VĂN ÁN
Một lần chơi trò thật lòng hay mạo hiểm, cô ngồi lên đùi Lý Dịch, ôm cổ anh, nũng nịu gọi: "Anh Dịch~ "
Người đàn ông trầm mặc ít nói ung dung thong thả hút thuốc, khói mù lượn lờ, mấy giây sau buông điếu thuốc xuống, nói: "Cô cảm thấy tôi sẽ thích cỏ non như cô sao?"
Ý cười trên gương mặt cô liền biết mất, lập tức đứng lên: "Có biết chơi thật lòng hay mạo hiểm không? Đồ đàn ông già."
Dù sao người đàn ông này trêu chọc cũng không được, cô liền vứt bỏ, duy trì thân phận ban đầu rất tốt.
Một đêm mưa, tiếng nước mưa lốp bốp, cô mặc váy dây xách giày cao gót chuẩn bị ra cửa hẹn hò, vô tình gặp Lý Dịch mới vừa trở lại, hai người bốn mắt nhìn nhau, một giây sau, Lý Dịch cởi nút áo sơ mi, một cái rồi lại một cái, từ từ đi về phía cô, ép cô không thể không lui về phía sau. Sau khi cô lui đến bệ cửa sổ, Lý Dịch cúi đầu, cổ áo lộ ra xương quai xanh mang vết sẹo, thấp giọng nói: "Đi hẹn hò? Tôi đồng ý chưa?"
Bình luận truyện