Giả Vờ Đấy! Nhưng Em Yêu Anh Mất Rồi

Chương 45: Bỏ trốn



Cô bước ra bằng cửa chính, chán nản ném khẩu súng vào xe, giữa cái nắng chói chang, chiếc Ferrari màu rượu booc đô thật nổi bật.

Cô thở dài thườn thượt, mệt mỏi dựa người vào thành xe, thật không ngờ cô lại thà hi sinh mình còn hơn là giết ông ta. Cô cũng đâu phải cầm thú đến vậy!


Cô ngồi trên xe, đội mũ lưỡi trai che gần nữa mặt, đôi môi hồng không pha tạp nham mím chặt, tay cô xoay xoay bông tay để thay đổi tần số, liên lạc với một người nào đó mà cô bỏ quên trong thời gian qua.


“Tôi cần anh giúp tôi, thật đấy!”


Cô nói, thanh âm bình thản “Không, chỉ cần cho tôi biết có nơi nào để trốn mà không ai tìm ra không? Ừ… trốn hắc đạo, không biết lỡ mắc oán thôi, anh cũng biết uy lực của hắc đạo mà, chúng buôn bán vũ khí, biết bao nhiêu đạo cụ, vũ khí máy móc hiện đại, tối tân, anh đã ghé thăm không biết bao nhiêu nơi trên thế giới, một chỗ vắng vẻ không có bất cứ tín hiệu sóng điện từ nào, tôi nghĩ anh ít nhiều cũng biết một chỗ.”

Bông tai đột nhiên phát ra tạp âm rè rè, sau đó cô mất liên lạc với người kia. Thay vào đó là một giọng nói mà cô không muốn nghe nhất.



“Châu Sa Hoa, cô cũng giỏi lắm, muốn trốn sao? Không dễ như thế!”

Hắn nói, thanh âm lạnh lùng, đè nén. Xem ra hắn rất tức giận, nhưng cô cũng chịu thôi, cô không làm được những chuyện thú tính đấy.



“Tôi không làm được, hôm nay một thoát hai là ở lại chịu chết, tôi cũng không phải là người nhu nhược để quay về quỳ gối trước mặt anh.”

Trong lòng cô thấp thỏm không yên, cô giỏi bắn súng, giỏi chạy trốn, giỏi đánh nhau, nhưng không có nghĩa là không có người nào giỏi hơn cô, giới hắc đạo không phải tầm thường, mọi thế lực đặc biệt là Bạch giới cũng nể mặt chúng, cô như đại bàng gãy cánh gặp thợ săn. Nhưng dù thế thì đã sao? Đường nào cũng là đi gặp tử thần vậy thì tội gì cô không thử?



“Tôi là tôi, không cần lão đại quản, tôi cũng không có chủ nhân, tôi là người, từ giờ tôi là tôi, anh là anh không có quan hệ, tôi có cuộc sống của tôi, hôm nay tôi không bỏ trốn thành công thì cũng sẽ tự tìm đường chết, khỏi cần anh động tay động chân!”



Bông tai cô rung lên, một tiếng động lớn xuyên suốt qua màng nhĩ.



Bông tai cô… nổ tung?



Một mảng máu chảy dài từ vành tai xuống mặt, xuống cổ, cô mơ hồ đau đớn, hắn độc đoán đến độ dùng sóng gây nhiễu với tần số mạnh có thể hạ gục một quân hạm để đối phó với chiếc bông tai nhỏ bé này, mạch điện tử trong bông tai bị phá hủy, dẫn đến nổ.


Xem ra hắn thật sự muốn giết cô.



Nhấn ga hết tốc lực, chiếc Ferrari lao với tốc độ kinh hoàng, chạy trên đường cao tốc, gió táp vào chỗ bị thương với một lực mạnh, vết thương lan rộng khiến máu không ngừng tuôn ra. Không có cách nào để ngưng máu cô ngừng chảy sao? Chỉ có bác sỹ thôi…


“Chết tiệt!”

Cô đánh mạnh vào vô lăng, gạt cần đổi hướng chạy đến một thung lũng. Quang cảnh hoang tàn, chỉ riêng ngôi biệt thự lớn là có chút sinh khí.


Xe dừng đột ngột trước cổng biệt thự, cô loạng choạng xuống xe, dùng một sợi kim loại phá cổng vào trong.


Cô biết mà, nhà của tên này đâu dễ vào, phá cổng thì có thể chứ vào được đôi khi phải bỏ mạng.



Vừa bước vào cổng, chân cô vô tình dẫm phải thứ gì đó, lập tức một loạt viên đạn bên trong bắn ra với tốc độ chóng mặt.


Cô theo trực giác, né tránh, nghiên người qua trái, cúi xuống, ngửa người lộn một vòng, cứ thế cơ thể đưa tới trước lùi ra sau, vì sức cô đã kiệt, cũng vì mất máu quá nhiều, một bước đi lệch, cô bị một viên đạn ghim vào ngực trái, đau buốt.


Hemophilia, căn bệnh quái đản này theo cô suốt mười mấy năm trời, cô làm việc luôn cẩn thận không để trầy xước một chút, bây giờ bị thương ở tai, máu chảy dữ dội, bây giờ trúng thêm một viên đạn, máu cứ thế tuôn ra, cô đau như cắt từng tế bào.



“Tôi hết sức rồi, anh đừng thử tôi nữa có được không?”

Cô yếu ớt lùi lại đứng dựa vào cánh cổng, khuôn ngực phập phồng, hơi thở không đều.


Cô biết người này, anh ta đã cố ý để cô vào phá cổng dễ dàng cũng có nghĩa anh ta đã sớm đoán ra cô là ai, chỉ là anh ta không biết cô đang bị thương, muốn thử cô.



Trong khoảnh khắc cô đoán bản thân mình không đứng vững và sẽ ngã mạnh xuống nền đất lạnh kia, sẽ nhận thêm một cú đau nữa, nhưng không ngờ, nền đất nhà anh ta thật mềm và ấm.


Cho mình nhận xét nhé các tình yêu, cảm ơn các bạn đã ủng hộ mình trong thời gian vừa qua:*

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.