Xấu hổ, mặt đỏ phừng phừng như ăn ớt, Huyền Thi nhảy tọt vào xe để giấu đi cái bản mặt này của mình.
Bảo Anh thì như con ngu vậy, cô vẫn còn bị ám ảnh với cái giọng đinh tai đấy của Huyền Thi, Ân Di chỉ mỉm cười lắc đầu ngán ngẩm với cái tính trẻ con này của Huyền Thi.
Chiếc Limo trắng một lần nữa lăn bánh ngược hướng về lại căn biệt thự. Thế là hôm nay chả mua gì được, vì chuyện cỏn con đấy mà Cả Huyền Thi lẫn Bảo Anh bỏ nguyên đống đồ cất công chọn, Ân Di thì chưa mua gì để chuẩn bị cho ngày mai học cả, haizzz.......
Ngồi trên xe, Bảo Anh và Huyền Thi cãi nhau chí chóe vì cái vụ bỏ quên đồ, Ân Di ngồi một mình ở ghế sau (Bảo Anh là tài xế còn Huyền Thi ngồi cạnh Bảo Anh, Ân Di ngồi ghế sau nhá), ánh mắt đăm chiêu nhìn bên ngoài cửa sổ, những ánh nắng vẫn đang còn nằm trên những tán lá, Ân Di lấy điện thoại ra xem thì phát hiện còn sớm, bây giờ chỉ mới một giờ chiều không hơn không kém, lại nhìn ra cửa sổ, chợt một khuôn mặt hiện lên trong tâm trí cô, chàng trai ấy có vẻ mặt như thiên sứ vậy, ánh mắt anh rất đẹp, nhưng trong nó ẩn chứa một niềm bi thương không tên thì phải, tuy bề ngoài nhìn anh lạnh lùng thật, nhưng cô cảm thấy thật chất con người anh không lạnh như những gì người khác thấy, tuy cô không biết gì về anh nhưng cô có thể chắc chắn anh không hề mạnh mẽ như bề ngoài của anh. "Tao khuyên mày, nên bỏ cô ta đi" câu nói đó của anh cứ vang bên tai cô, giọng nói của anh rất hay, cô như bị bỏ bùa khi nghe cái giọng nói ấy vậy.
Ân Di ra sức lắc đầu vì cái suy nghĩ bậy bạ của mình, cô nghĩ mình đúng là mê giai quá mà, sao lại nghĩ về người ta khi chỉ mới nhìn thấy người ta lần đầu chứ, còn khen người ta đẹp lại còn giọng hay, aisss.... Ân Di mày tỉnh lại đi, đừng bị vẻ bề ngoài đánh lừa chứ, mày đúng là thấy trai đẹp là mờ cả mắt mà.
"Ân Di mày sao vậy"
Huyền Thi thấy Ân Di nãy giờ cứ vò đầu rồi lại lắc đầu, lại còn tự đánh vào đầu mình nên tò mò hỏi xem.
"Hả??????".
Ân Di ngơ ngác nhìn Huyền Thi, vì bất ngờ quá nên cô cũng chưa tiêu hoá được lời nói của Huyền Thi. Mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác, mắt lại nhìn chằm chằm vào Huyền Thi khiến cô bực mình.
"Hả cái gì mà hả, tao nói tiếng việt chứ đâu phải tiếng " Lào" đâu mà mày không hiểu".
Huyền Thi giọng khô cằn với Ân Di.
"Hả????"
Ân Di chả hiểu gì cả, nó nói gì mà cô chẳng nghe cái khỉ gì cả.
Huyền Thi mặt đen thui, mũi thở ra lửa, răng nghiến ken két, mắt thì như đao được mài dũa lâu ngày rất sắc, cô thật sự nổi khùng với con nhỏ này rồi. Cô có ý tốt hỏi thăm nó bị làm sao, vậy mà nó xem lời cô như "Đàn gãy tai trâu", lại còn bày ra bộ mặt nai tơ nữa chứ.
"CON KIA, TAO HỎI MÀ MÀY CỨ HẢ NHƯ THẾ LÀ THẾ NÀO??".
Giọng hét của Huyền Thi có sức công phá thật ghê gớm, mọi người xung quanh thì nhìn theo chiếc xe limo trắng với con mắt đầy tò mò, không biết ai mà lại có được cái giọng trời phú như thế.
Bảo Anh đang lái xe cũng phải thắng gấp, khiến Huyền Thi đang trong tình trạng chồm người xuống sau Ân Di thì bị đánh ngược lại, theo phản xạ chúi người tới trước, đầu dúi vào bàn lái rõ đau.Thời gian như ngưng lại, khung gian thật im lặng, trên mặt đường vẫn còn in nguyên dấu bánh xe do ma xát mạnh, mọi cặp mắt như dao của mọi người xung quanh chỉa thẳng vào chiếc xe đang nằm giữa đường, mọi hoạt động như ngưng lại. Không khí trong xe bây giờ nóng lạnh thất thường, Bảo Anh vẫn trong tình trạng thiếu máu não, Huyền Thi thì như "ác quỷ đội lốt người". Trong tình cảnh " ngàn cân treo sợi tóc" này mà Ân Di vẫn cứ ngơ ngơ như con nai nhỏ, tiếp đó là một giọng nói rất ư là có duyên cất lên.
"Hả?"
Ân Di tiếp tục điệp khúc"Hả?" của mình khiến Huyền Thi như té xỉu.
Ân Di lê cái thân tàng bước vào nhà, áo quần sộc xệch, đầu tóc rối bùng, bây giờ cô cảm thấy mình không ổn chút nào.
Huyền Thi cũng không kém, cô cũng như Ân Di vậy, cơ mà trên môi cô vẫn nở một nụ cười, một nụ cười nham hiểm, "Ân Di, đợi chị mày tắm rửa xong, mặc bồ đồ gì dễ đánh nhau, rồi ta sẽ trả thù, kakaka", trong đầu cô hiện lên một suy nghĩ.
Bảo Anh vào sau cùng, cô cứ cười suốt vì chuyện hồi nãy, hai chị nhà ta bơ nhau ngay tại xe làm mọi người ở đó tưởng là bắt cóc nên báo cảnh sát, đúng là.
Ân Di tiến lại solong thả người một cách nặng nề lên ghế, hôm nay cô gặp phải bao nhiêu là chuyện, đầu tiên là bị ăn một bạt tai vô cớ, hai là bị Huyền Thi đánh cho tơi tả vì cái tội ngu ngơ, ba nữa là vào đồn cảnh sát khai về vụ việc bắt cóc mà thật ra có bị gì đâu, cô lại ngu thêm lần nữa là bảo cô và Huyền Thi uýnh lộn. Thế là anh cảnh sát đẹp trai phạt cô và Huyền Thi vì cái tội uýnh nhau còn gây mất trật tự an toàn giao thông. Haizzzz.......... đúng là số cô nó đen hơn quạ.
Huyền Thi Thì khác, cô không mệt mỏi như Ân Di, chạy tọt lên phòng Ân Di tắm rửa thật nhanh để còn trả thù chứ, chẳng phải vì Ân Di mà hôm nay cô điên hết lần này đến lần khác hay sao, hôm nay cô nhất định hành con nhỏ Ân Di cho thõa mới được.
Bảo Anh thì phóng ngay vào phòng bếp bảo dì Khuê nấu cái gì cho cô ăn chứ trưa giờ có cho gì vào bụng đâu.
-------------Biệt thự Chính của Gia Khánh------------------------------
"Ê, ê tụi bây thấy hai nhỏ đi cùng em gái tao thế nào?"
Hoài Nam ngồi trên sofa vừa nhai bim bim, vừa nói.
"Ừm, trông cũng xinh, họ giống nhau như một vậy, nhưng tao lại thích con nhỏ quê quê đấy hơn".
Minh Huy ra vẻ cụ non, tay xoa xoa cằm, chẹp miệng nói.
"Hửm, hai nhỏ đó tao thấy giống nhau mà, lại thêm nhỏ nhà quê nào nữa đây?"
Hoài Nam ngơ ngác anh chẳng hiểu mô tê gì, rõ ràng anh thấy hai nhỏ đó giồng nhau y đúc, lấy đâu ra nhỏ nào nhà quê chứ.
"Aiss... mày ăn chi mà đần thế con, con nhỏ quê mùa là con nhỏ bị con bồ yêu quý của mày gây chuyện đấy!"
Minh Huy nhảy lên, miệng mồm lia lịa. Hoài Nam chỉ "À" một tiếng, sau đó lại tiếp tục ăn, mắt dàn chặt vào màn hình tivi nhìn em người mẫu sexy đang trình diễn những bộ đồ hở hang.
Minh Huy chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm với cái thằng này, rồi quay sang Gia Khánh.
Gia Khánh vẫn như ngày nào, anh ung dung thưởng thức vị đắng chát của cafe, ánh mắt nhìn vào khoảng không vô định, người anh toát lên một luồng khí lạnh lẽo, nhìn anh cô độc nhường nào.
"Mày nghĩ sao về cô gái đấy".
Minh Huy cẩn thận dò xét xem thái độ của Gia Khánh, nhưng Gia Khánh là ai chứ, dù anh có thế nào cũng không để người khác biết anh đang nghĩ gì. Tuy Không nhìn thấy vẻ mặt gì của Gia Khánh ngoài vẻ mặt lạnh lùng kia, nhưng anh cảm nhận được Gia Khánh như bị điểm huyệt trong hai giây khi nghe câu hỏi của anh, nhưng sau đó lại quay trở về với trạng thái cũ.
"Tao chưa bao giờ đánh giá về phụ nữ".
Gia Khánh lạnh lùng trả lời, vẻ mặt điềm tĩnh vô cùng.
"Chẳng lẽ mày không thấy con nhỏ nhà quê đó rất...."
Minh Huy định nói gì đó nhưng lại thôi. Gia Khánh không nói không rằng đứng lên đi về phòng, Hoài Nam nhận thấy được có mùi sát khí nên quay sang nhìn Minh Huy, Minh Huy chỉ khẽ nhún vai rồi cũng đứng lên đi về. Hoài Nam vẫn ngồi đấy, nhìn mặt còn ngu hơn lũ trốn trại, anh cứ ngơ ngác hết nhìn về phía phòng Gia Khánh, lại nhìn về phía bóng lưng đang đi của Minh Huy.
"Gì vậy chài, đang vui mà sao tự dưng lại...".
Nói rồi Hoài Nam cũng đứng lên tắt tivi rồi ra theo phía Minh Huy lấy xe về.
Căn biệt thự trở nên cô quạnh lúc nào, Gia Khánh một mình trong căn phòng tối om, bây giờ đã hơn tám giờ mà anh cũng không hề bật đèn lên, cả căn biệt thự lớn chìm trong bóng đêm đen mang theo cảm giác rùng rợn lạnh sống lưng. Gia Khánh vẫn ngồi đấy, bây giờ hình hài của anh đã bị bóng tối nuốt chửng, không ai biết được khuôn mặt của anh như thế nào.
"Đúng, con nhỏ quê mùa đó thật tình là rất giống em, bề ngoài thì có lẽ không giống nhưng sâu trong con người nhỏ đó lại cho anh thấy rất giống, anh như tìm được hình bóng em trong con người đó, Nhã Lâm anh phải làm sao đây?".
Gia Khánh thì thầm, hơi thở phả vào khung trung một chút gì đó đau thương, man mác buồn.
Khác với vẻ cô độc u ám ấy, căn biệt thự này lại nhiều màu sắc hơn.
Ân Di và Huyền Thi như làm loạn cả căn biệt thự này.
"Nè, nè, sao mà mày giai dữ vậy, hôm nay mày xui là do tao được chưa, tao đã xin lỗi rồi mà AAAAA...TAO BIẾT RÔI MÀ... tha cho tao đi...hahahaha".
Ân Di quằn quại lăn qua lăn lại trên chiếc giường rộng lớn, cười chảy cả nước mắt, miệng ra sức vang xin.
"Nè, tha cho tao... đi..mà...haha".
Mặc Ân Di cầu xin, Huyền Thi vẫn ra sức cù lét, cười ha hả như con bệnh.
"Hahaha, không tha, cho mày chết ".
"NÈ, TÔI KHÔNG CÓ RÃNH NHƯ HAI NGƯỜI NHA, TÔI CÒN CẢ ĐỐNG VIỆC Ở CÔNG TY CHƯA HOÀN THÀNH NÈ, HAI NGƯỜI CÓ THÔI ĐI KHÔNG??"
Bảo Anh tức tối hét toáng lên, ngay sau giọng hét trời phú này thì có biết bao nhiêu biệt thự xung quanh thay nhau thắp sang cả một vùng.
Bầu trời hôm nay không đẹp tí nào, gió bắt đầu nổi, lá cây bắt đầu lay động, thay phiên nhau xào xạc, những chú chim bé nhỏ như thức tỉnh bay loạn xạ trong màn đêm đen. Mưa, một cơn mưa nặng hạt tuôn trào không thương tiết, những bông hoa trong vườn bị dập nát vì bị mưa đánh đập, một luồn sáng rạch ngang bầu trời như muốn xé tan cái bầu không khí đầy ai oán này.