Đào Túy “ồ” một tiếng, chợt giơ tay ôm cổ anh, Lý Dịch nhướng mày, ôm eo cô, Đào Túy nói: “Em cho rằng… em cho rằng anh không muốn em.”
“Anh chê em.”
“Anh không thích em.”
Lý Dịch cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Suy nghĩ của cô gái lại như vậy, anh thấp giọng nói: “Sau này, có chuyện gì em phải nói với anh.”
Đào Túy gật đầu.
“Như vậy, chúng ta về nhà trước?” Lý Dịch vỗ vỗ lưng cô hỏi. Đào Túy gật đầu: “Vâng.”
Cô khoác tay lên cổ anh, không muốn động đậy.
Lý Dịch cong khóe môi, cầm điện thoại gọi một dãy số.
Chỉ chốc lát sau, một tài xế mặc áo đen lên xe, anh ta liếc mắt nhìn đằng sau: “Tổng giám đốc Lý.”
Lý Dịch chỉ chìa khóa xe: “Lái xe.”
“Vâng.”
Đào Túy tựa vào trong lòng Lý Dịch, tâm trạng vô cùng vui vẻ, thả lỏng, cô cầm tay anh nghịch. Lý Dịch cúi mắt nhìn cô nghịch, rất nhanh, xe đến Nhất Vịnh Sơn Thủy.
Chắc vì Lý Dịch không nói với dì Lưu rằng buổi tối quay về, cho nên căn nhà rất yên tĩnh, dì Lưu không có ở đây. Cả khu biệt thự cũng rất yên tĩnh, Đào Túy vừa vào cửa đã đá rơi giày, đi chân không.
Trong phòng mở chút đèn, ánh trăng bên ngoài chiếu vào trong, mặt đất rực rỡ đến mức phản quang. Đào Túy lảo đảo đi, giang hai tay, cười híp mắt, giống như hồ ly.
Lý Dịch bỏ chìa khóa xe xuống, cởi tay áo ra, nhìn cô. Lúc lâu anh tiến lên, một phát ôm lấy Đào Túy, Đào Túy kêu lên, lập tức ôm cổ anh.
Lý Dịch thấp giọng nói: “Trên đất lạnh.”
Nói xong, anh sải bước đi lên cầu thang.
Đào Túy cười híp mắt nói: “Ở đây em không có đồ ngủ.”
Giọng nói của Lý Dịch rất thấp: “Anh mua rồi.”
“Anh mua lúc nào?” Đào Túy hơi tò mò.
Lý Dịch bình tĩnh, giọng điệu rất thản nhiên: “Mấy ngày trước, vừa tới.”
Đào Túy mím môi, nhìn gương mặt của người đàn ông này, không ngờ anh lại lén lút mua đồ ngủ. Vào phòng cô, Đào Túy kéo tủ quần áo ra nhìn xem.
Được lắm.
Bên trong có rất nhiều quần áo.
Toàn là đồ mới.
Đang treo.
Cô quay đầu nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch ngồi trên tay vịn của ghế sofa: “Thích không?”
Đào Túy: “Vậy nếu chúng ta chia tay, anh xử lý những bộ đồ này thế nào?”
Nếu lần này thật sự chia tay thì sao.
Lý Dịch đứng khuất sáng, sắc mặt nặng nề, anh nói: “Chưa từng nghĩ.”
Vấn đề này.
Đào Túy chống cửa tủ quần áo, cười đến mức mi mắt cong cong. Cô nói: “Anh có để cô gái khác mặc những bộ đồ này không?”
Cằm của Lý Dịch hơi căng chặt, anh đứng lên, châm điếu thuốc. Đi tới bên cửa sổ sát đất, kéo cửa sổ sát đất ra, ánh trăng bên ngoài chiếu vào, mặt mày Lý Dịch rất lạnh nhạt, nhìn cô mà nói: “Không đâu.”
“Anh sẽ đưa hết những bộ đồ này cho em.”
Đào Túy “ồ” một tiếng, nói: “Sau đó, lại sắp xếp phụ nữ vào ở sao?”
Cô vừa hỏi vừa cảm thấy kích thích.
Cô thật là to gan.
Lý Dịch híp mắt nhìn cô.
Khói mù lượn lờ.
Rất lâu, anh nói: “ Không, anh sẽ theo đuổi lại em.”
Đào Túy cười trộm trong lòng, cô chống nạnh: “Theo đuổi không được thì sao.”
Lý Dịch không lên tiếng, anh dập tắt thuốc rồi đi tới, giữ cổ cô, cúi đầu lập tức hôn.
Mùi thuốc lá là bạc hà rất nhạt, Đào Túy lập tức cảm thấy đầu lưỡi lạnh lẽo, sau đó từ từ cũng hơi nóng, có hơi bỏng.
Ngay lúc cô theo bản năng tựa vào trong lòng anh, Lý Dịch nghiêng đầu nói bên tai cô: “Anh sẽ cố gắng.”
Theo đuổi không được.
Cũng phải cố gắng.
Đào Túy cười trộm.
Lý Dịch: “Tắm đi.”
“Em muốn ăn khuya không?”
Đào Túy lắc đầu: “Không ăn.”
Sau khi cô tiễn Lý Dịch ra ngoài, thì đi lật những quần áo đó, có rất nhiều set nên cũng không cần cô tự phối, còn có các loại quần jean, kiểu dáng đều mới mẻ, con gái sẽ thích những thứ này. Mỗi một món Đào Túy đều lấy ra lật qua lật lại, vừa nghĩ tới Lý Dịch cho người hoặc tự đi mua đồ nữ, đã cảm thấy rất ngượng ngùng.
Ngắm xong những bộ đồ đó, Đào Túy lại lật những đồ ngủ, từng bộ một, tổng cộng có bốn bộ. Hơn nữa có một bộ rất gợi cảm, là váy dây phối hợp một chiếc áo choàng mỏng. Gợi cảm cộng thêm trưởng thành, Đào Túy lập tức hăng hái, cô tháo ra, cầm vào trong phòng tắm đi tắm, tâm trạng thả lỏng.
Tắm cũng cảm thấy là một kiểu hưởng thụ.
Tắm xong đi ra.
Cả đầu ướt đẫm, Đào Túy lau khô một chút, sau đó cô dừng lại, cầm điện thoại và đi ra ngoài, quay người lên tầng ba, cô hiếm khi đi lên, trước kia cũng không to gan như vậy.
Lúc này cửa phòng đối diện cầu thang đang mở, ánh sáng trong phòng hơi tối, Đào Túy liếc mắt nhìn phòng làm việc trước, cửa phòng làm việc đang đóng, nhưng mà không có ánh sáng.
Vậy Lý Dịch không ở trong phòng làm việc.
Đào Túy nghĩ tới đây, đỏ mặt, cô quay người đi về phía phòng.
Cô vẫn chưa từng tới phòng của Lý Dịch, nó lớn hơn phòng của cô một chút, có mùi nến thơm nhàn nhạt, cửa phòng tắm đang đóng, bên trong có tiếng nước chảy, Đào Túy ho khan, đi vào ngồi ở mép giường.
Trên tủ đầu giường rất đơn giản, chỉ có một đèn bàn và đồng hồ đeo tay, xem ra anh vừa cởi ra. Đào Túy túm khăn lông, đợi một lúc, cuối cùng cửa phòng tắm đã mở ra.
Cô hơi sợ Lý Dịch không mặc gì, thế là lặng lẽ che mắt, lộ một khe hở.
Người đàn ông mặc quần dài màu xám và áo ngủ màu trắng, đi ra, trên người có hơi nước, một tay đang lau cổ và giọt nước trên đầu, cằm cứng rắn.
Anh nhận ra có người trong phòng, quai hàm lập tức căng chặt, ánh mắt mang vẻ lạnh lẽo liếc qua.
Liếc mắt thì thấy cô gái mặc váy ngủ đen ngồi ở mép giường, cô sát gần đầu giường, ánh sáng màu quất chiếu một chút trên người cô, có hơi mơ hồ.
Giống như yêu tinh từ đâu đi ra ngoài.
Càng không cần phải nói, cô đi chân không lên đây, móng chân bôi sơn xinh xắn mà trắng nõn.
Lý Dịch dừng lại, giọng nói có hơi khàn: “Sao em lại lên đây?”
Lần đầu tiên Đào Túy thấy Lý Dịch mặc như vậy, trông trẻ hơn, cũng hoang dã hơn, cô nuốt nước miếng, đưa khăn lông cho anh: “Lau tóc cho em.”
Lý Dịch nhìn mấy giây, thuận tay treo khăn lông lên, anh đi lên trước, nhận lấy, Đào Túy tự động nghiêng người sang, Lý Dịch đứng ở sau lưng cô, nhẹ nhàng lau tóc cho cô.
Mùi sữa tắm trên người anh lại giống trên người cô.
Mặt Đào Túy hơi đỏ, cúi đầu.
Cô vừa cúi đầu, cổ lại lộ rõ ràng hơn, trắng nõn, vô cùng nhỏ. Đôi mắt của Lý Dịch liếc nơi đó, sau đó vẫn thản nhiên lau tóc cho cô.
“Biệt thự của anh trông thì lớn, thật ra hình như chỉ có ba phòng nhỉ?” Đào Túy dùng giọng nói êm ái nói, cô vốn muốn quyến rũ Lý Dịch, nhưng mà lúc này được anh lau đến mức có hơi mơ màng buồn ngủ.
Lý Dịch: “Ừ, ba phòng.”
“Sao anh không làm thêm mấy phòng? Em thấy người khác đều làm mấy phòng liền mà.” Nhà cô Lý cũng có rất nhiều phòng.
Lý Dịch lau giọt nước ở cằm cô, nói: “Anh không thích.”
Đào Túy: “À.”
Cô suy nghĩ giây lát, hỏi: “Anh, vậy anh thích gì?”
Người đàn ông phía sau im lặng, Đào Túy nhướng mày, không phải chứ, ngay cả đồ yêu thích cũng không có? Anh trai sống khổ cỡ nào?
Cô đang muốn nói đồ mình yêu thích.
Lý Dịch đã bảo: “Thích em.”
Đào Túy mở miệng ra, lập tức ngậm lại, đỏ mặt.
Hửm?
Hửm?
Cô nói nhỏ: “Em cũng vậy.”
Động tác của Lý Dịch dừng một lát, mấy giây sau, anh hỏi: “Em vừa nói gì?”
Đào Túy ngượng nghịu rất lâu, lập tức kéo khăn lông ở đỉnh đầu, cô đứng lên, đối mặt với Lý Dịch, hùng dũng oai vệ mà chống eo: “Em nói, em thích anh!”
Theo lời của cô, cả mái tóc xõa trên vai.
Sợi tóc lộn xộn, trông có thêm chút quyến rũ.
Lý Dịch nhìn cô.
Một giây sau, anh tiến lên một bước, ép cô đến đầu giường, một tay giữ mặt cô, cúi đầu lập tức hôn.
Đào Túy “ưm” một tiếng, ngẩng đầu.
Anh rất cao lớn.
Ánh sáng đều bị anh ngăn cản. Hôn rồi hôn, áo choàng của Đào Túy đã rơi xuống một nửa, lộ ra bả vai trắng nõn, Lý Dịch nghiêng đầu, hôn ngay lên đó.
Mịn màng, say đắm, tê dại.
Bởi vì động tình, trong đôi mắt của Đào Túy toàn là nước, cô nắm cánh tay của anh, thấp giọng gọi: “Anh?”
Lý Dịch đặt cô trên giường.
Đầu ngón tay kéo cổ áo và dây áo của cô, giữ eo cô.
Tim Đào Túy đập dữ dội, luôn nghĩ các loại hình ảnh trong đầu, nhưng mà mỗi lần đều bị nụ hôn của Lý Dịch kéo về, cô túm chăn theo phản xạ. Ngón tay nhỏ nhắn hiện lên màu đỏ nhạt.
Mà ngay lúc này.
Điện thoại rơi trên giường reo lên, là thông báo gọi video wechat, Đào Túy lập tức lấy lại chút tinh thần, sau đó cô đưa tay mò điện thoại.
Lập tức đã được cô mò được.
Cô liếc nhìn, thấy một chữ “mẹ”.
Cả người giật mình một trận, giây tiếp theo cô đẩy Lý Dịch ra. Lý Dịch vẫn còn đang hôn cô, đột nhiên cả người bị đẩy qua một bên, anh nhíu mày, đang muốn ngồi dậy.
Đào Túy lại dùng chăn che anh lại, hơi đẩy anh.
Lý Dịch ngã xuống nằm lại giường, anh dùng một tay che trán, híp mắt nói: “Bà xã?”
Đào Túy chui vào, che môi của anh trong chăn, thấp giọng nói: “Đừng nói chuyện, là mẹ em.”
Lý Dịch nhìn cô: “Anh có thể đi ra ngoài.”
“Không cần, anh ở đây là được.” Nói xong, Đào Túy lập tức chui ra ngoài chăn, nghe điện thoại, cả người cô nằm trên người Lý Dịch, đề phòng anh ngồi dậy.
Trong video.
Gương mặt của Đào Hinh xuất hiện bên trong, bà ấy mỉm cười nói: “Túy Túy, vẫn chưa ngủ sao?”
Đào Túy cười híp mắt nói: “Đúng đó mẹ, con vẫn chưa ngủ.”
“Đừng mải chơi game, thức đêm không tốt.” Đào Hinh điều chỉnh công việc, chuẩn bị qua Lê Thành thăm Đào Túy, nhưng thấy phòng Đào Túy ở có hơi khác, bà ấy im lặng một chút rồi hỏi: “Túy Túy, con ở đâu đấy?”
Tim Đào Túy đập mạnh, cô cười ngồi thẳng, sau lưng đè Lý Dịch, nói: “Con ở nhà anh trai.”
“À, vậy à, nhìn không giống căn phòng lần trước của con.”
“Con bảo anh đổi phòng cho con.” Đào Túy cười rất xán lạn, ống kính của cô luôn hướng xuống, rất sợ quay về phía kết cấu của cả căn phòng, dù thế nào thì trong phòng này đều có đồ dùng cá nhân của Lý Dịch.
Nhất định Đào Hinh có thể nhìn ra.
Đào Hinh lại không hề nghi ngờ Lý Dịch, bà ấy gật đầu: “Con cũng đừng làm phiền anh con quá.”
“Con biết rồi, mẹ, con chuẩn bị ngủ rồi.”
Tình hình nguy hiểm này, sắp kết thúc.
Đào Hinh “ừ” một tiếng, nói: “Vậy ngủ đi.”
Trước khi chuẩn bị tắt video, bà ấy dừng lại, hỏi: “Túy Túy, con dựa vào thứ gì vậy? Sao cảm thấy giống như hình người?”
Đào Túy kinh ngạc, quay đầu nhìn lại.
Lý Dịch nằm ngang, nhưng mà chăn mỏng nên có thể nhìn ra chút đường cong của anh. Đào Túy nhanh trí, đột nhiên nằm xuống, ôm lấy Lý Dịch từ ngoài chăn.
Sau đó nói với Đào Hinh: “Mẹ, đây là gối ôm mà anh mua cho con.”
Đào Hinh: “Gối ôm lớn như vậy?”
“Đúng vậy, lớn lắm.” Đào Túy còn dùng sức vỗ xuống ngực của Lý Dịch: “Cái gối này còn rất đẹp trai nữa, đặt may riêng đó.”