Giả Trai

Chương 71: KẸP TÓC ANH ĐÀO



Lý Minh Châu bị Lục Dao kéo qua bên kia đường.

Người phụ nữ mặc áo khoác đen, đứng sau thân cây với vẻ thần bí chui vào cái xe Porsche bên cạnh nhanh như chớp.

Lục Dao mở cửa xe ra, vừa ngồi vào đã nghe bà nói với giọng kích động.

Người phụ nữ mặc áo khoác đen đang ngồi trên ghế phụ.

Bà chính là Phó Thanh Hàn, mẹ ruột của Lục Dao, nữ nghệ sĩ xinh đẹp cực kỳ nổi tiếng cả trong lẫn ngoài nước.

Phó Thanh Hàn xoay người lại nhìn Lục Dao, vội vẫy tay với cậu, “Dao Dao, lại đây lại đây, để mẹ xem con bị gầy đi không nào.”

Lục Dao yên vị mới đáp lời bà, “Bị đẹp thôi.”

Phó Thanh Hàn nói, “Có phải con lại cao lên không? Vừa rồi mẹ đứng đối diện thấy hình như con cao hơn.”

Lục Dao tiện thể báo chiều cao gần đây cho bà hay.

Xem ra cái tên choai choai sĩ diện này rất để ý tới chiều cao của mình, cậu báo số đo chính xác tới tận hai số thập phân, Lý Minh Châu nghe mà câm nín: Cậu đo chính xác thế làm gì?

Đã gần một năm Phó Thanh Hàn không gặp con trai nên vừa gặp đã tíu ta tíu tít không ngừng.

Lục Dao sợ bà đã bắt đầu thì sẽ nói tới tối cũng không dừng, vội ngắt lời bà.

“Mẹ à, đi ăn cơm đã, con đói quá.”

Phó Thanh Hàn nói, “Được được, chúng ta đi ăn trước.”

Phó Thanh Hàn nói xong, cuối cùng cũng nhìn tới Lý Minh Châu.

Mắt bà sáng ngời, hỏi Lục Dao, “Dao Dao, đây là bạn con hả?”

Lục Dao chưa kịp mở miệng thì Lý Minh Châu đã tự giới thiệu bản thân.

“Chào bác, con là Lý Minh.”

Lục Dao thấy Lý Minh Châu cười như tắm gió xuân thì tự nhủ: Sao cậu ấy chưa cười với mình ngọt ngào như thế bao giờ!

Lục Dao mở miệng, “Bạn con.”

Nhưng trong lòng lại nói thêm: Bạn trai con.

Phó Thanh Hàn kinh ngạc quan sát Lý Minh Châu rồi nhìn Lục Dao, nghĩ bụng: Chuyện lạ đây, Lục Dao mà có bạn sao? Bạn còn thân tới mức mang về nhà gặp ba mẹ?

Đợi đã, sao cái câu mang về nhà gặp ba mẹ nghe sai sai?

Phó Thanh Hàn cũng không nghĩ nhiều, thật ra trước đó bà đã từng nghe Lục Hưng nhắc tới chuyện Lục Dao kiếm được một đứa bạn tốt.

Phó Thanh Hàn hiểu con trai hơn Lục Hưng nhiều, lúc nghe Lục Hưng nói thế bà chẳng tin.

Từ trước tới giờ, Lục Dao đi học chẳng bao giờ có bạn bè gì, phần lớn những người vây quanh cậu đều vì tiền và quyền, chẳng được ai thật lòng.

Lục Dao biết rõ nên chẳng buồn để tâm mấy, nhiều năm như vậy, đừng nói mang bạn về nhà mà số lần cậu đi ra ngoài chơi với bạn cũng đếm trên đầu ngón tay.

Phó Thanh Hàn nhìn Lý Minh Châu, càng nhìn càng thấy quen.

Bà khách sáo nói mấy câu với Lý Minh Châu, cố đè nén cảm giác thân quen quái đản xuống, hỏi Lục Dao, “Con muốn đi đâu ăn? Con tương đối biết rõ thành phố H, con dẫn mẹ đi đi.”

Phó Thanh Hàn bổ sung, “Chỗ kín đáo một chút, biết không?”

Lục Dao gật đầu chiếu lệ, cậu chọn một nhà hàng vô cùng đắt đỏ ở trong tòa nhà thương mại giữa trung tâm thành phố H.

Đã bốn giờ chiều, gần tới giờ cơm tối nên Lục Dao vội đặt chỗ trước để lúc đến nơi khỏi phải xếp hàng.

Cậu chọn chỗ gần cửa sổ. Phó Thanh Hàn vừa ngồi xuống đã tháo luôn kính râm ra.

Vì thế mà Lý Minh Châu mới thấy rõ mặt Phó Thanh Hàn, cô điềm nhiên nghĩ: Có vẻ như Lục Dao giống mẹ nhiều hơn.

Phó Thanh Hàn giữ gìn nhan sắc rất tốt, trông như chưa đến ba mươi tuổi, khi ngồi đối diện Lục Dao trông không giống mẹ mà chỉ như chị cậu.

Phó Thanh Hàn ngồi xuống, bà đợi Lục Dao ngồi cạnh mình nhưng Lục Dao lại ngồi xuống ghế đối diện khiến bà thoáng ngạc nhiên.

Lục Dao lại tỉnh bơ như không, sau khi cậu ngồi xuống cạnh Lý Minh Châu thì đường đường chính chính nói, “Con ngồi đây tiện nói chuyện với mẹ hơn.”

Phó Thanh Hàn:…….

Từ nhỏ Lục Dao đã dính bà như sam, bà đi đâu thì cậu cũng lẽo đẽo theo sau.

Vậy mà bây giờ, sau khi Phó Thanh Hàn ngồi xuống thì Lục Dao lại chọn ngồi đối diện bà.

Phó Thanh Hàn liếc qua Lý Minh Châu.

Lý Minh Châu trông rất lịch sự nhã nhặn, khi ở cạnh Lục Dao thì không lạnh lùng như bình thường mà trông rất thư thái, hệt như một bức tranh thủy mặc vui tươi.

Lục Dao cầm thực đơn lên, gọi bốn năm món theo khẩu vị của Lý Minh Châu.

Phó Thanh Hàn thấy cậu gọi đồ ăn thì hỏi tiếp: “Sao giờ con ăn ngọt thế?”

Lục Dao đáp, “Khẩu vị miền Nam hảo ngọt.”

Phó Thanh Hàn:……..

“Mẹ hỏi con cơ mà, Dao Dao, không phải con không thích ăn ngọt à?” Bà thử hỏi lại.

Quả nhiên Lục Dao không có ý đề phòng mẹ mình, nói luôn, “Cậu ấy ăn, con không ăn.”

Phó Thanh Hàn:……

Con không ăn thì gọi nhiều thế làm gì!

Phó Thanh Hàn quyết định quan sát Lý Minh Châu thật kỹ.

Lý Minh Châu bị nhìn tới mức bối rối.

Cô nàng này ngay cả khi đối mặt với kỳ thi cấp Quốc gia cũng không thấy căng thẳng, vậy mà lúc này bị Phó Thanh Hàn nhìn chằm chằm lại nhấp nhổm đứng ngồi không yên.

Phó Thanh Hàn nói, “Lý Minh này, sao cháu quen Lục Dao thế?”

Lý Minh Châu:…….. Hai vợ chồng nhà này sao lần đầu tiên gặp mặt đều hỏi chuyện này vậy không biết!

Lục Dao nghe Phó Thanh Hàn hỏi thì mặt cũng biến sắc, sau đó cậu vội nói, “Duyên phận thôi mẹ, thiên cơ không thể tiết lộ.”

Phó Thanh Hàn, “Con có gì mà không thể nói cho mẹ biết chứ?”

Lục Dao nói, “Nhiều lắm.”

Cậu nhủ thầm: Con còn đang hẹn hò với cậu ấy nữa! Chuyện này sao con dám nói cho mẹ biết!

Phó Thanh Hàn thấy con mình nói câu nào câu nấy đều bênh Lý Minh Châu chằm chặp thì lập tức có hứng thú với Lý Minh Châu.

Bà bèn hỏi han Lý Minh Châu như thể đang điều tra hộ khẩu, hỏi Lý Minh Châu nhà ở đâu, năm nay bao nhiêu tuổi, học hành ra sao.

Lý Minh Châu trước giờ chưa từng bị hỏi những câu này, đặc biệt là người lớn tuổi.

Giọng nói dịu dàng của Phó Thanh Hàn vang lên trước mặt cô, hỏi tới mức khiến cô hoang mang.

Phó Thanh Hàn thấy Lý Minh Châu ngây ra thì nhướng mày.

Bà nghĩ: Thằng nhóc này trông có vẻ thông minh mà sao vừa hỏi nó thì nó đã ngốc ra thế?

Phó Thanh Hàn hỏi, “Sao thế? Không tiện nói sao?”

Lý Minh Châu sực tỉnh, “… Không có ạ.”

Phó Thanh Hàn cười nói, “Bác nói mà, làm gì có nam sinh nào chống cự nổi sắc đẹp của bác chứ!”

Lục Dao nghe xong thì trợn tròn mắt, “Này! Mẹ tự trọng chút đi!”

Phó Thanh Hàn cười vang, “Lần sau Lý Minh rảnh thì tới nhà bác chơi nha, để bác nấu cơm cho con ăn. Dao Dao thích ăn món heo xào đậu ngọt nhất, hồi nó còn nhỏ bữa nào không có thịt sẽ không chịu ăn cơm, bác cứ lo lớn lên nó bị béo phì thì biết làm sao.”

Phó Thanh Hàn âu sầu nói, “Khi đó nó trông y hệt ba nó khiến bác sợ chết đi được, nhỡ may nó không hưởng sái xíu gen xinh đẹp của bác thì sao. Nó mà giống ba nó thì đời này coi như xong, may mà Dao Dao rất biết cố gắng, lớn lên nhìn khá giống bác.”

Lý Minh Châu nghe xong liền tưởng tượng cảnh Lục Dao tròn vo.

Lục Dao bĩu môi, “Mẹ hết chuyện rồi à, sao lại xỉ vả hình tượng con dữ vậy!”

Cậu khá sĩ diện, hơn nữa cánh con trai đứa nào mà chẳng thích giữ sĩ diện trước mặt người mình thích.

Nhưng trước mặt bạn bè có cần sĩ diện thế không?

Ý nghĩ này chợt lóe lên trong đầu Phó Thanh Hàn.

Sau khi đồ ăn được bê lên, lúc ba người ăn cơm chẳng ai nói gì cả.

Phó Thanh Hàn vốn là tiểu thư dòng dõi thư hương, vô cùng tuân thủ phép tắc trên bàn ăn.

Nhưng lúc ăn cơm, bà thấy Lục Dao vô cùng cần mẫn và sung sướng gắp đồ ăn cho Lý Minh Châu khiến bà nhìn mà hoảng.

Phó Thanh Hàn nghĩ: Bệnh sạch sẽ thời kỳ cuối của Dao Dao khỏi rồi à?

Ăn tối xong, Phó Thanh Hàn kéo Lục Dao, bảo cậu đi dạo trung tâm mua sắm với mình, Lục Dao cự tuyệt thẳng thừng.

“Lâu lắm rồi mẹ chưa được gặp con, con lớn bằng này mà chẳng đi dạo phố với mẹ bao giờ cả…” Phó Thanh Hàn tủi thân vừa khóc vừa kể lể, khiến người ta nhìn thôi cũng muốn rơi lệ theo.

Lý Minh Châu đứng bên cạnh nhìn mà thấy lòng phức tạp khôn tả, bởi vì kịch bản, vẻ mặt, động tác của Phó Thanh Hàn… Mẹ kiếp! Trông y hệt Lục Dao lúc làm nũng!

Hóa ra Lục Dao học mấy chiêu này từ đây!

Lục Dao nói, “Mẹ sẽ bị bao vây, lần trước con đi dạo phố với mẹ đã bị fan của mẹ đuổi theo tận ba con phố.”

Phó Thanh Hàn nói, “Đó là trước kia thôi, giờ mẹ sẽ không bị đuổi theo đâu, mẹ sẽ nói mẹ không phải là Phó Thanh Hàn.”

“Vậy mẹ là ai?” Lục Dao cạn lời.

“Mẹ là Phó Thanh Nhiệt.” Phó Thanh Hàn chớp chớp mắt.

Lục Dao:…..

“Được rồi, đi dạo thì đi dạo!”

Phó Thanh Hàn vẫy tay với Lý Minh Châu, “A Minh đi cùng bọn bác đi, lại đây lại đây nào, bác chưa chuẩn bị quà gặp mặt cho con nữa, con muốn gì cứ chọn nhé.”

Lý Minh Châu:……..

A Minh là cái quỷ gì?

Không hiểu sao chỉ sau một bữa cơm mà Phó Thanh Hàn lại thấy vô cùng tò mò về Lý Minh Châu.

Bà một tay kéo Lục Dao, tay kia kéo Lý Minh Châu, nói với Lý Minh Châu, “Sau này cháu phải thường xuyên tới nhà bác chơi nhé, Dao Dao chẳng có bạn bè gì cả, anh… anh nó đi sớm, cháu ở cạnh nó nhiều một chút.”

Lý Minh Châu gật đầu.

Phó Thanh Hàn nói, “Ôi, hôm nay đang vui, thôi không đề cập tới chuyện đau lòng đó nữa.”

“Dao Dao, con lại đây, mẹ muốn mua túi mới, con dẫn mẹ tới cửa hàng xem đi.”

Lục Dao vừa né được Phó Thanh Hàn… lại bị túm lại.

Phó Thanh Hàn đúng là tín đồ mua sắm, đi tới đâu mua tới đó, nghía được gì là mua đó, vừa mua cho mình vừa mua luôn cho Lục Dao.

Lại còn nói thêm, “Mẹ xem tin hot trên Wechat thấy người ta bảo học sinh ăn cái này rất tốt…”

Lục Dao, “Bà là một tiến sĩ đấy thưa bà Phó.”

Phó Thanh Hàn dẩu môi, “Tiến sĩ hay không thì liên quan gì, đây là vấn đề niềm tin, mẹ tin cái tin hot ấy.”

Lục Dao:……..

Bà Phó à, không phải bà đang mỉa mấy cái tin hot đó chứ!

Lý Minh Châu vui vẻ nhìn hai mẹ con họ đấu võ mồm dọc đường.

Bà Phó mua sắm thỏa thuê trong trung tâm thương mại rồi lại quẹo vào siêu thị lượn lờ, cuối cùng ngồi nghỉ mệt trên ghế dành cho du khách ngoài quảng trường, xoa mắt cá chân.

Bà đưa cái hóa đơn mua sắm dài dằng dặc cho Lục Dao, sai Lục Dao đi đổi điểm thưởng cho bà, sau đó dùng điểm thưởng tới siêu thị ở lầu hai mua cái máy sấy cỡ lớn nhất.

Lục Dao chẳng muốn đi, nhân thể khinh bỉ cái sở thích đổi điểm kỳ quái của bà.

Phó Thanh Hàn rất muốn có cái máy sấy kia, lằng nhằng cả buổi với Lục Dao, cuối cùng Lục Dao không chịu nổi Phó Thanh Hàn lúc nào cũng hát cái bài chết giẫm “Lá vàng rụng đầy mặt tôi, Con tôi bướng bỉnh khiến tôi đau lòng…”, cậu cau mày, đi đổi cái máy sấy kia cho bà.

Lục Dao vừa đi thì chỉ còn Lý Minh Châu và Phó Thanh Hàn ngồi trước đống đồ vừa mua.

Lục Dao đang giúp bà sắp xếp mấy túi đồ.

Phó Thanh Hàn nói, “A Minh, hôm nay bác bảo muốn mua quà gặp mặt cho cháu thế mà đi dạo lâu như vậy cũng không thấy cháu nói gì cả nên bác tự mua rồi.”

Lý Minh Châu đang ngồi xổm dưới đất, nghe Phó Thanh Hàn nói thì ngẩng đầu lên nhìn bà.

“Cháu lại đây, ngồi xuống đây.” Phó Thanh Hàn vỗ vỗ chỗ ngồi cạnh mình.

Lý Minh Châu chần chờ một lát rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.

Phó Thanh Hàn là người khiến người ta dễ có thiện cảm, bà rất thân thiện, hơn nữa còn khiến Lý Minh Châu cảm nhận được tình mẫu tử mà mười mấy năm cô không có.

Phó Thanh Hàn là người phụ nữ đầu tiên nói với cô “Cháu thích ăn gì cứ nói, bác sẽ làm cho cháu ăn”, biến điều ước vô vọng hàng năm của Lý Minh Châu khi cô đứng trước cổng trường trở thành hiện thực.

Cô không thể không thừa nhận, cô rất ngưỡng mộ Lục Dao.

Phó Thanh Hàn nói, “Bác thấy cháu và Dao Dao rất thân thiết, nhưng bác thấy cháu rất kiệm lời, là ngượng ngùng hay sao thế?”

“Cháu đừng ngại bác, bạn của Dao Dao cũng là bạn bác, bác không phải kiểu ba mẹ bảo thủ đâu, bác còn trẻ mà, cháu cứ coi bác là bạn cháu nhé.”

Lý Minh Châu kinh ngạc nhìn bà.

Phó Thanh Hàn cũng nhìn lại cô với ánh mắt từ ái.

Lý Minh Châu không hời hợt như Lục Dao, nội tâm cô rất nhạy cảm, thái độ của Phó Thanh Hàn khiến cô thấy có gì đó không đúng.

Cô chỉ là một người bạn bình thường của Lục Dao, cho dù cả đời Lục Dao không có lấy một người bạn thì Phó Thanh Hàn cũng chẳng có lý do gì mà mới gặp cô nửa ngày đã thân thiết với cô như vậy… Chuyện này thật kỳ lạ!

Điều khiến Lý Minh Châu thấy khó hiểu là câu nào Phó Thanh Hàn nói ra cũng như mang ẩn ý gì đó.

Cô nhìn Phó Thanh Hàn, một lúc sau thì chột dạ dời mắt đi.

Phó Thanh Hàn nói, “Ôi trời, cháu xem bác quên đưa quà cho cháu rồi.”

Bà vỗ đầu một cái rồi lấy một chiếc kẹp tóc anh đào trông vô cùng tinh xảo trong túi ra.

Phó Thanh Hàn dịu dàng nói, “Bác không có con gái nên không biết cháu có thích cái kẹp này không.”

……

Lý Minh Châu đứng bật dậy, nhưng lại đứng không vững thành ra ngã xuống ghế trông rất chật vật, khiếp sợ nhìn Phó Thanh Hàn.

Phó Thanh Hàn không ngờ Lý Minh Châu lại phản ứng mạnh như vậy, khiến bà cũng hết cả hồn, vội đỡ Lý Minh Châu.

“Cháu, cháu không thích cũng đừng chạy chứ.” Phó Thanh Hàn phủi quần áo cho Lý Minh Châu trong lúc cô vẫn còn ngây ra.

Cô mấp máy môi, phân vân một lúc rồi mới khó khăn nói ra mấy chữ bằng giọng đứt quãng, “Sao bác lại…”

Phó Thanh Hàn vội nói, “Lúc đầu bác thấy cháu quen quen nhưng không nhớ ra ngay.”

“Trước kia A Tri có cho bác xem ảnh của cháu, nó nói nó nhặt được một đứa em gái ở thành phố H, bác còn lấy chuyện này để trêu Lục Dao, bác bảo anh nó không cần nó nữa khiến nó giận bác mấy ngày trời.” Phó Thanh Hàn nói, “Tuy đã nhiều năm trôi qua nhưng bác vẫn nhớ như in bức ảnh đó, hơn nữa A Tri hay nhắc tới cháu qua điện thoại…”

Phó Thanh Hàn hỏi ướm, “Cháu là Minh Châu đúng không?”

Yết hầu Lý Minh Châu giật giật, dường như đang cân nhắc chuyện gì rất quan trọng.

“… Dạ.”

Phó Thanh Hàn nói, “Bảo sao bác trông cháu lại quen thế, cháu lớn hơn xưa nhiều, lại còn mặc đồ con trai khiến bác không nhận ra ngay.”

“… Bác nợ cháu một câu cảm ơn, trước khi Lục Tri đi cháu đã ở cạnh nó trong bệnh viện đúng không?”

Lý Minh Châu siết tay thành nắm đấm, đầu óc hỗn loạn.

Phó Thanh Hàn không ngờ cô lại phản ứng mạnh như thế, như thể sau khi bị bà phát hiện thân phận thì cô sẽ chết không bằng. Khuôn mặt Lý Minh Châu vốn đã trắng thì nay chẳng kém giấy trắng bao nhiêu.

Lúc Lục Dao về tới nơi đã trông thấy cảnh này.

Phó Thanh Hàn đưa lưng về phía cậu, còn Lý Minh Châu thì mặt mày trắng bệch, cắn môi, người run khe khẽ.

Lục Dao lặng đi, trong đầu đột nhiên hiện ra vô số… bộ tiểu thuyết tổng tài! (Thể loại bà cụ Vương yêu thích gần đây).

Mấy câu ác độc kiểu như “Cầm lấy mười triệu rồi rời xa con tôi ngay”, “Tôi cho cô mười triệu, mau biến mất khỏi tầm mắt con trai tôi” cứ thế tuôn ra từ trí nhớ của cậu.

Lục Dao nghĩ: Đừng nói mẹ đã phát hiện chuyện mình và Lý Minh Châu yêu nhau chứ!

Lục Dao nghĩ vậy thì thấy chuyện này rất nghiêm trọng.

Từ lúc cậu hẹn hò với Lý Minh Châu đã nghĩ về những khó khăn khi “come out”, hơn nữa cũng lên mạng học tập không ít kinh nghiệm của người đi trước. Cậu hiểu chuyện come out không dễ dàng như cậu tưởng, phải để ba mẹ chịu cú sốc này một cách từ từ.

Tuy Lục Dao đã nghĩ kỹ nhưng không ngờ Phó Thanh Hàn lại “phát hiện” nhanh như vậy!

Trông dáng vẻ của bọn họ, rõ ràng đang diễn vở “Cầm một triệu rời khỏi con trai tôi” còn gì.

Nếu cho Lục Dao mười triệu thì chắc chắn Lục Dao sẽ không bỏ Lý Minh Châu, cậu thích cô nhiều như thế, dù có gấp mười số đó cũng vô dụng.

Lục Dao nghĩ: Lý Minh… chắc sẽ không đồng ý chứ…

Lục Dao rảo bước đi tới, đồng thời cũng nghĩ ngợi lung tung.

Cậu nghĩ bụng: Tên khốn Lý Minh này nghèo như thế, bình thường còn rất yêu tiền! Rõ ràng trong mắt chỉ có mỗi tiền! Huống hồ chuyện tình cảm của hai người đều do mình chủ động, không thấy Lý Minh Châu có vẻ gì là đến chết không rời… Đừng nói là mười triệu, có khi cho cậu ta năm trăm tệ cậu ta đã chạy rồi ấy chứ!

Lục Dao thấy tủi thân cực độ: Mẹ kiếp chẳng lẽ mình chỉ đáng năm trăm tệ!??

Lục Dao bị trí tưởng tượng của mình dọa sợ.

Cậu xông tới, gào lên, “Này! Lý Minh, cậu phải kiên định chứ! Rõ ràng ở cạnh tôi cậu sẽ có bao nhiêu cái mười triệu cơ mà! Sao cậu không tính xa một chút? Cậu không hiểu đạo lý thả dây dài câu cá lớn à! Không muốn đầu tư sao?”

Lý Minh Châu tỉnh táo lại, nghe Lục Dao nói vậy thì ngơ ngác: “… Gì cơ?”

Lục Dao thở hồng hộc, hỏi, “Có phải mẹ tôi dùng tiền ép cậu chia tay với tôi không?”



Khung cảnh yên tĩnh ba mươi giây.

Phó Thanh Hàn ngu mặt: “…..Hai đứa… đang hẹn hò?”

Lục Dao: “…Ơ?”

Lý Minh Châu bụm mặt: Đồ ngu.

Vở kịch nhỏ:

Dao Dao: [Chưa đánh đã khai hỏi cậu có sợ không.jpg]

Sếp Lý: [Sao tôi lại thích một đứa ngu như thế.jpg]

Mẹ Dao Dao:…. Khoan đã, Dao Dao, con không biết con bé là nữ à?!?! Con không biết mà con lại yêu con bé??? Từ từ, tôi không hiểu lắm, vậy là… con tôi là gay [Mặt hoảng sợ]???

Dao Dao: [Con không có con không có.jpg] Hừ, come out phải tiến hành từng bước một [Âm hiểm chỉnh mắt kính]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.