Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 15: Sự thật ở ngoài kia



Ân Di không thể chịu đựng hơn được nữa, cô mệt mỏi thiếp đi trên vai anh. Gia Khánh đúng là sức dai như trâu (ẹc ẹc t/g dùng từ hơi thái quá hề hề). Anh cõng cô đi một quảng đường dài như vậy cũng không có lấy nửa câu than thở.

Đường cao tốc một ngày một đông, trời đêm càng thêm se lạnh, người con gái trên lưng anh dường như đang run lên từng đợt. Anh bất lực không thể làm gì hơn, đành cứ cõng cô trên lưng.

Trên một chiếc xe BMW, một đám vệ sĩ sắc mặt tái nhợt.

“Mày ngu… phải tìm cho ra cậu chủ, không đừng hòng về nhà.” Một tên tai to mặt lớn gào lên, đánh lên đầu tên kia.

“Mày mới ngu, tìm thiếu gia mà cứ chạy vòng vòng trên đường cao tốc lấy đâu ra người mà kiếm. Mà cũng chỉ có điên mới đi bộ trên đường cao tốc, thằng nào đi thằng đó có bệnh lâu năm mà dấu, vô phương cứu chữa.”

Tên mặt vuông lao vào, không chịu thua.

“Im đi.”

“Mày mới im thì có!! Tao hỏi mày có người nào bình thường mà muốn chết không?” Tên mặt vuông lý luận.

Tên tai to mặt lớn do dự một hồi rồi lắc đầu bảo “không”

Tên mặt vuông đánh cái “đét” vào đùi.

“Thế thì đúng rồi, chỉ có ngu mới lao đầu vào chỗ chết, nếu không muốn hồ rời khỏi xác thì không ai dám đi bộ trên đường cao tốc.”


Bấy giờ, một người với khuôn mặt lạnh tựa hàn băng, suốt một chặng đường không nói gì, giờ mới cất tiếng.

“Lát nữa đến nơi, hãy cho xe vào một góc nào đó khuất tầm nhìn, chúng ta cần đi bộ vào cánh rừng kia mới còn may tìm ra thiếu gia.”

Người đàn ông trung niên căn dặn không một chút cảm xúc. Còn chưa kịp nghe câu “dạ vâng” của bọn đàn em thì từ trước tầm nhìn của xe, xuất hiện một bóng dáng cao lớn, liêu xiêu cõng trên lưng một cô gái. Chiếc xe nhanh chóng thắng lại trước mặt người con trai ấy.

---------

Minh Huy chần chừ một lúc, cũng không thể dấu được nữa, càng không thể nhìn Quốc Hy cùng Huyền Thi tiếp tục đau đớn. Anh bắt buộc phải nói… Hoài Nam ngồi trên sofa, đối diện với Quốc Hy, anh đang cố kìm nén để nghe Minh Huy giải thích. “Thật ra… Nhã Lâm không phải là người mà Quốc Hy yêu thương, người mà nó quan tâm là Huyền Thi.” Minh Huy dõng dạc nói.

Hoài Nam như không tin vào tai mình, anh phản bác. “Mày đừng có xằng bậy.”


“Tao không xằng bậy.” Minh Huy tức giận gào lên. Quốc Hy vẫn lặng im không có bất cứ phản kháng gì.

“Dừng lại hết đi.”

Cả ba hướng mắt về phía giọng nói ấy, một con người bằng xương bằng thịt đứng trước mặt họ với bộ dáng thê thảm.

“Gia Khánh…” Cả ba cùng la lên thất thanh, ngạc nhiên. Gia Khánh, đang ở trước mặt họ.

“Gia Khánh, mày…” Quốc Hy ngạc nhiên nhìn Gia Khánh, anh cảm thấy vui sướng tột cùng khi nhìn thấy anh.

“Tao còn sống.” Gia Khánh nói với giọng không cảm xúc. Bầu không khí nặng nề như chứa cả tấn thuốc nổ, ngột ngạt đến khó thở. Không gian chìm vào im lặng, Hoài lo lắng nhìn Gia Khánh. “Ân Di…”


“Bệnh viện” Trả lời bằng hai từ cụt lủn, sau đó anh nhanh chóng tiến về phòng.


“Trán mày có sao không?” Minh Huy gọi với theo.


“Gọi bác sĩ đến đây!” Gia Khánh đóng sầm cửa, anh không muốn nói nhiều, bây giờ anh cần nghỉ ngơi.

Vui sướng là cảm giác của Hoài, Minh Huy và còn cả Quốc Hy nữa. Cả ba dường như đã quên đi chuyện quan trọng, Hoài Nam nhanh chóng lấy chìa khóa xe cùng Minh Huy đến nhà Bảo Anh.


Gia Khánh mệt mỏi thả người xuống giường. Những chuyện đã và đang diễn ra đối với anh như một giấc mơ vậy, trôi qua thật nhanh và không đọng lại một chút cảm xúc nào sâu sắc. Không gian vắng lặng khiến anh cảm giác cô đơn, hình bóng Nhã Lâm lại hiện lên trong trí óc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.