Giá Trị Khác Loại

Chương 20



Mặt trời lên cao hửng nắng, khi Đường Gian mở mắt vừa khéo là lúc những tia nắng sáng nhảy nhót trên mặt cậu, ấm áp dào dạt.

Ngủ trong khoang trị liệu, đến khi mở mắt lại nằm trên cái giường nồng mùi hương của tiên sinh, nghĩ một cái liền biết chuyện gì đã xảy ra.

Cậu hạnh phúc lăn lộn trên giường, trùng hợp đúng ngay lúc Lê Sầm từ ngoài cửa bước vào nhìn thấy. Cơ thể trắng không tì vết trần trụi phô diễn trước mắt làm hắn bật cười, đi tới ôm lấy cảnh đẹp ấy vào lòng.

"Nghỉ ngơi thế nào?"

Đường Gian nhoẻn miệng cười, "Trong mơ đều là ngài."

Cái miệng ngọt ngào hết sức!

Lê Sầm lướt ngón tay trên miệng cậu, thầm nghĩ muốn mút mấy cái. Thế nhưng hôm nay đã có việc sắp xếp từ trước, tốt nhất vẫn nên đổi chỗ khác chơi thì hơn. Bàn tay lần mò đi xuống, dừng trên mông cậu bèn dùng sức véo hai cái, cảm nhận xúc cảm đàn hồi từ nơi đó truyền đến.

"Quỳ tốt, nâng mông lên."

Đường Gian nhanh chóng quỳ xuống, hạ eo, mông nâng cao hướng về phía Lê Sầm.

Hắn không dùng bất kì dụng cụ nào mà lấy tay đánh xuống mông.

Cậu khẽ thở hổn hển, thầm nghĩ tuy rằng thể lực của Alpha rất tốt nhưng độ đau này kém hơn trận đòn roi hôm qua nhiều. Từng cái đánh liên tiếp hạ xuống, mãi đến khi cái mông trắng nõn chuyển sang màu hồng rồi vết xanh xanh tím tím xuất hiện mới dừng lại.

"Lại đây, nằm sấp trên người tôi."

Cậu quỳ thẳng người, vội vàng nhích tới với vẻ hứng tình nhộn nhạo.

Lê Sầm giúp cậu xoa mông, hai cánh mông có khả năng sẽ sưng to được xoa đến mềm, vừa xoa vừa khen: "Cơ thể này của em vẫn đẹp nhất khi có vết thương."

Lúc bấy giờ Đường Gian đã bị khơi mào dục vọng, tội nghiệp làm nũng: "Tiên sinh, đau."

Lê Sầm cắn xuống tuyến thể của cậu, mơ hồ không rõ nói: "Chính là muốn em đau."

Đường Gian khóc không ra nước mắt, vừa rồi cậu không những bị đánh mông mà còn bị khóa trinh tiết khóa dương vật. Ngày trước, khi cậu vẫn còn là tay mơ đã nhạy cảm vô cùng, vậy mà hai ngày nay vẫn chưa được cương cứng đúng nghĩa một lần, càng đừng nói đến hai từ xuất tinh. Tối hôm qua làm lâu đến thế mà tiên sinh cũng không nhắc đến nó. Xem ra tiên sinh thật sự muốn quản thứ này của cậu. Thôi vậy, tốt nhất cậu vẫn nên vui vẻ chịu đựng, không nên làm phiền đến tiên sinh.

Lê Sầm liếm sạch máu đỏ chảy ra từ tuyến thể, ngón tay ấn xuống vị trí nhận dạng dấu vân tay trên vòng cổ kim loại, "cạch" một tiếng liền mở.

Đường Gian có chút lo lắng, tại sao tiên sinh lại lấy vòng cổ xuống chứ?

"Tiên sinh, có phải em không tốt chỗ nào không?"

Hắn tiện tay ném vòng cổ lên tủ đầu giường, đau lòng nhìn dấu vết màu hồng trên cổ cậu, "Vòng cổ đó chỉ dùng khi phạt em, ngày thường đeo cái khác."

Cái khác ở đây chính là vòng cổ làm từ da, không có dây xích cũng không siết chặt cổ khiến hô hấp khó khăn, thoạt nhìn như một món trang sức tinh xảo, "Tôi không thể khóa em ở nhà mãi được, lúc ra cửa thì dùng cái này. Hiểu chưa?"

Cậu ngoan ngoãn gật đầu.

Hắn cắn nhẹ lên môi cậu, khen: "Ngoan lắm."

Lúc ăn cơm Đường Gian vẫn được sắp xếp vị trí bên cạnh chỗ ngồi của Lê Sầm. Cậu nhớ lại những tư liệu mà mình đã xem qua, có chút tiếc nuối. Thực ra cậu rất muốn được quỳ dưới chân tiên sinh, ăn những thứ mà tiên sinh đồng ý thưởng cho cậu. Nhưng hiện tại có thể thấy tiên sinh không có ý định phá hủy và định hình cậu, ngược lại muốn nắm quyền khống chế và dẫn dắt.

Đường Gian cũng không phải người không biết tốt xấu, trái lại cậu rất hiểu chuyện. Tiên sinh chấp nhận dành thời gian và tâm tư chậm rãi mài giũa cậu chính là vinh hạnh của cậu.

Ăn xong, Lê Sầm dẫn cậu vào phòng quần áo bên cạnh phòng ngủ, một nửa phòng đều là quần áo mới mà hắn đặt mua cho cậu. Hắn biết Đường Đường nhà mình đã sống gian khổ suốt hai mươi hai năm qua, bây giờ người đã vào tay, ngoại trừ chứng nghiện tình dục ra thì không lý nào hắn lại để cậu chịu khổ.

Đường Gian sửng sốt, không ngờ trong khoảng thời gian ngắn ấy hắn lại làm nhiều thứ cho mình đến thế. Lòng bất chợt cảm động, sự xúc động ấy khác hẳn cảm giác thỏa mãn mà tình dục mang lại, nó chính là sự yêu chiều đơn thuần luôn có trong tình yêu.

Cậu không xin phép đã lập tức nhón chân tặng cho Lê Sầm một nụ hồn nồng nhiệt. Hắn thấy mà cực kì hài lòng, thỏa mãn tiếp nhận.

Hai người thay quần áo giản dị xong bèn ra khỏi nhà, chạy xe tới cảng. Đến tận khi đặt chân lên phi thuyền vũ trụ cậu mới nhớ đến mục đích của chuyến đi và hỏi: "Tiên sinh, chúng ta đi đâu vậy?"

Lê Sầm cố ý do dự một hồi rồi đáp: "Gặp ba mẹ của chúng ta."

"...?" Đường Gian hoảng sợ trừng to hai mắt, vẻ mặt không thể tin được, có chết cũng không ngờ tới đáp án lại là thế, tim đập thình thịch nhảy nhót liên tục.

Hắn véo tai trấn an cậu, "Sợ gì? Vợ xấu cũng phải gặp ba mẹ chồng thôi."

"Sao ngài không nói sớm cho em biết, em chưa chuẩn bị tâm lý gì cả. Em là Beta, nếu họ không thích em thì phải làm sao đây? Nếu họ không hài lòng hoàn cảnh thân phận em thì sao? Lỡ em không như họ mong muốn thì sao đây? Em..."

Lê Sầm hôn xuống ngăn chặn mấy câu lải nhải kia, đến khi nụ hôn chấm dứt bèn nhìn chằm chằm vào mắt cậu, thong thả nói: "Em phải tin tưởng tôi."

Đường Gian hít sâu một hơi, suy nghĩ một chút rồi gật đầu, "Dạ."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.