Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 15



Nói xong, Đào Túy xoay người trở lại chỗ của mình ngồi xuống. Không khí ghế ngồi đột nhiên yên tĩnh, Liễu Yên dập khói rồi nhìn Lý Dịch và Đào Túy.

Sau đó cô ấy đi qua ôm bả vai Đào Túy, cười hỏi: “Muốn ăn khoai chiên không?”

“Em muốn.” Đào Túy xoa mũi, cười gật đầu.

Duỗi tay cầm khoai chiên, Đào Túy không có biểu hiện gì, cũng không nhìn Lý Dịch. Những người còn lại cũng không nói muốn chơi tiếp nên trò chơi nhanh chóng hạ màn.

Chu Dương nhìn cô gái đang cúi đầu ăn khoai, anh ấy thọc Lý Dịch.

Lý Dịch vẫn giữ nguyên tư thế hút thuốc, không phản ứng lại Chu Dương. Cổ và người mang theo mùi hương nhàn nhạt, đầu ngón tay anh cọ xát vào lòng bàn tay, vừa rồi chỗ đó không cẩn thận đụng vào eo Đào Túy.

Anh cúi người, đảo mắt qua.

Đào Túy đang uống rượu.

Mắt Lý Dịch nhíu lại, đầu ngón tay gõ xuống mặt bàn phát ra âm thanh.

Đào Túy nghiêng mặt, đỡ trán nhìn qua, hai người cách một đám người bốn mắt nhìn nhau, Đào Túy cười hỏi: “Anh, làm sao vậy?”

Cô cười đến vô tâm.

Lý Dịch nặng nề nhìn, giọng điệu trầm thấp: “Đừng uống nhiều quá.”

“Không sao, em có anh trai mà.”

Anh trai.

Coi như làm em gái tốt cũng được.

Đào Túy lại cười, cô cầm bình rượu lại đổ vào ly rồi uống hết một ngụm, cô vừa nghịch điện thoại vừa ăn khoai uống rượu, lúc này Khâu Viện gửi tin wechat đến.

Tôi là Đào Túy nha: [Thất bại ba lần.]

Tôi là Khâu Viện nha: [Hết hi vọng rồi?]

Hết hi vọng.

Sau khi Đào Túy gửi tin, cô đặt điện thoại trên bàn, Lý Dịch đi tới vừa lúc thấy vậy, anh dừng chút rồi một giây sau lập tức cúi người, giữ chặt cánh tay Đào Túy, kéo cô tới. Đào Túy hơi say, cô lảo đảo nhìn về phía Lý Dịch, sau đó cười ngã vào lồng ngực anh: “Anh, em uống hơi nhiều tí.”

Lý Dịch ôm bả vai cô, một tay khác cầm lấy di động của cô, màn hình sáng lên.

Ba chữ này.

Hết hi vọng.

Lại lọt vào trong mắt Lý Dịch, anh nhìn thoáng qua rồi ấn tắt màn hình, nói mấy câu với bọn họ: “Tôi đưa cô ấy về nhà trước.”

Hứa Điện xua tay: “Đi đi.”

Liễu Yên cười nói: “Sau này tôi sẽ mời mọi người ăn cơm.”

Lý Dịch gật đầu rồi mang người ra cửa.

Trán Đào Túy để ở bả vai anh, hơi thở đều phun trên da thịt anh, cổ áo người đàn ông hơi kích động, tay anh hạ xuống, thuận thế ôm eo kéo ghế đưa cô ra ngoài.

Cánh cửa nặng nề đóng lại.

Vài người trong phòng nhìn nhau, Liễu Yên cười nói: “Cậu ấy xong đời rồi, mọi người tin không?”

Chu Dương: “Tôi cược một trăm.”

Hứa Điện: “Hai trăm.”

Giang Úc: “Tôi ba trăm đi.”

Mạnh Oánh và Vân Lục: “Chúng tôi cược một ngàn.”

Đào Túy chóng mặt, nhưng cô vẫn biết mình đang đi trên đường, chân đè lên bóng mình, cô muốn đứng vững nhưng lại đứng không vững, mỗi lần đều ngã vào ngực Lý Dịch.

Mùi đàn hương quen thuộc và mùi thuốc lá làm cô suýt rơi lệ.

Đầu gối cô mềm nhũn.

Lý Dịch nhắc nhở cô, qua hồi lâu anh mới cúi người ôm cô lên.

Giữa trời đất quay cuồng, Đào Túy nhìn chiếc cằm cương nghị, sau đó cô quay đầu lén lút, một giọt nước chảy xuống nơi khóe mắt.

Lý Dịch cúi đầu nhìn cô, chỉ thấy cổ thiếu nữ xinh đẹp căng ra một độ cung lên trắng đến mê người. Anh không kêu một tiếng, di chuyển tầm mắt đi xuống tầng một.

Người lái xe thuê mở cửa xe, Lý Dịch đặt Đào Túy ở ghế sau.

Sau đó đóng cửa xe.

Đào Túy tựa lưng vào ghế ngồi, nhìn Lý Dịch, anh vòng qua ghế phụ. Đào Túy đột nhiên dựa tới trước bắt lấy cổ áo Lý Dịch.

Lý Dịch bất đắc dĩ dựa vào híp mắt nhìn cô.

Hai người đối diện, Đào Túy kéo ra một nụ cười: “Đêm nay, anh nói cho em biết anh thật sự không thích kiểu con gái ở tuổi này như em à?”

Lý Dịch duỗi tay tháo đầu ngón tay cô ra: “Ngủ một lát đi, em uống nhiều rượu lắm.”

“Anh trả lời em.”

Đào Túy có chút ngang bướng.

Lý Dịch liếc mắt nhìn vẻ mặt khiếp sợ ở một bên của người tài xế, nhẹ nhàng, người đó thấy ánh mắt lạnh lùng của anh thì lập tức xuống xe, đóng cửa.

Trong xe yên tĩnh.

Lý Dịch tháo tay cô, cổ áo bị kéo mở ra, vết thương ở xương quai xanh lộ rõ ràng, anh nghiêng về phía trước nói: “Đúng vậy.”

Một câu này cứ như dao nhọn đâm vào tim Đào Túy.

Đào Túy cười: “Ông già này.”

“Một cô gái như em, mọi người vừa nhìn đã muốn yêu rồi, anh không phải duy nhất đâu.”

Lý Dịch: “…”

“Trong mắt của em, anh chỉ có chút xíu thôi.”

Đào Túy cười.

Sau đó, cô ngã ngồi lại hừ một tiếng rồi cầm lấy di động, lăn qua lộn lại mà ấn. Lý Dịch lẳng lặng nhìn cô trong chốc lát, thấy cô đã chơi trò chơi như thường, anh mới ngồi lại thong thả cài cổ áo bị cô kéo vào, cũng gật đầu với tài xế ở ngoài.

Lúc này tài xế mới bắt đầu mở cửa lên xe.

Xe khởi động.

Đi thẳng về đến nhà.

Đào Túy đã tỉnh rượu hơn phân nửa, cô không chờ Lý Dịch tới đỡ, sau khi xuống xe đã nhanh chóng vào cửa.

Lý Dịch cầm chìa khóa đi theo phía sau, giọng điệu vẫn như anh trai: “Đi chậm chút, đừng ngã đấy.”

Đào Túy không để ý đến anh, cô đẩy cửa ra, đi thẳng lên cầu thang rồi nói: “Ngủ ngon.”

“Ngủ ngon.”

Lý Dịch đứng ở chỗ cửa đen, cởi nút tay áo nhìn cô lên lầu.

Bóng dáng yểu điệu mảnh khảnh biến mất ở chỗ rẽ, Lý Dịch dựa vào ngăn tủ xem điện thoại, bóng người ẩn giấu, nhìn không ra cảm xúc gì.

Sau khi Đào Túy vào phòng, cô ngồi ở mép giường, khóc một lát rồi đứng dậy, đi đến ban công nắm lan can, nhón chân nhìn ngôi sao cách đó không xa.

Người đàn ông không thể chạm vào, vậy thì từ bỏ thôi.

Một lát sau cô trở về, cả người khôi phục trạng thái sau đó thì đi tắm rửa, khi đi ra, nhận được tin của Tiêu Mục, mắt cô giương lên.

Vui thật.

Thời tiết oi bức, điều hòa cũng chỉnh thấp một ít. Đào Túy ghé vào giường, ý nghĩ cả người đều sạch sẽ, cô lăn qua lăn lại trên giường, rốt cuộc cũng ngủ.

Ngày hôm sau, đồng hồ báo thức đánh thức cô dậy.

Cô nhớ hôm nay trừ việc phát sóng trực tiếp ra là còn phải đi đón Tiêu Mục, thế nên cô lập tức ngồi dậy, vội vàng rửa mặt mặc quần áo rồi đi ra khỏi phòng.

Vừa lúc gặp phải Lý Dịch từ tầng ba đi xuống, bước chân Đào Túy đứng yên cười nói: “Chào anh.”

Hôm nay cô mặc chiếc váy màu vàng nhạt và mang một cái bọc nhỏ, ý cười uyển chuyển, ánh sáng phòng khách đánh vào mặt cô, da thịt trong trắng ửng hồng, trạng thái rất tốt.

Lý Dịch hơi híp mắt, nhớ tới lời tối qua cô nói, vừa nhìn đã muốn yêu, anh đáp lại một tiếng: “Chào.”

Hai người đều đi xuống lầu, Đào Túy ở phía trước tung tăng nhảy nhót, nói: “Anh, anh đưa em đến sân bay đi.”

Lý Dịch hạ cổ áo, hỏi: “Đến sân bay làm gì?”

“Đi đón người.” Đào Túy đỡ tay cầm.

“Ừ.”

Hai người đến tầng một, ngồi trên bàn cơm bắt đầu ăn bữa sáng. Đào Túy không hề nhìn Lý Dịch như trước, cô chú tâm ăn bữa sáng, Lý Dịch lật tạp chí, đầu ngón tay hơi dừng, lúc bưng cà phê lên, anh liếc nhìn cô.

Quai hàm cô gái nhét rất nhiều, phình lên, cô đã ăn không ít, không còn giống lúc trước cô vẫn thường ngẩng đầu nhìn, bị anh bắt được nữa.

Lý Dịch lại uống một ngụm cà phê, tiện thu lại tầm mắt trên mặt cô.

Ăn xong bữa sáng.

Hai người ra cửa, Đào Túy tự mở cửa ngồi vào ghế sau.

Lý Dịch khởi động xe, một tay anh để ở cửa sổ xe, một đường hướng tới sân bay.

Xa xa đã có thể thấy cửa ra D, một chàng trai tuấn tú nhã nhặn đứng ở đó, trong tay đẩy cái vali, anh ấy nhìn về phía này.

Cửa sổ xe ở ghế sau hạ xuống, Đào Túy ló đầu ra gọi: “Tiêu Mục.”

Mắt Lý Dịch hờ hững dừng trên người Tiêu Mục.

Xe chậm rãi dừng lại.

Lý Dịch nói với Đào Túy: “Bảo cậu ấy lên xe, anh đưa…”

“Không cần đâu, anh đi trước đi, em và anh ấy ngồi tàu điện ngầm là được.” Nói xong Đào Túy nhảy xuống xe, đóng cửa lại.

Sau đó Lý Dịch dựa về phía sau, mắt dừng ở kính chiếu hậu.

Đào Túy giống như con chim nhỏ bay về phía chàng trai nhã nhặn kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.