Giả Vờ Không Quan Tâm

Chương 57



“Không biết, em nghe đã.” Đào Túy chỉ điện thoại nói.

Lý Dịch quyết định nhanh chóng, nói với ba người họ: “Tạm thời không họp nữa.”

Nói xong, anh cầm điện thoại và chìa khóa xe lên, vòng qua bàn, kéo tay Đào Túy rồi đi tới cửa.

Ba người quay đầu nhìn bóng lưng của hai người họ.

Biểu cảm trên mặt khó nói hết.

Tạm thời không nói dáng vẻ căng thẳng của Lý Dịch, cô gái mà anh dắt trong tay thật sự trông rất trẻ tuổi xinh đẹp, không ngờ đàn ông tái hôn như Lý Dịch còn có thể tìm được cô gái xuất sắc như vậy.

Thường vụ chống mặt, nói: “Tôi cũng là người có tiền, tôi cũng là sếp, sao tôi lại không gặp được chứ.”

Giang Sách và phó tổng giám đốc lặng lẽ nhìn anh ta.

Họ cũng là tên độc thân được không.

Đào Túy nghe điện thoại trước, nhìn Lý Dịch, người đàn ông nhấn thang máy, dưới cái nhìn chăm chú len lút của một đám nhân viên, cũng cúi đầu nhìn cô.

Đào Túy thấy anh không có biểu cảm gì, tâm trạng bình tĩnh hơn, nghe máy: “Mẹ?”

Đào Hinh ở đầu kia nói: “Mẹ đến rồi.”

“Con ở đâu? Không ở trường học?” Giọng điệu của Đào Hinh nghe rất vội vã.

“Con, con không ở trường học, mẹ, hôm nay không có tiết.”

Thang máy tới, Lý Dịch dắt Đào Túy đi vào.

“À, đúng rồi, hôm nay con không có tiết.” Đào Hinh ở bên kia bình tĩnh chút, trước đây Đào Túy gửi cho bà ấy một bản thời khóa biểu, bà ấy từng nhớ một khoảng thời gian, bây giờ lại quên mất.

Sau khi phản ứng lại, Đào Hinh hơi áy náy.

Con gái học đại học, bà ấy không ở bên cạnh, nghỉ hè cũng không thể tới bên cạnh cô, gửi cô cho nhà họ Lý.

Là rất làm phiền người ta.

Nhưng mà, như vậy cũng không thể biển thủ.

Bà ấy lại vững tâm hơn, nói: “Con sắp qua đây à?”

Đào Túy cười trả lời: “Vâng, chúng con chuẩn bị đi.”

Chúng con.

Hai chữ, Đào Hinh ngồi trong phòng khách, đối diện gương mặt tươi cười của cô Lý, bà ấy chỉ đành “ừ” một tiếng: “Mẹ đợi con.”

Nói xong, lại cúp máy.

Lại cúp trước.

Đào Túy bĩu môi, có hơi uất ức, cô cất điện thoại xong, nói: “Anh, sao lại nhanh như vậy?”

Đầu ngón tay của Lý Dịch xoa tóc cô, nói: “Tối qua họ đã lên đường.”

“À à à.” Đào Túy biết Lý Dịch dùng máy bay tư nhân, cô nắm chặt tay Lý Dịch, tay của đàn ông rất rộng dày, còn có ít vết chai, có hơi thô ráp.

Thang máy đi xuống.

Đến tầng một.

Lý Dịch nắm tay cô gái đi ra.

Nhân viên và cả khách đến thăm đi lại bên ngoài ai cũng nhìn sang.

Hai người nhìn thẳng mà ra khỏi đại sảnh, bảo vệ của công ty lái xe đến, Lý Dịch đưa Đào Túy lên xe, đóng cửa xe.

Đào Túy sửa sang lại quần áo.

Cô không biết Lý Dịch đang suy nghĩ gì trong lòng.

Cũng không đoán ra.

Đào Hinh nói rõ không thể, không được như vậy. Cũng không biết trong lòng Lý Dịch có cách gì không.

Đào Túy liếm khóe môi, liếc mắt nhìn Lý Dịch: “Anh, trong lòng anh có ý kiến gì không?”

Lý Dịch kéo cửa kính xe xuống, sửa lại cổ áo, một khuỷu tay đặt lên trên cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt: “Vẫn chưa.”

Đào Túy đờ người.

Cô yên lặng mấy giây, giơ tay vỗ vỗ bả vai của Lý Dịch: “Anh, cố gắng lên.”

Lý Dịch: “…”

Bên Townhouse, hôm nay vô cùng yên tĩnh, thấy xe vào cửa khu dân cư thì Đào Túy mới phản ứng được, nhà họ Tần ở đây, không biết Đào Hinh đi vào có suy nghĩ nhiều không.

Lý Dịch điều khiển tay lái, nói: “Nhà họ Tần đã chuyển đi rồi.”

“Hả?” Đào Túy sửng sốt.

“Tập đoàn Tần thị nợ nần quá nhiều, nhà cửa bị thu.”

Đào Túy nhấc chân mày, vỗ tay mạnh: “Đúng vậy.”

Cô yêu hận rõ ràng, tâm trạng bày tỏ thẳng thắn, Lý Dịch thấy cô vỗ tay, bật cười nhẹ.

Rất nhanh đến ngoài cửa biệt thự, xe thể thao màu đỏ của cô Lý đậu ở chỗ đậu xe, Lý Dịch lái xe tới, Đào Túy vừa xuống xe đã liếc về phía trong nhà.

Không thấy được tình hình bên trong.

Lý Dịch đỗ xe xong, đi tới, nắm tay cô.

Đào Túy lại có hơi căng thẳng, cô tránh ra, chỉ cửa bảo: “Chúng ta đi vào rồi nói.”

Thật sự cô có hơi sợ Đào Hinh chạy đến nói “không được” ngay trước mặt, cảm giác đó chắc chắn rất lúng túng cũng rất bất đắc dĩ.

Lý Dịch nhướng mày.

Lại không kiên trì nữa, anh nâng cao cằm, tháo lỏng cà vạt, sau đó nghĩ tới tuổi tác của Đào Hinh, lại kéo chặt cà vạt hơn.

Nhưng mà vào sân.

Thấy dáng vẻ tươi trẻ xinh đẹp của Đào Túy, Lý Dịch lập tức cởi hết cà vạt xuống, sau đó cởi chút nút áo sơ mi, kéo sang bên cạnh.

Lộ ra chút da thịt.

Như vậy trông trẻ hơn chút.

Trong phòng khách có tiếng ti vi, vừa vào cửa, thì thấy Đào Hinh và cô Lý ngồi trên ghế sofa, năm nay tính từ ngày tựu trường đến giờ, Đào Túy vẫn chưa từng gặp mẹ.

Vui mừng trong phút chốc xông trong lòng, cô chạy như bay tới: “Mẹ.”

Đào Túy cũng không thể kiềm chế kích động, bà ấy đứng lên, ôm lấy con gái.

“Mẹ nhớ con quá.”

“Không phải sao, con cũng rất nhớ mẹ.” Đào Túy ôm chặt eo bà ấy, xoa bả vai của bà ấy, hai mẹ con cao bằng nhau, Đào Túy thường xuyên nũng nịu trên vai bà ấy như vậy.

Đào Hinh cười xoa đầu cô, vẻ mặt dịu dàng, Đào Túy thừa hưởng khuôn mặt của bà ấy, nhưng mà trong tính cách thì Đào Túy có thêm một phần buông thả, phấn chấn.

“Mẹ xem con có gầy không?” Đào Hinh ôm cô xoa xoa một lượt.

“Vẫn tốt, không gầy.”

Đào Túy tiếp tục nũng nịu.

Đào Hinh gật đầu, ngẩng đầu lên thì đối diện đôi mắt của Lý Dịch. Lý Dịch khoác áo khoác trong tay, đứng ở cách đó không xa, vẻ mặt bình tĩnh, mặt mày sắc bén, cả người trông chín chắn, chững chạc.

Đặt vào trước đây, Đào Hinh rất yêu thích người đàn ông như vậy.

Giọng điệu Lý Dịch thản nhiên, nói: “Dì Hinh đã lâu không gặp, dì càng ngày càng trẻ rồi.”

Đào Hinh hơi đẩy Đào Túy ra, cười cười, có chút do dự: “Cảm ơn cháu, đã lâu không gặp, lần trước gặp mặt là lúc cháu kết hôn.”

Lời này vừa nói ra.

Bầu không khí của cả phòng khách ứ đọng.

Đào Túy chợt cắn răng, không phải chứ? Mẹ thẳng thắn như vậy sao?

Cô Lý vắt chéo chân dài uống trà, cũng thiếu chút nữa phun trà ra ngoài.

Lý Dịch mang vẻ mặt bình tĩnh, chỉ có đôi mắt hơi lóe lên, anh mỉm cười, không lên tiếng.

Đào Hinh cũng nhận ra lời nói của mình quá thẳng thừng, nhưng mà đây cũng là sự thật, bà ấy mở miệng muốn nói, không ngờ lúc gặp lại cháu đã ly hôn rồi.

Cô Lý đã sớm biết bạn thân của mình muốn nói gì, bà ấy lập tức đứng dậy, đẩy Đào Hinh, nói: “Buổi trưa chúng ta ăn cơm ở nhà, hay là ra ngoài ăn?”

Đào Hinh bất đắc dĩ ngừng nói, bà ấy bảo: “Nghe theo bà.”

“Vậy thì ăn ở nhà đi.” Cô Lý quyết định, nhất định bữa ăn hôm nay là Hồng Môn Yến, không thích hợp ăn ở ngoài.

Lý Dịch cũng biết hôm nay không dễ về, anh đi tới, treo áo khoác xong thì cầm trà ngon từ trong tủ ra, đi đến bên bàn trà, ngồi xuống.

Anh vén tay áo lên pha trà.

Đào Hinh ôm con gái ngồi trên ghế sofa hai chỗ ở bên cạnh, liên tục nhìn Lý Dịch.

Hôm nay Lý Dịch mặc áo sơ mi màu tối, ống tay áo được thiết kế, có chút đường thêu, nhìn rất đắt, cũng nhìn ra rất coi trọng chi tiết.

Bầu không khí của phòng khách bỗng hơi yên tĩnh, chỉ thấy bừng bừng hơi nóng, Lý Dịch dùng đồ kẹp để kẹp một cốc trà đặt bên cạnh Đào Hinh, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Đào Túy: “Em uống không?”

Lý Dịch pha trà thật sự là một bức tranh.

Đào Túy cũng hơi say mê, cô vội gật đầu.

Lý Dịch cười, cũng kẹp một cốc cho cô.

Đào Túy bưng lên, thì bị ánh mắt của Đào Hinh hung dữ liếc sang.

Đào Túy: “….”

Cô theo bản năng đặt cốc trà về, không uống được một hớp, chỉ ngửi thấy mùi trà. Lý Dịch thấy vậy, tay cầm đồ kẹp khựng lại.

Đào Hinh hừ lạnh.

Đào Túy lại liếc mắt đưa tình với một người đàn ông ở trước mặt bà ấy.

Hình ảnh hai người đối mặt.

Người ngu ngốc cũng nhìn ra, hai người này có mờ ám.

Mặc dù khó chịu trong lòng, nhưng bà ấy vẫn lịch sự, giơ tay bưng trà của mình, nhấp một miếng, hỏi Lý Dịch: “Mấy năm nay sau khi giải ngũ cháu chủ yếu làm gì?”

Bà ấy chưa từng dò hỏi chuyện của Lý Dịch.

Lý Dịch nâng cốc trà lên, uống một hớp, đặt cốc trà xuống, sườn mặt lạnh lùng, hơi nghiêng người sang, tỏ vẻ tôn trọng mà nhìn Đào Hinh nói: “Mấy năm nay cháu đang làm đầu tư.”

“Tài chính?” Những năm qua Đào Hinh ra sức làm bên ngoài, kiểu người nào đều gặp, cũng hiểu biết nhiều ngành nghề: “Cái nghề này thật sự không dễ.”

Lý Dịch: “Vẫn ổn ạ.”

Đào Hinh lại nói: “Cháu làm ăn thế nào?”

Đương nhiên bà ấy không nghi ngờ năng lực của Lý Dịch, nhưng mà vẫn phải hỏi những điều này.

Lý Dịch mỉm cười: “Bình thường ạ.”

Anh quá khiêm tốn rồi.

Cô Lý nghe hết, vội vàng nói: “Thật sự bình thường, bây giờ công ty ở Lê Thành có cổ phần mà thằng bé chiếm đã đạt đến bốn mươi phần trăm.”

Thằng cháu ngốc, sao lại không thể ngông cuồng như mấy đứa Hứa Điện.

Trước mắt mà nói, tài sản của Lý Dịch đứng sau nhà họ Giang.

Đào Hinh không hề kinh ngạc như người khác, cô Lý cũng có không ít tài sản ở nước ngoài, bà ấy biết rõ năng lực của người nhà họ Lý, bà ấy cười nói: “Cháu giỏi thật, mới hai ba năm.” Cô Lý dựa vào lưng ghế cười híp mắt, mang vẻ kiêu ngạo: “Đương nhiên.”

Đào Hinh đột nhiên lại nói: “Bây giờ Lý Dịch xuất sắc như vậy, nghề tài chính này lại có nhiều người đẹp, chắc hẳn muốn tìm bạn gái trong nghề này, khẳng định rất đơn giản.”

Cô Lý và Lý Dịch, sắc mặt đều cứng đờ.

Đào Hinh lại nói thêm: “Hơn nữa, chắc Lê Thành có nhiều cô chủ nhà giàu muốn gả cho Lý Dịch lắm.”

Đây là sự thật.

Nhưng mà…

Cô cháu nhìn Đào Hinh.

Đào Túy ở một bên sốt ruột đến mức nắm chặt cánh tay của Đào Hinh, Đào Hinh gỡ ra, lại nói: “Đào Túy còn nhỏ, không hiểu chuyện, vẫn chưa tới lúc nói chuyện cưới xin, ở bên Lý Dịch sẽ làm lỡ Lý Dịch, hai đứa chênh lệch tuổi tác, trước sau không ổn định, cho nên hai đứa không thích hợp.”

“Mẹ.” Đào Túy nóng nảy, nhảy cẫng lên muốn nói chuyện.

Đào Hinh giữ tay cô.

Cô Lý nghe đến đây, cũng không biết nên giúp ai, cuối cùng chỉ đành nói: “Vậy cũng phải.”

Chênh lệch tuổi tác quả thật không ổn định. Mặc dù bà ấy rất thích Đào Túy, nếu có duyên, vẫn rất mong Đào Túy có thể trở thành người trong nhà.

Lý Dịch không ngờ vào lúc cuối cùng cô Lý lại không đồng ý.

Cằm của anh căng cứng, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn cô Lý, sau đó anh đặt tay lên đầu gối, hỏi Đào Hinh: “Dì Hinh có chắc Đào Túy tìm bạn trai khác, sẽ không chia tay không?”

Đào Hinh ấn tay của con gái, cảnh cáo mà nhìn con gái, nghe thấy câu hỏi này thì cứng họng, bà ấy nhìn chằm chằm Lý Dịch.

Khóe môi Lý Dịch mang chút ý cười.

Thái độ rất bình tĩnh.

Đào Hinh cười nói: “Chuyện này dì không chắc, nhưng mà đường của Đào Túy phải để con bé tự đi, nếu con bé ở bên cháu, thật sự lâu dài thì dì không nói, nhưng mà nếu ngắn ngủi, cháu bảo sau này làm sao con bé đối mặt với cháu, đối mặt với nhà họ Lý? Mà cháu, còn có thể đối xử với con bé như em gái sao?”

Mặc dù con người Lý Dịch trầm lặng ít nói, nhưng vốn thích đánh một lần là trúng, nhưng lần này, bị giận đến mức không biết nói gì.

Bởi vì lời của Đào Hinh, chính là vấn đề mà trước đây anh luôn suy nghĩ, chẳng qua sau khi xác nhận hai người bên nhau, anh không thèm nghĩ vấn đề này nữa mà thôi.

Lý Dịch: “Cháu sẽ luôn giữ một thái độ với em ấy.”

“Cháu làm được, nhưng mà Đào Túy không được, nói đến tuổi tác, con bé không có những sự thận trọng và từng trải như cháu.” Đào Hinh cũng nói ngay trọng điểm.

Đào Túy vội vàng nói: “Con sẽ không vậy đâu.”

“Con im miệng.” Đào Hinh cắt đứt lời của Đào Túy.

Đào Túy chợt ngậm miệng, cô có hơi uất ức mà nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch an ủi nhìn cô.

Anh nói: “Dì Hinh, ý kiến của dì với cháu, có thể nói ra được không?”

“Dì không có ý kiến gì với cháu, chỉ là cháu không thích hợp với Đào Túy thôi.”

Đào Hinh nói rất rõ ràng: “Cháu có vẻ ngoài đẹp trai, chắc chắn cũng chiêu ong dụ bướm, tính tình của Đào Túy không chịu nổi những chuyện này, bản thân cũng không thể giải quyết, ít nhất bây giờ không thể.”

Đào Túy tức anh ách, nhưng mà lại không thể không thừa nhận Đào Hinh nói rất đúng. Không phải trước đây cô đã như vậy sao.

Lý Dịch lại nói: “Em ấy trẻ tuổi xinh đẹp, cháu mới là người phải sợ điều đó.”

Đào Hinh: “…”

Vậy cũng đúng.

Nhưng chính là vẫn chưa thích hợp.

Đào Hinh nói: “Không nói đến chuyện cháu tái hôn, nhưng mà quả thật nhắc đến tuổi tác, nói cho cùng vẫn có chênh lệch.”

“Lý Dịch, cháu đừng trách dì thẳng thắn, dì cũng vì tốt cho Đào Túy.”

Mặc dù nhà họ Lý rất tốt.

Nhưng mà nhà họ Lý thuộc về giới thế gia, sau này Đào Túy còn nhiều chuyện phải đối mặt.

Bản thân Đào Hinh đã từng trải, bà ấy không muốn Đào Túy trải qua lần nữa.

Lý Dịch: “Cháu biết rồi.”

Anh lại bưng trà nóng cho Đào Hinh, vẫn dành tôn trọng, ngoại trừ sắc mặt hơi lạnh lùng ra, thì thái độ lại rất tốt rất nhã nhặn. Đây là một người đàn ông biết nhẫn nhịn.

Đào Hinh cũng đã nhìn ra.

Nhưng mà bà ấy vẫn kiên trì.

Bà ấy không tìm được lý do có thể để họ bên nhau.

Cô Lý không ngờ cháu mình kém cỏi như vậy, như vậy đã bị đánh bại. Bà ấy cười nói: “Hay là chúng ta ăn cơm trước, cơm nước xong rồi trò chuyện tiếp?”

Nói xong, bà ấy đá Đào Hinh một cái.

Đào Hinh cũng biết thấy được thì thôi, con người Lý Dịch nhìn thì chững chạc, nhưng mà cũng có chút ngang ngược, chứ đừng nhắc tới khí thế cả người.

Đúng là một người đàn ông hiếm có, đáng tiếc.

Bên này dì giúp việc làm cơm xong, một bàn thức ăn, đón gió tẩy trần cho Đào Hinh. Lúc Đào Túy đứng dậy, muốn đi kéo Lý Dịch, cô thương Lý Dịch, kết quả bị Đào Hinh lôi về.

Đào Túy tha thiết nhìn Lý Dịch.

Lý Dịch kéo tay áo, cũng nhìn cô.

Lúc hai người đi qua nhau, Lý Dịch nắm lấy ngón tay của cô, ý bảo cô bình tĩnh.

Đào Túy: “…”

Được rồi.

Cô trở tay kéo tay Lý Dịch, lại bị Đào Hinh phát hiện, bà ấy cảnh cáo mà nhìn Đào Túy.

Đào Túy: “….”

Tình hình đáng chết này.

Đi tới bàn ăn, sau khi ngồi xuống, cũng không nói tiếp đề tài làm người ta không vui này nữa, Lý Dịch đổi chủ đề hỏi Đào Hinh: “Tiếp theo dì Hinh có tính toán gì trong công việc?”

Theo anh biết, bây giờ công ty thiết kế của Đào Hinh thực hiện trạng thái lợi nhuận, xem như là gây dựng sự nghiệp thành công. Anh dùng giọng điệu thản nhiên hỏi: “Cần đầu tư lần hai không ạ?”

Có vốn liếng đi vào, sự phát triển của công ty có thể càng ngày càng tốt, anh nói xong, giọng điệu bình tĩnh giống như chỉ đang nói cổ phiếu hôm nay không tệ, nhưng người ở đây đều nghe hiểu anh đang lấy lòng Đào Hinh.

Đào Hinh gắp thức ăn cho Đào Túy, nghe xong thì im lặng một lát, bà ấy rất bình tĩnh mà cười nói: “Không cần, bây giờ phát triển cũng khá ổn, tiếp theo dì chỉ muốn ở bên Đào Túy, cho nên định dời công ty đến Lê Thành.”

Hành động bóc tôm của Lý Dịch ngừng lại.

“?”

Ở lại Lê Thành?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.