Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 23: Cô đơn



Những tưởng Gia Khánh đã chôn vùi trong đám cháy, Hoài Nam cùng Minh Huy muốn vào tìm nhưng bị cản lại. Một lúc sau, Gia Khánh bế Ân Di vòng lại tới trước của khách sạn. Huyền Thi hốt hoảng nhìn bộ dạng nhem nhuốc của anh cùng với cô gái đã ngất xỉu trên tay. “Ân Di…”

Mọi người nhìn theo hướng Huyền Thi, nhìn thấy Gia Khánh an toàn, mọi người nhanh như thoắt chạy lại bên anh. Gia Khánh như cảm thấy yên lòng, anh buông xuôi, đổ người xuống mặt đất, bàn tay vẫn giữ chặt Ân Di rồi ngất đi.

Mùi thuốc sát trùng sục vào cánh mũi, một cô gái với khuôn mặt nhợt nhạt, đôi mi cong sập xuống che dấu đôi mắt ngủ vùi, đôi môi tái nhợt. Cảm nhận được sự ồn ào, Ân Di từ từ mở mắt, cô đưa tay che trước mắt, cố gắng tiếp thu ánh sáng mặt trời.

“Ân Di… chị tỉnh rồi.”

Bảo Anh nhìn thấy Ân Di mở mắt, vui mừng khôn xiết, cô ôm chùm lấy Ân Di mà khóc.

Ân Di cảm thấy như không thở được, vội đẩy Bảo Anh ra “Chị không sao, em không sao chứ?”

“Ừ… chị làm em lo quá.”

Ân Di sực nhớ ra một chuyện, cô nhìn Bảo Anh ngập ngừng.

“Gia Khánh đâu?”

“Anh ấy cũng bị thương, đang nằm phòng kế bên.”

Bảo Anh vừa gọt táo vừa trả lời.

Ân Di vội vàng trèo xuống giường bệnh. Thấy vậy, Bảo Anh ngăn cản.

“Chị làm gì vậy, nằm xuống đi.”

“Chị phải đến xem Gia Khánh thế nào rồi.” Ân Di nhìn Bảo Anh bằng ánh mắt như muốn nói ‘cho chị đi đi.”

Bảo Anh đẩy Ân Di nằm lại xuống giường, một lúc sau mới nói tiếp.

“Bây giờ là tám giờ hai mươi, mười lăm phút nữa anh Khánh sẽ xuất viện, chị yên tâm, anh ấy không sao.”

Ân Di có chút không tin, lúc đó rõ ràng Gia Khánh bị cánh cửa nặng đè lên chân, nhưng sao lại hồi phục nhanh vậy.

“Không thể nào, Gia Khánh bị thương rất nặng mà…” Ân Di phản bác.

“Vì chị hít quá nhiều khí CO, nên hôn mê gần ba ngày rồi, cũng may anh Khánh cứu chị kịp thời, nếu không thì…” Bảo Anh nói đến đây thì cụp mắt xuống, cũng tại cô mà Ân Di mới ra nông nổi này.

“Thế Huyền Thi…” Ân Di thắc mắc, bình thường nếu cô xảy ra chuyện nó luôn ở bên mắng mỏ, nhưng giờ lại không thấy.

“Nó cùng mấy người kia ra ngoài tẩm bổ rồi, mấy hôm nay họ luôn ở bệnh viện xem chị và anh Khánh nên ai cũng gầy đi nhiều, lúc nãy vì Huyền Thi chóng mặt, nên họ quyết định ra ngoài.”

“Ừ.”

Ân Di không nói gì thêm, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Suốt một tuần ở bệnh viện, Ân Di như bị nhốt trong nhà lao, bây giờ về nhà,không khí thật dễ chịu, Bảo Anh dìu cô ngồi xuống salon.

“Em dấu ba mẹ chuyện của chị… tối hôm qua họ đã bay sang Pháp giải quyết một số việc rồi.”

Ân Di nghe vậy cũng an tâm phần nào, từ lúc cô trở về đây thì đã hai lần gặp chuyện, may mà ba mẹ không biết, chứ biết thì chắc họ sẽ tuyển vệ sĩ đi theo cô mất.

“Giờ em phải đến lớp, chị ở nhà một mình được không?”

Bảo Anh hỏi.

“Chị cũng muốn đi.”

Ân Di mắt sáng như sao… bây giờ mà đến lớp sẽ vui hơn ở nhà nhiều.

“Không được.”

Phủ phàng, Bảo Anh kết luận hai từ nhanh gọn, khiến Ân Di hụt hẫng.

“Tại sao?” Cô nhảy dựng lên.

“Không biết… chị vừa xuất viện, sức khỏe chưa ổn định, nên ở nhà đi. À… đám người Gia Khánh đã chuyển đến trường của mình, hình như là học lớp trên, còn Nhã Lâm chung lớp với mình.”

Bảo Anh tay cầm điện thoại nhấn nhấn, vừa chuẩn bị mang giày.

“Hả?”

Ân Di ngơ ngác. “Nghe Huyền Thi bảo, Nhã Lâm muốn Gia Khánh chuyển đến học chung trường, nên anh Hoài Nam, anh Minh Huy cũng không ngoại lệ.” Nói xong, Bảo Anh đã đi mất dạng, để lại Ân Di một mình ngồi trong phòng khách.

Cô thờ dài mệt mỏi, tại sao khi nghe đến cái tên Gia Khánh, tim cô lại giật thóp lên như thế. Nhớ đến cảnh Gia Khánh tay trong tay cùng Nhã Lâm, cô chợt thấy mình thật nhỏ bé, và không cần thiết, một nổi cô đơn trào dâng mạnh mẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.