Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 35



Lời tỏ tình cùng với món quà nặng đô được gửi đến, xảy ra bất ngờ giữa lúc đang livestream này đáng ra phải gây nên sóng gió nhưng mà ống kính vừa chuyển, khán giả liền nhìn thấy trước màn hình là yết hầu, cổ áo sơ mi, xương quai xanh, nơi xương quai xanh còn có thể lờ mờ thấy được vết sẹo của một người đàn ông, không nhìn rõ là vết sẹo gì.

Nhưng lúc ẩn lúc hiện, càng đừng nói đến áo sơ mi sẫm màu tôn lên cái cổ thon dài của người đàn ông, chứa đựng sức mạnh nam tính.

Một chút da thịt đó.

Khán giả đều đã mê mẩn.

Giây tiếp theo, trong livestream bắt đầu dâng lên tiếng gào thét chói tai.

[Đào Túy, đây là ai vậy?]

[Trời ơi, cổ đẹp, yết hầu đẹp, xương quai xanh đẹp.]

[Em muốn xem mặt, em muốn xem mặt.]

[Hình như anh ấy đột nhiên cầm thiết bị lên, có thể là không biết còn đang quay phim nhỉ.]

[Đào Túy, đây là ai á??? Mau trả lời em, trời đất ui, trời ui.]

[Aaaaaa chắc không phải là anh trai lần trước đó chứ?]

[Màu da nhìn không giống lắm á.]

Bình thường Đào Túy sẽ chuẩn bị hai cái điện thoại, khi thiết bị bị lấy đi cô còn chưa phản ứng lại kịp, đợi đến lúc xem bình luận trên màn hình điện thoại Đào Túy mới phản ứng được.

Anh trai lọt vào ống kính rồi.

Tuy rằng không lộ mặt nhưng lộ cổ và xương quai xanh, Đào Túy cũng kinh ngạc vội vàng bổ nhào qua cướp thiết bị kia rồi đặt ở trên bàn.

Khán giả ở trong màn hình đã điên rồi.

Còn điên hơn so với trước đây.

Đào Túy ngây người mất mấy giây, trông thấy màn hình bị đơ cô lập tức tắt thiết bị.

Tắt xong xuôi cô cảm giác sau lưng mình cũng đổ mồ hôi, cô ngã lên ghế sofa, toàn thân như bị hạ đường huyết:

“Anh, anh biết không, anh vừa lọt vào ống kính đó.”

“Giữa lúc em livestream bị lộ rồi.”

“Lộ rồi.”

Lý Dịch híp mắt nhìn cô, mấy giây sau anh lại hỏi: “Bạn học của em? Em từng gặp chưa?”

Đào Túy ngẩn người.

“Hả?”

“Cái người vừa tặng quà.”

Đào Túy ngồi thẳng người dậy xua tay: “Em không quen biết, đại học Lê Thành lớn như thế, mỗi người đều có thể là bạn học của em, sao em có thể gặp qua được chứ ạ.”

“Hơn nữa, bạn học mà em biết ấy, bọn họ cũng sẽ không ngốc như thế mà chạy lên livestream đi quét quà đâu, app sẽ thu một phần tiền đó.” Nói xong Đào Túy mới cảm thấy lại bị kéo ra khỏi đề tài, cô lập tức hỏi:

“Anh, vừa nãy anh lọt vào ống kính ấy, anh có biết không vậy?”

Cổ áo sơ mi của Lý Dịch mở ra, ánh mắt của anh sâu thẳm, sau đó anh nói: “Anh biết.”

“Ăn cơm trước đã.”

Đang nói thì anh mở măng sét rồi xắn tay áo lên đi ra mở cửa, bên ngoài nhân viên phục vụ đã mang xe đẩy thức ăn đến, Lý Dịch nhận lấy đẩy về phòng khách.

Nét mặt của anh rất hờ hững, mang đồ ăn để lên bàn.

Tâm tư lại đang đặt vào câu tối qua mà Giang Sách nói.

Sau khi món ăn dọn lên.

Lý Dịch đun sôi nước rửa bộ đồ ăn một chút, giọng điệu thờ ơ: “Ở Lê Thành chắc có nhiều người theo đuổi em lắm nhỉ?”

Đào Túy thấy Lý Dịch cũng không sợ việc đã lọt vào ống kính nên trong lòng thở phào, cô cầm điện thoại trả lời tin nhắn về hiện trường sự cố lúc nãy mà cô Tần gửi đến.

Cô Tần biết người lọt vào ống kính là ai, vì vậy hỏi Đào Túy bên Lý Dịch có biểu hiện gì không. Đào Túy dựa theo tình hình thực tế mà trả lời, sau đó gửi đại một clip ngắn.

Soạn một hàng chữ nói: [Người vừa xuất hiện trên màn hình là anh trai tôi, tôi sợ anh ấy mắng mình vì vậy mới tắt livestream, tối nay chúng ta hẹn lại nhé.]

Gửi xong mấy tin này Đào Túy mới trả lời Lý Dịch, cô chống cằm nói: “Cũng tạm ạ, năm nhất có hai người mà không có kết quả, năm hai chỉ có một…”

Bàn tay cầm đũa của Lý Dịch chợt dừng, một giây sau anh mới gắp một miếng thịt bò để vào trong bát của Đào Túy:

“Cái người ở năm hai kia thế nào?”

Đào Túy cũng không nhớ nhiều như thế, trực tiếp trả lời: “Cái người ở năm hai theo đuổi em một tháng, sau đó em ký hợp đồng thỏa thuận với Lưu Quang, có thể là em đi sớm về muộn nên anh ta cũng từ bỏ rồi.”

Lý Dịch xì nhẹ một tiếng.

“Ừ.”

Đồ ăn hôm nay ngon, thịt bò rất mềm, Lý Dịch uống một ngụm cà phê sau đó dựa vào sau, tay gác ở trên tay vịn, ngón tay gõ nhẹ vào tay vịn.

“Trước đây, em quyến rũ anh trai là vì thích anh trai phải không?”

Đào Túy đang ăn canh nghe thấy câu này thì bị sặc nước canh, cô ho khù khụ cầm lấy khăn giấy bịt miệng lại, đôi mắt ngấn nước nhìn về phía Lý Dịch.

Lý Dịch im lặng nhìn cô, đôi chân dài bắt chéo, dáng vẻ giống như chỉ là đang nói thời tiết hôm nay thật đẹp.

Lông mi của người con gái rũ xuống, bên trên còn vương nước. Lý Dịch nhẹ nhàng dựa về phía tay vịn một chút, sờ nhẹ xuống mũi cô hỏi:

“Hỏi em đó.”

Hỏi… hỏi… hỏi cái đầu anh á.

Đào Túy run rẩy nuốt canh trong miệng xuống, lúc này mới nhớ đến những nụ hôn còn có mấy cái ôm lung tung không biết vì sao xảy ra kia, lại tiến thêm nữa chính là câu “Anh vừa ý em rồi” kia của anh.

Lại lại tiến thêm nữa chính là sự thả thính của đứa trẻ người non dạ là cô đây.

Nếu như bây giờ đặt cô ở đây, cô nhất định bổ nhào lên ghế sofa gắng sức mà lăn lộn, cô có thể trả lời câu hỏi của anh “Đúng vậy, trước đây em thích anh đó.”

Bây giờ không thích nữa? Bây giờ chỉ muốn làm em gái, em cảm thấy làm em gái rất sướng đó.

Nhưng câu nói này đang luẩn quẩn một vòng trong cổ họng lại không nói ra được. Ba chữ “em thích anh” này vốn dĩ nói ra thì rất xấu hổ, trước đây cô thích vì vậy mới quyến rũ anh, thật ra cũng chưa từng nghĩ đến tương lai sẽ như thế này. Chỉ dựa vào sự yêu thích của bản thân mình, nói trắng ra vẫn bồng bột.

Lúc đó cua không thành công đó là chuyện tốt nhất.

Ít nhất bây giờ, đang làm em gái vẫn tốt hơn là lại đổi thân phận, bởi vì cô cũng không biết sau khi thay đổi thân phân sẽ đối mặt với chuyện gì, cô vẫn không hợp với Lý Dịch lắm.

Đào Túy do dự.

Cầm điện thoại lên, gõ hai chữ vào trong tin nhắn wechat.

Điện thoại của Lý Dịch vang lên, anh bỏ ly cà phê xuống nhấc điện thoại lên xem.

[Từng yêu.]

Tin nhắn của người con gái gửi đến.

Lý Dịch chợt ngừng lại, anh ngước mắt lên nhìn người con gái ở trên ghế sofa, Đào Túy đang cúi đầu ăn như hổ đói cũng không dám nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch nhìn khuôn mặt nghiêng xinh đẹp của cô, chóp mũi rất cao, mấy giây sau soạn tin vào khung trò chuyện ở điện thoại.

[Bây giờ lại thích anh trai cũng không muộn, anh trai thích em.]

Đào Túy lén liếc nhìn khung trò chuyện của wechat.

Không thở nổi suýt thì ngất xỉu.

Ăn cơm trưa xong, Lý Dịch còn có việc, anh nhận điện thoại rồi đi ngay, Đào Túy tiễn anh, vừa thấy anh ra ngoài là lập tức đóng cửa lại.

Toàn thân như bị sụp đổ dựa vào cánh cửa.

Sau đó Tiêu Mục gọi video, Đào Túy bổ nhào sang cầm điện thoại lên nhấn mở.

Tiêu Mục đang ở trong phòng học mặc áo sơ mi đen và quần bò, trong tay còn đang cầm bút:

“Sao thế? Hôm nay đỡ hơn chưa?”

“Tốt nhiều rồi ạ.” Đào Túy nắm tóc nói:

“Đều đã xử lý xong.”

“Ừ, vậy thì tốt.”

Đào Túy kể chuyện Lý Dịch vừa nói, cô cảm thấy Lý Dịch bắt đầu càng ngày càng thẳng thắn, cô nên làm thế nào đây.

Tiêu Mục mỉm cười: “Nhìn em kìa.”

“Em có thích sự mập mờ trước đây của anh ấy không?”

Đào Túy lắc đầu: “Nhưng mà kiểu mập mờ này có lúc lại xen lẫn vào sự chăm sóc của anh trai, vì vậy có khi em cũng không phân biệt rõ được, cảm thấy giống như được ngày nào hay ngày ấy vậy.”

Tiêu Mục cười nói: “Tóm lại phải có một kết quả.”

Đào Túy buồn rầu muốn chết.

“Em từ chối anh ấy thì sẽ không đến nỗi em gái cũng không làm được nữa chứ?”

“Chắc không đâu nhưng có thể anh ấy sẽ không buông tay.”

Đào Túy chống cằm, khuôn mặt tràn đầy vẻ bế tắc: “Em cảm thấy, chắc chắc là do việc sống chung gây họa, một người đàn ông thành thục như anh ấy thế nào mà có thể vừa ý kiểu cô gái nhỏ như em. Lông còn chưa dài đủ đó, huống hồ anh ấy dường như cũng không biểu hiện đặc biệt gì nhiều với em, kiểu nhất định muốn có ấy.”

Nghe đến đây.

Tiêu Mục ngước mắt lên nhìn cô sau đó cười phá lên.

“Tính cách của anh Lý Dịch có thể làm đến thế này đã rất tốt rồi.”

Đào Túy xua tay: “Không không không, em tận mắt nhìn thấy có người đàn ông muốn cưới mẹ em, anh không biết ông ấy điên cuồng thế nào đâu. Mỗi ngày tặng hoa dẫn đi ăn, đưa đi làm đón về nhà còn đối xử với em cực kỳ tốt, thường làm đồ ăn ngon cho em. Có một lần mẹ em bị bệnh, người đàn ông kia vì đến thăm mẹ em mà cả đường đi đều vượt xe, đến bệnh viện suýt nữa thì ngã nhào, còn căng thẳng hơn em nữa đó.”

“Anh nhớ ra người này rồi, là một người kỹ sư phần mềm đúng không?”

Đào Túy gật đầu: “Đúng ạ.”

Tiêu Mục nghĩ rồi nói: “Vậy so ra thì anh Lý Dịch hình như quả thực cũng không nhiệt tình như thế nhỉ.”

Đào Túy mạnh mẽ gật đầu.

Tiêu Mục mỉm cười: “Vậy em lại suy nghĩ thêm à?”

Đào Túy nằm bò trên bàn nói: “Sắp khai giảng rồi, suy nghĩ cái đầu anh ấy.”

Hai người lại nói chuyện một lúc thì Đào Túy đi ngủ trưa, buổi chiều lại livestream lần nữa, giải thích rõ ràng chuyện buổi sáng, quan trọng nhất vẫn là giải thích chuyện kia của Lý Dịch.

Công chúng phải biết đó chỉ là anh trai, từng người từng người lũ lượt tra hỏi, anh trai sẽ ra mắt chứ? Có thể nhìn mặt một tí không? Hoặc là hỏi có phương thức liên lạc với anh trai không? Độc thân chứ?

Đào Túy trái lại rất kiêu ngạo, kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi một.

“Anh trai sẽ không ra mắt đâu, anh ấy không thích nghề này, buổi sáng chỉ là ngoài ý muốn thôi.”

“Vì không thể ra mắt nên không thể nhìn thấy mặt nha.”

“Phương thức liên hệ của anh trai mình cũng phải hỏi thử anh ấy, xem thử có thể cho không.”

“Độc thân, anh trai độc thân.”

Cô vô cùng hào phóng đó.

Lúc này.

Một đám đông đang gào thét trong bình luận thì có một dòng tin nhắn chui vào.

Giang Sách: [Không có phương thức liên hệ, không cho được, anh trai có người trong lòng rồi, chẳng hề độc thân gì cả.]

Đào Túy nhìn thấy cái tên Giang Sách quen thuộc kia thì “ôi” một tiếng.

Quần chúng cũng ngẩn ra.

[Hửm? Chính người đó à?]

[Đệch, đây là người trong cuộc?]

[Túy Túy, chị chẳng hiểu gì về anh trai chị cả.]

Đào Túy cười khan, cô xoa dái tai nói: “Bọn chị không phải anh em ruột.”

[Không phải anh em ruột, vậy thì là anh em họ à.]

[Đờ mờ, tôi đi kết bạn với anh Giang Sách này bị từ chối rồi.]

[Anh trai đang nhìn trộm màn hình phải không? Tôi căng thẳng quá đi.]

Đào Túy: “…”

Hiện trường lại mất khống chế.

Anh Giang Sách à, anh qua phá đám gì thế???

CBD ở thủ đô.

Lý Dịch với Tiêu Nhiên nói chuyện xong đang ngồi xem bản đồ trên máy tính. Giang Sách cầm điện thoại, sau khi uống một ngụm cà phê thì đẩy điện thoại đến trước mặt Lý Dịch.

Lý Dịch dừng câu chuyện lại liếc nhìn màn hình thì nghe thấy lời Đào Túy đang trả lời khán giản. Ví dụ như phương thức liên hệ, có thể cho hay không, anh trai còn độc thân. Lý Dịch trầm mặc nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia của Đào Túy.

Mấy giây sau, anh đẩy điện thoại ra, giọng điệu lạnh nhạt: “Cậu không biết trả lời lại à?”

Lúc này Giang Sách mới phản ứng lại, “ồ” một tiếng rồi lập tức cúi đầu thao tác.

Tiêu Nhiên lắng nghe, dáng vẻ trầm ngâm, mấy giây sau anh ấy cười phá lên nói: “Lý Dịch à, đi theo anh đúng là rất tốt nha, đi làm còn có thể xem gái đẹp livestream.”

Lý Dịch tắt bản đồ đi, bưng ly trà lên uống một ngụm rồi nói: “Vậy giờ cậu trở về đi.”

Tiêu Nhiên cười khinh, đôi chân dài lắc lư: “Trời sinh em không tính làm cấp dưới cho kẻ khác.”

Lý Dịch: “Thật trùng hợp, tôi cũng thế.”

Qua một lúc Lý Dịch dựa về phía sau hỏi Tiêu Nhiên: “Trung tâm thương mại ở bên này, mấy mảnh kia tương đối tốt?”

“Mảnh kia của nhà em.” Tiêu Nhiên không hề khiêm nhường.

Lý Dịch gật đầu.

Cũng may sau đó Giang Sách không lên tiếng nữa, Đào Túy kiểm soát lại tiết tấu tiếp tục nhằm vào việc giải thích chuyện tối qua đồng thời giải quyết vấn đề của khán giả. Livestream kết thúc, Đào Túy tắt điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn Lý Dịch gửi qua.

Lý Dịch: [Buổi tối ra ngoài ăn cơm.]

Lý Dịch: [Sẽ không có phóng viên.]

Đào Túy ngừng một lát rồi trả lời một câu: [Ồ, vâng ạ.]

Tiếp theo cô nhớ ra gì đó, soạn tin.

Tôi là Đào Túy nha: [Anh, hôm nay em livestream anh Giang Sách chạy vào gây chuyện, anh ấy làm việc không tập trung.]

Lý Dịch: [Anh bảo cậu ấy gây chuyện đấy.]

Đào Túy suýt nữa tát cho mình một phát, hỏi cái gì mà hỏi. Tổng giám đốc Lý của người ta cho phép đó, đờ mờ, mấy lời kia đều là anh trai bảo anh ấy nói sao?

Đào Túy vò tóc, lúc này rất muốn về Lê Thành.

Buổi chiều 5 giờ hơn, Lý Dịch gọi điện thoại bảo chuẩn bị một chút, lúc này Đào Túy mới đứng dậy thay đồ. Chọn đại một cái váy màu đen, buộc tóc lên, khoác lên một chiếc áo khoác mỏng, trang điểm trông rất học sinh. Thời tiết ở thủ đô bên này sẽ lạnh hơn bên Lê Thành rất nhiều, phương Bắc mà.

Sửa soạn xong xuôi rồi thì Lý Dịch báo xe cũng đã đến cửa sau.

Đào Túy đeo một chiếc túi nhỏ đi xuống lầu.

Lý Dịch ngồi ở trên ghế lái xem điện thoại, ngón tay kẹp điếu thuốc bỏ thõng ở ngoài cửa xe, nghe thấy tiếng bước chân anh ngước mắt lên liếc nhìn Đào Túy.

Đào Túy mỉm cười nhẹ, lộc cộc đi đến ghế sau kéo cửa.

Không mở cửa được.

Lý Dịch ở trước nói: “Ghế phụ.”

Giọng nói và ánh mắt của người đàn ông đều rất hờ hững, cũng không nhìn ra cảm xúc gì, Đào Túy “ờ” một tiếng rồi đi qua phía đuôi xe, trong lòng lẩm bẩm:

“Cái dáng vẻ này nào giống dáng vẻ thích một người thế.”

Chắc chắn là tinh thần anh trai hỗn loạn rồi.

Cô mở cửa ngồi lên ghế lái phụ, kéo dây an toàn qua rồi cài vào.

Lý Dịch đặt điếu thuốc vào trong miệng chuẩn bị cài cho cô, kết quả nhìn thấy cô đã cài trước. Lý Dịch nhìn dây an toàn kia của cô thì trong lòng lướt qua một tia khó chịu.

Nhưng không có biểu hiện ra, anh khởi động xe quay đầu.

Sau khi lái đến đường lớn anh mới thong thả ung dung dụi tắt thuốc.

Sắc trời bên này tối rất nhanh, lúc đi ra còn một chút ánh sáng mặt trời. Lái xe đi không bao lâu đã nhanh chóng đến khu vực trung tâm, hàng loạt đèn dần dần bắt đầu thắp sáng lên.

Một lúc sau cả bầu trời đều đã tối.

Đào Túy hỏi: “Anh ơi, đi đâu ăn thế ạ?”

“Ăn món tây, em thích không?” Lý Dịch lái xe vào trục đường chính tiến vào khu trung vực trung tâm sầm uất, Đào Túy cười nói:

“Được ạ, em ăn gì cũng được.”

“Ừ.”

Lái xe đến một cái cổng, ở đây là con đường cà phê, các quán cà phê rực rỡ muôn màu, buổi tối vô cùng sầm uất, Đào Túy “oa” một tiếng.

Sau khi xe dừng lại, Đào Túy xuống xe cầm điện thoại lên không nhịn nổi mà chụp mấy tấm hình.

Lý Dịch sửa sang lại ống tay áo một chút rồi cầm điện thoại và khóa xe đi qua, thấy cô chụp xong thì nắm cổ tay cô bước vào trong.

Đào Túy nói: “Ở đây đẹp ghê.”

Vô cùng sang trọng.

Lý Dịch chuyển chìa khóa xe cho cô nói: “Để vào trong túi em đi.”

“Ồ.”

Đào Túy nhận lấy nhét vào trong túi, lúc kéo khóa lại động tác của cô chợt dừng, nhìn chiếc chìa khóa màu đen kia giống như là cất đồ của người yêu ấy.

Anh trai đưa cho cũng tự nhiên quá đi.

Cô lén liếc nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch đang lướt điện thoại nhìn xuống thì bắt được tầm mắt của cô: “Hửm?”

Đào Túy lập tức lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Hai người bước lên bậc thềm, Lý Dịch lại vươn tay nhận một món đồ của người đàn ông đứng trước cửa chuyển đến. Đó là một bó hoa hồng rất lớn, đóa hoa còn tươi đẹp quyến rũ.

Lý Dịch thuận tay nhét vào trong lòng Đào Túy, trầm giọng nói bên tai cô: “Chuyện anh trai thích em là thật.”

Đào Túy bị ép nhận hoa hồng, cả người ngẩn ra.

Tiếp theo cô nhìn thấy trong quảng trường có rất nhiều cặp tình nhân, không phải là nữ khoác tay nam thì là nam ôm eo hoặc là dắt tay của nữ.

Cô nhìn lại mình, trong lòng ôm hoa hồng, lại nhìn xuống dưới Lý Dịch đã đổi tư thế, anh đang ôm eo cô, bàn tay lớn của anh đang ở bên eo cô.

Cái hành động này.

Rất “tình nhân”.

Trong khoảnh khắc này Đào Túy muốn trốn.

Lý Dịch lại ôm eo cô đi về hướng thang máy.

Cái thang máy này vắng người đến không ngờ, sau khi hai người họ đi vào Đào Túy muốn lặng lẽ rời khỏi lòng anh. Kết quả cô nhìn mình trong gương bị anh ôm chặt ngã trở về. Đầu của Lý Dịch cúi nhẹ, anh chống cằm lên đỉnh đầu cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng hôn xuống trán cô.

Cực kỳ thân thiết.

Đào Túy mờ mịt.

Mà ở bên cạnh, mấy người đứng rải rác trong thang máy đều nhìn về phía này. Có người ngưỡng mộ nhìn hoa hồng ở trong lòng Đào Túy, có người thì nhìn chằm chằm Lý Dịch.

Dường như Lý Dịch không thích mấy ánh nhìn này, môi mỏng của anh in trên trán cô không nói một lời.

Đào Túy cảm thẩy mình đã bị anh ôm cả người vào lòng.

Cũng may mấy người đó lần lượt ra khỏi thang máy, Lý Dịch lại vươn tay nhấn tầng cao nhất. Tầng cao nhất là một khách sạn và một nhà hàng tây của cùng một thương hiệu.

Rất nổi tiếng.

Đi ra thang máy Đào Túy giả vờ vặn vẹo eo nói: “Ui da, đứng đến nỗi hơi tê rồi.”

Tay Lý Dịch hướng xuống ấn ở bên hông cô: “Ở đây hả?”

“Anh giúp em xoa một chút nhé?”

Mặt Đào Túy trong thoáng chốc đỏ lên, cô vội vàng lắc đầu: “Không không, bây giờ đột nhiên tốt rồi ạ.”

Lý Dịch nhìn cô như cười như không nhưng không trả lời. Sau khi đi vào nhà hàng tây, nhân viên phục vụ dẫn họ đến chỗ ngồi, không khí nhà hàng cực kỳ tốt.

Vả lại đa số đều là người yêu.

Đào Túy còn nhìn thấy một người đàn ông hôn má của cô gái. Còn có một đôi đút mì cho nhau ăn, cái kiểu không sắc tình nhưng trông có vẻ rất tốt đẹp.

Đào Túy dứt khoát thu hồi tầm mắt, sẵn tiện quay đầu lại.

Cô phát hiện.

Đến nơi thế này thì giá trị cặp đôi giữa hai người cũng nhích lên từng tí một, cho dù cô nói với người ta rằng “Tôi và anh ấy không phải người yêu” thì phỏng chừng cũng chẳng ai tin.

Sau khi ngồi xuống.

Đào Túy đặt hoa hồng xuống rồi liếc nhìn Lý Dịch ở phía đối diện.

Người đàn ông đang lật thực đơn, cổ áo hơi mở, nét mặt thờ ơ không nhìn ra được tí cảm xúc nào, dáng vẻ này có chỗ nào giống bạn trai thế?

Trong lòng vừa nghĩ như thế.

Nhân viên phục vụ nhỏ giọng giới thiệu: “Anh Lý, phần ăn này là phần ăn của tình nhân, trong đó có một phần tự chọn là bất kể anh gọi món gì chúng tôi đều sẽ làm cho quý khách.”

Bất kể cái gì…

Cho dù là món Nhật, món Hàn hoặc là các loại bánh hamburger.

Lý Dịch đáp lại: “Vậy thì gọi phần này đi.”

Tiếp đó anh liếc nhìn Đào Túy: “Phần tự chọn em muốn ăn gì?”

Đào Túy nghe đến phần ăn tình nhân thì da đầu cũng đã tê dại.

Còn muốn cô chọn??l

Đào Túy xua tay.

Lý Dịch vươn tay nắm lấy ngón tay cô xoa, trầm giọng nói: “Chọn giống nhau, không phải ngày thường em thích ăn bánh tart trứng à? Ngoài bánh tart trứng thì sao?”

Đào Túy muốn rút tay về.

Lý Dịch lại đặt ngón tay cô lên bên môi, nhẹ nhàng hôn xuống nói: “Vậy thì bánh tart trứng đi.”

Anh đẩy thực đơn ra.

Ngón tay của Đào Túy giống như bị bỏng, có hơi cứng đờ. Sau khi nhân viên phục vụ lấy lại thực đơn thì cười nói: “Tối nay nhà hàng có tặng quà, mỗi đôi tình nhân đều sẽ tặng một bộ nến huân hương, cảm ơn quý khách đã ủng hộ.”

Đào Túy vừa nghe.

Cái gì mà nến huân hương?

Đó là cái gì?

Lý Dịch lại thản nhiên gật đầu: “Ừm, cảm ơn.”

Cảm ơn cái gì?

Tôi muốn biết đó là nến gì?

Lý Dịch trông thấy mặt cô đầy vẻ tò mò, anh lại hôn lên ngón tay cô một chút rồi bỏ ra cầm điện thoại lên liếc nhìn tin tức mới thản nhiên nói với Đào Túy:

“Kích tình.”

Đào Túy ngẩn ra, mặt lập tức càng đỏ hơn, cô tiến lại gần Lý Dịch: “Anh, anh thế mà lại đã đồng ý lấy?”

Lý Dịch ngước mắt lên nhìn cô, đầu ngón tay vuốt cằm cô chơi đùa rồi thản nhiên nói: “Lấy chứ.”

Theo phản xạ Đào Túy muốn rời đi.

Lý Dịch giữ lại không cho, anh nhỏ giọng nói: “Cô bé à, tối nay chúng ta đang hẹn hò.”

“Hoa hồng, em thích không? Điều kiện của nhà hàng, em thích chứ?”

Đào Túy ngẩn ra.

Cô mở miệng mới phản ứng được anh lại tỏ tình một lần nữa rồi.

Ôi mẹ ơi.

“Thích không?” Lý Dịch lại hỏi.

Đào Túy không thở nổi, cô nắm lấy cổ tay anh qua loa ừm ừm mấy tiếng.

Thích cái đầu anh ý.

Cô thật không ngờ một bữa tối bình thường sẽ biến thành như thế này.

“Vậy thì tốt.”

Phần ăn tình nhân rất nhiều, bò bít tết gì đó còn có loại súp Borsch*. Đào Túy hoàn toàn hiểu rõ rồi, đây là Lý Dịch đang theo đuổi cô, theo đuổi cô đó!

*Súp Borsch

Nguyên gốc – 罗宋汤: là một món súp có nguồn gốc ở Ukraina, phổ biến ở nhiều quốc gia Đông và Trung Âu.

Lý Dịch đã giúp cô cắt xong phần bít tết rồi đẩy qua cho cô.

Đào Túy cầm nĩa lên bắt đầu ăn.

Tâm trạng vui vẻ trước đó lúc này rất phức tạp, lúc thanh toán nhân viên phục vụ ngoài tặng nến huân hương còn đặt xuống một phong bì.

Khẽ nói: “Chi phí đủ 5000 tệ được tặng ở phòng Tổng thống một ngày ạ.”

“Tổng giám đốc Tiêu của chúng tôi đã sắp xếp ạ.”

Phòng Tổng thống.

Đào Túy hoa cả mắt.

Lý Dịch “ừm” rồi chuyển túi nến cho Đào Túy, lại cầm phong bì kia lên chuyển cho nhân viên phục vụ nói:

“Gửi ở nhà hàng của các cô.”

Gò má và dái tai của Đào Túy đều đỏ, không dám nhìn phong bì kia, nến cũng không dám cầm.

Lý Dịch cầm lấy bó hoa hồng lên kéo cổ tay cô qua ôm vào trong lòng, dưới ánh mắt chào tạm biệt khách của nhân viên phục vụ đi ra khỏi nhà hàng.

Sau khi đi vào thang máy.

Đào Túy hít sâu một hơi nói: “Anh, có chuyện này em cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện một chút.”

Lý Dịch ngước mắt lên nhìn cô, nhướng mày nói: “Em nói đi.”

Đào Túy lại hít sâu một hơi đang muốn nói thì trong thang máy tuôn vào rất nhiều người.

Lý Dịch ôm Đào Túy dựa vào phía sau, cúi đầu chống môi mỏng ở bên tai cô, giọng nói rất nhỏ: “Em nói đi.”

Hơi thở đó ở bên tai cô còn phun lên da mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, Đào Túy nghẹn rồi.

Cô sợ cô ở trong này nói ra thì Lý Dịch sẽ cắn cổ cô.

Tiếp theo, hai người đi ra thang máy, tay Lý Dịch đút vào trong túi quần, dắt tay cô muốn dẫn cô đi dạo phố và xem quần áo.

Đào Túy đi dạo đến gần như tê liệt.

Cũng may buổi tối quay về khách sạn sớm, chủ yếu là sáng hôm sau phải quay lại Lê Thành, Đào Túy cần thu dọn đồ đạc. Lý Dịch đưa cô về xong còn nhận một cuộc điện thoại.

Xem ra là có người tìm anh.

Vì vậy anh đi ra ngoài rồi.

Đào Túy trở về phòng lập tức thu dọn đồ, sau đó ngã ào lên giường không động đậy. Cửa phòng không đóng chặt, hoa hồng ở bên ngoài vô cùng chói mắt, ờ, bên cạnh còn một hộp nến huân hương.

Đào Túy thở dài.

Nhưng rất nhanh cô đã ngủ thiếp đi, sáng hôm sau mắt hơi có quầng thâm. Đào Túy đứng trước gương bôi kem che khuyết điểm, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đào Túy nói:

“Đến đây, đến đây…”

Cô mở cửa ra.

Lý Dịch đang cài măng sét, ngước mắt lên nhìn cô.

Người con gái đang mặc váy ngủ dây, trong tay còn cầm một cây che khuyết điểm, tóc mai quấn lên lộ ra cái trán trơn bóng, mặc vấy dây có thể nhìn thấy làn da và xương quai xanh đẹp đẽ.

Lý Dịch thong thả ung dung buông ống tay áo xuống, tiến về phía trước một bước dồn ép cô lên tủ giày rồi cúi đầu hôn xuống xương quai xanh của cô.

Sau đó trầm giọng hỏi: “Em muốn che khuyết điểm hả?”

Đào Túy kinh ngạc, cứng đờ người nói: “Em… che quầng thâm mắt mà thôi.”

Nói xong cô vùng vẫy thoát khỏi anh, nhanh chóng chạy vào trong phòng. Dựa lưng vào tường cố gắng hít thở, kem che khuyết điểm trong tay bị bóp ra hơn một nửa.

Đào Túy cảm thấy mình thiếu oxy rồi.

May mà mấy tiếng sau Lý Dịch cũng không làm ra động tác ám muội nào khác. Anh dường như còn rất bận, cho dù là trên đường bay hay đang ở trên máy bay.

Đến Lê Thành vừa đúng buổi trưa, anh cũng không có thời gian ăn cơm với cô, Đào Túy một mình trở về biệt thự. Dì Lưu đã nấu cơm, cơm nước xong Đào Túy lập tức lên lầu thu dọn đồ đạc.

Hình bóng mảnh mai bận đến mức chân không chạm đất.

Lý Dịch day ấn đường, anh lên lầu đúng lúc nhìn thấy cửa phòng đóng một nửa, đi đến gần thì thấy người con gái đang thu dọn đồ, anh híp mắt cầm điện thoại lên liếc nhìn.

Phía trên.

Anh vừa mới gửi một tin nhắn.

Lý Dịch: [Ngày kia anh đưa em về trường.]

Ba ngày sau mới khai giảng.

Cô lại đang thu dọn đồ, một tay của Lý Dịch đẩy cửa ra chuẩn bị đi vào hỏi thử thì nghe thấy giọng con gái thì thầm ở trong phòng.

“Mau trốn, mau trốn đi.”

“Trốn về trường học tươi đẹp.”

“Cách xa hoa hồng, nến huân hương và phòng Tổng thống.”

Ngón tay Lý Dịch chợt dừng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.