác rất tốt sao?”


 


Phương Triết Hàn ngừng trượt ván nói: “Cái này thì tùy lúc. Nếu cậu ta vui thì sẽ làm bài thi rất tốt, còn không vui thì trực tiếp nộp giấy trắng. Nhưng tôi nghe nói là tốt bởi vì chỉ cần cậu ta có làm bài thì điểm cũng không thấp.”


 


Ôn Noãn nằm trên chồng cột bê tông, hai chân bắt chéo, nhìn nét chữ mạnh mẽ trong sổ ghi chép, khóe miệng nở nụ cười.


 


"Giang Trác trước đây từng có bạn gái sao?"


 


Phương Triết Hàn dựng ván trượt lên rồi nói: "Tính tình với thân thế cậu ta như vậy có cô gái nào dám lảng vảng trước mặt cậu ta sao?"


 


"Tính cậu ấy... cũng tốt mà."


 


"Đó là lúc đối với con trai." Phương Triết Hàn bĩu môi: "Chính xác mà nói, đó là đối với cậu. Cậu da mặt dày suốt ngày liều chết lảng vảng trước mặt cậu ta, trời đuổi không được, người đánh không đi mới được như vậy. Chứ nếu là một cô gái khác thử xem không tới hai câu đã bị cậu ta chọc cho khóc.”



 


“Những gì cậu nói… giống như tôi là bá vương cường ngạnh vậy.”


 


“Còn không phải vậy sao.”


 


"Không phải."


 


Ôn Noãn nhìn dòng chữ nhỏ ngay ngắn, xinh đẹp trên sổ ghi chú. Khó mà tưởng tượng được nếu một ngày mình lại bước đến trước mặt Giang Trác dưới hình dạng một cô gái sẽ như thế nào....


 


"Giang Trác luôn hờ hững với con gái." Phương Triết Hàn tiếp tục giải thích: "Nếu không thì các cô gái trong trường cũng sẽ không đầu quân thành fan cp của hai người rồi truyền miệng nhau là cậu ta thích con trai.”


 


"Thật hay giả vậy?"


 


“Đương nhiên rồi, cậu có thấy cậu ta để ý đến cô gái nào chưa?”


 


Nhìn những vì sao trên trời, trong lòng Ôn Noãn lại dâng lên một cảm giác chán nản.


 


Điểm thi cuối kỳ được phát ra, Ôn Noãn giành được danh hiệu hạng nhất trong lớp của Lục Tự Dương, trở thành người đầu tiên đạt được mức tăng thành tích lớn nhất trong hai mươi năm kể từ khi thành lập trường trung học Thập Tam Bắc Thành.


 


Toàn trường đều náo động.


 


Hồi trước hạng nhất vốn là của học sinh lớp 1 nhưng ai ngờ tự dưng lại nhảy ra một tên ở lớp cuối cướp mất. Thật đúng là không thể tưởng tượng nổi!


 


Thực ra thì Ôn Noãn cũng không muốn được điểm cao như vậy, ý định ban đầu của cô là học kỳ sau sẽ vào lớp chọn.


 


Ai mà biết đề thi lần này lại khó đến vậy, mấy học sinh đứng đầu các lớp đầu cũng phải chịu thua, điểm nhìn chung cũng không quá cao.


 


Ôn Noãn lúc nhận được đề thi cũng không thấy quá khó khăn, cứ thế thoải mái, ung dung làm bài. Thậm chí cô còn cố tình mắc một vài lỗi, ai mà biết cô lại được điểm cao như vậy.


 


Nhưng tin tốt là Giang Trác cũng có tên trong năm mươi hạng đầu tiên của lớp, học kỳ sau sẽ là bạn cùng lớp với cô.


 


Giang Trác lúc nhìn thấy bảng xếp hạng biểu cảm có chút phức tạp.


 


Điểm của Ôn Hàn... không thể tốt đến như vậy, điều này quá bất thường.


 


Nghĩ đến những hành vi vô lý không thích hợp của cậu ta trong sáu tháng qua, Giang Trác bắt đầu bối rối.


 


Nếu có chuyện bất thường xảy ra thì nhất định phải có quỷ lộng hành.


 


Đối với việc thành tích của Ôn Noãn tăng mạnh thì các fan cp đương nhiên còn suy nghĩ sâu xa hơn nữa-


 


“Các chị em có thấy không, đây chính là sức mạnh của tình yêu!”


 


“Để được học cùng lớp trong học kỳ tới mà cả hai thực sự đã học tập rất chăm chỉ nha!“


 


"Trác ca có kỹ năng giữ chồng thật tốt. Lớp cuối còn có thể đột phá như vậy.”


 


“Tôi thấy Ôn Hàn đã thực sự thay đổi rất nhiều.”


 


“Tôi cũng thấy vậy.”


 


“Chị à, chị không đơn độc đâu. Cậu ấy hoàn toàn khác trước đây, như là biến thành người khác vậy."


 


"Hồi trước là một tên lưu manh khốn kiếp còn giờ thì lại trở thành nam thần của cả trường. Tôi rất muốn biết rốt cuộc Ôn Hàn đã trải qua chuyện gì."


 


Tuy là kỳ thi cuối kỳ đã kết thúc nhưng kỳ nghỉ đông vẫn chưa bắt đầu, trường trung học số mười ba bắt đầu triển khai kế hoạch học bù của các lớp từ lớp 11 cho kỳ nghỉ đông.


 


Trong lớp, Ôn Noãn đang cúi đầu xem tin tức về giải đấu Wushu [2] mà sư huynh cô mới gửi tới, không để ý chủ nhiệm lớp Trương Chí Minh đang đứng ở cửa nghiêm túc kêu tên cô-


 


[2] Wushu: là môn võ thuật hiện đại của Trung Quốc với chương trình luyện tập, các bài quyền tổng hợp từ các võ phái cổ truyền nổi tiếng như Thiếu Lâm, Võ Đang, Nga Mi, Không Động, Vịnh Xuân Quyền, Thái cực quyền… Được thống nhất giảng dạy trên các võ đường Trung Quốc cũng như tại nhiều quốc gia trên thế giới như một môn phái võ thuật hiện đại thiên về tính chất thể thao, Wushu được hiểu là môn quốc võ tiêu biểu nhất đại diện cho tinh hoa nền võ thuật của Trung Quốc.


 


"Ôn Hàn, em ra đây một chút.”


 


Ôn Noãn ngẩng đầu thì nhìn thấy ánh mắt u ám thất vọng của giáo viên chủ nhiệm.


 


Trong lòng cô "lộp bộp" một cái, bước ra khỏi lớp đi theo Trương Chí Minh đến văn phòng.


 


Đến văn phòng ở đây không phải là văn phòng giáo viên mà là văn phòng giáo dục chính trị của trường [3].


 


[3] Phòng giáo dục chính trị là tổ chức có chức năng thực hiện mục tiêu giáo dục đạo đức cho học sinh nhà trường, dưới sự lãnh đạo của đồng chí bí thư lãnh đạo giáo viên chủ nhiệm hoàn thành nhiệm vụ giáo dục đạo đức của nhà trường. Nó xây dựng các kế hoạch hoạt động để giáo dục lòng yêu nước của học sinh, v.v.


 


Một số giáo viên giáo dục chính trị đã ở đó, tất cả đều mang một vẻ mặt rất nghiêm túc.


 


Người bình thường rất hòa nhã, dễ gần như giáo viên chủ nhiệm lớp cô bây giờ sắc mặt cũng rất khó coi, không nói gì.


 


Xem ra không đơn giản chỉ là "uống trà tâm sự", nhiều người như vậy... là muốn ở đây là đặc biệt đãi tiệc trà sao?


 


Ôn Noãn nghĩ thầm chắc cũng không đến nỗi vậy đâu, cô chỉ chơi điện thoại một chút trong giờ học thôi mà, có cần phải mở một hội nghị tra hỏi vậy không?


 


“Ôn Hàn, lại đây.”


 


Thầy trưởng khoa giáo dục chính trị là một người đàn ông trung niên đeo kính vuông nghiêm túc gọi Ôn Noãn đi vào phòng làm việc.


 


“Kỳ thi cuối kỳ này em làm rất tốt.”


 


Ôn Noãn vừa nghe thấy câu này liền biết rằng có gì đó không ổn. Nhiều giáo viên tập trung lại đây như vậy nhất định không phải là để khen ngợi cô.


 


"Thầy có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ.”


 


Trương Chí Minh bước đến chỗ Ôn Noãn, ấn bả vai cô, nghiêm túc nói: “Ôn Hàn, điểm số quan trọng nhưng nhân phẩm của một người còn quan trọng hơn. Nếu học lực kém, em có thể từ từ cố gắng bù đắp, nhưng nếu hạnh kiểm của mình có vấn đề sẽ khiến thầy cô và gia đình em cảm thấy thất vọng."


 


Bản thân Ôn Noãn đã cảm thấy câu này ngay từ đầu đã sai rồi lập tức nói: "Thầy Trương nghi ngờ thành tích của em có vấn đề gì sao?"


 


"Chuyện này..."


 


Trương Chí Minh rõ ràng có chút khó xử: "Ôn Hàn à, thầy tin rằng không chỉ giáo viên, mà tất cả học sinh đều nghi ngờ rất nhiều về kết quả bài thi của em. Mong em có thể cho chúng tôi một lời giải thích hợp lý."


 


"Không có gì phải giải thích." Ôn Noãn bình tĩnh nói: “Đây là số điểm mà em dùng chính thực lực của mình để đạt được. Nếu như các thầy không tin thì em cũng chẳng còn cách nào khác.”


 


“Ôn Hàn, em đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.” Thầy trưởng khoa giáo dục chính trị đeo kính đen vuông lạnh lùng nói: “Có phải em nhất định phải để chúng tôi đưa ra bằng chứng mới chịu nhận tội đúng không?”


 


“Bằng chứng gì?”


 


“Bản sao lưu đáp án cuối kỳ bị đánh cắp.”


 


“Bị trộm mất là chuyện của mấy thầy, đâu có liên quan đến em.” Ôn Noãn cảm thấy rất vô lý, đời này điều cô không thể chịu được nhất là có người vu khống sự trong sạch của cô: “Nghi ngờ em lấy trộm đề thi sao vậy các thầy đem chứng cứ ra xem.”


 


Thầy trưởng khoa giáo dục chính trị bị vẻ mặt kiêu ngạo của cô làm cho tức giận, xoay người mở máy tính, cho cô xem đoạn video giám sát: “Đây là đoạn video giám sát quay vào đêm trước ngày thi cuối kỳ. Đêm đó toàn trường đều đã đóng cửa, tại sao em lại xuất hiện trong khu dạy học, mà cũng trong đêm hôm đó bản sao lưu đáp án bị mất, em vẫn có thể nói là không liên quan đến em không?"


 


"Đêm trường đóng cửa em đã về nhà rồi.”


 


Ôn Noãn nhớ tới đêm đó có tuyết rơi nên cô đã ở nhà suốt, quấn chăn mở sổ tay Giang Trác cho xem đến khuya.


 


Không làm là không làm. Chẳng lẽ cô còn có thuật phân thân sao?


 


Tuy nhiên, khi xem xong đoạn video giám sát cô liềm im bặt.


 


Đêm hôm đó tuyết rơi dày đặc, máy quay giám sát dưới ánh đèn đường đã thực sự chụp được bóng lưng của một người, không có khuôn mặt và dáng người cũng không rõ, nhưng con dơi đỏ như máu đang dang cánh đằng sau áo len lại rất rõ ràng.


 


Đúng lúc Ôn Noãn đang mặc chiếc áo len hình con dơi này, sau khi đối chiếu lại trở thành bằng chứng cho hành vi trộm cắp của cô.


 


“Em nhận ra người này không, người này là em sao?” Thầy trưởng khoa giáo dục chính trị chỉ vào người trên màn hình máy tính, lạnh lùng nhìn về phía Ôn Noãn.


 


Tất nhiên không phải là cô.


 


Nhưng đối mặt với câu hỏi của thầy ấy, cô lại không nói được lời nào.


 


Bởi vì người đó là… Giang Trác.


 


Người khác có thể không nhìn rõ mặt nên khó phân biệt nhưng chỉ cần nhìn thoáng qua Ôn Noãn cũng có thể nhận ra, chiếc áo dơi đỏ như máu, bóng lưng cao gầy kia đúng là Giang Trác.


 


Khi các giáo viên thấy cô im lặng, họ càng chắc chắn rằng vụ trộm đề thi có liên quan đến cô.


 


Dù sao thì toàn trường mặc cái áo này cũng chỉ có một mình Ôn Hàn.


 


Giáo viên chủ nhiệm thất vọng nói: "Ôn Hàn, em còn gì để nói không?"


 


Ôn Noãn nhìn ông lắc đầu nói: "Chỉ là một đoạn video, mấy người các thầy liền xác định người trong video có hành vi trộm đáp án sao?"


 


Thầy trường khoa giáo dục chính trị bàn giận dữ nói: "Đêm đó tuyết rơi nhiều như vậy, trong trường không có một bóng người, thậm chí một con ruồi cũng không có! Nhưng mà đáp án lại bị đánh cắp đúng vào đêm đó. Hơn nữa em lại xuất hiện trong đoạn video giám sát, điểm của em lần này cũng không hợp lý. Tất cả những thứ này trùng hợp như vậy, em còn có thể nói cái này không liên quan đến em sao?”


 


Ôn Noãn c ắn môi dưới, khàn giọng nói: "Em không có trộm đáp án, cũng không thèm làm loại chuyện này.” 


 


Giáo viên chủ nhiệm nhìn bộ dạng này của Ôn Noãn thì rất khó chịu. Là một giáo viên, hạnh kiểm của học sinh mình có vấn đề, ông cũng không thoát khỏi trách nhiệm.


 


“Ôn Hàn, thầy biết có lẽ em có oan ức nên em hãy giải thích rõ ràng sự việc, nói cho mọi người biết tại sao em lại đến trường vào tối hôm đó và em đến làm gì?”


 


Ôn Noãn liếc nhìn đoạn video giám sát được phát lại lần nữa.


 


Cô có thể chắc chắn rằng, bóng dáng đó... là Giang Trác.


 


Chiếc áo len hình con dơi đó cả trường chỉ có hai người có. Giang Trác chưa mặc lần nào, ngược lại Ôn Noãn lại thường xuyên mặc. Các bạn cùng lớp và giáo viên đều nhìn thấy. Vì vậy, bây giờ họ liền nghi ngờ người trong video là cô.


 


“Ôn Hàn, nếu thật sự là em bị oan thì em phải nói rõ.”


 


Ôn Noãn nhìn chằm chằm màn hình, siết chặt tay, không nói được một lời nào.


 


Cô biết Giang Trác không có kiêng kỵ chuyện gì, nhưng cô thật sự không nghĩ tới và không muốn tin rằng cậu sẽ làm ra chuyện như vậy.


 


Nhưng... trong đoạn video đó rõ ràng là Giang Trác, chuyện này không thể giả được.


 


"Ôn Hàn, em còn không mau nói thật!" Giáo viên chủ nhiệm Trương Chí Minh thực sự rất nóng nảy: "Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Em đến trường đêm đó làm gì? Người trong video có phải là em không, còn không mau nói?"


 


Bàn tay đang siết chặt của Ôn Noãn bỗng thả lỏng, cô nhìn lại thầy chủ nhiệm: "Thầy xác định người trong video… là người đã đánh cắp đáp án sao?"


 


Giáo viên chủ nhiệm bình tĩnh nói: "Đêm đó có bão tuyết, trường học đã đóng cửa. Trong đoạn video giám sát cũng cho thấy thậm chí không có một con ruồi ở trường chỉ có một mình em ở đó, trong khi bình thường thì cả đám nam sinh các em đều thích leo tường trốn học suốt ngày, nhưng đúng lúc đêm hôm đó đáp án bị trộm. Em nói em không làm điều đó, làm sao chúng tôi tin em đây."


 


"Đoạn video này chỉ có thể chứng minh rằng em đã đến trường chứ không thể chứng minh rằng em đã lấy trộm thứ gì đó."


 


"Không sai, vì vậy tôi sẽ cung cấp video này cho cảnh sát. Dù sao, đáp án bị trộm mất không phải là chuyện nhỏ. Tôi không thể chứng minh rằng em có làm hay không, vậy thì để cảnh sát chứng minh đi."


 


Trương Chí Minh lập tức nói: "Không, không cần, nếu như giao cho cảnh sát, tương lai của Ôn Hàn sẽ bị hủy mất!"


 


Thầy trưởng khoa giáo dục chính trị phản bác: "Nếu bạn học Ôn Hàn không chịu thừa nhận sai lầm của mình. Đối với những học sinh như vậy, nhà trường không thể quản được, vì vậy chỉ có thể giao cho cảnh sát quản lý thôi."


 


"Ôn Hàn, em nhanh chóng nhận lỗi của mình với thầy trưởng khoa đi!" Trương Chí Minh vội vàng nói: "Chúng tôi sẽ xử lý nội bộ vấn đề này. Nếu chúng tôi giao cho cảnh sát thì em không chỉ bị đuổi học không đâu. Em có thể bị tước tư cách tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học nữa... "


 


Ôn Noãn đời này chưa bao giờ chịu cúi đầu nhận lỗi với ai, nhưng cô biết rõ nếu bây giờ cô không chịu cúi người nhận tội, bọn họ sẽ giao cho cảnh sát, bất kể là với anh cô hay đối với Giang Trác đều không tốt...


 


Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào chủ nhiệm lớp, gằn giọng rất không cam lòng nói ra ba chữ:


 


"Em - xin - lỗi.”


 


Ôn Noãn bước ra khỏi văn phòng, đầu óc đờ đẫn, bước đi trống rỗng. Các bạn học xung quanh đã nghe phong phanh từ lâu, thấy cô đi ra liền thấp giọng bàn tán xôn xao.


 


Cô không biết cô đã trải qua cả buổi chiều như thế nào, cô chỉ không thể hiểu được Giang Trác đã làm gì ở trường vào đêm bão tuyết đó.


 


Cô không tin rằng việc ăn trộm đáp án có liên quan đến cậu. Từ những ghi chú mà Giang Trác đã đưa cho cô thì điểm của cậu căn bản sẽ không quá tệ nên căn bản là không cần phải ăn cắp đáp án để đối phó với kỳ thi.


 


Nhưng điều này có còn quan trọng nữa không? Không quan trọng nữa.


 


Đoạn video giám sát ghi lại cảnh có người mặc chiếc áo len con dơi giống Giang Trác, nhưng bóng lưng được chụp lại khiến giáo viên hiểu lầm người đó chính là Ôn Noãn.


 


Cô không thể chối cãi.


 


Sau khi tan học, Ôn Noãn một mình đi dạo ở sân vận động, nhìn Giang Trác từ đằng xa bước tới, mang theo bộ dạng bất thiện.


 


Ôn Noãn theo bản năng lùi lại hai bước.


 


Giang Trác trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì?” 


 


Tâm trạng Ôn Noãn không tốt, thản nhiên nói: “Chuyện đã qua rồi, cậu cũng đừng hỏi thêm nữa.”


 


"Qua rồi?"


 


"Nhận sai, viết bản kiểm điểm, sửa lại điểm.” Vẻ mặt Ôn Noãn không chút cảm xúc nói: "Thầy chủ nhiệm cầu tình giúp tôi, sau đó cho tôi về ngẫm lại mấy ngày. Chuyện này xử lý nội bộ là xong."


 


Giang Trác không chịu nổi thái độ bình tĩnh của cô liền tiến lên túm lấy cổ tay cô: “Qua cái gì mà qua, cậu chép đáp án thật sao?”


 


Chất vấn vô căn cứ này đã hoàn toàn chọc giận Ôn Noãn, cô dùng tay trái kéo Giang Trác đến trước mặt mình. Sau đó dùng đầu gối chặn lại trực tiếp ấn Giang Trác vào tường.


 


“Tôi có chép đáp án hay không cũng không quan trọng nữa.” Đôi mắt cô lóe lên một tia lạnh lùng: “Điều quan trọng là tất cả đều nghĩ như vậy.”


 


Giang Trác bị cô ấn mạnh vào tường nghiêng đầu, ánh mắt của cậu có chút gắt gao: “Rất quan trọng.”


 


Ít nhất đối với cậu mà nói nó rất quan trọng.


 


Cách đó không xa, Diệp Thanh nhìn thấy Giang Trác bị chỉnh đốn đến không đánh lại được, trong lòng nóng nảy, vừa định bước lên thì bị Lục Vũ kéo lại: "Này này này cậu muốn xem náo nhiệt thì cứ ở chỗ này đi xem đi." 


 


“Trác ca bị tên Ôn Hàn bắt lại rồi!” Diệp Thanh nhìn thấy Giang Trác bị bắt nạt: “Buông tôi ra! Tôi phải giúp cậu ấy!”


 


"Được thôi, nếu cậu không sợ chết thì có thể đi.” Lục Vũ cười nhẹ thả Diệp Thanh ra.


 


Diệp Thanh chạy một mạch tới vỗ mạnh vào cánh tay của Ôn Noãn hét lớn: “Buông Trác ca ra!”


 


Cánh tay Ôn Noãn đau đớn liền buông Giang Trác ra. Sau đó cô ở thế bị động, suýt nữa thì bị Diệp Thanh liên tục tấn công.


 


Cũng may, Giang Trác nhanh nhẹn, xoay người bảo vệ Ôn Hàn, ôm cô lùi lại mấy bước nên không bị Diệp Thanh làm bị thương.


 


Cũng giống như chú của mình, Diệp Thanh đi theo con đường quyền anh ngang ngược cứng rắn. Nếu Ôn Noãn thực sự đối đầu với cậu ta, thực sự muốn nhận vài quyền của cậu ta cũng có thể đau đớn đến mấy ngày đêm.


 


Thân hình Giang Trác cao lớn, ôm Ôn Noãn vào trong ngực, lạnh lùng nhìn lại Diệp Thanh.


 


"Ai cho cậu động thủ hả?"


 


Diệp Thanh thu tay lại oan ức nói: "Tôi... không phải là do tôi nhìn thấy cậu ta bắt nạt cậu sao?"


 


Lục Vũ cười từ từ đi tới, vỗ một cái vào gáy Diệp Thanh: "Trác ca là cam tâm tình nguyện để người ta bắt nạt. Cậu ở đây xem náo nhiệt làm gì đi dạo một vòng đi, Vũ ca mời cậu uống trà sữa.”


 


Diệp Thanh bất đắc dĩ bị Lục Vũ kéo đi, Ôn Noãn lập tức rời khỏi cái ôm của Giang Trác. Trên khuôn mặt có chút ửng hồng, xoay người, hung hăng dậm cỏ dưới chân.


 


Giang Trác ở phía sau hỏi: “Có bị thương không?”


 


Cô không phục trả lời: “Con mèo ba chân Diệp Thanh làm sao có thể làm tôi bị thương được.”


 


Giang Trác không muốn nói nhảm với cô liền hỏi thẳng: “Một lần cuối cùng, cậu có chép hay không?"


 


Ôn Noãn quay đầu lại thở hổn hền trừng mắt nhìn cậu, trong mắt tràn đầy oán hận và phiền muộn: "Chỉ có cậu là người không có tư cách hỏi tôi câu này nhất."


 


Giang Trác đi tới trước mặt cô, vươn tay túm lấy cổ áo cô kéo nó đến sát mặt mình.


 


Hai người cứ như vậy nhìn nhau, đôi mắt thâm thúy của Giang Trác như dã thú hung bạo đâm thẳng vào tim cô


 


“Ôn Hàn, những lời này… cậu nói lại lần nữa xem.”


 


Tính tình Ôn Noãn cũng cực kỳ ương ngạnh, cô nhìn vào mắt Giang Trác gằn từng chữ: “Tôi nói, cậu không đủ tư cách!”


 


Ôn Noãn bị trường học cưỡng chế về nhà suy ngẫm lại mấy ngày.


 


Ông nội đang sống trong viện dưỡng lão, còn mẹ cô cũng đang tự kinh doanh, bà là người duy nhất còn lại trong gia đình cô.


 


Ngay khi cô đang chán gần chết thì nhận được điện thoại từ đại sư huynh và nhị sư huynh thông báo là tết âm lịch năm nay họ sẽ đến Bắc Thành chơi với cô.


 


Nghe tin dữ, Ôn Noãn sợ hãi đến mức suýt nữa đánh rơi điện thoại xuống đất.


 


Trời ạ! Nam Sơn không đủ chỗ cho bọn họ gây họa chưa đủ sao mà giờ còn muốn đến Bắc Thành chơi với cô!


 


Ba người các cô vốn chơi với nhau từ nhỏ nên rất thân thiết. Nhị sư huynh tính tình bướng bỉnh, nói không lại Ôn Noãn liền động thủ đấu võ. Bình thường lúc hai người ẩu đả xong luôn là mặt mũi bầm dập bị sư phụ phạt đội chén nước lên đầu đứng tấn. Dù sao đi chăng nữa thì nhị sư huynh cũng là một tên khốn vô liêm sỉ.


 


Đương nhiên, đại sư huynh khá hơn nhị sư huynh một chút, dù sao thì anh ấy cũng đã quen với chuyện dọn dẹp cả trăm tên vô lại. Nhị sư huynh quả thật là hỗn thế ma vương không sợ bất cứ ai, nhưng lại chỉ sợ mỗi đại sư huynh. Tuy nhiên, đại sư huynh đi đâu cũng trưng ra cái bộ mặt mất hứng, về điểm này thì lại rất giống Giang Trác.


 


Hai người này sắp đến Bắc Thành. Ôn Noãn cảm thấy tổ ấm của mình nhất định sẽ bị bọn họ phá nát.


 


Bảng xếp hạng của trường trung học số mười ba đã được công bố, không còn nghi ngờ gì nữa, điểm số của Ôn Noãn bị xóa sạch, bị xếp vào lớp kém nhất tiếp tục làm bạn cùng lớp với mấy đứa trong gia tộc.


 


Giang Trác và Diệp Thanh đều được xếp vào lớp chọn, ngoài ra, cả Lục Tự Dương và Ôn Thừa Nghiệp cũng đều được học cùng lớp.


 


Trong khoảng thời gian đó, Giang Trác và Ôn Noãn chiến tranh lạnh, ai cũng không thèm để ý đến người còn lại nên tâm tình của Giang Trác rất tồi tệ. Mọi người nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng cả ngày, áp lực dồn nén của cậu nên không có bạn học mới nào dám đến nói chuyện với cậu. 


 


Ngày đầu tiên chia lớp, Giang Trác chọn chỗ ngồi bên cạnh cửa sổ, đầu ngón tay xoay xoay cây bút nhìn bầu trời đầy mây ngoài cửa sổ.


 


Phía sau truyền đến giọng nói của mấy nam sinh 


 


"Đừng nhắc đến thằng đó nữa. Nhà trường không đuổi học nó coi như là còn nhân từ rồi. Tụi mày không biết đâu, chỉ số IQ tên đó đã thấp từ nhỏ. Dám đi trộm đáp án, nhưng nó lại không nghĩ đến hệ thống giám sát của trường. Đúng là đồ ngu nhưng thích ra oai mà.”


 


Cây bút trong tay Giang Trác bỗng nhiên rơi xuống đất, cậu lười biếng cúi xuống nhặt lên sau đó quay đầu liếc nhìn người vừa mới nói câu đó.


 


Đó là Ôn Thừa Nghiệp, anh trai cùng cha khác mẹ của Ôn Hàn.


 


"Từ nhỏ nó đã ghen tị với tao, trước mặt ông nội tố cáo lung tung, nói những điều không tốt về mẹ tao. Nó luôn nghĩ là ba mẹ tao ly hôn sau đó ba tao mới tái hôn với mẹ nó, đúng là mơ mộng hão huyền. Ba mẹ tao đã yêu nhau khi còn học đại học. Nói trắng ra, chính mẹ nó mới là tiểu tam chen chân vào ba mẹ tao!


 


"Con trai của tiểu tam thì làm gì có chỗ nào tốt đẹp. Một tiện nhân chỉ có thể dạy ra một cái đứa trộm cắp mà thôi."


 


Diệp Thanh ở bàn bên cạnh đẩy kính ngẩng đầu lên thì thấy Giang Trác đang từ từ để bút gel trong tay xuống, đứng dậy đi qua chỗ của Ôn Thừa Nghiệp sau đó thuận tiện đập mạnh đầu Ôn Thừa Nghiệp xuống bàn.


 


Sau một âm thanh "bốp" là tiếng Ôn Thừa Nghiệp kêu la thảm thiết.


 


Ngay lúc Ôn Thừa Nghiệp ôm đầu nhảy dựng lên muốn báo thù thì Diệp Thanh đã chắn trước mặt Giang Trác.


 


Trong trường ai cũng biết Diệp Thanh võ công rất cao, chỉ cần hai ba chiêu cũng có thể đưa một tên lưu manh vào bệnh viện.


 


Có Diệp Thanh bảo vệ Giang Trác thì ai cũng đừng mong có thể động vào cậu ta.


 


Ôn Thừa Nghiệp ôm đầu, tức giận nhìn Giang Trác: “Ông mày đâu có gây sự với mày.” 


 


Giang Trác lạnh lùng, trong đôi mắt đen đầy vẻ khinh thường: “Miệng mày quá bẩn, xúc phạm đến tên của cậu ấy."


 


Lời này vừa nói ra thì vẻ mặt của Ôn Thừa Nghiệp liền không tốt, đôi môi run rẩy tức giận, khuôn mặt đỏ bừng "hừ" một tiếng.


 


Giang Trác không đợi cậu ta lên tiếng đã tới gần Ôn Thừa Nghiệp, vỗ vỗ mặt cậu ta, thấp giọng uy hiếp: "Sau này, để tao nghe được mấy lời này một lần thì tao đánh mày một lần, nhớ kỹ chưa?"


 


Ôn Thừa Nghiệp vốn là một thằng con trai được mẹ nuông chiều, cho tới giờ chưa từng tiếp xúc với người như Giang Trác nên bị ánh mắt tàn nhẫn của cậu dọa sợ đến mức không nói được lời nào.


 


Giang Trác mặt lạnh rời khỏi phòng học thì đụng vào Lục Vũ đang đi tới.


 


Lục Vũ đang muốn tìm Giang Trác có việc, thấy cậu bỏ đi liền quay đầu lại hỏi Diệp Thanh: "Tình huống gì vậy? Có ai lại chọc đến cậu ấy rồi hả?"


 


Diệp Thanh nhún vai nói: "Không còn yên bình nữa rồi."


 


Lục Vũ đuổi theo Giang Trác đến sân bóng rổ thở hổn hển nói: "Đã hỏi rõ ràng rồi, Trác ca, chuyện ăn cắp đáp án của Ôn Hàn quả nhiên bị máy quay an ninh quay được. Có bằng chứng chắc chắn! Tên này đụng vào chuyện lớn rồi."


 


Giang Trác dừng lại, môi mỏng mím lại.


 


Diệp Thanh thấy vẻ mặt cậu như vậy thì sợ đến mức không dám nói chuyện.


 


Giang Trác quay lại nắm lấy cổ áo Lục Vũ trầm giọng hỏi: "Có chuyện gì?”


 


“Mới… đêm trước ngày thi, trường học không phải đóng cửa sao, nhưng video giám sát lại quay được tên này lén lén lút lút mờ ám.”


 


Giang Trác nghe xong đột nhiên buông tay ra giật mình.


 


"Đêm khi trường đóng cửa?"


 


"Không phải sao! Cậu nói xem đêm đó tuyết lớn như vậy, một số tuyến đường chính cũng bị bão tuyết phủ kín không đi lại được. Cậu ta ăn no rửng mỡ thì thôi tại sao còn chạy đến trường làm gì?"


 


Lục Vũ chỉnh lại cổ áo sau đó vội vã lấy điện thoại ra: "Tôi đã sao chép một đoạn video giám sát từ máy tính của ba. Nhìn này. Cậu ta mặc chiếc áo này suốt ngày. Bây giờ có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không hết tội được.”


 


Giang Trác cầm lấy điện thoại, thấy trong đoạn video có một thiếu niên đội mũ lưỡi trai lén lút ở góc cầu thang. Không thấy mặt người đó, ngay cả thân hình cũng mơ hồ, hình ảnh cuối cùng là mặt sau của chiếc áo len có họa tiết con dơi.


 


Sau khi xem xong đoạn video, sắc mặt Giang Trác tái mét.


 


Diệp Thanh cầm lấy điện thoại nhìn một chút rồi nói: "Đây không phải là Ôn Hàn."


 


Lục Vũ ngạc nhiên hỏi: "Cái gì? Không phải cậu ta, không thể nào. Con chim công rất thích mặc cái áo len ngổ ngáo như vậy ở trường chúng ta ngoài cậu ta thì còn có thể là ai?"


 


Diệp Thanh ngẩng đầu nhìn Giang Trác đầy ẩn ý: “Cậu ta thích mặc nó, nhưng cậu ta không phải là người duy nhất có chiếc áo len này.”


 


Nghe Diệp Thanh nói như vậy, Lục Vũ cũng nhớ ra: “Đúng vậy, còn có áo đôi, cậu ta không phải có cho Trác ca một cái hay sao nhưng mà Trác ca chưa bao giờ mặc.“


 


Cuối cùng Giang Trác cũng lên tiếng: “Người trong video… là tôi.”


 


Lục Vũ không thể tin nổi hỏi: “Trác ca à, tôi vốn tưởng rằng cậu thích thằng nhóc này, nhưng không ngờ tất cả đều là giả dối. Ai nghĩ tới cậu lại chơi cậu ta vào lúc này, quả là một thủ đoạn tuyệt vời, trực tiếp tống cậu ta vào lớp rác rưởi nhất. "


 


Diệp Thanh đá cậu ta một cái: “Cậu cho rằng Trác ca muốn chơi cậu ta còn phải đi một vòng lớn như vậy sao?"


 


"Cái này..."


 


Lục Vũ hỏi Giang Trác: "Chuyện gì đã xảy ra vậy, Trác ca, đêm trường đóng cửa đó cậu đến trường làm gì?"


 


"Đêm đó tuyết rơi."


 


"Đúng vậy, tuyết lớn quá, ngay cả xe cũng không đi được mà.”


 


Giang Trác nheo mắt không nói gì.


 


Diệp Thanh thấy vậy, khóe miệng giật giật: "Bà nó, không phải là cậu.... quay lại trường vì lấy con chim kia chứ hả?”


 


Giang Trác gật đầu: “Trời rất lạnh, nếu tôi không quay lại nó sẽ chết cóng."


 


Cuối cùng Lục Vũ cũng hiểu ra: "Thì ra... người trong đoạn video giám sát đêm đó chính là Trác ca quay lại lấy con chim. Tình cờ là Trác ca lại mặc chiếc áo len mà Ôn Hàn thường mặc, cho nên tất cả giáo viên đều lầm tưởng người trong video là Ôn Hàn.”


 


Diệp Thanh chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra Giang Trác là bởi vì tuy rằng ở trường học Giang Trác không bao giờ mặc cái áo đó, nhưng ở nhà thì rất hay mặc nó.


 


Lục Vũ lắc đầu thở dài: "Chuyện chưa từng làm mà cậu ta cũng dám nhận bừa, lại còn phải viết bản kiểm điểm. Ôn Hàn có điên không?"


 


Diệp Thanh nói, "Không phải điên rồi. Nhưng nếu cậu ta không nhận tội thì nhất định sẽ dính đến Trác ca."


 


Giang Trác nghĩ đến những lời cậu nói với cô xế chiều hôm đó liền cảm thấy da đầu tê dại, cậu quay lưng bước đi.


 


Diệp Thanh và Lục Vũ thấy vậy vội vàng tiến lên ngăn cản: “Trác ca, cậu định làm gì?”


 


“Nói rõ sự thật.” Giang Trác tránh bọn họ, đi tới phòng giáo vụ.


 


Diệp Thanh nhanh chóng kéo Giang Trác lại: “Cậu không được đi, hiện tại cậu đi cũng vô ích thôi!”


 


"Đúng vậy, không được đi, nếu cậu qua đó là xong đời đó.” Lục Vũ cũng nói: “Chân tướng không rõ ràng. Hiện tại bọn họ chỉ dựa vào video, ai là người xuất hiện trong đó thì chính là người đã trộm đáp án. Để bảo vệ cậu mà Ôn Hàn chấp nhận thừa nhận tội danh này, đừng để cậu ta thất vọng!"


 


Diệp Thanh cũng thuyết phục: "Loại chuyện này một khi đã dính vào, nhẹ thì bị đuổi học còn nặng thì sẽ bị chuyển giao cho cảnh sát. Gia đình Ôn Hàn có tiền có thế lại được ông nội là chủ tịch bảo vệ nên nhà trường cũng không dám trừng phạt nặng. Nhưng nếu là cậu, có khả năng sẽ không được như vậy đâu, không chừng sẽ còn đưa cậu đến đồn cảnh sát nữa. Cậu tỉnh táo lại một chút đi, đừng hành động theo cảm tính nữa.”


 


Những lời này không những không trấn an được Giang Trác, mà ngược lại còn khiến cậu nóng nảy khó bình tĩnh hơn. Bàn tay dưới tay áo khẽ run lên, cậu tăng tốc định rời đi.


 


“Giang Trác, cậu đã quên cậu hứa với chú tôi những gì rồi sao?”


 


Giang Trác đột ngột dừng lại.


 


Diệp Thanh bình tĩnh nói: "Lúc trước khi ông ấy cứu mạng của cậu, ông ấy đã dạy cho cậu những chiêu thức lợi hại nhất. Cậu đã hứa với ông ấy cái gì?"


 


Giang Trác làm sao có thể quên hơn mười năm trước chú Diệp đã đón cậu về. Suốt thời gian đó dùng thuốc Đông y quý giá nuôi lớn cậu, đem học thức cả đời dạy cho cậu, ân tình cao như núi.


 


Cậu đã hứa với ông ấy sẽ sống đúng với lương tâm của mình sau đó trở nên nổi bật.


 


Là đàn ông không thể nói mà không giữ lời được.


 


Lục Vũ thấy Giang Trác dừng lại nhanh chóng nói: "Đúng vậy, đúng vậy! Lần này cậu đã nhận nhân tình này của Ôn Hàn. Hai người đều là bạn tốt, cậu đã từng cứu cậu ta mấy lần rồi phải không..."


 


Hai tay Giang Trác nắm chặt lại, móng tay gần như cắm vào lòng bàn tay.


 


Ngoài cửa sổ là gió lớn mưa rào.


 


Ôn Noãn đang ngâm mình trong bồn tắm đầy bọt bong bóng thoải mái thư giãn cầm ipad ngắm nhìn tiểu ca ca đẹp trai trong trận thi đấu.


 


"Tuấn Triết, cố lên! Mẹ yêu con! Mẹ sẽ bình chọn cho con! Bỏ phiếu ở Center!”


 


Ôn Noãn cầm điện thoại di động bỏ phiếu như điên, còn chia sẻ link với nhóm bạn của cô kêu mấy người Phương Triết Hàn giúp cô bỏ phiếu.


 


Anh trai máy bay len lén nói: "Hàn ca có phải thực sự là gay không..."   


 


Tóc mái xéo: "Ừm, mười phần là có."


 


Phương Triết Hàn chia sẻ link đến "Hotboy trường bá đạo nhẹ nhàng yêu". Một câu chuyện tuyệt vời như vậy nhất định đều ở thành phố Văn học Tấn Giang.


 


Anh trai máy bay: “Tôi sớm đã theo dõi rồi!”


 


Đại bảo bối Hàn Hàn: “Bình chọn cho tôi mau!”


 


Anh trai máy bay: “Chọn chọn chọn!” 


 


Tóc mái xéo: “Đã bình chọn! Yếu ớt nói một câu, người đàn ông này thiếu chút nữa là tốt hơn Giang Trác.”


 


Ôn Noãn nhìn hai chữ này mà bĩu môi.


 


Sau lần xung đột sân vận động đó thì không thấy Giang Trác liên lạc lại với cô.


 


Không liên lạc thì không liên lạc, cô cũng không hiếm lạ gì kiểu người không biết nhận lòng tốt của người khác như vậy.


 


Ôn Noãn thuận tay mở WeChat của Giang Trác, sau đó trực tiếp chặn, không liên lạc và không bao giờ liên lạc lại nữa! Cô không quen biết người này!


 


Sau khi hết sức bôi đen Giang Trác, Ôn Noãn gục mặt trên đầu gối bĩu môi, cảm thấy trong ngực trống rỗng.


 


Cô không phải là không tìm được bạn trai, Giang Trác là cái quái gì chứ, trên đời còn có rất nhiều anh chàng ưu tú khác.


 


Cô tiếp tục xem phần thi tài năng.


 


Tiểu ca ca trong chương trình có thể vừa hát vừa nhảy vừa lộn nhào. Cái người da dày, tính tình lại thối tha, cô muốn đánh cũng không đánh được, muốn mắng thì lại không nỡ nào đó không thể so được với tiểu ca ca này.


 


Hứ, cô không rảnh mà hầu hạ!


 


Trong một khoảnh khắc trong đầu Ôn Noãn có muôn vàn suy nghĩ. Sau khi ngâm mình thoải mái trong bồn tắm, cô mặc một chiếc váy ngủ babydoll chuẩn bị đánh một giấc thật ngon.


 


Khi cô đang đánh răng, cô chợt nghe thấy trong sân có tiếng động.


 


Tính cảnh giác của Ôn Noãn rất mạnh, thính giác của cô đều được rèn luyện trong lúc ngủ trên xà nhà hồi trước. Cô nhạy bén hơn cả một con mèo, có thể nghe được tiếng bước chân để biết ai đang đến.


 


Bên ngoài trời mưa to như vậy nhưng lại có người vào sân.


 


Nhất định là khách không mời mà đến.


 


Ôn Noãn thuận thế cầm lấy dao cạo râu của anh trai, đi thẳng xuống lầu, đẩy cửa ra lẩm bẩm: “Người tới đều là khách, mau ra đây đi.”


 


Trước sân Giang Trác cầm một chiếc ô màu đen đứng trong màn mưa, kinh ngạc nhìn qua người đang mặc váy ngủ.


 


Vài hạt mưa bay vào phòng làm ướt vạt váy của cô lộ ra vòng eo thon thả, đường bả vai rất đẹp, khuôn mặt trong sáng xinh đẹp, vài sợi tóc mái bị gió thổi qua.


 


Ôn Noãn lẳng lặng nhìn chàng trai trước mặt sau đó lại nhìn xuống bên trong cái váy ngủ mình đang không m ặc áo ng ực… 


 


Dao cạo rơi xuống đất, choáng váng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.