Giả Trai

Chương 94: BIẾT RÕ CÒN HỎI



Lý Minh Châu nhất quyết không cho cậu làm bậy.

Lục Dao bị cô lẹ tay trùm chăn lên đầu.

Nhân lúc cậu bị đánh lén, Lý Minh Châu lấy gối đập cậu: “Về phòng của mình đi!”

Lục Dao gỡ chăn ra, bắt được cái gối, không nghe lời mà dây dưa tiếp: “Em đi với anh.”

Lén đi.

Lý Minh Châu nhìn cậu như vậy thì suýt bật cười thành tiếng.

Lục Dao nói: “Phòng anh trên tầng ba, em yên tâm, dù ầm ĩ cỡ nào bọn họ cũng không nghe thấy.”

“Cậu muốn chết hả?” Lý Minh Châu lạnh lùng.

Lục Dao cười nói: “Chuyện thường tình mà, anh là Lục Dao chứ đâu phải Lục Hạ Huệ.”

Nếu Lục Dao chưa khai trai bao giờ thì bảo cậu cấm dục cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Nhưng ai bảo năm đó Lý Minh Châu lại lên giường với cậu, xong chuyện còn không chịu trách nhiệm, khiến năm năm nay cậu không được hưởng chút phúc lợi nào.

Bây giờ đã gặp phụ huynh, đã ngủ chung phòng, chỉ thiếu chưa kết hôn mà thôi, thế mà giờ bạn gái ở bên cạnh mà cậu lại chỉ có thể nhìn, không thể ăn.

Chuyện này là thế quái nào?

Lục Dao ngã lên giường, dùng đôi chân dài kẹp gối và chăn, lăn lộn.

Lý Minh Châu:…….

Có vẻ như đây là lần đầu cậu làm chuyện này, nghiệp vụ chưa thuần thục, đụng phải eo cô không biết bao nhiêu lần.

Lý Minh Châu im im rút điện thoại ra, quay phim.

Lục Dao lăn lộn trên giường rất vui vẻ, ôm chăn, ê a làm nũng: “Cho anh làm… Cho anh làm…”

Lăn mấy vòng vẫn không nhận được sự đồng ý của Lý Minh Châu.

Cậu không chôn đầu vào chăn nữa, ngẩng mặt lên, đôi mắt nhắm quá lâu nên khi mở ra hơi ướt át.

Tóc tai rối bời, trông cực trẻ con.

Lý Minh Châu ấn nút tạm dừng, mở miệng: “Sao không lăn nữa?”

Lục Dao toét miệng cười, để lộ hai cái răng khểnh, giương nanh múa vuốt nhào tới.

Lý Minh Châu giơ điện thoại lên cao, cậu nhào tới đột ngột khiến nó rơi xuống chăn.

Lục Dao đè lên người cô, gập gối kẹp hai chân cô lại.

Lý Minh Châu nói: “Xuống đi.”

Lục Dao: “Sao không quay cảnh này?”

……. Còn biết uy hiếp người cơ đấy.

Lý Minh Châu rất thích chụp hình Lục Dao, có lúc cậu phát hiện, cũng có lúc không. Cô lưu đến mấy Gb hình của cậu trong điện thoại.

Có ảnh ngủ hình chữ X, có ảnh đang ăn cơm thì nằm bò ra bàn ngủ, tuy mất hết hình tượng mà vẫn đẹp như ảnh chụp tạp chí…. Nhiều không đếm xuể.

Vừa rồi lại có thêm một đoạn phim ngắn quay cảnh cậu lăn lộn ăn vạ.

Lục Dao mổ môi cô: “Chúng ta kết hôn được không?”

Mặt Lý Minh Châu nóng lên.

Không trả lời.

Lục Dao nói: “Em phải kết hôn với anh, không có lý do gì để từ chối anh hết.”

Lý Minh Châu: “Trong đầu cậu không nghĩ được gì khác sao?”

“Trong đầu anh chỉ có em.”

Lục Dao nói: “Ngày mai chúng ta kết hôn luôn.”

“Cậu nằm mơ à?”

Lục Dao nói: “Anh đợi năm năm rồi đó.”

Lý Minh Châu chột dạ, không nói gì.

Im lặng một lát, cô lảng sang chuyện khác: “Công việc của cậu thì sao?”

Lý Minh Châu nhớ tới đám fan bạn gái cực kỳ nhiệt tình của Lục Dao trên mạng.

Lục Dao nói: “Anh còn ba năm nữa là nghỉ hưu, chúng ta kết hôn trước đã, nếu không hễ anh nghĩ tới chuyện em ra ngoài làm việc là anh lại không yên tâm.”

Cậu nghiêm túc nói: “Bên ngoài có rất nhiều hồ ly tinh.”

Lý Minh Châu cạn lời: “Lục Dao, cậu bao lớn rồi mà vẫn đọc mấy cuốn tiểu thuyết tầm phào hả?”

“Anh không biết đâu, em kết hôn với anh đi, phải kết hôn thì anh mới yên tâm về em.”

Lục Dao chua xót nghĩ: Người ta chỉ phải đề phòng nam giới, mình quá thảm, còn phải phòng là nữ giới!

Lý Minh Châu không lay chuyển nổi cậu, nói: “Cậu đứng dậy trước đã, cậu phải dậy thì chúng ta mới thương lượng chuyện này được.”

Lục Dao kinh hãi: “Chuyện này mà còn thương lượng à? Em muốn kết hôn với anh, anh đồng ý, không cần thương lượng gì hết.”

Lý Minh Châu dở khóc dở cười: “Cái đồ người to mà não như trái nho.”

“Kết hôn xong công việc của cậu thì sao? Đám fan của cậu làm sao bây giờ? Còn cô chú nữa, họ đã biết chưa?”

Lục Dao nói: “Kết hôn không ảnh hưởng gì tới công việc.”

Cậu bổ sung: “Ngoại trừ thời gian nghỉ kết hôn.”

Lý Minh Châu: “Chưa kết hôn đã nghĩ tới chuyện nghỉ kết hôn?”

“Ngay cả nghỉ sinh anh cũng nghĩ kỹ rồi!” Mắt Lục Dao sáng rực.

Lý Minh Châu im lặng đẩy cậu ra.

“Mau cút về phòng mình đi.”

Rốt cuộc Lục Dao vẫn về phòng mình, nhưng nhờ giở chiêu ăn vạ nên cậu đem được Lý Minh Châu về chung.

Phòng cậu nằm bên phải tầng ba, bên trái là phòng Lục Tri, đã nhiều năm qua đi nhưng bài trí trong phòng không hề thay đổi.

Sau khi Lý Minh Châu bị cậu đẩy vô phòng, ập vào mặt cô đều là mùi hương trên người Lục Dao.

Không biết cậu dùng nước giặt quần áo loại nào, dường như đó là hương vị độc nhất vô nhị trên đời, hễ Lục Dao tới gần là cô sẽ ngửi thấy.

Trong căn phòng này cũng có mùi vị tươi mát dễ chịu đó, khiến người ta thấy rất thư thái.

Giường Lục Dao rộng rãi hơn giường trong phòng dành cho khách, Lý Minh Châu bị cậu kéo lên giường, ôm ngủ.

Đang ngủ giữa chừng, cậu lại ngồi dậy, giống như một thiếu niên ngây thơ lần đầu dẫn bạn gái về nhà chơi, lấy hết đồ trân quý bao năm ra để khoe khoang với Lý Minh Châu.

Khoe tới nửa đêm, thấy Lý Minh Châu đã mệt lắm rồi, cậu trao một nụ hôn dài cho đối phương rồi mới ngủ.

Lý Minh Châu ăn Tết ở nhà họ Lục.

Phó Thanh Hàn giữ cô ở lại suốt Tết âm lịch, tổng cộng hơn một tuần.

Lục Hưng còn đặc biệt chuẩn bị thư phòng cho cô làm việc, Lục Dao không chịu được cô đơn, chiếm lấy một chiếc máy vi tính trong thư phòng để chơi game.

Trước đó Lục Hưng còn lo Lục Dao chơi game sẽ ảnh hưởng Lý Minh Châu làm việc, sau lại phát hiện Lý Minh Châu như dùng công cụ lọc tiếng ồn, có thể lọc hết tiếng động từ Lục Dao.

Lục Dao sẽ nhân lúc Lý Minh Châu bận rộn mà phát sóng trực tiếp.

Chiến đội đã ký kết hợp đồng với nền tảng phát sóng trực tiếp lúc trước tài trợ cho họ, trong đó quy định phát sóng trực tiếp bao nhiêu tiếng một tháng thì phải phát đủ bấy nhiêu.

Lục Dao không thích chuyện này, cậu có một khuôn mặt đẹp không thích xài mà cứ thích đi theo con đường thực lực.

Cậu thường đợi tới mấy ngày cuối tháng, bấm đốt tay tính xem còn bao nhiêu giờ chưa phát mới gom lại phát hết luôn một lần.

Lục Dao tính toán rất chuẩn, mỗi lần đều sít sao khiến Phương Thiên không nắm thóp cậu được.

Cuối tháng Hai, sắp hết kỳ nghỉ xuân mà thời gian phát sóng của Lục Dao vẫn thiếu một đống giờ.

Vậy là cậu ngồi trong thư phòng phát sóng trực tiếp cảnh chơi game cả ngày, thỉnh thoảng khi cậu ra ngoài rót nước, fan sẽ phân tích sạch mọi cuốn sách sau lưng cậu, mọi vật trang trí, cảnh sắc ngoài cửa sổ.

Tiếp theo là tài khoản trên mạng.

Trừ phát sóng trực tiếp, Lục Dao còn phải hoàn thành nhiệm vụ đăng bài trên Weibo mỗi tháng.

Weibo cậu có người phụ trách xử lý, nhưng là người tạm xem như nhân vật công chúng, không thể không có một bài viết thông thường nào được.

Bởi vậy Phương Thiên ra quy định một tháng cậu phải đăng một bức ảnh tự sướng và hai bức thường ngày.

Đang tháng Hai mà Lục Dao lại đăng một bức tự sướng mặc áo thun ngắn tay, fan gào thét bảo cậu lừa dối họ!

Có lẽ Lục Dao cũng tự thấy bản thân quá đáng, nên hai bức ảnh thường ngày sau đó cậu chụp rất nghiêm túc.

Một bức là bữa cơm tất niên ngày Tết, chụp khi con mèo trong nhà nhảy lên bàn tính ăn vụng cá, Lý Minh Châu ôm nó đi, Lục Dao tình cờ chụp được nửa người cô: Cô mặc bộ đồ ở nhà màu trắng, đôi tay đang ôm mèo cũng trắng như tuyết.

Bức ảnh này không có gì đáng chú ý, chỉ là đám fan cảm thán vài câu, không ngờ Lục Dao lại nuôi mèo.

Con mèo được fan ngưỡng mộ kia cuối tháng Hai lại xuất hiện trước ống kính thêm lần nữa, vẫn được chụp cùng với Lý Minh Châu: Lý Minh Châu ngồi trên ghế đọc sách ngoài sân, trông rất bình yên, con mèo nằm trong lòng cô, bị chụp một tấm.

Dưới ảnh ghi: Tháng ngày bình yên thật tuyệt.

Khi bức ảnh thứ hai được đăng lên, trên mạng bắt đầu hoài nghi đôi tay ôm mèo là của ai.

Nếu là mẹ của Lục Dao thì quá trẻ.

Song mọi người lại chưa từng nghe Lục Dao có chị em gái.

Fan buồn bực hồi lâu không đoán ra, trận phong ba nho nhỏ này cứ thế chìm xuống.

Tháng Ba là thời điểm đi làm lại, Lục Dao thu thập hành lý, cùng Lý Minh Châu quay lại thành phố S.

Khi Phó Thanh Hàn nhắc tới chuyện đính hôn, Lục Hưng cũng đồng ý nên sớm bàn bạc chuyện hôn sự. Ông rất vừa ý Lý Minh Châu, sợ cô gái này một ngày nào đó “hết bị mỡ heo bít não”, đột nhiên tỉnh táo mà đá Lục Dao.

Lục Hưng không có chút tin tưởng nào về nhân cách và sự quyến rũ của con trai mình.

Tới nước này, Lý Minh Châu cũng không lảng tránh nữa.

Cuộc đời này cô chỉ để tâm tới mình Lục Dao, chưa từng thích ai khác, cũng không muốn thử thích người khác, hơn nữa Lục Dao cứ nhìn chằm chằm cô một cách mong đợi như trộm cướp nhìn ví tiền.

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Thôi thì thỏa mãn tâm nguyện của cậu, đỡ mất công cậu cứ nhắc suốt ngày.

Lễ đính hôn dự tính cử hành sau giải đấu mùa xuân.

Lục Dao đánh giải đấu mùa xuân rất thuận lợi, Phương Thiên cảm thấy kinh ngạc, dành chút thời gian hỏi cậu: “Cậu cắn thuốc kích thích à?”

Tuy ngoài miệng không nói gì song Lục Dao lại thầm nghĩ: Chuyện này còn lợi hại hơn cắn thuốc kích thích nhiều!

Cùng lúc đó, dự án của Lý Minh Châu chính thức được thông qua.

Cô còn bận hơn Lục Dao, một ngày hai mươi bốn giờ đều dành để tăng ca, nếu không phải đang tăng ca thì cũng trên đường đi tăng ca.

Hoặc là đi công tác dăm bữa nửa tháng, Lục Dao một mình lủi thủi chốn khuê phòng, đêm nào cũng thê lương oán giận Lý Minh Châu là đồ nghiện làm việc.

Đến tối Lý Minh Châu mới có thời gian nói qua loa mấy câu với cậu rồi lại tắt cuộc gọi thoại ngay để làm việc tiếp.

Lý Sâm dần dần đặt thực quyền tập đoàn vào tay cô, hội đồng quản trị tranh đấu gay gắt, nếu cô muốn ngồi vững ở vị trí này, trừ việc Lý Sâm quạt gió thêm củi sau lưng thì chính cô cũng phải tạo được chút thành thích thật sự.

Cũng may dự án này là món quà trời ban cho cô, phía chính phủ do Lục Hưng phụ trách, một khi ông đã mở miệng thì hiệu suất làm việc của cấp dưới rất cao, chưa tới nửa tháng, toàn bộ trình tự đã được đóng dấu thông qua.

Mấy lão già trong Hội đồng quản trị vừa cảm thấy cô có ô dù sau lưng, lại vừa không tìm ra ô dù của cô là ai, chỉ cảm thấy cô gái này không biết Lý Sâm nhặt đâu ra mà có năng lực và bản lĩnh đến mức khiến người ta choáng váng.

Có Lý Minh Châu ở cạnh giúp đỡ, cuối cùng Lý Sâm cũng có thể thả lỏng.

Chuyện hội đồng quản trị tạm thời không khiến anh nhọc lòng, Lý Minh Châu dường như đã nắm được quyền phát ngôn. Bản thân cô sống có quy tắc, mặt lại lạnh như tiền, lại gặp vận may khiến người ta khiếp sợ, ra quyết định như sấm rền gió cuốn khiến mấy lão già trong hội đồng quản trị không dám chống đối cô.

So sánh với cô, Lý Sâm luôn luôn nghiêm khắc chợt có vẻ dịu dàng như nước.

Tuần giữa tháng Năm, Phó Thanh Hàn gọi điện cho Lý Minh Châu.

Cô vừa họp xong, đang quay về văn phòng của mình.

Phó Thanh Hàn cố ý gọi tới để nhắc nhở Lý Minh Châu về chuyện đính hôn, bảo cô và Lục Dao chú ý một chút đừng quên mất.

Lý Minh Châu sao mà quên được!

Dạo này Lục Dao cứ như Đường Tăng, hễ rảnh là lại niệm kinh bên tai cô, muốn cô bận mấy cũng phải tranh thủ chút thời gian đi mua nhẫn.

Sau giải đấu mùa xuân, Lục Dao có hai tháng nghỉ phép, ở nhà rảnh rỗi sinh nông nổi toàn kiếm chuyện trêu cô.

Cô nói chuyện điện thoại với Phó Thanh Hàn xong vội lái xe về nhà.

Lục Dao đã sớm ở nhà chờ cô, vừa nghe tiếng mở cửa đã đứng đó đợi sẵn.

Lý Minh Châu nói: “Sao lần nào cũng đợi ở cửa vậy?”

“Để em vừa về sẽ thấy anh ngay, không phải rất tuyệt à?” Lục Dao nói như chuyện đương nhiên.

Lý Minh Châu nghĩ bụng: Y như cún con, chỉ thiếu gặm đôi dép lê là đủ.

Lục Dao lấy dép lê của cô từ trong tủ giày ra.

Lý Minh Châu:……..

Lục Dao hồn nhiên không biết, vẫn đang nhìn chằm chằm túi cô: “Hôm nay ăn gì thế?”

Lý Minh Châu rửa rau nấu cơm, “Lúc ăn khắc biết.”

Cô là người phụ nữ của gia đình, nhưng thoạt trông có vẻ không giống.

Nếu để đám người trong hội đồng quản trị suốt ngày phải nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Lý Minh Châu thấy cảnh cô đứng trong phòng bếp rửa rau nấu cơm e rằng tròng mắt bọn họ sẽ rớt xuống đất.

Lục Dao nói: “Anh mở phát sóng trực tiếp đây.”

Lý Minh Châu gật đầu: “Cậu mở đi.”

Lần trước Lục Dao mở phát sóng trực tiếp suýt nữa dính hình Lý Minh Châu.

Lục Dao bảo vệ cô rất sát sao, dù fan phát hiện muôn vàn điểm đáng ngờ thì cũng không biết người thường xuyên xuất hiện trong màn hình của Lục Dao là ai.

Vậy nên sau này mỗi lần cậu mở phát sóng trực tiếp sẽ báo trước cho Lý Minh Châu biết.

Ăn xong bữa tối Lý Minh Châu nấu, Lục Dao rửa chén xong, vứt găng tay xuống.

Lý Minh Châu nói: “Đừng vẩy nước khắp nơi.”

Lục Dao ngoan ngoãn lấy khăn lau khô tay, lau được một nửa thì Lý Minh Châu cầm lấy khăn cẩn thận lau cho cậu.

Tay Lục Dao rất quý giá, Lý Minh Châu lau xong, bất thình lình hỏi: “Nếu đeo nhẫn sẽ không ảnh hưởng tới thao tác tay chứ?”

Phải một lát sau, Lục Dao mới phản ứng kịp, “Sẽ không.”

Cậu từ từ bật cười, đột nhiên ôm lấy Lý Minh Châu, ôm chặt cô vào lòng.

“Em ám chỉ gì thế?”

Mặt Lý Minh Châu chợt đỏ lên, tức giận nghĩ bụng: Biết rõ còn hỏi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.