Trong màn đêm với nhiều chấn động lạ, từ đâu một giọng nam nhân viên vang lên.
“Xin lỗi vì sự bất cẩn này, khách sạn chúng tôi gặp sự cố ngoài ý muốn, xin quý khách theo lối này tản ra ngoài.” Giọng nói vang lên đều đều, rõ rệt. nhân viên cầm đèn pin soi lối dẫn tất cả khách ra ngoài, Ân Di cũng chấn tĩnh bản thân sau đó cũng đi theo. Nhưng đi được vài bước… cô sực nhớ.
“Bảo Anh…”
Thoáng nghe thấy ai đó đang gọi Bảo Anh, Gia Khánh khựng lại một chút, nhưng sau đó cũng nhanh chóng cùng Nhã Lâm ra ngoài.
Ân Di như rơi vào đường cùng.
Không được! Bảo Anh còn ở trong, cô không thể đi mà không có nó, cô phải tìm nó. Tâm trạng rối bời khiến cô không thể suy nghĩ gì, cô làm theo quán tính, quay người đi ngược hướng vào bên trong, cô cần phải tìm ra phòng vệ sinh ở đâu.
Ân Di như không đứng vững, màn đêm bao trùng lấy thân hình cô, những tiếng động bước đi dần dần nhỏ lại cho đến khi không còn nghe thấy.
Trong không gian tối mịt mùng, Ân Di cố tìm kiếm lối đi, cô thật sự không mấy bình tĩnh, càng tiến vào trong, chân cô càng nhũn ra.
Mỗi bước đi như nặng thêm, cô bắt đầu cảm thấy ngột ngạt, có chuyện gì vậy, cô nghe được tiếng nổ lép tép vang lên từ phía trước. Một hồi sau lại nghe thấy tiếng đổ vỡ, kèm theo một luồng ánh sáng nóng bỏng, nơi này… đang cháy sao?
Loạng choạng như không tin vào mắt mình, phía trước cô là một màn lửa cháy dữ dội, không khí khô nóng dần lan tỏa khắp nơi đây, Ân Di sợ hãi, đôi mắt cô đã cay cay, nhìn những thứ đang cháy rụi trước mắt, cô bất lực ngã gục xuống.
“Bảo Anh…” giọng nói đầy đau thương của cô vang lên như muốn xé tan mọi thứ.
Phía ngoài khách sạn, số khách đến dự tiệc đã may mắn thoát ra khỏi đó, họ chăm chú nhìn vào từng hơi lửa nóng rát đang thiêu rụi mọi thứ.
Gia Khánh nhìn sự việc trước mắt, anh không thể ngờ chuyện này lại xảy ra vào lúc này, mặt khác, anh càng nghi hoặc về sự việc này. Nó xảy ra không hề bình thường, tại sao có cháy nhưng không có chuông báo khẩn cấp? Tại sao lại mất điện đúng lúc như thế? Một đống câu hỏi quanh quẩn trong đầu anh.
Nhìn khuôn mặt suy tư của anh, Nhã Lâm lo lắng hỏi.
“Anh có sao không?”
Anh mỉm cười trả lời “Không sao.”
Hay thật lời nói và suy nghĩ chẳng giống nhau, Gia Khánh đảo mắt một lượt quanh các vị khách có mặt tại đây, hình ảnh một cô gái hoảng hốt tìm kiếm thứ gì đó? Cô gái ấy không phải Bảo Anh hay sao? Cô ta tìm gì vậy?
Bảo Anh đã tìm xung quanh, nhưng không tìm thấy Ân Di đâu? Tại sao?
Nhìn thấy Gia Khánh cùng Minh Huy, Hoài Nam, có cả Minh Quân đang đứng cách cô không xa. Bảo Anh như tìm thấy tia hy vọng, cô chạy nhanh đến níu lấy tay Hoài.
“Mọi người, có ai thấy chị Ân Di không? Em không thấy chị ấy?”
Nhìn vẻ mặt đang khóc của Bảo Anh, ai cũng cảm thấy bất an. Nghe đến cái tên “Ân Di” Gia Khánh bỗng nhiên nhớ đến giọng nói lúc nãy anh nghe thấy.
“Ân Di sao? Bảo Anh, không phải em luôn ở cạnh Ân Di sao?” Minh Huy lo lắng.
“Em có… em có ở cùng chị ấy, nhưng lúc nãy em vào nhà vệ sinh, khi quay lại thì thấy đã mất điện, em nghĩ chị ấy đã ra ngoài nên cũng ra theo đoàn người.”
Bảo Anh vừa nói, vừa nấc lên, chuyện này không thể được, nếu Ân Di không ở cùng mọi người thì ở đâu. Ân Di không bao giờ ra ngoài mà không đi tìm cô, càng không thể tự mình rời đi, bởi vì Ân Di không biết đường.
“Bảo Anh… em bình tĩnh, có lẽ Ân Di đang ở đâu đó, chúng ta mau chia nhau ra tìm đi.” Hoài Nam dìu Bảo Anh, nhìn cô như vậy anh cũng rất sốt sắng. “Không có… em đã tìm rất kỹ rồi, thật sự không có.”
Bảo Anh hét lên, những giọt nước mắt cứ ti nhau rơi xuống.