Tiết học này rất dài, Đào Túy vẽ mà không vẽ ra điểm hấp dẫn gì, dù sao vài nét bút phác họa đẹp chỉ như vậy. Cuộc sống sau khi cưới của Lý Dịch và Dương Nhu như thế nào, thật ra thì cô chỉ biết sơ sơ.
Có lẽ chỉ chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều.
Hồi đó Lý Dịch vẫn chưa giải ngũ, hôn lễ kết thúc thì đi về quân đội.
Nhưng mà bên ngoài đồn tình cảm của hai người rất tốt, thanh mai trúc mã, lại đính hôn từ nhỏ nên rất khiến người ta hâm mộ. Chỉ có người trong cuộc biết, hai người không gặp mặt, sau khi cưới Dương Nhu còn đi học bổ túc phương diện hội họa, hôn nhân bắt đầu thay đổi từ khi nào, cô ta cũng không biết.
Sau đó nghe cô Lý mắng người ta.
Đại ý là trong lòng Dương Nhu còn nhớ nhung Hứa Điện.
Không chỉ như vậy, cô ta còn đổ tội cho Lý Dịch, nói Lý Dịch ngoại tình trong hôn nhân, thậm chí còn truyền tới bên quân đội.
Thiếu chút nữa phá hủy tương lai của Lý Dịch.
Có lẽ từ lúc đó hai người bắt đầu thay đổi.
Thật ra Đào Túy cũng không biết, nhưng mà bây giờ cô và Lý Dịch yêu nhau, cộng thêm tin tưởng thái độ làm người của Lý Dịch, nên cô không hề có thiện cảm với Dương Nhu.
Cho nên, cô xem rất nhiều người là tình địch, chỉ không xem Dương Nhu ra gì.
Một tiết học trôi qua trong suy nghĩ miên man, về sau Đào Túy cũng chẳng thèm nhìn Dương Nhu. Lúc tan học, Khâu Viện tựa vào cửa sổ chờ cô, Đào Túy lập tức thu dọn đồ đạc, chạy về phía Khâu Viện, Khâu Viện khoác tay cô, đột nhiên nói: “Đậu xanh, tin nhắn mà cậu gửi cho tớ tối qua có ý gì? Tớ vừa mới phản ứng được, chắc không phải cậu muốn cái đó với Lý Dịch, kết quả anh ấy từ chối chứ? Vậy mà… anh ấy cũng có thể từ chối được?”
Khâu Viện thật là biết bổ não.
Nhưng mà ngẫm nghĩ lại một loạt hành động của cô tối qua, không khác gì dâng tới miệng, Đào Túy lập tức nhụt chí, cô thấp giọng nói: “Tớ vốn chưa nói hết với anh ấy, tớ cho rằng anh ấy…”
“Cậu cho rằng anh ấy chủ động, kết quả anh ấy không chủ động đúng không?” Khâu Viện đã bổ não ra tiết mục Đào Túy dâng mình thất bại: “Anh ấy còn là đàn ông không? Anh ấy có xem cậu là bạn gái không?”
Hai người đi theo hành lang, thấp giọng nói.
Đào Túy há miệng, đang muốn phản bác, cánh tay lại bị đụng, cô sửng sốt nhìn sang, thì thấy cô dạy mỹ thuật và Dương Nhu đi bên cạnh cô.
Còn kề sát như vậy.
Cô lập tức muốn tránh xa một chút.
Nhưng vào lúc này, cô nghe thấy hai người bên cạnh đang nói chuyện.
“Vừa nãy trước giờ học, hình như tớ thấy chồng trước của cậu.”
Giọng nói của Dương Nhu rất thấp: “Ừ.”
“Anh ấy vẫn đẹp trai như vậy, cậu có hối hận không?”
Dương Nhu không lên tiếng.
Giáo viên mỹ thuật thấp giọng nói: “Thật ra thì ban đầu cậu không nên nghĩ nhiều như vậy, nếu anh ấy đã kết hôn thì chắc chắn là muốn cả đời, nhất định anh ấy đã cho cậu chút tình cảm, không phải ba năm này anh ấy vẫn chưa yêu đương sao? Giữ mình vì cậu đúng không?”
Dương Nhu: “Tớ nào biết.”
“Khẳng định là giữ mình vì cậu.”
Đào Túy: “…”
Khâu Viện cũng nghe thấy câu này, cô ấy nhướng mày, thấp giọng nói với Đào Túy: “Chẳng lẽ bạn trai cậu cũng giữ mình vì một người phụ nữ sao?”
Nghĩ tới đây, Khâu Viện kinh ngạc: “Không phải chứ, anh ấy có người trong lòng không? Cậu biết không? Đàn ông ở tuổi này trải qua nhiều chuyện, khẳng định cũng nhiều lần đối mặt với tình cảm, tình cảm mà anh ấy trải qua chắc chắn cũng rất phong phú, có lẽ anh ấy vẫn còn đang suy nghĩ rốt cuộc cậu và anh ấy có thích hợp không, cho nên…. anh ấy không chạm vào cậu, vì để thêm một đường lui.”
Đầu Đào Túy vang ầm ầm.
Trước là một chuyện giữ mình, sau là một người trong lòng.
Đào Túy nhìn chằm chằm bóng người ngày càng đi xa của Dương Nhu phía trước, kết hôn rồi chắc chắn có chuyện kia.
Hồi đó Dương Nhu còn trẻ.
Trẻ như cô, cũng chưa nói tới chín chắn quyến rũ gì đó.
Đào Túy nắm chặt tay Khâu Viện.
Đi mua trà sữa uống cũng ngẩn ngơ, ăn cơm trưa cũng ngẩn ngơ, về ký túc xá càng ngẩn ngơ. Cô nằm trên giường, cảm thấy bây giờ mình không vui vẻ bằng lúc làm em gái của anh.
Suốt ngày nghĩ này nghĩ nọ, đều sắp điên rồi.
Cô cầm điện thoại lên, không có tinh thần mà lập đội với Tiêu Mục, sau khi nhặt hộp, hai người trốn trong nhà nhỏ, Đào Túy suy nghĩ giây lát, nhắn riêng với Tiêu Mục.
Túy Túy: [Anh sẽ không thể quên bạn gái đầu tiên sao?]
Tiêu Mục: [Hửm? Có lẽ sẽ vậy.]
Có lẽ sẽ vậy.
Có lẽ sẽ vậy.
Tiêu Mục: [Làm sao vậy?]
Túy Túy: [Không sao.]
Cô lấy lại tinh thần tiếp tục chơi, trước khi ngủ Lý Dịch gửi voice tới, Đào Túy hơi sốt ruột, đột nhiên ấn tắt, sau đó cô nhìn màn hình ngẩn người.
Mấy giây sau, Lý Dịch gửi một tin nhắn wechat tới.
“Bà xã.”
Đào Túy nghe, nước mắt chảy tí tách, cô cảm thấy mình sắp thành Lâm Đại Ngọc rồi, suốt ngày chỉ biết đa cảm, hối hận sai lầm của mình, cô sợ Lý Dịch nghe thấy.
Chỉ gõ chữ trả lời.
[Anh, em chuẩn bị ngủ rồi.]
Lý Dịch: “Vừa chơi game?”
[Đúng vậy.]
Lý Dịch: “Ừ, ngủ ngon.”
[Ngủ ngon.]
Sau khi Đào Túy gửi xong, cũng không chờ anh trả lời, cô lập tức đặt điện thoại dưới gối, hít sâu một hơi, sau đó trợn tròn mắt nhìn trần nhà, thôi miên mình mau chóng ngủ.
Tối nay Lê Thành có gió lạnh, Lý Dịch bàn chuyện với người ta, đang tựa lên lan can cho tỉnh rượu, trong miệng là điếu xì gà vừa tiện tay cầm, nhìn câu “ngủ ngon” của cô gái trên khung nói chuyện.
Anh híp mắt nhìn.
Chu Dương đi ra, cà lơ phất phơ mà cũng tựa vào lan can, đá Lý Dịch: “Không phải vừa nãy muốn voice sao? Làm sao lại không có?”
Lý Dịch cất điện thoại, nhìn anh ấy, không trả lời.
Ngửa cằm hút thuốc.
Chu Dương thấy anh như vậy, nhướng mày cười: “Làm sao? Xảy ra chuyện rồi?”
Lý Dịch: “Không hiểu suy nghĩ của cô ấy lắm.”
“Cô bé còn nhỏ tuổi nên chắc chắn có nhiều suy nghĩ, cô ấy nói ngủ ngon cậu thật sự để cô ấy ngủ à? Không chừng cô ấy đang chán nản thút thít đó.”
Lý Dịch nâng tròng mắt liếc qua.
Chu Dương mỉm cười.
Anh ấy ngồi chồm hổm xuống, gẩy tro thuốc lá: “Tôi ấy à, sắp thành công rồi, cậu thì sao.”
“Ngược lại xảy ra chuyện rồi.”
Sắc mặt Lý Dịch sa sầm hơn, anh cầm lấy điếu xì gà trong miệng, dập tắt ném vào trong gạt tàn thuốc, cởi cổ áo, sải bước rời khỏi ban công.
Đúng lúc Hứa Điện bưng rượu đi ra, đang muốn bưng cho anh, Lý Dịch nhẹ nhàng đẩy: “Tôi đi trước đây.”
Hứa Điện nhướng mày, kính mắt lóe lên, anh ấy dựa vào cửa, cười hỏi: “Đi đâu?”
Chu Dương tiến lên, nhận lấy rượu, khoác lên bả vai Hứa Điện nói: “Đi tìm bé đáng yêu.”
Hứa Điện: “Muốn chia tay à?”
Chu Dương bật cười: “Chẳng biết chừng.”
Hứa Điện: “Con mẹ nó, tôi mới nói với vợ tôi, có thể Lý Dịch sẽ kết hôn trước cậu..”
Chu Dương cười to: “Cậu cảm thấy có thể sao?”
Lý Dịch uống rượu, xuống tầng một, kéo cà vạt ra ném ở ghế sau, sau khi lên xe, anh nói với Giang Sách: “Đến đại học Lê Thành.”
Giang Sách sững sờ: “Chắc chắn là trường học đã đóng cổng rồi.”
Lý Dịch tựa lưng vào ghế ngồi, xoa giữa trán: “Cậu lái xe.” Giọng điệu không cho từ chối.
Giang Sách: “Được rồi.”
Anh ấy khởi động xe, lái đến đại học Lê Thành, giờ này thành phố đang ở trạng thái ngủ say, đến Lê Thành thì đúng như đoán, cánh cửa đóng chặt.
Giang Sách quay đầu nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch đẩy cửa xe ra, mò tới điện thoại, bấm một dãy số.
Sau khi gọi, anh dừng lại.
Sau đó lại cúp.
Anh nhìn khung nói chuyện trong wechat, tựa vào cửa xe, rất lâu không động đậy.
Lời nói của Chu Dương, có tin được không.
Giang Sách ở ghế lại, đợi một lúc, đợi rất lâu cũng không đợi được câu trả lời, anh ta ló đầu ra hỏi: “Sếp Lý, bây giờ… có vào không?”
Lý Dịch cất điện thoại, nhìn cổng.
Rất lâu sau anh nói: “Không vào.”
“Vậy… tiếp theo?”
Lý Dịch lên xe, tựa vào lưng ghế, nói: “Lái sang một bên rồi đỗ, đừng cản trước cổng.”
Giang Sách: “???”
Thế này là muốn đợi một đêm? Đậu móa.
Quá điên cuồng.
Anh ấy chỉ đành lái xe đến bên trái cổng, xe nấp dưới tàng cây, Lý Dịch cởi nút cài, châm một điếu thuốc, nói với Giang Sách: “Cậu đi về ngủ trước đi.”
Giang Sách nắm chặt tay lái, suy nghĩ giây lát: “Ngày mai tôi không cần đi làm, sếp Lý, tôi ở lại với anh.”
Lần đầu tiên anh điên cuồng như vậy, tôi muốn chứng kiến một chút.
Tôi chỉ lén lút nhìn.
Tuyệt đối không nói ra.
Lý Dịch nâng tròng mắt lạnh lùng mà liếc anh ấy.
Giang Sách: “…”
Ha ha.
Lý Dịch liếc nhìn thời gian, ba rưỡi.
Trời cũng sắp sáng rồi.
Tro thuốc lá rơi xuống theo ngón tay của anh, hòa vào một chỗ với bóng cây.
Đào Túy lại thấy ác mộng, tối nay ác mộng này cô lại thành kẻ thứ ba, khiến lúc cô tỉnh lại, trán toàn là mồ hôi. Cô nằm mơ thấy mình thành kẻ thứ ba giữa Lý Dịch và Dương Nhu thì không nói, còn nằm mơ thấy Lý Dịch bảo cô đi, để Dương Nhu quay lại, phải trả lại vị trí cho cô ta.
Đây là giấc mơ cứt chó gì, đáng sợ quá.
Tình thần của cô lơ lửng mà xuống giường, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Khâu Viện đỡ cô, nói: “Xảy ra chuyện gì thế? Cậu không ngủ ngon sao?”
Đào Túy nhìn Khâu Viện, gào một tiếng rồi bảo: “Hôm qua cậu nói có người trong lòng đó, tớ chưa nói với cậu, anh tớ từng kết hôn, anh ấy có vợ trước.”
Khâu Viện kinh ngạc: “Cái gì?”
“Vợ trước của anh ấy xuất hiện rồi sao?”
Đào Túy gật đầu rồi: “Xuất hiện, ngoại hình còn rất đẹp, tớ phải làm sao?”
Khâu Viện lại kinh ngạc: “Vậy, vậy…. anh ấy và vợ trước có cái đó không?”
“Nói nhảm, nhất định là có, anh ấy chướng mắt tớ.” Hốc mắt Đào Túy đã đỏ lên, làm sao trong mơ cô có thể thành kẻ thứ ba chứ.
“Sợ nhất kiểu này, sợ nhất có người trong lòng.” Khâu Viện đau lòng mà ôm cô: “Vậy cậu định…”
Đào Túy nói: “Gần đây tớ không bình thường, quá đau khổ, nghĩ quá nhiều.”
“Tớ muốn làm lại em gái, cậu nói tớ làm được không?”
Khâu Viện: “Nếu cậu muốn làm lại em gái, vậy cậu cũng phải như anh ấy.”
Nói xong, cô chuẩn bị đi rửa mặt, điện thoại trên giường lại vang lên, cô soàn soạt leo lên giường, lấy điện thoại dưới gối ra.
Thấy cuộc gọi tới.
Cô ngơ luôn.
Lý Dịch.
Sáng sớm.
Cô hơi chần chừ, cầm máy đi tới nhà vệ sinh nghe: “Chào buổi sáng, anh.”
Trong gương, cô thật xấu xí, quầng thâm rất lớn.
Giọng nói của Lý Dịch rất thấp, mang theo khàn khàn: “Chào buổi sáng, anh đợi em dưới lầu.”
Đào Túy “á” một tiếng, sau đó cô xoay người chạy đến ban công nhìn, đúng là có một chiếc xe nhỏ màu đen đậu dưới lầu, cô im lặng một lúc, sau đó cầm điện thoại, chạy nhanh xuống lầu.
Trong quá trình chạy, trong đầu cô nghĩ, làm em gái được rồi làm em gái được rồi.
Đi tới cửa cầu thang, từ xa thấy cửa sổ xe chậm rãi dao động, Lý Dịch mở cửa xe đi xuống, vai rộng chân dài, anh nhướng mày nhìn cô.
Đào Túy nắm góc váy.
Hít sâu trong lòng, sau đó cô đi tới, đi từng bước một đến bên cạnh Lý Dịch, đứng yên.
Áo sơ mi của anh hơi nhăn.
Đào Túy cân nhắc một chút, tiến lên sửa cổ áo cho anh.
Lý Dịch cúi đầu nhìn cô, một tay giữ eo cô, Đào Túy sửa xong lại lui về sau một bước, nói: “Anh, chúng ta chia tay nhé?”