- Khoảng 1 tuần sau, tôi lại gặp cô bạn đó, lần này cô ấy mang một bộ đầm mới, đeo một hoa tai mới, và mang một đôi giày mới, trong cậu ấy lúc nào cũng đoan trang như vậy.
- Chào cậu! Đại Thịnh! Một tuần nay mình không thể đến thăm cậu được, nhớ mình chứ!?.
- Cô ấy áp sát vào người tôi khiến tôi ngại ngùng, bật lùi lại phía sau, tôi càng lùi về, cô ấy càng lấn tới, làm tôi giấp té ngã. Tôi chống hai tay để đầu đừng chạm đất. Cô ấy bật cười:
- Cậu đáng yêu thật, cậu có cần vụng về đến thế không. Đúng là, đồ nhát cấy!
Tuy lời nói của cô ấy sắt bén như dao, nhưng đây là lần đầu tiên có người vương tay ra đỡ tôi đúng dậy, khi tôi vấp ngã, đôi bàn tay bé bỏng ấy khiến tôi ngại ngùng khi chạm vào. Cô ấy đỡ tôi đứng lên.,
- Mà,..Tiểu Hi nè cậu đến nhà mình làm chi vậy? Có chuyện gì cần mình giúp sao? Tôi bâng khuân hỏi.
- Đại Thịnh! Thật là! Bạn bè đến nhà chơi của nhau có gì lạ lắm sao? Cậu đúng là ông cụ non! Mẹ của tớ nói rằng một người không bao giờ cười sẽ không bao giờ có bạn. Cậu phải thôi cái lối sống khép kín đó đi!
Tôi né tránh ánh mắt của cậu ấy. Lúc này cậu ấy im lặng và giận dữ, tôi chỉ đứng đó và nói từ “xin lỗi” khiến cậu ấy càng tức giận hơn. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ quát vào mặt tôi nhưng không ngờ cậu ấy thở dài và nói:
- Haizzz. Đúng thật là, bỏ qua chuyện này đi, tôi mệt cậu quá! Hay chúng ta vào nhà chơi đi!
Nói xong, tôi chưa kịp nói gì, cậu ta lôi kéo tôi vào nhà, đúng như một ông cụ non, tôi đem trà và bánh ra mời khách. Thật sự vị khách hôm nay lại là một con mèo con. Nhưng tôi thì lại rất ghét mèo.
Bằng một ánh mắt kinh ngạc, cậu ta nói:
- Đại Thịnh, nhà cậu đẹp quá, mình không để ý đó, nhà cậu có nhiều thứ thật lạ lùng! Mình thấy lạ thật nha,...
- Cái gì? Có gì đâu? Cậu thấy một căn nhà như vậy đẹp cũng rất kì lạ?
- Bằng một đôi mắt sáng ngời, cậu ta nói và chỉ tay:
- Ở ngoài vườn nhà cậu màu xám kìa? Mình không biết cỏ cây có thể màu xám với cứng như vậy? Còn cái hộp bằng thép kia nữa, nó rất cứng? Mình chưa bao giờ thấy cái hộp cứng như vậy, lại còn có rất nhiều dây xưng quanh?
Khi nghe xong, ban đầu tôi chưa hiểu ra lắm, nhưng khi nhìn cái bộ dạng ngáo ngơ của cậu ta, tôi không kìm được cười, cậu ta chỉ tay vào miệng và đầu nghiêng sang một bên, một dấu chấm hỏi khổng lồ trên đầu cậu ta! Tôi bật cười trong vô thức, đến nỗi chảy nước mắt.
- Cậu,...cậu,....ngáo ngơ đến thế à! Tay tôi ôm bụng cười, còn tay bên lau nước mắt:
- Cái ở bên ngoài không phải khu vườn lớn ở nhà cậu mà là sân trước, làm bằng gạch, còn cái hộp đó là cái tivi, nó trông như vậy bởi vì nhà cậu là tivi loại mới, còn của tớ thì cũ rồi, cậu thật là...
- Sau khi cười xong, tôi nghĩ cô ấy sẽ lại nổi giận rồi bỏ về, nhưng không ngờ, cô ấy cười mỉm và nói:
- Thật tốt quá! Cậu cười rồi kìa! Đại Thịnh! Cậu còn cười rất tươi đó chứ!
Sau câu nói và nụ cười ấy, tôi đột nhiên lại rất thích con mèo này! Tôi mở to mắt, và nói:
- Xin lỗi cậu! Vì lúc nãy đã cười cậu như vậy và,..
- Không sao đâu Đại Thịnh, tôi nghĩ rằng chúng ta đã là bạn rồi mà, bạn bè thì vẫn nên tha lỗi cho nhau!
Tôi cười mỉm và nói thầm trong lòng, câu tôi không thể diễn tả bằng miệng ngay lúc đó: