Giả Vờ Kết Hôn - Khuyển Thăng

Chương 26



Chuyện Khương Thành của Hải Phủ đã đánh bại Nhất Chiến Thành Danh của Bành Hồ nhờ sự giúp từ một kim chủ thần bí đã nổi tiếng trong giới streamer.

“Rốt cuộc kim chủ của mày là ai vậy?” Tối thứ Sáu, một nhóm streamer hẹn nhau tụ tập, mọi người đều rất tò mò, không hẹn mà cùng hỏi ra một câu.

Khương Thành chỉ lắc đầu: “Thật ra tao cũng chưa gặp anh ấy, tao chỉ biết anh ấy mới xem livestream của tao dạo gần đây thôi.”

“Đờ mờ! Vừa mới xem livestream của mày chưa bao lâu mà đã hào phóng tặng mày cả triệu tệ?” Hình Phi nghe mà trợn trừng mắt vì ghen tỵ: “Ở đâu có kim chủ như vậy thế? Tao cũng muốn có một anh.”

“Mày ghen tị cái gì, doanh thu cả tháng của mày cũng đâu dưới một triệu.”

Hình Phi không để tâm, tiếp tục nói: “Nói thật, mày cảm thấy Xương Hoàng và Gà ai giàu hơn?”

Câu hỏi này Khương Thành không trả lời được.

Hình Phi lại bắt đầu hiến kế: “Hay mày chủ động hẹn Ngài Xương ra ngoài ăn một bữa đi, tốt xấu gì anh ta cũng donate cho mày nhiều như vậy, nếu người ta đẹp trai thì cũng có thể suy xét.”

Khương Thành: …

“Trước đây chẳng phải mày bảo tao đi lấy lòng tên bủn xỉn hả?”

“Con người ấy mà, đừng đặt tất cả trứng vào một giỏ, có thêm lựa chọn không tốt hơn sao? Hơn nữa mày cũng bảo không hợp tên bủn xỉn mà.”

“Đúng thế thật.” Khương Thành gật đầu: “Tao thật sự không chịu nổi mỗi khi lão mở mấy bài sến súa kia.”

Nhớ lại cảnh mình ngồi trên chiếc siêu xe mở mấy bài nhạc sến súa bị bao người vây quanh, thật sự là xấu hổ muốn chết.

“Tao thấy Ngài Xương cũng không tệ, chưa bàn đến gì khác, ít nhất ổng cũng sẵn lòng chi tiền cho mày! Nếu bảo ổng không có chút ý nào với mày thì ai mà tin được chứ! Dù sao mày cũng chưa có người yêu, rảnh rỗi thì cứ liên lạc nhiều với kim chủ đi, xem có phát triển ra được gì không.”

“Đừng vội vàng nghĩ đến chuyện phát triển.” An Lăng vẫn im lặng nghe hai người nói chuyện nãy giờ bỗng chen vào: “Chị bảo này bé Thành, em hiểu bao nhiêu về Ngài Xương? Anh ta làm nghề gì? Nhà ở đâu? Độc thân hay đã kết hôn rồi?”

Khương Thành thoáng sững sờ, nghĩ lại từ lúc kết bạn WeChat đến nay, thời gian chưa đến một tháng, chủ đề nói chuyện thường ngày đều khá hời hợt. Về thân phận của đối phương, trước giờ Khương Thành chưa tìm hiểu sâu.

“Chị chính là chuyên gia tư vấn tình yêu đấy. Ban nãy hỏi em như vậy chỉ muốn nhắc nhở em thôi, hy vọng em hãy để ý một chút. Kết bạn wechat, thỉnh thoảng trò chuyện nhận quà không sao, nhưng đừng dễ dàng đặt tình cảm vào kim chủ.”

Hình Phi ngắt lời cô: “Không phải đâu chị Lăng, có người sẵn lòng chi nhiều tiền cho bé Thành, vậy chẳng phải là thích nó sao, em thấy cũng không có gì xấu đâu.”

“Mày là streamer game thì biết cái gì.” An Lăng vỗ gáy Hình Phi, nói tiếp: “Đa số mấy người giàu chỉ toàn chơi thôi, chị làm streamer lâu như vậy đã gặp đủ loại kim chủ. Có người tặng chị hàng trăm hàng triệu, ảnh đại diện lúc kết bạn wechat còn để hình vợ con hoặc bạn gái. Chuyện như vậy chị gặp nhiều lắm rồi. Nên bé Thành à, chị mong em có thể phân rõ giới hạn, nhỡ kỹ rằng giữa hai người chỉ là quan hệ giao dịch, làm bạn thì được, nhưng nếu phát triển theo hướng tình cảm trong khi còn chưa hiểu rõ đối phương thì đừng nên hành động hấp tấp. Nếu lỡ dấn thân vào rồi sẽ khó rút lắm.”

Khương Thành im lặng lắng nghe, không nói gì hết.

Cũng đúng, đến tên thật của Ngài Xương cậu còn chẳng biết, có khi như An Lăng nói, người ta đã có gia đình, con cái đầy đủ, chẳng qua là vì cảm thấy hôn nhân nhạt nhẽo nên mới lên mạng tìm kiếm thú vui. Dù sao người ta cũng giàu, có khi số tiền donate cho cậu chỉ là tiền tiêu vặt trong một tuần cũng nên.

Nghĩ vậy, lòng cậu cảm thấy phức tạp.

Đêm đó, Khương Thành nằm mơ.

Trong mơ cậu đang cúi đầu đọc sách trước bàn, khi ngẩng đầu lên, ở trước cửa phòng có một người đàn ông mặc vest chỉnh tề. Người nọ chậm rãi nâng chân tới gần Khương Thành, kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, mỉm cười với cậu.

“Anh là ai?” Khương Thành cảm thấy kỳ lạ.

Người đó nắm lấy tay cậu đặt trên bàn, xoay người cúi đầu, ghé sát tai cậu, nhẹ nhàng nói bằng tông giọng trầm thấp: “Hãy gọi tôi là Ngài Xương.”

Người đàn ông chạm nhẹ vào má cậu.

Ngực Khương Thành lập tức thắt lại, trái tim trong ngực không khống chế được, gần như muốn vọt ra ngoài. Ngay khi cậu đang mong đợi điều tiếp theo thì đột nhiên rơi xuống, cơ thể lắc lư một cái, hai mắt mở toang, hoàn toàn tỉnh giấc.

Cậu nằm ngay đơ trên giường, mơ màng nhìn trần nhà, cố gắng nhớ lại hình dáng Ngài Xương trong mơ nhưng làm thế nào cũng không nhớ được. Mặc dù còn rất buồn ngủ nhưng không tài nào ngủ lại được nữa.

Hiếm khi dậy sớm, sau khi rửa mặt Khương Thành đi ra phòng khách cho Mặc Mặc ăn, tiện thể dọn dẹp phân trong khay cát.

Cậu tìm hồi lâu vẫn không thấy xẻng xúc phân, chắc là Thường Vũ Hồng quên mất.

Khương Thành cúi đầu nhìn chằm chằm khay cát ngoài ban công, suy nghĩ hồi lâu, đoạn quay người chạy vào bếp, lấy cái xẻng chiên to, cũ, tróc cán đặt trên bếp…

Từ bên ngoài quay về nhà đã gần trưa, Khương Thành cầm cái xẻng cát mới mua và thức ăn mua từ quán bước vào nhà.

Hôm nay Thường Trạch được nghỉ, tỉnh giấc tự nhiên, giờ mới ăn sáng.

Hai người vẫn như thường lệ, không nói chuyện nhiều, ai làm việc nấy.

Khương Thành liếc qua Thường Trạch, cuối cùng ánh mắt dừng trên đĩa trứng ốp la và thịt xông khói.

Mười giây sau, cậu chợt nhận ra có điều bất ổn, đáy lòng run lên, mau chóng nhìn ra ban công, cái xẻng chiên cũ rửa sạch phơi ngoài đó đã biến mất…

Lòng càng không yên, Khương Thành sợ hãi bước tới gần bàn ăn, cẩn thận nhìn Thường Trạch. Sau khi nghĩ kỹ, cậu hỏi nhỏ: “Anh dùng cái gì để chiên trứng và thịt xông khói?”

“Cái chảo.”

“Còn gì nữa?”

“Xẻng chiên, chứ còn gì nữa?” Thường Trạch dùng dĩa xiên miếng thịt bỏ vào miệng: “Cậu còn không biết xấu hổ hỏi nữa à, tôi tìm mãi mới thấy cái xẻng chiên đồ ngoài ban công, cậu để ra đó làm gì?”

Xong rồi…

Khương Thành lưỡng lự không biết nên nói thật không, nhưng nhìn đĩa thức ăn đã được Thường Trạch ăn gần hết… Cuối cùng cậu quyết định ngậm miệng.

Đây là lần đầu tiên Khương Thành cảm thấy có lỗi với Thường Trạch. Để bù đắp lỗi lầm, cậu lấy phần thức ăn mua về đẩy đến trước mặt Thường Trạch.

“Đây là thức ăn tôi vừa mua ở quán, có há cảo tôm, sườn non, xíu mại và chân gà, anh ăn đi.”

“Sao cậu không ăn?”

“Tôi… tự nhiên không muốn ăn nữa.” Khương Thành đặt bữa sáng xuống, đi vào bếp lấy cái xẻng chiên cũ, nói với Thường Trạch: “Tôi vừa mua xẻng chiên mới, cái cũ hỏng rồi, tôi đem đi vứt đây.”

“Chờ đã!” Thường Trạch đột nhiên gọi cậu lại.

Khương Thành cứng người đứng yên, nghĩ rằng chuyện cái xẻng chiên bị phát hiện rồi, lòng đầy thấp thỏm nhìn đối phương, sợ đến mức không dám thở mạnh.

“Có phải phiếu spa của Mặc Mặc ở chỗ cậu không? Chiều mai nếu rảnh thì dẫn nó đi tắm đi.”

Khương Thành lập tức thở phào.

“Mai tôi bận rồi, chẳng phải cuối tuần anh nghỉ à, anh dẫn nó đi đi, huống chi anh có xe nữa, tiện hơn tôi nhiều.”

“Chẳng phải vì tôi cũng bận nên mới phải nhờ cậu sao.”

“Nhưng mai tôi phải về trường tham gia kỷ niệm thành lập trường.”

“Kỷ niệm thành lập trường nào?”

“Kỷ niệm thành lập trường cấp ba, năm nay là kỷ niệm 100 năm thành lập, tôi chắc chắn phải về rồi. Nếu anh cũng không rảnh thì để hai hôm nữa tôi dẫn anh Mặc ra ngoài tắm.”

Kỷ niệm trăm năm thành lập trường? Thường Trạch nghe vậy nhướng mày: “Trước kia cậu học trường cấp ba nào?”

“Trường cấp ba Thực nghiệm thành phố.”

“Tốt nghiệp khoá nào?”

“Khoá 15, sao vậy?”

Khương Thành chẳng hiểu tại sao Thường Trạch hỏi mấy câu đó, mãi cho đến khi trả lời xong mấy câu hỏi của Thường Trạch, cậu bỗng đứng hình vài giây mới phản ứng kịp, chẳng lẽ…

” Anh cũng học trường cấp ba Thực nghiệm?”

“Khóa 09.”

Khương Thành: …

Con gà kia chẳng những là chồng cậu mà còn kiêm luôn đàn anh cùng trường, đây đúng là chuyện Khương Thành không ngờ tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.