Giả Trai

Chương 89: GẶP NGƯỜI LỚN TRONG NHÀ



“Chính là ý em nghĩ đó.”

Lý Minh Châu nói: “Tôi chẳng nghĩ gì cả.”

Rõ ràng cô đang nói dối.

Lục Dao cũng không quan tâm cô nói gì mà tiếp tục thao thao.

“Anh sẽ đặt vé máy bay, em với anh cùng nhau về thành phố B.”

Lý Minh Châu gỡ tay cậu ra, “Tết này tôi phải tăng ca.”

“Tăng ca gì chứ! Anh quan trọng hay là chuyện tăng ca quan trọng?” Mặt Lục Dao hiện vẻ tủi thân.

Lý Minh Châu:…….

“Cậu bớt lấy cái mặt đó ra uy hiếp tôi đi.”

Lục Dao diễn trò này rất thuần thục, hễ muốn là nhập vai được ngay.

“Vậy anh ở lại đây với em.”

Lý Minh Châu: “Về với ba mẹ cậu đi.”

Lục Dao nhìn cô.

Lý Minh Châu: “Cậu nhìn tôi làm chi?”

“Em mau hỏi anh: vợ quan trọng hơn hay ba mẹ quan trọng hơn đi!” Lục Dao mớm lời.

Lý Minh Châu: “Tôi đâu có nhảm nhí vậy.”

Lục Dao cười hì hì, lại ôm cô.

“Vậy là em thừa nhận em là vợ anh rồi đúng không?”

Lý Minh Châu nghĩ thầm: Tôi là ba cậu.

Cô đẩy cậu ra, “Tránh ra, đừng dán lấy tôi, đi đứng đàng hoàng đi.”

Điện thoại Lý Minh Châu vang lên.

“Ở đâu đó?” Người gọi tới là Lý Sâm.

Lục Dao ôm cô, hai người kề sát nhau.

Anh chàng này quang minh chính đại nghe lén điện thoại của Lý Minh Châu, mặt như dán vào mặt cô.

Lý Minh Châu ngẩng đầu, báo địa chỉ cho Lý Sâm.

Đầu dây bên kia, Lý Sâm dặn dò một số chuyện công việc, cuối cùng trước khi cúp máy còn hỏi một câu: “Ăn cơm chưa?”

Lục Dao cau mày.

Cậu nhủ bụng: Bây giờ ông chủ đều không biết chừng mực như vậy sao? Không biết cấp dưới nữ có bạn trai sao? Hỏi cái gì mà hỏi? Ăn hay không ăn thì liên quan khỉ gì tới anh?!

Lý Minh Châu đáp: “Không liên quan tới anh.”

Lục Dao hài lòng gật đầu.

Lý Sâm tập mãi thành quen: “Đừng làm việc khi đói bụng chăm sóc bản thân cho tốt, nửa tiếng nữa tới phòng anh, anh đưa bản kế hoạch đã chỉnh sửa cho em.”

Lý Minh Châu nhận lời rồi cúp máy.

Lục Dao lập tức nhảy dựng lên: “Anh ta là ai?”

“….Lãnh đạo thuộc giai cấp tư sản.”

Đầu óc Lục Dao nghĩ vẩn vơ.

Nhưng chuyện này không ảnh hưởng cậu gặng hỏi cô: “Sao anh ta lại muốn em qua phòng anh ta?”

“Cậu không nghe thấy à? Lấy bản kế hoạch.”

“Không thể đưa bên ngoài à?” Lục Dao nói thầm: “Trai đơn gái chiếc ở chung một phòng…”

Dáng vẻ lải nhải dài dòng của Lục Dao trông cực kỳ đáng yêu, Lý Minh Châu nhìn mà phì cười.

Lục Dao dẩu môi ồn ào: “Anh không biết đâu, anh muốn đi theo giám sát em!”….. Kỹ năng làm nũng này cậu mới nhặt về chưa đến một tuần mà đã sử dụng ngày càng điêu luyện.

Lý Minh Châu không chống đỡ nổi, thành thật khai báo: “Được rồi, tôi và anh ta không có gì, tôi chỉ có quan hệ với mỗi mình cậu thôi, được chưa?”

Lục Dao phiền muộn: “Em thay đổi rồi! Bây giờ còn học được cách lấy lời ngon tiếng ngọt ra dỗ người khác.”

“Muốn ăn mắng thì cứ nói thẳng.”

Lục Dao câm miệng.

Lý Minh Châu không đồng ý cho cậu đi theo, Lục Dao nếu có tai dài và đuôi thì chắc chắn giờ đã cụp hết xuống.

Phát sóng trực tiếp chính thức kết thúc vào buổi tối, sau Lục Dao đến lượt ai cậu cũng không để ý.

Phương Thiên gọi điện cho cậu bảo buổi tối đi liên hoan.

Cả một phòng riêng trong nhà hàng chỉ chờ mình cậu, lúc Lục Dao tới thì tuyết chỉ rơi lác đác, ăn xong bữa cơm thì tuyết đã lớn.

Phương Thiên chạy theo trào lưu, gọi gà rán và bia, ai ngờ chỉ có mỗi anh ta uống say ngất ngưởng.

*Trào lưu ăn gà rán uống bia xuất phát từ bộ phim Vì sao đưa anh tới của Hàn Quốc, đây là món khoái khẩu của nữ chính.

Tuyển thủ chuyên nghiệp không thể uống rượu vì uống nhiều sẽ bị run tay, mọi người ở đây đều tuân thủ quy tắc trong nghề, bia được đổi thành Coca, cả đám cầm Coca cạn ly với nhau.

Ăn gà rán xong, Phương Thiên lấy điện thoại gọi cho Quý Tín Nhiên, khăng khăng bắt Quý Tín Nhiên tới đón anh ta.

Anh ta ở thành phố H gọi điện bắt một người chạy từ thành phố S tới đón, đúng là đã say không biết gì.

Lão Vu nói: “Tuyết lớn như vậy anh đừng tính chuồn trước chứ quản lý Phương! Đã nói chiến đội là người một nhà, hoạn nạn có nhau cơ mà! Anh tính một mình thoát ly khổ ải sao!”

Tiểu Yêu cười hí hí: “Anh ấy đã say tới mức nói nhăng nói cuội, đừng để ý tới anh ấy, đã bảo anh ấy đừng gọi bia mà cứ nhất định gọi cho bằng được, làm như mình đang đóng phim Hàn không bằng.”

Phương Thiên nằm liệt trên ghế.

Hơn một tiếng sau, Quý Tín Nhiên gọi điện thoại cho Phương Thiên.

Nghe máy là Lục Dao.

“Tầng mấy?”

“Tầng năm.”

“Phòng riêng.”

Quý Tín Nhiên mở cửa, kéo Phương Thiên đang chết dở sống dở đi, bỏ lại một đám người khiếp sợ không ngậm được miệng.

“…. Trâu thật!”

Bì Quyển kêu rên: “Má, chạy từ thành phố S tới đây ngược đãi một đám ế, ông đây không thể ở lại chiến đội này nữa!”

Cậu ta gào thét, bắt đầu nịnh hót.

“Vẫn là đội trưởng Lục của bọn mình tốt nhất! Chịu đồng cam cộng khổ cùng anh em mình! Hứa độc thân là độc thân, ai có bồ trước thì đứa đó làm chó!”

Lục Dao: “Ai hứa với cậu?”

Bì Quyển:???

Lý Minh Châu gọi tới đúng lúc này.

“Tối nay ở đâu thế?”

Lục Dao nghe máy, “Em đang mời anh ở chung với em sao? Phòng anh muốn vô phải mua vé đó nha.”

Giọng sặc mùi đắc ý.

Lý Minh Châu cúp máy tỉnh bơ.

Cô thầm nghĩ: Thích lên mặt thì cứ lên mặt đi.

Lục Dao chưa kịp nói câu thứ hai, vẫn còn ngậm trong miệng thì tiếng “Tút tút tút” đã vang lên từ đầu dây bên kia, Lý Minh Châu vừa cúp điện thoại của cậu.

Lục Dao:…….

Hứa Hạnh hỏi: “Ai vậy?”

Cô ta hỏi câu này vì thấy nét mặt Lục Dao rất dịu dàng, lúc nghe máy thoắt cái đã biến thành người khác.

Trong phòng rất ồn ào, Lục Dao không nghe thấy Hứa Hạnh hỏi gì, cậu gọi lại.

Điện thoại đổ chuông một lúc mới có người bắt máy.

“Tốt hơn hết là cậu nên nghĩ kỹ xem muốn nói gì.” Lý Minh Châu thản nhiên nói.

“Anh nghĩ kỹ rồi, anh muốn ở với em.”

“Còn thu vé vào cửa không?”

“Miễn phí!”

Lý Minh Châu bật cười.

“Địa chỉ nhà hàng.” Cô hỏi, “Cậu có xe không?”

Có cũng phải nói không!

Lục Dao đáp chắc nịch: “Không có, em tới đây đón anh hả?”

“Ờ.”

Lý Minh Châu đáp gọn lỏn rồi cúp máy luôn.

Tiểu Bạch ngồi gần Lục Dao, thấy Lục Dao không nói chuyện điện thoại nữa mới hỏi, “Đội trưởng, tối đi karaoke không?”

Lục Dao: “Không đi.”

Hát cái gì mà hát, cuộc đời này lần duy nhất cậu hát bài Cung dưỡng tình yêu thì sai hết nhạc, lịch sử đen tối đó còn bị Lý Minh Châu lưu trong điện thoại, sau ngày đó Lục Dao không bao giờ chịu đi karaoke nữa.

Tiểu Bạch: “Đêm dài ngồi không cũng chán, hay bọn mình chơi game với nhau đi?”

Một đám trai đụt, đặc biệt là trai đụt Esport, trừ bạn gái ra thì chỉ biết chơi game.

Hiển nhiên mấy vị ngồi đây làm gì có bạn gái.

Hứa Hạnh chính là con gái, không tính.

Tiểu Yêu gần đây lâm vào trạng thái yêu đơn phương điên cuồng, lại còn là một cô nàng mới gặp có một lần.

Mấy người còn lại đều đã hai mươi mấy tuổi vậy chưa một lần được cầm tay con gái, mai mốt giải nghệ xong có nước chuyển nghề sang làm phù thủy luôn.

Nên Tiểu Bạch mới đề nghị chơi game.

Nhưng Lục Dao có bạn gái, nên cậu không cần chơi game.

Từ chỗ Lý Minh Châu đi khảo sát lái xe tới đây chỉ mất mười phút.

Lục Dao tính tiền, vừa xuống lầu đã thấy Lý Minh Châu đứng cạnh xe.

Tối nay có tuyết rơi, cô đã thay một bộ đồ khác, mặc áo gió màu đen, cài thắt lưng rất cẩn thận khiến đường cong của cô hiện rõ mồn một.

Eo Lý Minh Châu rất nhỏ, dù có mặc ba bốn lớp thì eo cô trông vẫn nhỏ như cũ.

Cô gái này từ nhỏ đã đứng thẳng tắp như rập khuôn, bây giờ còn cầm một chiếc dù màu đen đứng bên kia đường… trông giống hệt poster phim.

Lục Dao nhoẻn miệng cười.

Lý Minh Châu thấy cậu đi khỏi nhà hàng thì cất bước đi về phía cậu.

Cô cầm một chiếc áo khoác trong tay, thuận thế đưa cho Lục Dao.

Đám Bì Quyển đi sau Lục Dao, chợt thấy một cô gái lạ xuất hiện bên cạnh Lục Dao.

Bì Quyển nghĩ bụng: Đội trưởng có bạn ở thành phố H sao?

….. Lý Minh Châu cầm dù, lại cầm áo khoác, có vẻ không phải người lạ.

Cũng không phải tài xế Uber.

Lục Dao đã mặc áo mà vẫn lạnh run.

Nhiệt độ trong và ngoài cửa nhà hàng chênh lệch rất rõ ràng.

Lý Minh Châu nói: “Mau lên xe.”

Bì Quyển gọi: “Đội trưởng, mai có cần tập hợp không?”

Phương Thiên đi rồi, nên mọi chuyện đều do Lục Dao quyết.

Lục Dao đáp: “Tập hợp trễ chút.”

Tiểu Bạch nhìn Lục Dao với vẻ nghi hoặc: “Anh không về khách sạn với bọn em à?”

“Không.”

Lý Minh Châu đứng sau giờ mới thấy đám đồng nghiệp của Lục Dao.

Trên mặt cô trước giờ không có biểu cảm dư thừa, giống như bức tranh sơn dầu tinh xảo, nhưng lúc này lại cười cười nhìn Lục Dao, hiếm khi rạng rỡ như thế.

Tim Bì Quyển lỗi nhịp, tự nhủ: Ơ đệt! Cô bạn này đội trưởng đào đâu ra không biết?! Say nắng rồi!

Khí chất của Lý Minh Châu rất lạnh lùng, lại thêm cảnh tuyết rơi sau lưng tăng cảm giác cô độc, trông như một bức họa trời đông tiêu điều.

Bì Quyển càng mê mẩn hơn, nhìn kiểu gì cũng cảm thấy Lý Minh Châu là yêu tinh bỗng chạy tới trong đêm, không phải là người phàm.

Lục Dao chú ý tới ánh mắt cậu ta, nói ngay: “Nhìn gì mà nhìn, muốn tôi moi mắt cậu ra gắn lên người cô ấy không?”

Bì Quyền hoàn hồn, ngượng ngùng cười một cái.

“Đâu có, đội trưởng, đây là bạn anh hả?”

Trông cậu ta có vẻ muốn làm quen.

Đám con trai ấy mà, hễ thấy gái đẹp là sáp lại ngay, đặc biệt là gái đẹp kiểu bí ẩn, tất nhiên muốn làm quen.

“Bạn ấy tên gì vậy?” Bì Quyển vui vẻ bắt chuyện.

Lục Dao nói, “Mắc mớ gì tới cậu, mau cút về khách sạn ngủ đi.”

Lý Minh Châu gọi một tiếng, “Lục Dao.”

Khí thế Lục Dao yếu đi ngay.

Tiểu Bạch thấy cảnh này thì kinh ngạc nghĩ: Cô gái này là ai?

Nhưng ngay lúc đó, cậu ta lại nhớ tới vụ tai tiếng của Lục Dao.

Mặt Tiểu Bạch đổi sắc, ánh mắt nhìn Lý Minh Châu có vẻ mờ ám hẳn.

Lão Vu thì thầm: “Sao cậu lại nhìn người ta với cặp mắt biến thái dữ vậy?”

Tiểu Bạch cạn lời: “Mắt em vậy mà biến thái hả? Đừng nói chuyện này, anh bảo Bì Quyển đừng hỏi nữa, chọc giận đội trưởng bây giờ.”

Lão Vu nói: “Cậu ta đâu động gì tới đội trưởng…”

Tiểu Bạch: “Lại còn không, nếu em vội vã muốn làm quen với bạn gái anh thì anh có điên máu không?”

Lão Vu: “Đương nhiên…”

Cậu ta đột nhiên trợn mắt: “Ôi má! Cậu nói gì? Bạn gái?! Ai?? Đội trưởng??!”

Tiểu Bạch kéo tay áo cậu ta: “Anh nhỏ tiếng chút! Không phải đội trưởng không thừa nhận à, em đoán mò thôi.”

Hai người họ đứng đằng sau, lại kề tai nhau rủ rỉ nên Lục Dao không nghe thấy bọn họ nói gì.

Lão Vu không khỏi dùng con mắt khác mà nhìn Lý Minh Châu, âm thầm kính nể: Đệt! Là kiểu con gái này tóm được Lục Dao? Mẹ kiếp, quả nhiên không phải người phàm!

“Tôi cảm thấy cô gái này rất cao tay mới tóm được đội trưởng.” Lão Vu nói.

Tiểu Bạch tiếp lời: “Đâu chỉ cao tay, mặt mũi người ta cũng rất đỉnh đó!”

Tiểu Yêu vừa đi WC về: “Sao bọn cậu túm tụm ở đây không đi thế?”

“Ngắm bạn gái của đội trưởng.” Lão Vu đáp.

“Bạn gái? Chuyện này là thật à?”

“Thật chứ gì nữa, giờ còn tới đón đội trưởng nữa mà.” Tiểu Bạch khinh thường.

Tiểu Yêu đẩy hai người ra, “Cho em xem mặt với.”

Cậu ta vừa thấy Lý Minh Châu đứng cạnh Lục Dao thì mặt trắng bệch ra.

Lão Vu hoảng sợ nhìn cậu ta: “Đệt! Vẻ mặt cậu vậy là sao?”

Tiểu Yêu nghẹn ngào một lúc mới thốt ra một câu: “…….Em thất tình rồi!”

……

Lý Minh Châu không rề rà, đón được Lục Dao là đưa về khách sạn luôn.

Lục Dao sắp xếp ổn thỏa cho đội viên thì thoải mái đi theo cô.

Nếu bọn lão Vu mà nán lại một chút sẽ được chiêm ngưỡng đội trưởng lạnh lùng của bọn họ giở chiêu nhõng nhẽo, y hệt như bị ma nhập.

Lục Dao cố chấp, cứ nhắc mãi chuyện về nhà ăn Tết.

Lý Minh Châu nghe cậu nói đến nhức hết đầu, lúc này mới nhớ ra ăn Tết xong quả thật cô phải tới thành phố B để ký hợp đồng nên đồng ý với Lục Dao sẽ về thành phố B với cậu.

Quý Dao là người thành phố B, trước đó cô nàng đã mua vé máy bay về quê.

Lúc Lý Minh Châu về cũng chỉ còn cô và Lục Dao.

Trước đó cô đồng ý một cách nhẹ tênh, nhưng tới lúc gần về thành phố B thì cô mới thoáng lo lắng.

Lúc chờ máy bay, Lý Minh Châu ngồi im lặng rất lâu rồi nghiêm túc nói: “Tôi có nên mang chút đặc sản thành phố H theo không?”

Cô đang bối rối nên nói nhiều hẳn lên, “Lúc tới sân bay tôi có thấy mấy tiệm bán đặc sản, để tôi đi mua một ít.”

Lục Dao trùm kín mít, kéo cô lại, “Mua làm gì, đừng tiêu tiền lung tung, mẹ anh không thích ăn mấy thứ đó đâu.”

“Vậy còn thầy Lục thì sao?” Lý Minh Châu vậy giữ nguyên cách xưng hô năm xưa, gọi Lục Hưng là “thầy”.

Nhắc tới Lục Hưng, Lục Dao lẩm bẩm một câu.

Mấy năm qua cậu cũng không phải người không hiểu lý lẽ, càng lớn thì trách nhiệm trên vai càng nặng nề hơn.

Lục Dao không còn ấu trĩ khó ở như hồi trước nữa, mấy năm gần đây quan hệ giữa cậu và Lục Hưng tuy không được thân thiết song ít nhất cũng không đến mức hễ cậu thấy Lục Hưng là chạy.

Nhưng nghe Lý Minh Châu nhắc tới Lục Hưng cậu vẫn khó chịu nói, “Khỏi mua, anh không biết ông ấy thích gì.”

Lý Minh Châu mân mê mũi, thoạt trông có vẻ đứng ngồi không yên.

Lục Dao thấy cô khác thường như vậy, tim cậu bỗng loạn nhịp vì sự đáng yêu của Lý Minh Châu. Cậu nhìn Lý Minh Châu nghiêm túc tự hỏi làm sao gây ấn tượng tốt với ba mẹ cậu thì sướng run cả người.

Cậu cố tỏ vẻ bình tĩnh: “Em không cần mang gì hết, cứ thế đi là được. Lục Hưng ông ấy vẫn luôn thích em, dạo trước còn lấy em ra kích đểu anh.”

Ấn tượng của Lục Hưng về Lý Minh Châu vẫn dừng lại ở giai đoạn “Lý Minh Châu là một thiếu niên tốt đẹp ưu tú”. Ôngkhông hề biết Lý Minh Châu là con gái, chỉ biết cô là bạn thân của Lục Dao, mấy năm nay hễ Lục Dao không chịu cầu tiến là Lục Hưng lại lôi tên Lý Minh Châu ra để dạy dỗ cậu.

Lý Minh Châu tuy thân ở nước ngoài nhưng lại đóng vai “con nhà người ta” suốt mấy năm ở quê nhà.

Tuy Lục Dao nói không cần mang gì theo nhưng khi tới thành phố B, Lý Minh Châu vẫn cố ý đi mua một bộ cờ tướng thủ công tinh xảo.

Ngoài ra cô còn mua mấy cái khăn lụa thủ công cao cấp cho Phó Thanh Hàn.

Lục Dao cằn nhằn cô: “Đâu phải em chưa gặp bọn họ bao giờ đâu.”

Lý Minh Châu nói, “Sao giống nhau được.”

Lục Dao bật cười, vui sướng đáp, “Đúng là không giống.”

Tiếc là đời không như mơ, khi Lý Minh Châu mất mấy ngày chuẩn bị tâm lý gặp người lớn còn Lục Dao thì cứ tỉnh bơ như không có gì khiến cô tức điên thì biến cố lại xảy ra.

Cô vừa tới thành phố B, chưa kịp ngồi nóng ghế khách sạn đã bị Lý Sâm gọi điện kêu tới.

Thành phố B có chi nhánh của tập đoàn Lý thị, Tô Thiên Du cũng đang điều dưỡng trong viện điều dưỡng dưới trướng Lý thị.

Mấy năm nay tâm lý bà đã ổn định, lại được hộ lý cao cấp chăm sóc và thuốc thang đầy đủ, cái mạng mong manh ấy thế mà giữ được như kỳ tích, bà không chết.

Lý Sâm gọi điện cho cô đúng là vì chuyện Tô Thiên Du.

Vì chuyện liên quan tới Tô Thiên Du, Lý Minh Châu giải thích mấy câu với Lục Dao rồi vội vã chạy tới viện điều dưỡng.

Tới nơi, Lý Sâm đang chờ cô.

Lý Minh Châu hỏi: “Bà ấy làm sao thế?”

Lý Sâm mở miệng: “Tự em vào xem đi, bà ấy vừa tỉnh đã bảo muốn gặp em.”

Một lát sau, Lý Sâm bổ sung: “…Đầu óc rất tỉnh táo, không giống bình thường.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.