Giả Trai

Chương 54: Tôi là bạn gái của cậu ấy



Lý Minh Châu cứ tưởng Lục Dao chỉ nói cho có mà thôi.

Dù sao thì trong mắt một người cổ hủ như cô thì chuyện một thằng con trai theo đuổi một thằng con trai khác là chuyện cách cô đến ba năm ánh sáng.

Nhưng bạn trẻ Lục Dao có tư tưởng rất cởi mở lại hoàn toàn không nghĩ thế, cậu lập tức biến lời nói thành hành động, vừa nói muốn theo đuổi cô là phải rốt ráo làm ngay.

Lý Minh Châu sống tới bây giờ, vận đào hoa cũng không tệ, có không ít người cả trai lẫn gái từng tỏ tình với cô.

Cô đối phó với bọn họ dễ như trở bàn tay, mới nói đại vài câu đã đuổi sạch bách.

Phương pháp cụ thể là: Làm mặt lạnh tanh, tỏ vẻ muốn sống thì chớ tới gần.

Những người thức thời tự khắc tránh ra.

Nhưng chiêu này vô dụng với Lục Dao.

Nếu cô nghiêm mặt mà khiến Lục Dao bỏ đi thì có lẽ tám trăm năm trước bọn họ đã không liên quan gì nhau.

Da mặt Lục Dao có vẻ như còn dày hơn cả tường thành, đặc biệt là khi đối mặt với Lý Minh Châu thì thậm chí còn dày thêm một lớp nữa.

Vậy nên sau khi Lục Dao nói xong câu đó thì hớn hở nhìn Lý Minh Châu nhắc lại, “Chuyện này hợp pháp, cậu không có quyền cự tuyệt tôi.”

Lý Minh Châu dùng nguyên một đêm mới tiêu hóa xong bí mật động trời là Lục Dao thích “con trai”, song giờ cô lại thở phào nhẹ nhõm, lén lút mừng thầm vì cậu thích “con trai”.

Hai cảm xúc xa lạ cứ vấn vít mãi khiến lòng dạ Lý Minh Châu rối bời, làm cho cô không biết phải đối mặt với Lục Dao thế nào.

Lý Minh Châu không thể dùng phương pháp “làm mặt lạnh” để tống cổ Lục Dao, vậy chỉ còn biết từ chối cậu theo cách người bình thường hay làm, cố gắng khiến Lục Dao từ bỏ ý định.

Phương pháp từ chối của người bình thường là: Khen đối phương tốt cỡ nào, giỏi giang cỡ nào, mình không xứng với cậu ta cỡ nào.

Tuy trong chuyện học hành Lục Dao dốt đặc cán mai, chỉ thi được có hai trăm bốn mươi điểm, tính tình thì đồng bóng kiêu căng khó ưa, nhưng vì Lý Minh Châu muốn cự tuyệt cậu nên phải cố tìm điểm tốt của cậu để khen ngợi.

Cô nghĩ cả buổi trời, cảm thấy Lục Dao chơi game rất giỏi, nếu có giải cho mấy đứa thức đêm cày game thì cậu chắc chắn sẽ đạt giải Nhất.

Nên Lý Minh Châu chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi dựa theo kịch bản mà nói.

“Lục Dao, cậu nghe tôi nói, cậu là một người vô cùng ưu tú…..”

Lục Dao ngắt lời cô, “Sai rồi.”

Cậu cười toe toét lộ ra hai cái răng khểnh, trông lóa mắt hơn cả mặt trời sớm mai.

Lý Minh Châu giật mình, lấy tay che mắt.

Cô nghe thấy Lục Dao nói, “Cậu mới là một người vô cùng ưu tú.”

Lý Minh Châu bị ngắt lời thì ngớ ra quên mất lời thoại khúc sau.

Cô thở dài, quyết định phớt lờ Lục Dao, rảo bước đi.

Lục Dao đuổi theo, buồn bực nói, “Sao cậu không hỏi xem tôi là người như thế nào?”

Lý Minh Châu, “Sao tôi phải hỏi?”

Lục Dao cứ quấn quýt nói mãi, “Cậu mau hỏi đi! Mau hỏi tôi đi!”

Lý Minh Châu hỏi cho có lệ, “Được rồi được rồi, cậu là người như thế nào?”

Lục Dao choàng tay qua vai cô, kéo cô vào lòng mình. Lý Minh Châu thụi một cú khiến cậu lảo đảo.

Lục Dao gào lên, “Tôi là một người vô cùng thích cậu!”

Lý Minh Châu: ……..

Mặt cô ửng hồng, đẩy Lục Dao ra, “Tránh xa tôi ra!”

Đến lúc này thì Lý Minh Châu dần dần hiểu ra, Lục Dao nói muốn theo đuổi cô không phải là nói giỡn.

Không biết cái câu buồn nôn cậu ta mới nói kiếm ở đâu trên mạng nữa, chứ phim Hàn Quốc hai mươi năm trước cũng không sến tới mức đó.

Lý Minh Châu rất nể cái đầu toàn những ý nghĩ quái gở của Lục Dao.

Bây giờ cô vừa đi học vừa lo không biết mình mở cặp ra có khi nào nhìn thấy một bó hồng trong đó không.

Lục Dao đột nhiên biến thành người khác, thái độ rất bất thường, làm nhiều chuyện mà cậu vốn không bao giờ làm. Mãi đến mấy hôm sau, khi Lục Dao cứ bám lấy Lý Minh Châu nói mấy câu mùi mẫn như thế thì rốt cuộc cô không nhịn nổi nữa, ép cậu vào tường.

Lúc bấy giờ, Lục Dao đang xem lại tài liệu trong tay…. Đó là mấy câu tán tỉnh cậu kiếm được trên mạng, có nhiều câu dài quá cậu nói được nửa đầu thì quên mất tiêu nửa sau.

Trước đó, cậu vừa mới lảm nhảm một lúc về nỗi lòng đa sầu đa cảm của mình, nói tới mức Lý Minh Châu mới ăn trưa xong mà cơm muốn tràn lên họng lại.

Vậy nên Lục Dao bị Lý Minh Châu ép vào xó nhà.

Lý Minh Châu lùn hơn cậu một cái đầu, cô chống một tay lên tường còn tay kia thì xòe ra trước mặt cậu.

Lục Dao nhìn chằm chằm bàn tay đang xòe ra của Lý Minh Châu, do dự một lát rồi cúi đầu nhả kẹo cao su đã nhai một lúc lâu vào tay cô.

Lý Minh Châu: …………..

……………………………………………..

……………………………………………………….

Lục Dao bụng bảo dạ: Chắc ý cậu ấy là vậy, tuy mình vừa nói chuyện vừa nhai kẹo cao su hơi bất lịch sự nhưng cậu ấy có cần giận tới cỡ đó không!

Sau khi Lý Minh Châu thấy cậu nhả bã kẹo cao su lên tay mình thì khuôn mặt vốn đang tức giận của cô chợt vặn vẹo.

Lục Dao lấy tay ôm ngực, hoảng sợ hỏi, “Cậu định làm gì?”

Lý Minh Châu ném kẹo cao su đi rồi lấy giấy lau tay, hung hăng nói, “Tôi bảo cậu đưa điện thoại đây!”

Lục Dao buồn bực: “Cậu lấy điện thoại tôi làm gì?”

Tuy miệng thì nói vậy nhưng tay vẫn ngoan ngoãn dâng điện thoại.

Lý Minh Châu mở khóa, rồi mở trình duyệt lên…… Cô còn chẳng cần xem qua lịch sử duyệt web vì mấy trang tối qua Lục Dao đọc vẫn chưa đóng.

Có mấy chủ đề được viết bằng khổ chữ lớn:

Bí quyết theo đuổi trai hư.

Phương pháp theo đuổi con trai.

Lý Minh Châu:………..

Lục Dao thấy Lý Minh Châu xem mấy cái đó thì hoảng loạn.

Cậu giật điện thoại lại, “Cậu đừng có xem lung tung!”

Lý Minh Châu nổi đóa, “Mấy hôm nay cậu đọc mấy thứ này? Sách cậu đâu? Có đọc không?”

Lục Dao khẽ nói, “Không đọc.”

Lý Minh Châu lạnh nhạt nhìn cậu.

Lục Dao nói, “Tôi còn xem mấy cách theo đuổi khác nữa……”

Lý Minh Châu……. đạp cửa đi ra.

Lục Dao:……..

Cậu đứng trong phòng, nghĩ thầm: Mình lại làm gì sai?

Sau đó Lý Minh Châu lơ đẹp cậu một thời gian dài, đợi tới lúc Lý Minh Châu chịu nói chuyện lại với cậu thì cậu đã “thề độc” sẽ không bao giờ lên mạng đọc mấy thứ lung tung như vậy nữa.

Lý Minh Châu miễn cưỡng gật đầu, Lục Dao lập tức được đằng chân lân đằng đầu.

Cậu không học hỏi trên mạng nữa mà nghĩ gì làm đó luôn, đúng là có chút ngốc nghếch như Lục Tri.

Năm đó Lục Tri cũng hao hao cậu bây giờ.

Lục Dao thuê lại một phòng trống tầng bốn, rồi bảo Tiểu Lâm tới cửa hàng nội thất sắm sửa bàn ghế giường tủ các thứ và một đống chăn màn.

Mấy chuyện đó cậu làm mà không nói cho Lý Minh Châu biết, đến tối Lý Minh Châu về đến nhà, phát hiện căn gác mái của mình trống trơn mới gặng hỏi Lục Dao sao lại như thế.

Lục Dao vô cùng phấn khích dắt cô xuống tầng bốn.

Tầng bốn không có hành lang, trông tối tăm hơn tầng năm, nhưng khi đẩy cửa bước vào thì lại thấy rất sáng sủa.

Tô Thiên Du đang nằm trên giường ngủ say.

Trong phòng còn có một người phụ nữ trung niên cột tóc đuôi ngựa, vừa thấy Lý Minh Châu vào đã cung kính gọi “cậu chủ”.

Lý Minh Châu nói, “Cậu….. đã làm gì?”

Lục Dao nói, “Tôi muốn dì ở chỗ tốt một chút, trên lầu gió lùa bốn phía, sắp đến tháng Mười Hai rồi, đến lúc đó chết cóng mất.”

Lục Dao nói như chuyện đương nhiên.

Lý Minh Châu lúng túng.

Cô ngỡ ngàng nói, “Cậu không cần làm thế đâu.”

Lục Dao thấy sắc mặt cô hơi lạ thì vội nghiêm chỉnh lại.

“Tôi nói rồi, tôi nghiêm túc.”

Lý Minh Châu lắc đầu, “Cậu đừng làm vậy mà Lục Dao, tôi không trả nổi đâu.”

Lục Dao lớn giọng nói, “Ai muốn cậu trả, cậu cứ nợ đi.”

Cậu nghĩ thầm: Tốt nhất là càng ngày nợ càng nhiều, cuối cùng không trả nổi phải lấy thân báo đáp.

Đương nhiên là cậu không dám nói câu đó.

Tâm trạng Lý Minh Châu rất phức tạp, Lục Dao nói, “Nếu cậu không muốn nợ tôi thì dạy kèm cho tôi đi, coi như là tôi trả tiền học phí.”

Cậu quả thật không nghĩ ra cách gì để đối tốt với Lý Minh Châu mà khiến Lý Minh Châu tình nguyện nhận cả.

Lục Dao hiểu rõ tính tình Lý Minh Châu hơn bất cứ ai, cô không đời nào nhận không….. Dù thật ra Lục Dao cảm thấy mình đối tốt với cô là “có mục đích”.

Lý Minh Châu vẫn không đồng ý, Lục Dao bắt đầu lì lợm nài nỉ, khiến Lý Minh Châu ỡm ờ chấp nhận cách nói này của cậu, một lần nữa trở thành gia sư của cậu.

Tối đến, khi Lý Minh Châu ngồi ở bàn học của Lục Dao khoanh vùng kiến thức trọng tâm cho cậu học thì lòng bùi ngùi không thôi, cô không ngờ quanh đi quẩn lại mấy năm cuối cùng mình lại dạy kèm cho cậu.

Duyên nợ của cô và Lục Dao cũng bắt đầu bằng chuyện dạy kèm gà bay chó sủa như thế này, sau đó đường đời hai người vốn song song bỗng giao nhau rồi lằng nhằng gỡ không ra.

Tối nào Lục Dao cũng được ở một mình với Lý Minh Châu tận hai tiếng khiến cậu thấy sướng tê, vô cùng nể phục sự thông minh tài trí của mình: Mình thế mà lại nghĩ ra được cách bắn một mũi tên trúng hai đích.

Chuyện học kèm này, nếu là một năm trước thì Lục Dao tuyệt đối không tin có ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện, hơn nữa đối tượng dạy cậu còn là Lý Minh Châu.

Nhưng một năm sau, Lục Dao chẳng những cam tâm tình nguyện mà còn vô cùng muốn biến Lý Minh Châu thành “đối tượng” của mình.

Cậu ngày thì đến lớp, tối thì chờ Lý Minh Châu tới dạy kèm cho mình.

Vì thế, Lục Dao mua thêm một cái ghế dựa. Cậu rất có lòng, chọn được một cái ghế có nệm rất êm, phòng khi Lý Minh Châu có mệt thì dựa vào đỡ mỏi.

Lúc cậu đi mua còn hỏi tới hỏi lui người tư vấn bán hàng xem ngồi lâu có gì không ổn không, đến khi vừa lòng với câu trả lời thì mới thanh toán tiền, mua về nhà.

Bây giờ Lý Minh Châu đang ngồi chễm chệ trên cái ghế mà Lục Dao chọn tới chọn lui mới mua được.

Lý Minh Châu nhìn đồng hồ, mười một rưỡi.

Đã hết thời gian dạy kèm, cô làm động tác giãn gân giãn cốt, chuẩn bị về phòng mình.

Lục Dao mở máy tính lên, đăng nhập trò chơi như thường lệ…… Sau khi làm bài tập xong, Lý Minh Châu chẳng quan tâm Lục Dao làm gì.

Cậu thích chơi game, thỉnh thoảng Lý Minh Châu rảnh rỗi cũng sẽ ngồi nhìn cậu chơi.

Lục Dao đăng nhập xong thì đứng dậy, đi tới tủ lấy bộ đồ ngủ, chuẩn bị đi tắm.

“Lý Minh, cậu chơi giúp tôi một lát đi, cứ chơi trong bản đồ chính là được.”

Lý Minh Châu vẫn chưa ra khỏi phòng, nghe Lục Dao nhờ vả bèn gật đầu.

Lần trước, Lý Minh Châu bảo mình có hứng thú với lĩnh vực này nhưng vì bận quá nên cô vẫn chưa có cơ hội nghiên cứu tài liệu liên quan.

Hôm nay Lục Dao mở game lên, tư liệu bày ra trước mắt cô khiến Lý Minh Châu thấy hứng thú.

Truyền thuyết dũng giả từ lúc ra đời đến giờ rất ăn khách. Mặt khác, esport trong nước đã bắt đầu khởi sắc, thị trường khổng lồ này khiến Lý Minh Châu động lòng.

Lý Minh Châu nhìn lên màn hình máy tính, nhân vật kiếm khách của Lục Dao tên là Lộ Dao.

Trang phục của nhân vật này vô cùng đơn giản, nếu không nhìn kỹ sẽ cho rằng tên kiếm khách này chỉ là người mới.

Thật ra không phải thế, nếu mở bộ thiết bị của “Lộ Dao” sẽ thấy ngay đây là một game thủ coi tiền như rác.

Lý Minh Châu đã xem Lục Dao chơi vài lần, khả năng tiếp thu của cô rất tốt, dù là học chơi game cũng học rất nhanh, thao tác tay rất linh động.

Lý Minh Châu học thuộc mấy nút lệnh đơn giản rồi điều khiển nhân vật kiếm khách chạy loanh quanh trong bản đồ chính của game Truyền thuyết dũng giả.

Di chuyển một lát thì Lý Minh Châu nhận được tin nhắn của Lam Thanh Thủy.

Sau khi Lam Thanh Thủy thấy ảnh của Lục Dao thì thế giới quan của cậu ta bị đả kích nghiêm trọng, cậu ta sống chết không tin có một tên trạch nam chơi game mà lại đẹp trai như thế nên cứ đòi chat video với Lục Dao suốt.

Tất nhiên Lục Dao không đời nào chịu, vì thế dạo này Lam Thanh Thủy rất hay quấy rầy cậu.

Chẳng qua bây giờ tin nhắn này không quấy rầy Lục Dao mà lại bị Lý Minh Châu đọc được.

…. Bọn họ tình cờ gặp nhau ở thành chính.

Lý Minh Châu nhanh chóng trả lời: Tôi không phải Lộ Dao.

Lam Thanh Thủy bên kia kinh ngạc nghĩ: Không phải Lộ Dao? Lẽ nào luyện cấp hộ?

Nhưng cậu ta nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ này.

Lục Dao còn cần ai luyện cấp giùm chứ, cậu vốn đã mãn cấp, luyện cấp hộ chỉ có tác dụng duy nhất là đi đánh phó bản để thăng cấp.

Quan trọng hơn là, tài khoản này của Lục Dao rất quý, từ lúc mới chơi đến giờ Lục Dao đều dùng tài khoản này, trong tài khoản của cậu có đủ tài liệu hiếm có, trang phục và vũ khí đầy đủ, thậm chí còn có không ít những trang bị đến nay không phát hành nữa.

Lam Thanh Thủy nhanh chóng suy đoán rồi hỏi, “Bạn là bạn của anh Lộ à?”

Lý Minh Châu trả lời: Cậu ta có việc, bảo tôi xem giùm một lúc.

Lam Thanh Thủy thầm nghĩ, trễ vậy rồi còn ở chung với nhau, chẳng lẽ là… bạn gái?

Cậu lập tức nhớ lần trước Lục Dao kể bị thất tình, ngẫm nghĩ: Không phải chứ? Chẳng lẽ cua được rồi sao?

Lam Thanh Thủy nghĩ ngợi một lát, sau đó không nén nổi tò mò mà hỏi: Bạn gái à?

Hai người nói chuyện phiếm trên kênh phụ cận nên những ai thuộc nhóm Thương Thủy với Lam Thanh Thủy đều nhìn thấy Lam Thanh Thủy đang nói gì.

Lý Minh Châu nói: Không phải.

Một mục sư trong nhóm hỏi: Bạn gái? Bạn gái của anh Lộ không phải là Tiên Tiên à?

Lý Minh Châu nhạy cảm phát hiện ngay từ khóa, cô bình tĩnh hỏi: Tiên Tiên là ai?

Mục sư vô tư không biết gì, Lam Thanh Thủy chưa kịp ngăn cản thì cậu ta đã nhanh nhảu kể hết chuyện giữa Tiên Tiên và Lục Dao cho cô nghe.

Bọn họ đều là bạn của Lam Thanh Thủy, đương nhiên theo phe Lục Dao, Lý Minh Châu vừa nghe đã hiểu.

Hóa ra Lục Dao bị người ta bôi xấu trên mạng.

Lam Thanh Thủy nói: Là hiểu lầm thôi, bạn đừng nghe bọn họ nói bậy!

Trong thành chính người đến người đi, đám người kia đang tán gẫu về Tiên Tiên thì vừa nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến ngay.

Tối nay Tiên Tiên live stream muộn nên cô ta xuất hiện ở thành chính vào giờ này, vừa tới đã thấy tài khoản của Lục Dao và Lam Thanh Thủy ở đó.

Kênh live stream của Tiên Tiên đầy bình luận nói “Tối nay nữ thần xui quá!”

Tiên Tiên xây dựng hình tượng dịu dàng, nên khi thấy Lục Dao, cô ta “không so đo hiềm khích trước đây” mà tới chào hỏi ngay, huống hồ còn nhiều người đang ở đây quan sát.

Tiên Tiên nói, “Trùng hợp ghê, anh Lộ.”

Cô ta không biết, người đang dùng tài khoản “Lộ Dao” bây giờ không phải là Lục Dao mà là Lý Minh Châu.

Lam Thanh Thủy chat riêng với Lý Minh Châu: Đây chính là Tiên Tiên.

Lý Minh Châu nhấp chuột zoom lên, nhìn Tiên Tiên.

Lý Minh Châu gõ chữ: Tôi không phải Lộ Dao.

Quả nhiên, Tiên Tiên đọc được câu này thì phản ứng y hệt Lam Thanh Thủy: Ngạc nhiên.

Hễ ai chơi Dũng Giả….. thì đều biết mức độ ném tiền qua cửa sổ của Lục Dao đáng sợ cỡ nào, và tài khoản này đáng giá cỡ nào.

Tiên Tiên nói: Ồ, vậy bạn là gì của anh Lộ?

Lam Thanh Thủy nói: Đó là bạ…

Lý Minh Châu bình tĩnh gõ chữ: Bạn gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.