Giã Từ Nước Mắt

Chương 7



Ôi, Chúa ơi. Diaz. Cô nhớ lại những điều True đã nói, rằng Diaz là một sát thủ, và cô tin True. Chẳng còn gì phải nghi ngờ nữa.

Diaz bước vào trong văn phòng, đóng cửa lại, rồi di chuyển sang bên cạnh để lưng không quay ra mặt kính. như vậy anh ta đã chặn luôn lối thoát ở đầu hở tại chiếc bàn hình chữ U của Milla; nếu họ muốn chạy ra ngoài thì họ sẽ phải nhảy qua nó.

Anh ta kéo một cái ghế ra và ngồi xuống, gác một bên chân đi ủng lên chân kia. “Tôi đang ở đây,” anh ta nói.“Nói đi.”

Một phần đầu óc của Milla trống rỗng; người ta nói gì với một sát thủ nhỉ? Xin chào, rất vui được gặp anh ư? Nhưng phần còn lại của não cô đang ráp nối các sự việc và đi đến những kết luận hiển nhiên. Rõ ràng Diaz không phải gã chột. Anh ta đã quan sát cuộc gặp đêm thứ Sáu, vì thế anh ta hoặc đang săn đuổi một trong những gã ấy hoặc đang theo đuôi bọn chúng, đợi bọn chúng dẫn tới mục tiêu. Cô nghi là trường hợp sau, bởi vì anh ta chỉ quan sát thôi. Và nếu có ai tìm được gã chột thì đó phải là Diaz. Có khi lúc này anh ta còn biết tên con hoang ấy đang ở đâu.

Cô từ từ kéo Joann sang một bên và bước tới đằng trước chị. Thật không công bằng khi Joann bị kéo vào chuyện này trong khi Milla mới là người gây chuyện, và đây là rắc rối mà cô phải giải quyết. Cô bèn kéo một chiếc ghế khác ra và ngồi xuống.

“Tôi là Milla Edge,” cô bắt đầu nói.

“Tôi biết.”

Việc Diaz hoàn toàn chẳng có chút biểu cảm nào trên mặt đúng là gây nản lòng. Mọi thứ thuộc về anh ta đều làm Milla mất nhuệ khí, vậy mà có khi cô đã bước qua anh ta trên phố mà chẳng hề nhìn lại lần thứ hai. Anh ta không phải là một gã điên, không giống một tên sát nhân điên cuồng; mà mang một vẻ rất tự chủ và tách biệt. Mái tóc đen cắt ngắn và phần cằm phủ đầy râu lởm chởm nhưng không có vẻ bất hảo. Chiếc áo sơ mi màu ô liu sạch sẽ, cả chiếc quần bò màu đen và đôi ủng đế cao su cũng vậy. Tay áo sơ mi bó sát hai bắp tay, nhưng cánh tay anh ta thuộc loại gân guốc, nổi lên những thớ thịt và mạch máu chứ không phải cơ bắp. Nếu anh ta có mang vũ khí thì hẳn nó phải được nhét trong ủng. Việc đó chẳng làm cô yên dạ chút nào, cả thực tế anh ta đang ngồi một cách vô cùng thoải mái cũng thế. Một con rắn có thể tấn công không cần báo trước, nhưng anh ta giống một con báo hơn. Nhà thơ Ogden Nash từng viết: “Nếubịbáokêutên, đừngđến.” Vậy mà chính cô đã gọi một con báo, và giờ cô phải đương đầu với nó.

Ngoài một thoáng ngắn ngủi liếc nhìn nắm tay của Joann và cô, anh ta không hề rời mắt khỏi khuôn mặt cô và điều đó đáng sợ hơn hết thảy.

“Tôi nghe nói anh chuyên tìm người,” cô khẽ nói.

Đằng sau cô, Joann đột ngột cử động. “Milla...” Milla biết chị sắp nói rằng đây không phải là một ý hay, rằng có lẽ cô nên cân nhắc lại, cùng tất cả những điều hợp lý khác. Ánh mắt Diaz không lay động, và Milla giơ tay lên để chặn ngang những lời phản đối của bạn mình.

“Thỉnh thoảng,” Diaz trả lời.

“Gã chột mắt trong cuộc gặp hôm thứ Sáu. Tôi muốn tìm hắn.”

“Hắn chẳng là ai. Hắn không quan trọng.”

“Hắn quan trọng với tôi,” Milla nói và hít một hơi. Người đàn ông này cho cô một cơ hội thực sự để tìm ra chuyện gì đã xảy đến với con cô, nên dù cô có phải thoả thuận với quỷ sứ đi nữa cũng chẳng sao. “Mười năm trước, đứa con trai sáu tuần tuổi đã bị cướp khỏi tay tôi. Chồng cũ của tôi là bác sĩ; anh ấy và vài đồng nghiệp mở một phòng khám miễn phí tại khu vực nghèo nhất của Chihuahua và chúng tôi đã sống ở đó một năm. Con tôi được sinh ra ở đó. Tôi đang đi chợ thì có hai gã giật thằng bé khỏi tay tôi, nhưng tôi đã chống trả và móc mắt bên trái của một trong hai gã ấy. Gã còn lại đã đâm tôi từ sau lưng và cả hai trốn thoát. Kể từ lúc ấy tôi chưa nhìn thấy con mình.”

Có điều gì đó lấp lánh trong ánh mắt Diaz, một sự thay đổi rất nhỏ cho thấy anh ta đã tập trung chú ý. “Vậy cô chính là người đó.”

“Người đó?” cô nhắc lại.

“Người đã làm con lợn Pavón chột mắt.”

Pavón. Ôi lạy Chúa, đó là tên hắn. Sau mười năm, cô đã biết được tên hắn. Milla nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, hai tay nắm thành nắm đấm. Nhịp tim của cô đã ổn định lại một chút, nhưng giờ nó đập còn mạnh hơn lúc nãy trong lồng ngực, tai cô ù đi vì tiếng máu trào dâng trong huyết quản. Cô muốn hét lên. Cô muốn khóc. Cô muốn lao đi tìm hắn ngay bây giờ; cô muốn đập đầu hắn vào tường cho đến khi hắn phải cho cô câu trả lời cô muốn. Nhưng cô không thể làm những việc đó, nên cô đành ấn chặt hai nắm tay run rẩy và đấu tranh để kiềm chế.

“Anh biết họ của hắn không?” cô hỏi qua hàm răng nghiến chặt.

“Arturo.”

ArturoPavón. Những chữ cái tự động hằn sâu vào não Milla. Cô chưa bao giờ quên khuôn mặt hắn, cô cũng sẽ không bao giờ quên tên hắn, hay giây phút này. Cô đã chiến đấu và kiên trì quá lâu mà không có gì để bấu víu; giờ đột nhiên mọi chuyện lại thay đổi quá nhanh đến mức cô cảm thấy như thể thế giới đang chao nghiêng khỏi trục. Cuối cùng đã tồn tại một khả năng thực sự là ít nhất cô cũng biết được liệu thằng bé cònsống hay không. Và nếu cô tìm đươc nó thật, tìm đươc con mình thật...

“Anh có tìm được hắn không?” cô hỏi, vươn tới trước như thể chỉ bằng sức mạnh ý chí cô cũng sẽ lái được sư việc theo ý muốn của mình. “Tôi muốn nói chuyện với hắn. Tôi muốn biết hắn đã gì với con trai tôi...”

“Con cô đã bị bán đi,” anh ta nói cộc lốc. “Pavón không biết bán cho ai đâu. Hắn chỉ là một pendejo, một ganan.”

Milla chớp mắt. Ganan nghĩa là “du côn.” Nhưng hình như Diaz còn gọi Pavón bằng cái tên tục tĩu hơn thì phải. Rõ ràng cô không biết nhiều thành ngữ tiếng Tây Ban Nha của Mexico. “Hắn là cái gì cơ?”

“Chẳng là gì cả. Hắn chỉ là một thằng lon ton làm theo lệnh thôi.” Diaz nhún vai. “Hắn cũng là một tên khốn xấu xa vô lại, nhưng tóm lại hắn chẳng có chút quyền lực nào.”

“Hắn vẫn là mắt xích duy nhất của tôi, và tôi phải lần theo đó để tìm con trai mình.”

“Cô có thể lần theo đường dây, nhưng rất có thể nó chẳng dẫn đi đâu cả mà lại vòng về chỗ cũ. Bọn buôn lậu không lưu giữ giấy tờ. Tất nhiên hắn sẽ nhớ cô, và có lẽ cả con cô nữa, nhưng tất cả những gì hắn biết là thằng bé đã bị mang qua biên giới và bán đi. Thế thôi.”

Milla không thể chấp nhận chuyện dấu vết ấy chẳng dẫn đến đâu. Pavón không đời nào có thể tự mình mang Justin qua biên giới; gần như chắc chắn kẻ làm việc đó là gã đàn ông thứ hai, kẻ đã đâm cô. Pavón sẽ biết tên hắn. Và khi cô tìm được gã đó, hắn sẽ biết một cái tên khác. Nếu cô cứ tiếp tục đào bới, dần dà cô sẽ tìm được Justin.

“Tôi vẫn muốn tìm ra hắn,” cô bướng bỉnh nói. “Đêm đó anh đã theo dõi hắn, anh đã ngăn tôi...”

“...khỏi tự giết mình.”

“Phải,” cô thừa nhận. “Có lẽ thế. Tất nhiên anh chẳng có ý bảo vệ tôi, anh chỉ không muốn chúng biết có người đang theo dõi. Nhưng dù sao đi nữa, vì anh đang theo dõi hắn, tại sao anh không thể...”

“Tôi không chỉ theo mình hắn,” Diaz cắt ngang. “Tôi đang lần theo đuôi con rắn cho đến khi nó lộn về đầu.”

“Nhưng anh biết hắn ở đâu.”

“Không. Tôi không biết.”

Milla như muốn thét lên trong tuyệt vọng. Lúc này cô sẽ không chấp nhận một ngõ cụt; đơn giản là không thể. “Anh có thể tìm được hắn.”

“Tôi có thể tìm được bất kỳ ai. Sớm hay muộn thôi.”

“Bởi vì anh không từ bỏ, tôi cũng không từ bỏ. Nếu vấn đề là tiền bạc thì tất nhiên tôi sẽ trả tiền cho anh.” Lương tâm cô không thể để cho Đội tìm kiếm thanh toán, nhưng cô sẽ đưa cho anh ta đến đồng tiền tiết kiệm cuối cùng của mình, và cầu xin David cho thêm nếu cô phải thế. David sẽ bất kỳ điều gì để giúp cô tìm được Justin.

Diaz nhìn cô với một chút tò mò ánh lên trong mắt, như thể cô là một sinh vật ngoài hành tinh và anh ta không biết cái gì đang làm cô tức giận. Anh ta rõ ràng là gã đàn ông ít cảm xúc; còn cô lại là người phụ nữ có quá nhiều cảm xúc. Vì không thể lôi kéo được anh ta về mặt tình cảm, cô đánh vào lý trí của anh ta. “Đội tìm kiếm có mạng lưới rất rộng, anh không tưởng tượng nổi đâu. Nếu anh giúp tôi, tôi sẽ giúp anh.”

“Tôi không cần giúp.” Ánh mắt anh ta lại lạnh lùng và dửng dưng. “Và tôi luôn việc một mình.”

Phải có điều gì đó cô được cho anh ta chứ. “Một tấm thẻ xanh[1] thì sao?” Cô có thể xin xỏ vài ân huệ, tìm được cách lách luật.

[1] Đơn xin định cư tại Hoa Kỳ được chấp thuận

Lần đầu tiên trên mặt Diaz có một biểu cảm thực sự: anh ta cố nín cười. “Tôi là công dân Mỹ.”

“Vậy thì là cái gì?” Milla tức tối hỏi. “Tại sao anh không chịu nhận việc này? Tôi không yêu cầu anh giết ai cả; chỉ cần giúp tôi tìm hắn ta.” Hay anh ta chỉ thích được đi săn,được vật lộn với cái chết?

“Điều gì khiến cô nghĩ rằng tôi sẽ giết kẻ nào đó cho cô?” Giọng anh ta hạ thấp, khuôn mặt đanh lại và trống rỗng.

Milla luôn giữ bí mật về người đưa tin cho mình, nhưng những dây thần kinh của cô đang như các mảnh kính vỡ chọc vào cô. Bằng mọi giá, cô phải thuyết phục Diaz giúp cô. “True Gallagher đã dò hỏi vài thông tin cho tôi, về bất kỳ người nào tên Diaz mà có thể dính dáng tới vụ bắt cóc con trai tôi.”

“True Gallagher...” anh ta nhắc lại, như là đang thử phát âm cái tên đó trên lưỡi mình.

“Anh ấy là một trong các nhà bảo trợ.”

“Và thông tin ấy nói rằng...?”

“Rằng anh là một sát thủ.” Milla không thể giấu giếm sự thật, hay cố nói tránh đi. Có lẽ anh ta không phải là sát thủ, nhưng cô vẫn không hề nghi ngờ chuyện anh ta có thể giết người và đã từng giết người. Và nếu thế, việc biết rằng cô đã rõ chân tướng mà vẫn sẵn lòng thuê anh ta có thể anh ta quyết định khác đi.

Joann khẽ kêu lên kinh hoàng, nhưng Diaz không nhìn vào chị.

“Thông tin của cô sai rồi. Có những lý do sẽ khiến tôi giết người, nhưng tiền không phải một trong số đó, dù có thể tôi nhận thù lao.”

Vậy không hẳn là anh ta chưa từng giết người, hay sẽ không giết người nữa. Nhưng kỳ lạ sao, cô cảm thấy vững tâm. Ít nhất người đàn ông này cũng có một loại kim chỉ nam đạo đức nào đó, một chuẩn mực mà anh ta tuân theo.

Diaz chụm hai bàn tay vào nhau, nhìn cô qua những đầu ngón tay trong lúc có vẻ như đang suy ngẫm điều gì đó. Cuối cùng anh ta nói: “Kể cho tôi nghe mẩu thông tin cô có được về tôi hôm thứ Sáu.”

“Không có gì nhiều. Người gọi đến là một người đàn ông gốc Latinh. Anh ta chỉ nói là anh sẽ có mặt ở cuộc gặp đằng sau nhà thờ ở Guadalupe, lúc mười giờ rưỡi. Cuộc gọi được thực hiện từ một trạm dịch vụ, và người chủ không biết gì về nó.”

Milla không thể đọc được điều gì đang diễn ra đằng sau đôi mắt đen lạnh lùng kia, nhưng cô có thể tưởng tượng anh ta đang lọc qua những người quen biết và các khả năng.

“Vào lúc đó, tôi chỉ có những tin đồn mơ hồ về một người đàn ông tên Diaz, kẻ có dính dáng đến vài vụ mất tích. Tôi tưởng anh có thể là gã chột, bởi vì tên anh cứ xuất hiện trong mối liên hệ với hắn.”

“Tôi chẳng có mối liên hệ nào với hắn.”

“Có người nói là hắn làm việc cho anh.”

Đôi mắt Diaz trở nên lạnh lẽo hơn cả lúc nãy.

“Vấn đề là tôi đã nhờ người dò hỏi thông tin về anh suốt hai năm qua. Ai cũng có thể là người gọi đến.” Milla dừng lại, chợt nghĩ ra một ý khác. “Tuy nhiên, tôi đã treo một phần thưởng ngay từ đầu, nhưng tôi thấy rất lạ là mình lại nhận được một cuộc gọi nặc danh và không hề có một nỗ lực nào nhằm có được số tiền ấy.”

“Không phải bất kỳ ai cũng có thông tin về hành tung của tôi.”

Và anh ta không thích như thế

“Vậy những ai biết anh sẽ ở đâu?” cô hỏi. “Bất kỳ ai mà anh tiết lộ cho, hiển nhiên rồi. Và người đã cho anh thông tin về cuộc gặp mặt nữa.”

“Tôi chẳng kể cho ai cả, vậy là đã thu hẹp được danh sách các khả năng. Câu hỏi là, tại sao?”

“Brian và tôi nghĩ anh bị người ta gài bẫy, nhưng rõ ràng không phải thế. Pavón và những tên kia chẳng hề biết anh đã ở đó.”

“Brian,” anh ta nói. “Đó là người đã nấp ở phía bên kia nghĩa trang?”

Vậy là anh ta cũng đã trông thấy cả Brian. Milla gật đầu. “Cậu ta cũng việc cho Đội tìm kiếm. Chúng tôi ra ngoài vì một vụ và đang trên đường về nhà thì tôi nhận được cuộc gọi.”

Có điều gì đó đang diễn ra. Như thể cô đã bị ném một cách có chủ tâm vào đường đi của Diaz vậy. Cô không cần phải đọc nét mặt của người đàn ông này để biết điều gì đang diễn ra trong đầu anh ta, bởi vì cô cũng nghĩ như thế.

“Tôi sẽ giúp cô,” đột nhiên Diaz nói và đứng dậy. “Tôi sẽ liên lạc lại.”

Anh ta rời khỏi văn phòng, và vài giây sau, Milla cùng Joann nghe thấy tiếng cửa ngoài đóng lại. Họ nhìn nhau, rồi cùng lao ra chỗ cửa sổ để xem anh ta đi đâu.

Cầu thang lên văn phòng không có ai. Cả bãi đậu xe cũng vậy. Không hề có bóng dáng nào của anh ta, và mặc dù Milla đã mở cửa để lắng nghe tiếng động cơ xe khởi động, cô chẳng nghe thấy gì. Cứ như là anh ta vừa biến mất vậy.

“Làm sao anh ta vào được nhỉ?” Cô sửng sốt.

“Tôi không biết,” Joann rên rỉ, ngồi sụp xuống chiếc ghế gần nhất. “Chúa ơi, tôi chưa từng sợ hãi như thế trong đời! Có lẽ anh ta đã ở đây từ lúc tôi đến. Nếu muốn anh ta có thể bất kỳ việc gì.”

Milia đi kiểm tra các cửa sổ xem liệu có dấu hiệu bị đột nhập không. Tuy nhiên, cô chẳng tìm thấy vết trầy xước nào mới trên các chốt cửa, cũng chẳng có cửa sổ nào bị vỡ cả. Bất kể Diaz dùng phương pháp nào để đi vào, anh ta cũng đã xóa sạch mọi dấu vết.

Joann vẫn run rẩy trông thấy. “Tôi không thể tin cô đã ngồi xuống và nói chuyện với anh ta, điềm tĩnh như không. Tôi chưa từng thấy ai đáng sợ đến thế.”

“Trông tôi điềm tĩnh ư?” Milla nuốt khan và cũng tìm chiếc ghế của mình. “Không đâu. Tôi run đến nỗi gần như không đứng nổi, vì thế tôi phải ngồi xuống.”

“Tôi có thấy thế đâu. Tôi tưởng anh ta sắp giết chúng ta. Đôi mắt anh ta - nhìn vào chúng cứ như là nhìn vào cái chết của chính mình vậy.”

“Nhưng anh ta đã không giết chúng ta, lại còn cho chúng ta thông tin mà tôi đã cất công tìm suốt mười năm nay.” Milla nhắm mắt lại. “Arturo Pavón. Tôi đã có một cái tên. Cuối cùng, tôi đã có một cái tên! Chị có biết thế là thế nào không?” Những giọt nước mắt nhức nhối trong mắt cô chảy xuống từ hai mí mắt nhắm chặt. “Giờ tôi đã thực sự có cơ hội tìm lại con mình; tôi đã có cơ hội đầu tiên!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.