“Rắc rắc” một cái rất nhỏ, Đào Túy lấy tay che, định bẻ mấy cái, thật sự không xoay được. Trong đám người, xe chậm rãi ra khỏi sân trường, lái lên đại lộ.
Đào Túy luôn giữ góc độ cứng ngắc, muốn nói với Lý Dịch, nhưng cảm thấy mất mặt.
Dứt khoát không nói.
Không có một lần phân tích của Khâu Viện tối qua, có thể bây giờ Đào Túy không băn khoăn nhiều như vậy, cô cúi đầu xuống, giữ yên không nhúc nhích.
Biết xe đang chạy.
“Sao thế?” Lý Dịch quay đầu nhìn, thấy cô cúi đầu, anh hỏi nhỏ.
Đào Túy ngẩng đầu lên, giữ tư thế nghiêng người, sau khi nhìn thấy đôi mắt sâu xa của người đàn ông, Đào Túy uất ức: “Em… em bị trẹo rồi.”
“Chỗ nào?” Bàn tay nắm vô lăng của Lý Dịch siết lại, tầm mắt chuyển lên mặt cô.
Tiếp đó, nhìn thấy chỗ mà Đào Túy che tay, xe của anh chậm rãi lái đến ven đường tạm thời đậu xe, đầu ngón tay nắm cằm cô, hơi xoay sang.
Hốc mắt của Đào Túy lập tức đỏ lên, đau đó.
Lý Dịch thả lỏng tay, liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay: “Bây giờ phải đến công ty sao?”
Đào Túy lẩm bẩm: “Cũng không nhất thiết, em có thể tới trễ, cổ em còn có thể khỏi không?”
Lý Dịch nhìn cô, cười nhạt: “Có thể khỏi.”
Giọng điệu của anh vẫn như trước đây, nhưng mà không biết vì sao lại khiến người ta yên tâm. Anh rút một cái khăn giấy, nhẹ nhàng lau khóe mắt của cô, nói: “Anh dẫn em đi khám xem thế nào.”
“Anh có thể làm giúp em, nhưng mà sợ em đau, cứ để cho bác sĩ làm đi.” Anh lau xong, vo khăn giấy thành cục đặt ở một bên.
Đào Túy mới phản ứng được, anh vừa giúp cô lau nước mắt.
Ngón tay còn thỉnh thoảng chạm vào da cô, Đào Túy lập tức đỏ mặt, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe đã khởi động.
Cảnh sắc ngoài xe thụt lùi, Đào Túy nghĩ trong đầu, mình là con gái.
Một cô gái xinh đẹp.
Cô xoa mặt.
Rất nhanh, dừng lại ở một bệnh viện tư nhân, Đào Túy đi theo phía sau Lý Dịch, đi vào, phòng khám bệnh ở tầng ba, gặp được một bác sĩ nam.
Anh ấy nghe tình huống, cười nói: “Vấn đề không lớn lắm.”
Anh ấy bảo Đào Túy ngồi xuống, cầm thuốc rượu lên, ngón tay đeo găng ấn cổ của Đào Túy, cô hơi co rúm lại, rất căng thẳng.
Bởi vì cảm giác đau đớn đó rất rõ ràng, cô luôn cảm thấy nếu như anh ấy xoa gân thì sẽ rất đau, chỉ nghĩ đến điều này đã làm cô sợ hãi.
Lý Dịch tựa vào bàn nhìn.
Bác sĩ nam bắt đầu dùng sức, Đào Túy đột nhiên “á” một tiếng, chợt né tránh, nước mắt lập tức rơi ra.
Lý Dịch đổi sắc mặt, cầm cổ tay của bác sĩ đó.
Bác sĩ nam mỉm cười, nhìn Lý Dịch: “Lần đầu tiên thấy anh căng thẳng như vậy, không sao, nếu anh không nhìn nổi thì anh đi ra ngoài đi.”
Lý Dịch nhìn Đào Túy đau đến co rúm, anh xoay người cầm găng tay, đeo lên, cắt chỗ đầu ngón trỏ và ngón cái, nói với bác sĩ nam: “Em đi sang một bên.”
Bác sĩ nam sửng sốt, lui về sau hai bước.
Lý Dịch tiến lên, đứng bên vai của Đào Túy, cầm thuốc rượu lên dùng bông gòn đè lên chỗ đó, sau đó anh ấn ngón trỏ và ngón cái lên.
Đào Túy muốn theo tránh phản xạ.
Lý Dịch nhẹ nhàng kéo lại, thấp giọng nói: “Tối qua mấy giờ em đi ngủ?”
Đào Túy sửng sốt.
Anh đang tra khảo sao?
“Tối hôm qua trò chuyện xong thì ngủ.” Cô lẩm bẩm.
“Trò chuyện xong với ai?” Giọng điệu của anh thản nhiên.
“Với anh đó, còn có thể với ai.” Đào Túy liếc anh.
Lý Dịch khẽ cười: “Ồ?”
Đào Túy nghe ra tiếng cười, muốn trừng anh, nhưng nhận ra chỗ cổ rất nóng, sau đó đau đớn cũng tràn lên, nhưng mà không phải kiểu đau nhói, mà là tê tê.
Cô ngước mắt nhìn Lý Dịch.
Chạm vào tầm mắt của Lý Dịch, cô chợt thu hồi tầm mắt, cô cảm thấy cổ không đau lắm, vẻ mặt của anh vẫn rất lạnh nhạt, nhưng mà động tác rất dịu dàng.
Đào Túy: “…”
“Chương trình học tuần này có nhiều không?” Lý Dịch vẫn ấn đầu ngón tay, nhẹ giọng hỏi cô.
Đào Túy ngồi thẳng người, trả lời: “Không nhiều.”
“Anh dẫn em đi chơi?”
Đào Túy sửng sốt: “Chẳng lẽ là đi sở thú sao?”
Ngón tay thon dài của Lý Dịch ngừng một lát, hồi lâu, anh cúi đầu cười: “Không đi sở thú.”
Sau lưng, bác sĩ nam bật cười.
Lý Dịch nói: “Cút.”
Bác sĩ nam thở dài, cười rồi đi, trước khi đi anh ấy nói: “Lần đầu tiên em biết, có người ấn trật khớp nhỏ lại lâu như vậy, anh Lý Dịch, đây không giống phong cách của anh.”
“Quá thương hoa tiếc ngọc.”
Lý Dịch nâng mắt liếc qua.
Lý Nghiêu lập tức cút.
Đào Túy nghe thấy câu thương hoa tiếc ngọc, mặt và cổ cùng đỏ, cổ do được ấn, mặt là không tự chủ.
Cũng không biết qua bao lâu.
Dù sao cũng không ấn đau như bác sĩ, cuối cùng cổ Đào Túy có thể nhúc nhích một chút, cô lập tức đứng lên, che vị trí dính rượu cồn, cười híp mắt nói: “Được rồi.”
Lý Dịch đóng nắp lại, tháo găng tay, kéo tay áo đi tới bồn rửa tay để rửa, nghiêng đầu nhìn cô, nói: “Nhảy vào lòng anh?”
Đào Túy: “…”
Không nhảy.
Bây giờ cô xác định, Lý Dịch rất nghiêm túc với cô.
Sau khi nghĩ thông suốt điều này, Đào Túy phù một hơi, nói: “Anh, cảm ơn anh.”
Lý Dịch cầm khăn giấy lên lau tay, vén tay áo sơ mi, thuận tiện cầm túi xách của cô, kiểu rất tự nhiên mà nói: “Đến công ty.”
“Ồ.” Đào Túy xoay người đuổi theo, đúng lúc thấy bác sĩ nam đó quay lại, Đào Túy lôi tay áo của Lý Dịch, nói: “Anh, phải trả tiền không?”
Chạy như vậy không tốt lắm đâu.
“Không cần.” Lý Dịch trở tay, nắm lấy cổ tay cô, dắt cô đi tới thang máy.
Anh nói với bác sĩ nam đó: “Đi trước đây.”
Lý Nghiêu cúi người: “Anh, anh đi thong thả.”
“Oa… anh họ Lý.” Lúc này Đào Túy mới nhìn thấy bảng tên trên ngực bác sĩ nam.
Lý Nghiêu mỉm cười, nói: “Chị dâu họ.”
Đào Túy: “…”
Cô quay đầu, vùi đầu rời đi. Vốn là Lý Dịch kéo cô đi, giờ lại trở thành bị cô kéo đi nhanh mấy bước, anh đưa tay nhấn nút thang máy, tay xỏ trong túi áo, dễ dàng kéo lại cổ tay của Đào Túy, kéo cô ngừng lại.
Tiếp tục đi về trước, cô có thể đụng lên cửa thang máy.
Rất nhiều người xung quanh, từng người nhìn về bên này, đa số ánh mắt tập trung lên người họ, Đào Túy lập tức hất tay của Lý Dịch.
Lý Dịch thấy vậy, anh nhìn cô, cũng không tiếp tục.
Anh cao lớn, lại ăn mặc kiểu tinh anh, xách một chiếc túi nữ rất xinh xắn, nhìn giống như thân sĩ. Nhưng mà đầu đinh của anh lại khiến anh trông có hơi ngang ngược, cộng thêm mi mắt sắc bén, có chút cảm giác xuất sắc.
Sau khi xuống lầu.
Lý Dịch đưa Đào Túy đến Lưu Quang, cổ Đào Túy vẫn đỏ đỏ và hơi tê, cô mở cửa xe, cười nói: “Anh, em đi lên đây.”
Lý Dịch châm điếu thuốc, nâng tròng mắt nói: “Được, mấy giờ làm xong?”
Đào Túy dừng lại, nói: “Em không biết.”
“Năm rưỡi anh tới đón em.” Lý Dịch liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay, nói.
Đào Túy: “Hả? Sau đó thì sao?”
Lý Dịch khoác một tay lên tay vịn, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc đặt lên trên đầu gối, anh khẽ cười nói: “Em nói xem?”
“Đi ăn cơm.” Anh nói.
Đôi mắt của Đào Túy lóe lên, sau đó “ồ” một tiếng.
Cô chuẩn bị đóng cửa, một giây tiếp theo, cô lại sát gần về, thò đầu hỏi: “Không đến nhà ăn tặng nến thơm được không?”
Lý Dịch im lặng một lát, cắn thuốc lá trong miệng.
Nhìn cô gái tóc tai bù xù, đôi mắt cong cong, mấy giây sau anh nói: “Em muốn đi đâu? Nói với anh, anh dẫn em đi.”
Đào Túy xoay người, nhanh chóng lên bậc thang, còn ngâm nga ca hát. Lý Dịch tựa lưng vào ghế ngồi, sau đó hít một hơi thuốc lá, thổi ra vòng khói, tiếp theo anh cầm điện thoại lên, nhắn tin.
Lý Dịch: [Ý kiến mà cậu đưa ra, không hề có tác dụng.]
Lý Dịch: [Trừ tiền thưởng.]
Giang Sách: [????????????]
Đừng mà>
Lý Dịch không để ý câu trả lời của anh ấy, sau khi bỏ điện thoại xuống, anh khởi động xe.
Lưu Quang đắm chìm dưới ánh mặt trời, sau khi Đào Túy vào thang máy thì gửi tin nhắn cho Khâu Viện.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh ấy hẹn tớ ăn cơm tối.]
Tôi là Khâu Viện nha: [Tốt, chúc mừng.]
Tôi là Đào Túy nha: [Ăn cơm tối mà thôi.]
Tôi là Khâu Viện nha: [Người ta đang theo đuổi cậu, tìm cậu đi hẹn hò đó.]
Đào Túy: […]
Đúng vậy.
Được nhắc nhở rồi.
Trong phút chốc tâm trạng của cô phức tạp, lại có chút mong đợi, hai ngày trước ở thủ đô, cô hoàn toàn mù mịt, đặc biệt còn bị thay luôn vào một tình huống hẹn hò.
Lần này có chút chuẩn bị, ngược lại vẫn khá hơn chút.
Sau khi ra khỏi thang máy, Đào Túy cất điện thoại, thấy mấy người cô Tần đang đợi cô, Đào Túy đi tới, đúng lúc thấy văn phòng của Tần Tư Tư.
Cửa phòng làm việc đang đóng, nhưng mà cửa chớp thì mở.
Tần Tư Tư ở bên trong gào khóc lớn, cánh tay của cô ta còn bó thạch cao, nhìn rất thảm hại.
Đào Túy liếc mắt nhìn, rồi không nhìn nữa, đi theo cô Tần vào phòng họp, sau khi cô Tần ngồi xuống, nói: “Lưu Quang định hủy hợp đồng với Tần Tư Tư.”
“Chuyện kẻ thứ ba lần này có ảnh hưởng rất xấu, cổ phiếu của tập đoàn Lưu Quang tụt dốc, đã đến mức độ nghiêm trọng, không hủy hợp đồng không được.”
Mấy người Tiểu Anh sụt sịt một hồi.
Đào Túy “ồ” một tiếng.
Cô Tần nhìn Đào Túy nói: “Nếu như cô ta đi, cô phải ngồi yên chuẩn bị được phát triển chính.”
Cô Tần cười, ngón giữa búng trán cô nói: “Lần này, tổng giám đốc Lý, chính là anh cô, cho người khống chế dư luận của kẻ thứ ba và con gái của kẻ thứ ba, sau đó cũng cho người thúc đẩy cô, đồng thời tuyên truyền, dư luận lên cao, đã có so sánh, tất nhiên người xem cả nước đều mong con gái của vợ cả là cô có thể hot hơn.”
“Điều này đại diện cho chính nghĩa.”
Đề tài kẻ thứ ba trên weibo lại leo cao không xuống, ngoài cảm thấy nên để kẻ thứ ba và con gái của kẻ thứ ba đi chết ra, thì càng mong người phụ nữ đáng thương và con gái có thể có một tương lai tốt đẹp hơn, phải tốt hơn kẻ thứ ba và con gái của kẻ thứ ba. Lưu Quang chuẩn bị mượn xu thế, phát triển Đào Túy.
Hợp lý lẽ thay thế Tần Tư Tư.
Đây cũng là nguyên nhân mà Lý Dịch cho người khống chế và thúc đẩy dư luận.
Đào Túy không hiểu quanh co uốn lượn trong đó lắm, nhưng mà cô nghe rõ, Lý Dịch âm thầm san bằng đường lui cho cô, thuận tiện đưa cô đi qua bậc thang của đỉnh núi.
Cô Tần lấy hợp đồng ra, đưa cho Đào Túy: “Anh cô thật tốt.”
“Người có thể làm đến vị trí đó quả thật không đơn giản, các cô xảy ra chuyện này vốn cũng rất đột ngột, anh ấy đã lập tức có thể tìm được cách giải quyết.”
Đào Túy cầm bút lên, trong lòng cũng cảm thấy rất kiêu ngạo.
Mặc dù cô còn trẻ, nhưng mà cô có sức mạnh, có ước mơ, ban đầu làm nghề này, ngoài thích ra, đương nhiên cũng có suy nghĩ muốn thay thế Tần Tư Tư.
Dù sao suy nghĩ đó, cô vẫn cảm thấy cần thời gian.
Không ngờ bây giờ đã đến sớm.
Sớm cũng tốt.
Sau khi cô ký tên, cô Tần nói: “Đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, cô phải chuẩn bị sẵn sàng đối mặt với mọi chuyện, bởi vì Tần Tư Tư đã làm việc nhiều năm, mặc dù bây giờ dính đầy tội, nhưng mà cô ta vẫn có khán giả trung thành, điều cô phải đối mặt chắc chắn còn có rất nhiều xoi mói đến từ bên ngoài.”
“Cô có thể làm được không?”
Đào Túy nhìn đôi mắt của cô Tần, cười nói: “Tôi làm được.”
Cô Tần bật cười, sau đó lấy lại hợp đồng, nói tiếp: “Có chuyện này, tôi muốn nghe thêm ý kiến của cô.”
“Mặc dù con người chị Tô rất đáng ghét, nhưng mà cô ấy ở trên góc độ nào đó, quả thật cũng vì tốt cho cô, cô liên lạc với cô ấy chưa?”
Đào Túy: “Chị ấy không trả lời wechat của tôi.”
Cô Tần im lặng một lát, sau đó thở dài: “Vậy cứ thế đi.”
Đào Túy cầm điện thoại lên, liếc mắt nhìn wechat.
Chị Tô không trả lời.
Cô lại gửi một tin nhắn đến.
Sau lưng phát ra tiếng “bịch”, cả đám quay đầu thì thấy Tần Tư Tư ngã xuống đất, streamer có quyền thế mạnh ngày xưa, bây giờ giống như chó nhà có tang.
Cô ta lảo đảo đứng dậy.
Đã rất nhiều ngày cô ta không về nhà họ Tần, Tần Hải Chi và Vu Nhàn cũng khó tự bảo vệ bản thân, Tần Tư Tư ở trong căn nhà mà trước đây bôz mua cho cô ta.
Biết được Lưu Quang muốn hủy hợp đồng với mình, cô ta vội vã chạy qua chất vấn, cuối cùng lại chỉ có thể bị ép ký hủy hợp đồng.
Cô ta hận Đào Túy, vô cùng hận,
Trong đôi mắt nhìn Đào Túy toàn là hận thù.
Đào Túy không đi ra ngoài, chỉ ngồi trên bàn của phòng họp, trong tay còn cầm bút.
Lúc cô ký hợp đồng với Lưu Quang.
Tần Tư Tư đã từng nói bên tai cô: “Cho dù chị ký với Lưu Quang, cũng chỉ có thể bị em giẫm dưới chân cả đời.”
Khi đó có rất nhiều người. Đào Túy nghe thấy lời của Tần Tư Tư, quay đầu nhìn cô ta. Tần Tư Tư lại hời hợt dời tầm mắt, giống như lời này không phải do cô ta nói.
Đào Túy làm điệu, động tác giẫm thứ gì đó.
Sắc mặt Tần Tư Tư tái xanh.
Ồ, Tần Tư Tư cũng không quên, ban đầu cô ta nói như vậy.
Bây giờ Lưu Quang có hơi rối ren, nhưng mà vì để người bên ngoài không nhìn ra sự rối ren của Lưu Quang, cho nên video và livestream luôn không dừng.
Nhưng mà nội bộ lại họp liên tục, Đào Túy ký xong hợp đồng thì tham gia hai cuộc họp lớn, đi ra từ trong phòng họp, cô mới phát hiện sắp năm rưỡi rồi.
Cô mới nhớ phải đặt phòng ăn.
Trước đây thấy một quán ăn nổi tiếng trên mạng ở vòng bạn bè, là quán làm mì lạnh, nghe nói mùi vị rất ngon, quan trọng nhất là quang cảnh vô cùng đẹp, có thể chụp hình bất cứ chỗ nào. Đào Túy lập tức đi lướt, vẫn giảm giá khi ăn sáu trăm sẽ giảm ba mươi.
Đúng năm rưỡi.
Mặt trời ngả về Tây, ánh vàng rực rỡ treo trong cả cao ốc.
Xe của Lý Dịch đã đến dưới lầu, Đào Túy cầm túi xách lên vội vã muốn xuống tầng, đột nhiên dừng lại, sau đó quẹo vào trong phòng hóa trang, tiến tới trước gương.
Hôm nay xoa kem dưỡng có chút dầu, cô dùng phấn phủ đánh lại hai bên cánh mũi, lại cầm son môi sửa sang lại nhan sắc.
Sau khi làm xong.
Cô ngơ luôn.
Nhìn cô gái xinh đẹp động lòng người trong gương, Đào Túy che mặt, trước kia không quan tâm bề ngoài như vậy.
Sao bây giờ nông cạn như vậy chứ? Ai da, quá nông cạn, không chú trọng tâm hồn.
Cô kéo xong dây kéo, xuống lầu, tới đại sảnh, cô liếc thấy Lý Dịch chống cánh tay lên cửa xe, anh cúi đầu nhìn điện thoại.
Tiếng bước chân truyền tới, anh nâng mắt lên nhìn.
Ánh mắt từ xa nhìn lên đôi môi đỏ thắm của Đào Túy, anh ung dung bỏ điện thoại xuống, đẩy cửa xe, vòng qua, mở cửa ra.
Đưa tay về phía Đào Túy.
Muốn dắt cô xuống bậc thang.
Đào Túy lại dùng lực lên giày cao gót, “cộp cộp cộp” mà lướt qua bên người anh như gió, chui vào trong xe. Lý Dịch nhướng mày, lúc lâu anh cười khẩy mà nhìn cô.
Đưa tay kéo đai an toàn, Đào Túy nhanh chóng cài nút, không cho anh chút cơ hội.
Tay của Lý Dịch đột nhiên trống không, sau khi đình trệ mấy giây giữa không trung, anh cong ngón tay, quẹt lên sống mũi của cô: “Cô bé.”
“Lẩn tránh rất thẳng thừng.”
Nói xong, anh đóng cửa xe.
Đào Túy: “…”
Cô có hơi sợ phấn rơi lên ngón tay anh.
Vội dùng tay sờ.
Vẫn tốt, không dầu, cũng không rơi phấn, hoàn hảo.
“Anh, chúng ta đến nhà hàng này ăn.” Đào Túy lập tức gửi địa chỉ cho Lý Dịch, sau khi Lý Dịch lên xe, cầm điện thoại lên liếc mắt nhìn, “ừ” một tiếng.
Sau đó khởi động xe.
Chạy ra ngoài không bao lâu thì sắc trời đã tối, ánh đèn của cả thành phố giống như lập tức sáng hết lên, đẹp không thể tả.
Hơn sáu giờ thì tới nhà ăn nổi tiếng trên mạng, phong cảnh vô cùng đẹp, màu xám, xen lẫn chút màu hồng, trông sẽ không quá hồng, cũng sẽ không quá lạnh nhạt, nói tóm lại vừa nhìn đã bị kích thích muốn đi vào.
Người vào cửa đều là người trẻ, người yêu, bạn thân, bạn bè, đồng nghiệp.
Đào Túy bừng bừng hứng thú.
Lý Dịch nhìn nhà ăn này, dừng lại, bị nhân viên phục vụ bên cửa vẫy tay nói: “Hai anh chị, mời đến bên này.”
Đào Túy sửng sốt, liếc mắt nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch nhướng mày.
Hai người không động đậy, nhân viên phục vụ lại vẫy tay, Đào Túy mới chậm rãi gọi Lý Dịch: “Anh, chúng ta qua đó nhé?”
Lý Dịch: “Ừ.”
Hai người đi tới bên cạnh nhân viên phục vụ.
“Chị gái, chị gọi chúng tôi qua làm gì?” Đào Túy lộ ra nụ cười ngọt ngào, nhân viên phục vụ đó khẽ mỉm cười, nói: “Hôm nay, hai người là khách thứ 520, tiệm chúng tôi có một truyền thống, nếu là khách thứ 520 thì phải thổi hai quả bóng bay mang đi.”
“Thổi bóng bay?”
“Đúng vậy.” Nhân viên phục vụ cầm một nắm bóng bay ở bên trong ra rồi để lên bàn, liếc nhìn qua, có hồng có xanh lá, không chia rõ ràng.
Cô ấy nhún vai cười hỏi: “Hai người ai thổi?”
Thật ra hình dáng của bóng bay rất đáng yêu.
Đào Túy nhìn thôi đã muốn, cô nghiêm túc chọn, chọn một bóng bay giống thỏ, cô liếc về sau, nhìn Lý Dịch, sau đó thấy người đàn ông có gương mặt lạnh lùng, cộng thêm ánh mắt đó, Đào Túy im lặng không nói mà chuyển tầm mắt, cô cầm bóng bay lên, nói: “Tôi thổi.”
Nói xong, cô bỏ vào trong miệng.
Còn chưa bỏ vào, bên cạnh có một bàn tay đưa ra, nắm lấy miệng bóng, Lý Dịch thản nhiên nói: “Bỏ ra.”
Đào Túy bỏ ra theo phản xạ.
Tiếp đó, cô quay đầu, thì thấy Lý Dịch cầm ống bơm bóng bay ở bên cạnh, cho vào miệng bóng, bắt đầu ấn.
Nhân viên phục vụ ở trước mặt trợn mắt há mồm.
“Thưa anh, anh đang phạm quy.”
Lý Dịch bơm bóng bay xong, thắt nút, sau đó lại hỏi Đào Túy: “Em thích cái nào?”
Đào Túy nhìn quả bóng bay màu hồng đó, ánh mắt sáng lên, tiếp theo cô chỉ một quả gấu trúc bên đó, Lý Dịch cầm lấy gấu trúc, bơm như cũ.
Lại một quả ra đi.
Động tác của anh rất nhanh, lưu loát. Sau khi bơm xong hai quả, anh hỏi Đào Túy: “Em còn muốn không?”
Đào Túy lập tức lắc đầu.
Lý Dịch đặt ống bơm bóng bay xuống, nắm cổ tay của Đào Túy, đi vào phòng ăn, còn hỏi: “Anh có giỏi không?”
Đào Túy ôm hai quả bóng bay, ngẩn ngơ.
Nhìn đáy mắt của người đàn ông mang theo một nụ cười, chữ “giỏi” đến miệng cô, trở thành: “Tạm… Tạm được thôi?”