Giả Trai Lại Bị Nam Thần Coi Trọng

Chương 29: Bị bẻ cong



Giang Trác có thể đạt điểm cao trong bài thi vừa rồi là chuyện nằm trong dự đoán của một số giáo viên bộ môn bởi vì họ biết rõ trình độ của Giang Trác. Tuy rằng bình thường cậu rất tùy hứng nộp giấy trắng, nhưng nếu như Giang Trác thật sự nghiêm túc làm bài thì thành tích tuyệt đối không quá kém.


 


Nhưng Ôn Hàn lại có thể làm tốt như vậy, thật sự là chuyện không thể tin được!


 


Các giáo viên bọn họ theo dõi cô suốt cả quá trình làm bài, nhìn cô viết từng chữ, hoàn toàn không có khả năng gian lận!



 


Trong sáu tháng qua Ôn Hàn đã thay đổi không chỉ là diện mạo bên ngoài!


 


Mà từ đầu đến cuối đều hoàn toàn thay đổi như biến thành một người khác vậy. Quả thật rất khó để người ta tin tưởng!


 


Tuy nhiên, bài thi vẫn còn ở đây, rõ rành rành ra đó, không ai có thể phủ nhận trình độ của Ôn Hàn nữa.


 


Hiềm nghi của hai người đều được rửa sạch. Có thực lực như vậy căn bản hai người không cần phải đi trộm đáp án làm gì.


 


Thầy trưởng khoa giáo dục chính trị bật máy tính lên chuyển Ôn Noãn từ lớp cuối cùng sang lớp chọn.


 


Sau khi mọi chuyện kết thúc thì chuông vào học cũng vang lên. Đám người theo đuổi cp đang cắn hạt dưa xem kịch vui cũng đều giải tán hết.


 


Hai người ra khỏi văn phòng, Giang Trác dẫn Ôn Noãn đi về phòng lớp 1.


Tay cậu đút vào túi quần, lười biếng đi phía trước còn Ôn Noãn thì chậm rãi đi phía sau.


 


Giang Trác đi được vài bước thì quay sang nhìn cô, giống như đang đợi cô đi theo.


 


Ôn Noãn nhanh chân tiến lên mấy bước cười hỏi: “Chờ tôi vào lớp chung sao?”


 


Giang Trác miễn cưỡng đáp: "Chờ cậu đi lấy nước chung.”


 


“Cái này… thì không cần, cậu tự đi đi.” Ôn Noãn lúng túng chột dạ cười một tiếng.


 


Hai người đã đi chung với nhau nãy giờ lại còn đang mặc áo đôi nữa. Mấy nữ sinh xung quanh đều đã hét chói tai luôn rồi.


 


"Quyết định công khai là đúng! A a a!"


 


"Hai người đó rất xứng đôi với nhau!”


 


"Trời ơi đồ đôi làm tớ khóc hết nước mắt mà!"


 


Trái lại Ôn Noãn có chút ngượng ngùng, đi từ từ lại. Giang Trác liếc cô một cái: “Sợ sao?”


 


“Không sợ, thuyền bạn bè của chúng ta có thể chịu được mấy trò đùa này.”


 


Giang Trác cong môi cười, đưa tay nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô đi về phía lớp học.


 


Bàn tay của Giang Trác mềm mại dịu dàng. Lúc cậu nắm lấy cổ tay của cô, không hiểu sao cô lại có cảm giác được bảo vệ.


 


"Dắt tay kìa! Dắt tay kìa!"


 


"Giang Trác chủ động dắt Ôn Hàn, cp Giang Hàn là có thật.”


 


“A a a, hôm nay là ngày tốt gì mà có nhiều đường ăn như vậy!”


 


Khuôn mặt Ôn Noãn nóng bừng, đầu óc quay cuồng tùy ý để Giang Trác dẫn vào phòng học. 


 


Ôn Noãn đến lớp mới thì thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc. Ôn Thừa Nghiệp ngồi ở hàng ghế đầu hận cô đến nghiến răng, chưa từng nghĩ có ngày mình lại học cùng lớp với Ôn Hàn.


 


Nhìn thấy cô bước vào lớp, Ôn Thừa Nghiệp đứng dậy bỏ ra ngoài. Lúc đi đến chỗ cô còn cố tình đụng mạnh vào vai cô một cái.


 


Đừng khinh thường vóc dáng Ôn Noãn nhỏ nhắn, cô quanh năm vẫn luôn luyện bát đỉnh và đứng tấn nên rất khỏe. Vì thế lúc cô bị Ôn Thừa Nghiệp đụng phải cũng không ngã mà ngược lại cậu ta lại lảo đảo lui về phía mấy bước.


 


“Cẩn thận một chút.”


 


Khóe miệng Ôn Noãn hơi nhếch lên, đôi mắt đào hoa híp lại khiến cho lỗ tai các cô gái gần đó đỏ bừng lên.


 


Ôn Thừa Nghiệp tức giận đến muốn tiến lên đánh cô một trận nhưng lại bị ánh mắt lạnh lùng của Giang Trác ngồi ở hàng sau dọa sợ đành phải thu nắm đấm lại ngượng ngùng rời khỏi phòng học.


 


Ôn Noãn nhìn bộ dạng tức giận của Ôn Thừa Nghiệp cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái được phần nào.


 


Từ nhỏ đến lớn Ôn Thừa Nghiệp vẫn luôn bắt nạt Ôn Hàn, trước kia Ôn Noãn không ở bên cạnh nên có rất nhiều chuyện không có biện pháp giúp được anh trai ngốc nghếch này. Nhưng mà bây giờ… bất kể thế nào, cô cũng trả hết lại cho anh ta.


 


Ôn Noãn đeo cặp đen trên vai liếc quanh lớp một vòng tìm những gương mặt quen thuộc, xem có ai thân thiết ở lớp cũ hay không.


 


Phương Triết Hàn nhanh chóng thu dọn vị trí ở bàn bên cạnh của mình giơ tay lên gọi Ôn Noãn: “Hàn ca, đây này!”


 


Xung quanh cậu ta cũng có hai người thân thiết với gia tộc các cô, thành tích cũng không tệ. Dù là điểm xếp cuối lớp nhưng tốt xấu gì cũng vào được đây.


 


Nếu cố gắng chăm chỉ một chút thì cũng có thể vào được đại học Thanh Hoa và đại học Bắc Kinh, tương lai sáng ngời!


 


Ôn Noãn cười đi tới chỗ Phương Triết Hàn.


 


Giang Trác liếc mắt nhìn Diệp Thanh bên cạnh, Diệp Thanh thu dọn bàn học của mình sau đó đi ra phía sau ngồi xuống chỗ trống bên cạnh nhà họ Sát.


 


Mấy người nhà họ Sát nhìn thấy Diệp Thanh đã thực sự ngồi xuống như thể được trúng vé số hạng nhất nhanh chóng đi tới bóp tay bóp chân cho cậu ta như đang hầu hạ lão phật gia.


 


Công phu của Diệp Thanh cứng rắn, chiêu thức mạnh mẽ, không giống với kiểu nham hiểm của Ôn Noãn, tùy tiện đánh ra vài đòn cũng đủ cho bọn họ quay được mấy cái video ngắn cuối tuần. 


 


Mấy tên này bình thường rất thích thể hiện, ai để bọn họ đu theo lưu lượng thì người chính đó là ba ba. 


 


Ôn Noãn khinh bỉ nhìn Phương Triết Hàn. Cậu ta không biết xấu hổ nhìn cô cười cười.


 


Bất đắc dĩ Ôn Noãn chỉ có thể ngồi xuống bên cạnh Giang Trác.


 


"Trác ca, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn nha."


 


Cô nhét cặp sách vào ngăn bàn cười híp mắt nhìn cậu.


 


Đôi môi ửng hồng, đôi mắt đào hoa càng làm nổi bật những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô.


 


Giang Trác không hiểu sao lại nghĩ đến "em gái" của Ôn Hàn. Cô ấy cũng có dung mạo xinh đẹp như vậy, "cậu ấy" gọi cậu là Giang Trác ca, cô ấy cũng gọi cậu như vậy.


 


Giang Trác bắt đầu không thể phân biệt được hai người, giống như hai người họ chỉ là cùng một người.


 


Đang lúc cậu đang ngẩn người, Ôn Noãn cúi đầu vào ngăn bàn của cậu: “Hả, chim nhỏ đâu rồi?”


 


Giang Trác bị bất ngờ không kịp đề phòng đã nhìn thấy cả đầu cô đều chuyển đến chỗ tam giác nào đó của mình.


 


"..."


 


"Chim của cậu đâu?" Ôn Noãn ngẩng đầu hỏi Giang Trác.


 


“Để ở nhà cho chú Diệp Thanh nuôi.” Giang Trác túm tóc đẩy đầu cô ra: “Cậu có thể chú ý một chút không?”


 


“Chú ý cái gì?” Ôn Noãn tránh ra xoa xoa tóc mình.


 


Giang Trác gằn giọng nói: “Đừng có đến gần tôi quá.” 


 


Ôn Noãn lại ghé sát vào người cậu, đối mặt nhìn cậu: “Tại sao?” 


 


Giang Trác không ngừng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang phóng đại trước mặt mình, ngửi thấy mùi kẹo sữa thoang thoảng trên người cô. Cả người cậu đều trở nên căng thẳng, ngũ quan cũng trở nên cực kỳ nhạy cảm, có thể cảm nhận được từng mùi hương của cô trước mặt có mang thêm một chút mùi vị ngọt ngào độc đáo của con gái.


 


Đầu óc của cậu sắp nổ tung.


 


Giang Trác cảm thấy nếu bạn cùng bàn của cậu còn tiếp tục như vậy thêm một xíu nữa thì cậu nhất định sẽ phạm tội...


 


Cả một buổi trưa Giang Trác đều cắm đầu làm đề toán buộc chính mình phải bình tĩnh lại.


 


Nhưng mà người bên cạnh lại không chịu ngồi yên, một hồi thì lật sách ra xem, một hồi thì xoay bút, một hồi lại rung chân...


 


Toàn bộ sự chú ý của cậu cho dù là thính giác hay khứu giác đều đặt trên người cô… Cảm giác này rất giống như lúc lãnh thổ của mình bị một con thú khác chiếm mất.


 


Không, không phải là một dã thú, nó là một con mèo lớn nằm lười biếng liếm lông trên lãnh thổ của cậu.


 


Nhưng hết lần này đến lần khác Giang Trác vẫn không thể xua đuổi cô.


 


Cậu kiềm chế hít một hơi thật sâu, cố gắng dời sự chú ý ra khỏi người cô.


 


“Giang Trác, tôi có thể đổi vị trí với cậu không?”


 


“Không thể.” Cậu không ngẩng đầu lên chỉ mặt lạnh mà từ chối.


 


Ôn Noãn nói: “Tôi muốn nhìn những chiếc lá bên ngoài cửa sổ, hơn nữa tôi sẽ cảm thấy yên tâm hơn khi ngồi bên trong.”


 


“Con mẹ nó cậu không phải là con gái thì muốn được an toàn làm quái gì?”


 


Ôn Noãn bĩu môi chuyển mắt về phía vở bài tập mà cậu đã làm xong.


 


"Trác ca cũng phải làm bài tập sao?” Nói xong cô lại cảm thấy câu này rất có vần nên liền lặp lại lần nữa.


 


Giang Trác chế nhạo: “Chứ không giống cậu, bị bệnh một trận xong còn được đả thông hai cái mạch nhâm đốc [1] trở thành con mẹ nó thiên tài.”


 


[1] Mạch Nhâm (任脈) là mạch của các kinh âm. Trong quan điểm của y khoa cổ truyền phương Đông thì mạch Nhâm cùng với mạch Đốc tạo thành hai mạch chủ trọng trên cơ thể con người (một mạch thâu tóm các kinh dương và một mạch thâu tóm các kinh âm).


 


"Đó là do tôi tốt số."


 


Có một đứa em gái thông minh thiên tài.


 


Ôn Noãn lười biếng nằm gục xuống bàn, lấy ra một miếng socola. Cô gỡ miếng giấy bạc bên ngoài xong sau đó dùng đầu lưỡi liếm liếm một chút.


 


Ánh mắt Giang Trác lại bị cô hấp dẫn, đầu lưỡi xinh đẹp đang liếm socola, từ tư thế đến vẻ mặt đều hết sức quyến rũ!


 


Ngòi bút chì trong tay cậu cũng bị làm gãy.


 


"Bút bị gãy ngòi rồi kìa.” Ôn Noãn ngậm viên socola lấy đồ gọt bút chì từ trong túi ra: “Để tôi chuốt lại cho!”


 


"Cậu có thể yên tĩnh một chút được không vậy?” Giang Trác đập cây bút chì xuống bàn cáu kỉnh nói: “Đàn ông con trai gì mà xức nước hoa, ăn socola.”


 


Nói xong liền ném socola trong miệng cô đi.


 


Các bạn cùng lớp ôm đầu, trừng mắt nhìn chằm chằm viên socola bay qua hơn nửa lớp học sau đó rơi vào đúng thùng rác cuối lớp.


 


Cái tỷ lệ trúng này không phải ai làm cũng được đâu.


 


Ôn Noãn cau mày đầy tức giận: “Tôi ăn socola là làm phiền đến cậu à?”


 


"Phiền."


 


"Cậu đánh không lại tôi mà còn dám tức giận với tôi! Cậu đừng có quá đáng.”


 


Vẻ mặt Giang Trác vẫn bình tĩnh cứ như dù cho núi Thái Sơn có sập xuống cũng cậu cũng không mảy may để ý: "Quá đáng thì như thế nào?"


 


Ôn Noãn tức giận, tay nắm lại đấm một cái vào ngực Giang Trác: "Đừng có ép tôi!"


 


Diệp Thanh phía sau ngồi thẳng lên nhìn chằm chằm bọn họ.


 


Phương Triết Hàn đánh vào bả vai cậu ta cười nói: “Đừng lo lắng, Hàn ca của cậu chỉ là một con cọp giấy, mồm mép lợi hại nhưng dễ mềm lòng.”


 


Quả nhiên, một phút trôi qua cô vẫn không đấm được.


 


Giang Trác bình tĩnh đẩy tay cô ra đặt lên bàn, sau đó thuận tay cầm lấy sợi dây chun trên cổ tay cô bắn một cái.


 


Ôn Noãn: "..."


 


A a a, tức quá!


 


Chỉ vì không nỡ đụng tới một sợi lông của cái người trước mặt này mà cô tự hại đến mình!


 


Ôn Noãn cầm lấy vở bài tập tự quạt cho mình: “Cậu dám chắc ăn là tôi không dám đánh cậu không hả?”


 


"Tôi ăn cậu."


 


Tuy rằng trên mặt Giang Trác không có cảm xúc gì nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào không thể giải thích được...


 


Từ nhỏ, cậu đã phải chịu bắt nạt quá nhiều rồi, cái đấm của thằng nhóc thối tha trong cô nhi viện, cái tát của mẹ, còn có những tên lưu manh trên đường phố...


 


Nhưng cô là người đầu tiên không nỡ động thủ với cậu.


 


Giang Trác lấy dây chun trên cổ tay cô ra buộc thành một cái chỏm mào gà nhỏ trên đỉnh đầu cô.


 


Ôn Noãn nhìn búi tóc liền tức giận nói: “Sao cậu lại cứ thích buộc tóc tôi vậy hả?”


 


Giang Trác thờ ơ nói: “Nếu cậu là con gái, ngày nào tôi cũng có thể để cậu buộc giống vậy.” 


 


“Quả thật không dám giấu diếm, tôi còn có một đứa em gái… Á đau!”


 


Cô còn chưa nói hết lời thì da đầu đã đau nhói. Giang Trác đang kéo kéo cái chỏm mào gà của cô nói: “Tôi đã gặp rồi, cứ như vậy đi...”


 


"Cứ như vậy cái gì?” Ôn Noãn chớp mắt dường như không thể tin vào tai mình: “Cậu nói là cứ như vậy đi là sao?”


 


"Thôi tôi không thích cho nên sau này đừng nhắc tới nữa.”


 


“Cậu không thích?”


 


Giang Trác liếc cô một cái, người trước mặt… mới là người trong lòng.


 


Ôn Noãn hoàn toàn không biết, chỉ cảm thấy lòng mình đang rối tinh rối mù. Cô quay đầu đi chỗ khác uể oải gục xuống bàn, không muốn phản ứng lại Giang Trác nữa.  


 


Khóc đến chết.


 


Giáo viên chủ nhiệm Trương Chí Minh bước vào lớp thoáng cái liền nhìn thấy hai người đẹp trai nhất lớp lại ngồi cùng bàn với nhau.


 


Ông ho khan một tiếng nói: “Trong lớp có được mấy nam sinh đâu mà suốt ngày dính nhau như sam gây chuyện ầm ĩ khắp nơi. Thân thiết quá cũng không phải chuyện tốt, nhớ phải có chừng mực thôi!"


 


Cả lớp vừa nghe tới câu này thì biết ngay thầy đang nói đến người nào nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau.


 


"Suốt ngày lăn lộn vớ vẩn với nhau cũng không sợ bị bạn gái hiểu lầm!” Ông nhìn Ôn Noãn: “Ôn Hàn, thu dọn đồ đạc, đổi chỗ đi!”


 


Ôn Noãn liếc nhìn Giang Trác một cái sau đó lập tức thu dọn sách vở.


 


Có điều tay cô lại bị Giang Trác nắm chặt: “Cậu đi thử xem.”


 


Ôn Noãn nghiêm giọng nói: “Cậu dám nói lớn câu này lên không?”


 


Giang Trác ngả người ra sau lớn tiếng nói với Trương Chí Minh: “Thưa thầy, ngay từ đầu thầy đã nói chỗ ngồi sẽ dựa vào điểm số. Bây giờ thầy lại muốn cậu ấy đổi chỗ thì thầy nhất định phải có lời giải thích rõ ràng.”


 


"Em còn muốn giải thích cái gì?"


 


Giang Trác cong môi: “Ban đầu nam nữ không được ngồi cùng bàn, bây giờ đến nam nam cũng không được. Vậy cuối cùng là thầy muốn làm gì?"


 


"Cái này..."


 


Trương Chí Minh không biết phải nói gì. Ông biết rõ Giang Trác đang già mồm cãi láo nhưng hết lần này đến lần khác ông lại không thể bắt bẻ, ngay cả tức giận cũng không được.


 


Lần trước khi ông nói chuyện với Giang Trác, cậu cũng chưa từng che giấu, thích là thích không liên quan gì đến giới tính.


 


Hồng thì vẫn nên hái quả mềm, Trương Chí Minh nói với Ôn Noãn: “Ôn Hàn, tan học đến văn phòng gặp thầy một chút.”


 


Sau khi tan học, Trương Chí Minh không tìm Giang Trác nói chuyện mà tìm Ôn Noãn.


 


Giang Trác là một người cực kỳ cứng đầu, nên nếu muốn Giang Trác quay đầu trừ khi mặt trời mọc ở đằng Tây. Vì thế ông quyết định sẽ bắt đầu nói chuyện từ chỗ Ôn Hàn hy vọng mọi chuyện sẽ có biến chuyển tốt.


 


“Học sinh Ôn Hàn, mời ngồi.” Trương Chí Minh đưa cho cô một chén trà nóng: “Thầy có chuyện muốn nói với em, em nghe xong cũng đừng sợ, thầy không có ý gì khác.”


 


Ôn Noãn cầm chén trà trong lòng rất bối rối.


 


"Thầy có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi ạ."


 


“Tin đồn giữa em với Giang Trác bây giờ đang làm "xôn xao dư luận". Thầy lo là nếu cứ tiếp tục sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng.”


 


Ôn Noãn nhanh chóng phủi sạch sẽ chỉ sợ thầy giáo cho là anh trai cô bị gay.


 


"Chỉ là đùa giỡn với bạn cùng lớp thôi ạ nên trước giờ em cũng chưa từng xem là thật."


 


"Em không coi nó là thật, nhưng lại có người tưởng thật."


 


Ôn Noãn sững sờ nhìn ông rồi ngây ngô hỏi: "Ai ạ?"


 


Trương Chí Minh thở dài một hơi nói: “Giang Trác."


 


Trong đầu Ôn Noãn "ong ong" lên, cả thế giới bỗng trở nên yên lặng.


 


"Thầy đang nói đùa sao?” Ôn Noãn không tin vội vàng nói: “Thầy đừng nghe mấy lời đồn đại trên mạng, em và Giang Trác chỉ là bạn thân mà thôi!”


 


Trương Chí Minh lắc đầu ý vị thâm trường nhìn Ôn Noãn: "Giang Trác là ai? Nó không thể so với mấy thiếu gia con nhà giàu như các em dù xảy ra chuyện gì cũng còn có cha mẹ ở bên. Trong vụ trộm đáp án này, nó vốn dĩ đã có thể đứng ngoài vậy sao nó lại phải thừa nhận? Chẳng lẽ nó ngốc sao? Chuyện này mà bị làm lớn lên thì có thể bỏ lỡ tiền đồ cả đời của mình."


 


Ôn Noãn suy nghĩ những gì Trương Chí Minh nói, càng nghĩ càng rối não, thái dương cũng giật giật: "Thầy, thầy à, cậu ấy chỉ là anh em kết nghĩa với em thôi không có ý gì khác nữa."


 


“Ôn Hàn, nghe lời thầy không được tiếp xúc thân mật với Giang Trác nữa. Thầy làm vậy là vì lợi ích của em thôi. ”


 


Lời còn chưa dứt thì đột nhiên cửa văn phòng bị đẩy ra.


 


Giang Trác mặt lạnh đi vào, kéo Ôn Noãn ra ngoài.


 


Trương Chí Minh tức giận quở trách: "Giang Trác, em muốn làm gì?"


 


Giang Trác liếc Trương Chí Minh, ánh mắt lạnh lùng trầm giọng nói: "Chuyện này không liên quan đến cậu ấy."


 


"Không liên quan gì đến cậu ấy chỗ nào hả? Đây là chuyện của hai người các em!"


 


Ôn Noãn cảm nhận được rất rõ Giang Trác đang siết chặt tay cô, rất đau… Cô ngẩng đầu nhìn cậu.


 


Trong đôi mắt đen láy có chút lạnh lùng, cậu gằn giọng nói từng chữ một: “Đây là việc của riêng em, không liên quan đến người nào khác.” 


 


Trong lòng Ôn Noãn bỗng rơi "lộp bộp".


 


Xong rồi… Giang Trác thật sự bị bẻ cong rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.