Giả Trai

Chương 80: NĂM NĂM SAU



Năm năm sau.

Trong căn chung cư đơn ở nước M.

Giữa phòng khách có một chiếc valy màu trắng rất lớn, bên trong trống rỗng, chưa xếp đồ vào.

Lát sau, một cô nàng tóc xoăn gợn sóng lao ra khỏi phòng ngủ bên trái. Cô ta mặc bộ đồ ngủ bằng tơ lụa, ngực lớn eo thon, chân dài miên man, ngã nhoài vào trong chiếc valy.

Khi Lý Minh Châu ra khỏi phòng ngủ phía bên phải đã thấy cảnh tượng như vậy.

Trong valy của mình bỗng lòi đâu ra một người đẹp quyến rũ.

Tuy người đẹp này trang điểm rất chỉn chu nhưng vẻ mặt lại cực kỳ ngây thơ, vặn vẹo người, liếc mắt nhìn cô đầy vẻ lả lơi.

Lý Minh Châu không dao động, ngồi xổm xuống vừa bực vừa buồn cười hỏi, “Em chui vào valy chị làm gì?”

“Chị mang em về nước được không? Em không muốn ở đây một mình đâu.” Người đẹp tóc uốn nói với giọng nũng nịu.

Lý Minh Châu: “Thẳng lưỡi ra mà nói chuyện cho chị.”

“Đầu lưỡi em rất thẳng mà.” Người đẹp thè lưỡi, ý bảo Lý Minh Châu hãy nhìn lưỡi của mình: Rất thẳng.

“Tránh ra để chị xếp đồ.” Lý Minh Châu vuốt tóc cô nàng.

Người đẹp không nhúc nhích gì, hờn giận bĩu môi.

Lý Minh Châu cao giọng hơn, “Quý Dao, em tính ép chị động thủ hả?”

Quý Dao chu môi, tiện thể lăn ra ngoài như một con mèo lăn lộn trên vỉa hè, hư hỏng cào cấu kêu rên.

“Lúc chưa cua được người ta thì nằm mơ cũng gọi người ta là Dao Dao, bây giờ cua được rồi thì lại kêu người ta là Quý Dao, huhuhuhu. Lý Sở Khanh, trong lòng chị còn có em không vậy hả?”

Lý Minh Châu không ngó ngàng gì tới cô nàng cả ngày điên khùng này nữa.

Cô vừa sắp xếp quần áo vừa nhíu mày, “Chị gọi em là Dao Dao hồi nào?”

Quý Dao lộn một cái như cá chép, trở mình đứng dậy, bám lấy Lý Minh Châu như gấu koala, “Mới tối hôm trước chứ đâu, ây da, nằm mơ vẫn kêu tên em, chị thích em dữ vậy sao?”

Quý Dao chớp chớp mắt, chu đôi môi thắm đỏ, nhìn Lý Minh Châu…

Nhìn nhìn rồi hôn lên.

Cô nàng rất vô sỉ mà hôn một cái lên má phải Lý Minh Châu, ôm cổ cô cọ loạn lên rất thỏa mãn.

“Ôi trời, cục cưng của em ơi chị đẹp quá đi mất! Em thấy chị không có bạn trai mà em cũng không, chi bằng mình chắp vá với nhau, chị quen em luôn đi, cái này gọi là nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài…”

Lý Minh Châu:…

Cô ghét bỏ lau vết son trên mặt đi.

“Lùi xa ra một mét cho chị.”

Quý Dao cọ khiến phân nửa áo ngủ xộc xệch.

“Vậy chị dẫn em về nước đi.”

Cô nàng nói xong thì hệt như con rắn nhỏ, vèo một cái chui vào trong valy.

“Em rất ngoan, em sẽ im lặng trốn trong valy của chị không nói câu nào, đợi hải quan kiểm tra xong thì em sẽ lén đi ra…”

“Sau đó hai đứa mình sẽ được lên nhật báo Nhân Dân.” Lý Minh Châu nhấc cô nàng ra như bế một con mèo, ném sang một bên.

Tà tâm của Quý Dao vẫn chưa chết, nhưng cô nàng không dám quấy rầy Lý Minh Châu nữa, chỉ chống cằm ngồi trên sô pha, nhấc hai cẳng chân trắng nõn lên, đung đưa đầy khêu gợi.

“Minh Châu, sao đột nhiên chị lại về nước thế? Ở đây làm việc không phải khá tốt sao?”

Tay Lý Minh Châu khựng lại, không giải thích.

Quý Dao thấy cô như thế thì biết mình có hỏi nữa cũng bằng thừa nên im luôn, hết sức tập trung nghịch mái tóc dài của Lý Minh Châu.

Cô nàng nghĩ bụng: Nếu năm năm trước Lý Minh Châu nuôi tóc dài thì chưa chắc mình đã quen chị ấy.

Năm năm trước, Quý Dao gặp được Lý Minh Châu trong lễ khai giảng trường Har.

Từ nhỏ Quý Dao chính là tiêu điểm đám đông, đi tới đâu cũng được người ta vây quanh. Tuy cô nàng mang vẻ đẹp hại nước hại dân song lại có mắt sáng của phường trộm cắp, vừa liếc mắt đã tia được Lý Minh Châu.

Cô không cao lớn như đám người ngoài mắt xanh tóc vàng xung quanh, mặc một bộ đồ đơn giản, tóc và mắt đều đen hiếm thấy, da dẻ thì như sứ trắng, đứng ở đó tựa như một vật trang trí tinh xảo.

Quý Dao lớn đến vậy mà chưa gặp qua anh chàng nào trông như thế (nói đúng hơn là chưa hẹn hò với anh chàng nào như thế), lập tức nổi lên ý xấu, nhất quyết sáp lại.

Quý Dao tự thấy mình là cô gái vạn người mê, đời nào lại gặp một tên đàn ông lạnh nhạt với mình như vậy. Tiếp cận không được, Quý Dao bị khơi dậy ham muốn chinh phục mà theo đuổi cô hơn nửa học kỳ, gì mà buổi sáng tình cờ gặp, đi học vô tình gặp, cuối cùng sau một lần giả bộ ngã nhào vào lòng cô, rốt cuộc cũng thấy thẻ học sinh của Lý Minh Châu ghi giới tính nữ liền đơ ra.

Quý đại tiểu thư có biệt thự ven biển không ở, cứ khăng khăng phải ở chung cư đối diện Lý Minh Châu, nói hoa mỹ là “khúc tình ca của tiểu thư lá ngọc cành vàng và tên trai nghèo nơi đất khách”, đương nhiên khúc ca lãng mạn nơi đất khách này chưa bắt đầu đã chết yểu.

Sau khi cô nàng biết Lý Minh Châu là nữ thì càng được thể lấn tới, từ ở cách vách thành ở chung nhà.

Vừa vào nhà Lý Minh Châu thì Quý Dao đã bắt đầu mê mẩn không lối về.

Sau đó Quý Dao nhận ra, cô gái này giặt đồ nấu cơm không gì không làm được, chẳng những thành tích học tập xuất sắc mà còn có đầu óc kinh doanh, tự kiếm được tiền, không những vừa học vừa làm mà còn chăm lo cho người mẹ đang nằm viện.

Quý Dao ngày ngày ăn cơm Lý Minh Châu tiện tay nấu luôn cho cô nàng, ngày ba bữa thì phải than thở ba lần: Vì sao chị lại là nữ.

Quý Dao ăn cơm của người ta thì đâu thể ở không nhà người ta, lúc Lý Minh Châu bận không rảnh thì Tô Thiên Du trong viện đều do cô nàng chăm, trong trí tưởng tượng của cô nàng thì: Lý Minh Châu là một người nghèo vì muốn theo đuổi sự học mà đau khổ giãy giụa ở nước ngoài.

Nguyên nhân là do Lý Minh Châu rất kín đáo, cho dù là Quý Dao thân thiết với cô là thế thì cũng không biết mảy may về thân thế của cô, huống hồ gì là bạn cùng khoa.

Quý Dao trở mình trên sô pha.

“Chị có nhớ trong khoa mình có một tên con nhà giàu không? Hôm trước hắn hỏi em cách liên lạc với chị đấy.”

Lý Minh Châu đứng dậy, đi vào phòng ngủ, “Không nhớ rõ.”

“Ôi! Chị vô tình quá đi, người ta theo đuổi chị đã hơn một năm mà ngay cả tên hắn chị cũng không nhớ!”

Lý Minh Châu đi ra, cầm một chiếc khăn quàng cổ trên tay.

“Mắc mớ gì chị phải nhớ tên hắn.”

Quý Dao nói, “Uầy, chị cứ thế sẽ khiến em nuôi mộng đó, chị có thích đàn ông không thế? Nếu không thì chị thử hẹn hò với em đi, tuy em không thích phụ nữ nhưng nếu đối tượng là chị thì hoàn toàn không thành vấn đề!”

“Em muốn ăn đòn hả?” Lý Minh Châu bình thản nói.

Quý Dao lại dẩu môi theo thói quen, “Vậy sao chị không nhận lời hắn ta?”

Lý Minh Châu lại không đáp.

Quý Dao cả giận nói, “Này, Minh Châu, đừng nói là vì Lục Dao chứ?!”

Tay Lý Minh Châu run lên, tim chợt lỗi một nhịp.

Quý Dao lại nói tiếp, “Em đã thấy tấm ảnh trong phòng chị, em nói này, chị có theo đuổi ngôi sao thì cũng đừng khiến bản thân lỡ dở chứ! Cơ mà làm fangirl thì cũng có gì ghê gớm đâu, chị không cần giấu giấu giếm giếm em như thế, đúng là lúc em nhìn thấy cũng hơi bất ngờ, chị mà cũng mê người nổi tiếng cơ đấy…”

Lý Minh Châu:…

Quý Dao cười xấu xa nói, “Ôi, em lên mạng tra rồi, đó là game thủ trong nước, em thấy cậu ta có nhiều fan nữ lắm, trông đẹp trai muốn chết! Đẹp trai vậy mà cũng chơi game sao?”

Lý Minh Châu đã sắp xếp xong hành lý, khóa valy lại.

Quý Dao lẩm bẩm, “Minh Châu, Minh Châu! Chị đừng đi mà. Để em nói chị nghe, em cũng rất thích chơi game, hay là sau khi về nước em dẫn chị đi xem cậu ta thi đấu nha.”

Lý Minh Châu đóng cửa phòng ngủ cái rầm.

Ở bên kia đại dương.

“Dao Dao!” Phương Thiên cầm một chồng tài liệu chặn cậu lại, “Mô hình tay Minh Nguyệt đã làm xong, cậu có muốn đi xem có chỗ nào cần chỉnh sửa không?”

“Khỏi.”

“Vậy thì lát nữa nhớ tới phòng ghi âm thu tiếng hai câu thoại kia đấy, bên công ty game đã giục mấy lần rồi. Nếu cậu còn kéo dài, tôi sợ đám fan bạn gái của cậu sẽ kéo tới cửa biểu tình phản đối mất.”

Lục Dao nhún vai, “Biết rồi.”

Cậu lẩm bẩm, “Phiền muốn chết.”

Lục Dao vốn định đi tới phòng huấn luyện bỗng dừng lại, quẹo vào phòng ghi âm dựng tạm bên cạnh.

Chiếc ghế đa chức năng của Mạch Tiểu Mễ đã bị hỏng từ hai năm trước, cô nàng đã xây một nấm mồ giả ở sân sau câu lạc bộ cho nó, nói là vì muốn tưởng niệm “vợ đã khuất” ba năm nên giờ cô nàng tạm thời vẫn dùng cặp giò quý giá của mình để đi đường.

Hứa Hạnh tình cờ cũng vừa hoàn thành hai câu thoại của mình trong phòng.

Công ty game BS hợp tác với tuyển thủ chuyên nghiệp sản xuất thẻ trò chơi, mỗi tài khoản của tuyển thủ chuyên nghiệp sẽ được chế tạo thành một thẻ. Thẻ của Lục Dao đã phát hành nhưng lại chưa lồng tiếng khiến đám fan mỗi ngày một ầm ĩ thúc giục trên Weibo, khiến Lục Dao không thể gác chuyện huấn luyện sang một bên mà đi ghi âm lời thoại của mình.

Hứa Hạnh thấy cậu thì nhẹ nhàng chào hỏi, “Đội trưởng Lục tới ghi âm à?”

Lục Dao ừ một tiếng.

Mấy năm nay cậu còn kiệm lời hơn cả trước kia, Hứa Hạnh tập mãi thành quen, tuy đã lên tiếng chào hỏi nhưng không rời khỏi phòng thu âm.

Chờ Lục Dao ghi âm lời thoại xong, Hứa Hạnh mới mở miệng, “Tối nay đi đâu ăn thế?”

Mạch Tiểu Mễ nói, “Căn tin, sao thế? Mấy cậu tính đi ăn ngoài sao?”

Lục Dao nói, “Về nhà ăn.”

Hứa Hạnh à một tiếng, thoáng buồn bực nói, “Vậy được rồi, đi đường cẩn thận nhé.”

Khi cậu ra khỏi câu lạc bộ, Phương Thiên đứng trên lầu nhắc cậu, “Tối nay nhớ live stream, phía tài trợ đang muốn kiện chúng ta đấy! Cậu tốt xấu gì cũng chịu khó online đủ giờ chứ!”

Lục Dao vẫy vẫy tay, tỏ ý đã biết.

Mấy năm nay, cậu đã mua một căn chung cư ở trung tâm thành phố S. Cậu không ở ký túc xá dành cho nhân viên mà ở nhà mình.

Thông thường, buổi huấn luyện sẽ kết thúc tầm tám giờ tối, nếu đòi hỏi huấn luyện thêm giờ thì câu lạc bộ sẽ bố trí một gian phòng trống trong ký túc xá cho cậu.

Lục Dao giờ là cây rụng tiền của Thương Thủy, sau khi Quý Tín Nhiên nghỉ hưu, lui về sau chỉ đạo kỹ thuật thì cậu tiếp nhận chức vụ đội trưởng của anh ta.

Lục Dao về đến nhà thì bụng hò reo một hồi, cậu cầm điện thoại gọi cơm hộp, trong lúc chờ cơm hộp giao tới thì mở live steam.

Tám giờ tối, live stream của Lục Dao bắt đầu.

Đám fan ngồi canh me cậu live stream bắt đầu spam liên tục, vừa ầm ĩ “đừng có che mặt nha chồng ơi” vừa gào thét điên cuồng liếm màn hình.

Lần nào live stream Lục Dao cũng không vui, cậu chống cằm nhàm chán mở miệng chào hỏi chiếu lệ.

Bình luận dồn dập gửi tới:

#Dao Dao ngày nào cũng ghét live stream#

#Trên mặt viết rõ chữ không vui kìa#

#Chồng mị không vui thì vẫn là anh chồng đẹp trai nhất#

Lục Dao đọc bình luận, tùy tiện chọn vài câu để trả lời.

“Cơm hộp.”

“Không.”

“Chưa tới, gọi nửa tiếng trước.”

“Dũng Giả.”

“Chưa chơi bao giờ.”

“Live stream tới khi cơm hộp tới.”

Bình luận lập tức ập tới: Bây giờ đi bắt cóc anh giao cơm còn kịp không!

Có lẽ chấp niệm của đám fan bạn gái quá mạnh mẽ nên đã bốn mươi phút mà cơm hộp vẫn không có động tĩnh như cũ.

Lục Dao đói đến quặn ruột, cậu vén tóc, tặc lưỡi một cái.

Bình luận lại bảo: Chồng đẹp trai quá, chồng ơi chịch em đi.

Lục Dao mặc áo khoác vào, giải thích một câu, “Chờ chút, tôi sẽ live stream bằng điện thoại.”

Cậu tắt máy tính, live stream dừng một lát, sau đó đám fan thông qua điện thoại thấy Lục Dao đang mang giày.

Ngoài chơi game, đây là lần đầu tiên Lục Dao chính thức live stream cuộc sống hằng ngày của cậu.

Bình luận lại sục sôi:

#Anh giao cơm là thiên thần!#

#Mị quyết định dập đầu ba cái thật kêu trước anh giao cơm#

#Bà đây quay mặt về phía thành phố S, nghiêng mình cảm phục trước nền công nghiệp cơm hộp của thành phố S#

Trước khi Lục Dao ra cửa, bình luận nhắc cậu nhớ đeo khẩu trang và khăn quàng cổ, mất công mấy đũy mê trai ở thành phố S lại được hời khi tình cờ gặp cậu.

Cậu ra mắt hồi còn là thiếu niên, người hâm mộ đã theo cậu, chứng kiến sự trưởng thành của cậu mấy năm nay, cũng chứng kiến Lục Dao biến đổi từ một cậu nhóc choai choai thành một anh trai… lạnh lùng.

Lúc cậu xuống lầu hầu như không nói gì, cũng may mấy năm nay đám fan đã quen với sự lạnh lùng của cậu, dù cậu không nói gì thì bình luận vẫn ầm ĩ trong niềm hân hoan.

Trong trung tâm thành phố có rất nhiều cửa tiệm, gần tới Giáng Sinh nên cửa tiệm nào cũng có cây thông Noel, nhạc nhẽo linh đình náo nhiệt.

Lục Dao đi dạo một vòng trên đường cái. Cậu cầm điện thoại vẫn nổi bần bật, chưa đi được mấy bước đã bị một ít fan chặn lại.

Bình luận trên live stream hâm mộ không thôi, cũng dặn dò Lục Dao đi mua cơm ăn trước đi, đừng lo cho fan.

Cậu bị vây quanh ở cửa trung tâm thương mại. Đúng lúc này, ở sau lưng cậu, Quý Dao mới về nước chưa tới một tuần, cầm bịch lớn bịch nhỏ chiến lợi phẩm, đang gọi điện cho Lý Minh Châu.

“Nhiều đồ quá, chị hãy thương hoa tiếc ngọc tới giúp em chút đi!”

“Rồi rồi, biết chị bận mà, sao mà bận dữ vậy? Có phải chị có con nào bên ngoài không? Huhuhu, chị chê em là bà thím già sao!!”

“Đương nhiên rồi, tối nay chị về nhà đi, em sẽ mua đồ ăn về chị nấu cho em ăn được không?”

“Này này đừng cúp máy đừng cúp máy…”

Đối phương vẫn dửng dưng vô tình cúp máy.

Quý Dao hừ một tiếng, bỏ điện thoại vào túi, xoay người ra thì thấy phía trước đông đen.

Quý Dao có tính hóng hớt bẩm sinh, cô nàng liền thò đầu ra, chân bất giác đi về phía đám người kia.

“Ở đây đang làm gì thế? Có hoạt động gì à?”

Cô tùy ý hỏi một cô bé trông rất kích động.

“Gặp Lục Dao trên đường! Anh ấy đang ký tên cho người hâm mộ.”

Quý Dao nghĩ thầm: Lục Dao? Nghe quen quen.

Cô nàng đi được hai bước mới nhớ ra: Đệt! Đây không phải là thần tượng của Lý Minh Châu sao!

Quý Dao cười một tiếng, mắt sáng rực lên. Cô nàng vội vàng lấy giấy bút trong giỏ ra, nghĩ bụng: Mình sẽ xin chữ ký về cho chị ấy, dỗ chị ấy vui, biết đâu tối nay lại lừa được bữa khuya!

Quý Dao đợi đám fan được ký hết thì mới lấy được chữ ký rồng bay phương múa của Lục Dao.

Khi cô nàng xuất hiện, cư dân mạng đang bình luận như phát hiện ra châu lục mới, điên cuồng hỏi fan nữ nào mà trông như tiên nữ hạ phàm thế?? Cũng có người diss Quý Dao vừa nhìn đã biết là đũy lẳng lơ v.v…

Lục Dao ký tên cho cô nàng xong thì Quý Dao vui sướng cầm lấy mà đi.

Cô nàng đi tới cửa trung tâm thương mại thì Lý Minh Châu đã gọi lại.

“Em đang ở đâu thế? Chị vừa tan tầm, tiện thể tới đón em luôn, tối nay mình đi ăn ngoài.”

Quý Dao nhìn chữ ký trong tay, cười vô cùng âm hiểm, “Hí hí, được, chị tới đây đi, em sẽ tặng chị một bất ngờ!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.