Gửi đi rất lâu, Đào Hinh mãi không nhắn lại. Đào Túy chống cằm suy nghĩ, mở hình đại diện của Lý Dịch, soạn tin gửi đi.
Tôi là Đào Túy nha: [Anh, anh đã làm cái gì vậy?]
Cô vốn muốn gõ rằng hình như mẹ cô rất tức giận, cuối cùng cô vẫn không gõ câu này, bởi vì giọng điệu này của Đào Hinh, cô chỉ suy đoán ra chút xíu mà thôi.
Sau khi gửi wechat.
Bên này tiếng chuông đã vang lên, Đào Túy mới phản ứng lại, cuối cùng đã xong một tiết. Buổi trưa, cô nói một tiếng với Khâu Viện, sau đó kéo cặp sách ra ngoài.
Hình như Khâu Viện đang nhắn tin, cũng không chú ý đến Đào Túy. Sau khi Đào Túy chạy ra ngoài mới nhớ, sau đó cô quay lại, vỗ một cái lên đầu Khâu Viện.
Lúc này cô mới lật đật chạy ra ngoài.
Bên ngoài mặt trời chói chang phủ đầu.
Rõ ràng sắp gần mùa thu, thời tiết của Lê Thành vẫn nóng.
Xe của Lý Dịch chậm rãi lái vào, đi tới bên cạnh Đào Túy, lại dẫn tới sự chú ý của một đống bạn học, Đào Túy kéo cửa ghế lái phụ ra, lên xe.
Sau đó, cô lại nhìn Lý Dịch.
Lý Dịch mang vẻ mặt thản nhiên, cúi người xuống, kéo đai an toàn cho cô, Đào Túy nhìn chằm chằm anh, dùng ánh mắt nguy hiểm.
Lúc Lý Dịch lui ra, đối diện với ánh mắt của cô, lúc lâu anh im lặng dời tầm mắt.
Đào Túy sửng sốt.
Không phải chứ, vậy cũng không nói?
Cô liếc mắt nhìn điện thoại, Đào Hinh không trả lời cô, Lý Dịch cũng không trả lời. Cho nên thế nào? Đào Túy lẩm bẩm: “Em muốn uống nước.”
Lý Dịch giơ tay, cầm một chai nước từ phía sau, một tay chống tay lái, mở nắp rồi đưa cho cô. Đào Túy nhận lấy, uống một hớp, lại nói: “Buổi trưa em muốn ăn cá.”
“Ừ.”
Lý Dịch cầm điện thoại lên, gọi điện thoại cho dì Lưu, bảo dì làm cá.
Đào Túy híp mắt: “Không về chỗ cô Lý sao?”
Cô làm bộ ngây thơ nói: “Mẹ em ở nhà chờ anh.”
“Cũng không biết anh đã làm gì, mẹ em muốn ở nhà chờ anh, thái độ hung hăng.” Đào Túy tiếp tục bịa, thực tế cô cũng không biết bây giờ Đào Hinh ở đâu.
Lý Dịch gõ tay lái, nói: “Về nhà nói với em.”
Đào Túy: “Ồ.”
Sau đó cô không nói nữa, Land Rover màu đen đi thẳng về Nhất Vịnh Sơn Thủy. Đã hai ba ngày dì Lưu không gặp Đào Túy, nên vô cùng nhớ cô, tự mình đi ra đón nói: “Dì làm cá cho cháu rồi, trước đây cháu thích ăn thịt kho tàu, nên dì còn làm thịt kho tàu nữa.”
Đào Túy cười híp mắt kéo tay dì Lưu: “Cảm ơn dì Lưu, cháu thích thịt kho tàu nhất.”
Ba người vào nhà, Đào Túy ngồi ở phòng ăn, cô thấy Lý Dịch cũng ngồi xuống. Lý Dịch vén tay áo lên, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, không nhìn ra tâm trạng gì.
Cũng không nghĩ ra anh có thể làm gì khiến Đào Hinh tức giận như vậy.
Thậm chí Đào Túy nghĩ, có phải tự cô nghĩ xấu, thật ra Đào Hinh chỉ khen anh thôi.
Ăn cơm trưa xong, dì Lưu đi rửa bát, Đào Túy lôi tay áo của Lý Dịch, nói: “Chúng ta lên tầng ngồi đi.”
Vẫn phải làm rõ vấn đề này.
Lý Dịch nhướng mày, đi theo sau lưng cô, hai người lên tầng hai. Đào Túy đẩy ra cửa phòng của mình, đi tới ngồi xuống ghế sofa: “Anh cũng ngồi đi.”
Lý Dịch ngồi xuống, anh sửa sang cổ áo, sau khi ngồi xuống, anh nghiêng đầu: “Hửm?”
Trong đôi mắt tràn đầy tò mò, Lý Dịch giơ tay ôm eo Đào Túy, cúi đầu hôn cô. Đào Túy thấy anh cúi đầu xuống, môi mỏng sắp đến gần, trong lòng nổ tung.
Không phải nói chuyện sao? Hôn cái gì.
Cô đột nhiên dời tầm mắt sang chỗ khác, nụ hôn của Lý Dịch đặt trên má cô. Anh dừng lại, sau đó xê dịch, chậm rãi hôn tới tai, cổ cô.
Đào Túy lập tức không giận nổi, cô nắm cổ áo của anh, chậm rãi ngã ra sau.
Lý Dịch quỳ một chân trên ghế sofa, cúi người, tiếp tục hôn.
Mà ngay lúc này, điện thoại của Đào Túy reo lên, suy nghĩ của cô hơi xao động, muốn tiếp tục lại muốn nghe điện thoại, cô ôm cổ của Lý Dịch, có chút thở mạnh.
Lý Dịch giữ eo thon của cô, nụ hôn cũng dần dần đi xuống.
Đào Túy lại cử động cánh tay, vô tình chạm phải nút nghe thì thôi, còn chạm phải nút loa.
Đầu kia.
Lại là Chu Dương.
Mang chút vẻ cười trên sự đau khổ của người khác, cười nói với Đào Túy: “Túy Túy à, anh nói với em chuyện này, Lý Dịch khiến mẹ em không thuê được phòng làm việc, ha ha ha ha ha, em nói có phải Lý Dịch rất xấu xa không?”
Tiếng cười cà lơ phất phơ đó và câu nói này, vang vọng trong phòng.
Đào Túy lập tức tỉnh táo, nhìn về phía Lý Dịch.
Nụ hôn của Lý Dịch cũng dừng lại, anh chống người lên, giơ tay cúp điện thoại cắt đứt, sau đó nhìn về phía Đào Túy.
Đào Túy nằm trên ghế sofa, váy có hơi xộc xệch, mạch suy nghĩ của cô hỗn loạn, đột nhiên sáng tỏ, cô nhìn chằm chằm Lý Dịch: “Ông xã…”
Giọng nói này nhẹ nhàng như nước, nhưng mang chút lạnh lẽo.
Lý Dịch im lặng nhìn cô mấy giây, sau đó ngón tay sửa lại cổ áo của Đào Túy, giọng nói rất thấp: “Chuyện này là anh không đúng.”
Đào Túy: “Anh cố ý mà thôi.”
Lý Dịch nhướng mày: “Phải.”
Không hề có vẻ áy náy.
Đào Túy nghĩ đến tin nhắn mà Đào Hinh gửi tới, còn sau đó không thèm trả lời, cũng biết Đào Hinh rất giận. Đào Túy cắn chặt hàm răng, sau đó nói: “Anh… anh nói xem giờ phải làm sao.”
“Anh giúp dì Hinh mua lại văn phòng.”
Lý Dịch nhìn cô, nói: “Mua lại có thể tiết kiệm không ít.”
Đào Túy trợn trắng mắt: “Anh, không phải vấn đề này, chuyện này nhất định mẹ em tức giận lắm.”
Lý Dịch im lặng.
Mấy giây sau, anh cúi người, chống lên trán em: “Quỳ cho em?”
Đào Túy sửng sốt, sau đó, cô nâng mặt lên: “Quỳ thế nào?”
Lý Dịch hời hợt nói: “Trên giường?”
Đào Túy lập tức cảm thấy nóng mặt, cổ cũng nóng, cô chợt trợn mắt nhìn Lý Dịch: “Anh đừng dụ dỗ em, em nói thật, phía mẹ em giải quyết thế nào? Em nghĩ xem làm sao nói giúp anh.”
Lý Dịch nghe vậy thì bật cười, anh vẫn quỳ một chân trên ghế sofa, nghiêng về phía trước, ôm eo cô nâng về phía mình, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Không cần, anh sẽ xin lỗi mẹ vợ.”
“Mẹ vợ?” Đào Túy kinh ngạc.
Cảm thấy không thể thích ứng kiểu xưng hô này, trong ấn tượng của cô, Đào Hinh vẫn là người mẹ trẻ tuổi xinh đẹp.
Lý Dịch cười nhẹ một tiếng: “Sau này, là mẹ vợ.”
Đào Túy đẩy anh: “Không, anh cứ là gọi dì Hinh đi.”
Lý Dịch nhướng mày, ánh mắt nặng nề, anh hôn cô, nói: “Sớm muộn cũng phải gọi, cứ gọi trước.”
“Em tốt nghiệp, chúng ta sẽ kết hôn.”
Đào Túy lắc đầu.
Lý Dịch xem như không thấy, kéo cô đứng dậy, hỏi: “Muốn ngủ trưa không?”
Đào Túy bất đắc dĩ: “Làm sao ngủ được, phải đi tìm mẹ em, nói xin lỗi thay anh.”
“Không cần.” Lý Dịch dắt tay cô, cầm một chiếc áo khoác mỏng khoác lên bả vai của cô: “Về bên Kim Vực trước.”
“Được.”
Đào Túy cầm điện thoại lên, xuống tầng với Lý Dịch. Dì Lưu đang làm vệ sinh, thấy họ xuống, hơi sửng sốt: “Lại phải ra ngoài sao?”
Đào Túy cười nói: “Dì Lưu, mấy ngày nữa cháu lại tới thăm dì.”
“Được, nhưng mà dì không nỡ.” Dì Lưu lau tay, đứng lên.
Giọng điệu của Lý Dịch thản nhiên nói: “Sau này em ấy gả đến, có thể gặp mỗi ngày.”
Dì Lưu sửng sốt, sau đó ngạc nhiên: “Thật sao? Nhanh như vậy sắp kết hôn rồi? Quá tuyệt vời, ha ha ha…”
Đào Túy: “…”
Sau khi đưa mắt nhìn hai người họ ra ngoài, dì Lưu đứng ở cửa nhìn xe chạy, lại nhớ đến vợ trước của Lý Dịch là Dương Nhu, thật ra bà ấy làm giúp việc cho Lý Dịch ở Nhất Vịnh Sơn Thủy từ rất sớm, trước khi Lý Dịch kết hôn, bà ấy vốn tưởng cô dâu sẽ đến đây ở, còn chuẩn bị hết mọi thứ.
Ai ngờ, sau khi cưới Dương Nhu sống ở phòng cưới mà ông cụ tặng.
Chưa từng đặt chân đến đây.
Con người Lý Dịch có phạm vi riêng tư rất mạnh, cho nên dì Lưu cũng có thể hiểu, bà ấy vốn tưởng sau này Lý Dịch kết hôn, vẫn sẽ làm như Dương Nhu, không ngờ mà.
Vẫn có người có thể sống ở chỗ của Lý Dịch, bà ấy cũng rất vui lòng chăm sóc Đào Túy.
Có thể phá bỏ phạm vi riêng tư, chứng tỏ Đào Túy rất quan trọng.
Lúc ở trong xe, Đào Túy luôn suy nghĩ nên làm sao nói chuyện thay Lý Dịch, hoặc là làm gì có thể khiến Đào Hinh bớt giận, kết quả tên đàn ông chó Lý Dịch này lại vô cùng bình tĩnh, cô trừng Lý Dịch.
Tất nhiên Lý Dịch biết vợ mình đang trừng mình, anh cầm điếu thuốc, chuẩn bị châm.
Đào Túy lại có hơi tức giận, hung dữ nói: “Không được hút.”
Lý Dịch dừng lại.
Một giây sau, anh bỏ thuốc lại, ngón tay đặt lên tay lái.
Đào Túy lườm anh, vẫn chưa hoàn toàn hết giận.
Lý Dịch xoa lông mày, xe chạy thẳng đến Townhouse, cửa nhà mở rộng, Đào Túy hít sâu một hơi, sau đó mở cửa xuống xe.
Lý Dịch cũng xuống xe theo, hai người vào cửa.
Đào Hinh đã ngồi ở phòng khách, bên cạnh là cô Lý dựa vào tay vịn, bà ấy bĩu môi chỉ Lý Dịch. Đào Túy thấy sắc mặt của Đào Hinh không được xem là vô cùng tốt, nhưng cũng không tính là cực kỳ kém. Bà ấy nhẹ nhàng liếc mắt sang, Đào Túy lập tức cười híp mắt đi tới, ngồi vào bên cạnh Đào Hinh, kéo cánh tay của bà ấg: “Mẹ, tối nay con mời khách, mẹ muốn ăn gì?”
Đào Hinh nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của Đào Túy, đẩy cô ra, nói: “Mời khách cái gì, con mới kiếm được mấy đồng đã muốn mời khách?”
“Không giống vài người, nhiều tiền quan hệ rộng thì làm hết chuyện xấu, còn ngáng chân mẹ. Có phải mẹ không đồng ý cho hai đứa bên nhau, nên phải tra tấn mẹ không?”
Lời này, thật sự nghiêm trọng.
Đào Túy không dám nói tiếng nào, cô nhìn Lý Dịch.
Nét mặt của Lý Dịch lại bình thản, anh treo áo khoác lên, đi tới, ngồi ở ghế sofa đối diện: “Dì Hinh, xin lỗi, chuyện này là lỗi của cháu.”
“Cháu đã sớm chuẩn bị văn phòng cho dì, chờ dì nói, vì Đào Túy nên có lúc cháu hơi lỗ mãng, mong dì thứ lỗi.”
Đào Hinh: “…”
Người đàn ông này… cũng biết nói chuyện lắm.
Đào Hinh nhìn Lý Dịch: “Không ngờ cháu xuất thân thế gia mà cũng làm loại chuyện này, không phù hợp với thân phận của cháu.”
Lý Dịch mỉm cười, không trả lời.
Anh mang thái độ mặc cho bị mắng.
Đào Hinh lập tức không mở miệng được, bà nhìn về phía Đào Túy, nhẹ nhàng nhéo lỗ tai của Đào Túy nói: “Nếu con không quản lý nổi một người đàn ông, mẹ sẽ đánh gãy chân con.”
Đào Túy “au” một tiếng, gật đầu: “Con biết rồi, con biết rồi.”
Lý Dịch: “Con sẽ bị em ấy quản lý.”
“Cam tâm tình nguyện.”
Đào Hinh hừ một tiếng: “Ai biết.”
Đào Túy nói nhỏ một câu: “Con làm được.”
Tiếp đó, cô Lý cười nói: “Không sao, Đào Hinh, tôi giúp bà trông chừng nó, hơn nữa đàn ông phải có chút mánh khóe đúng không?”
Đào Hinh liếc mắt, ngược lại không lên tiếng nữa.
Không khí trong phòng khách khá hơn chút.
Dì giúp việc ở bên kia bưng đĩa trái cây và cả ít bánh ngọt tới, Lý Dịch vén tay áo lên, đứng dậy nhận lấy, sau đó đặt ở đối diện bàn trà. Anh cầm tăm, xiên một miếng dưa Ha-Mi đưa cho Đào Túy. Đào Túy há miệng nhận lấy, Đào Hinh ngồi bên cạnh nhìn sang bên này, không có gì để nói.
Cô Lý lập tức cũng cầm một miếng cam đưa cho Đào Hinh, nói: “Bớt giận.”
Đào Hinh nhận lấy, ăn.
Chuyện này xem như đã xong, cô Lý suy nghĩ giây lát, hỏi Đào Hinh: “Bà có cảm thấy hài lòng về văn phòng đó không?”
Lại nhắc tới chủ đề này, Đào Túy lập tức căng thẳng, cô ngồi thẳng người, nhai dưa Ha-Mi, nhìn chằm chằm Đào Hinh.
Đào Hinh mím chặt môi, nói: “Cũng được.”
Thật ra rất hài lòng, khu vực đó toàn là người cùng nghề, đầy đủ tài nguyên, hơn nữa không đắt, thấp hơn dự trù rất nhiều, nhưng mà lúc này chắc chắn bà ấy sẽ không nói rất hài lòng.
Lý Dịch ngồi về ghế sofa, vừa lột vỏ nho vừa nói: “Dì Hinh, cháu đã nói chuyện với người ta, chuẩn bị mua lại mảnh đất đó.”
“Sau này dì cũng không cần tốn tiền thuê, văn phòng của mình, có thể dùng tùy ý.”
Đào Hinh sửng sốt, lập tức nói: “Mua lại làm gì? Thuê đã tốt lắm rồi.”
Lý Dịch nói “Cháu coi trọng khu vực đó.”
Đào Hinh lập tức không nói được gì, người ta muốn mua là chuyện của anh, bà ấy cũng không thể ngăn cản. Bà ấy liếc mắt nhìn Đào Túy, Đào Túy nhận lấy cái đĩa mà Lý Dịch đưa tới, bên trong đặt nho anh đã lột xong, nhét từng quả vào miệng.
Đào Hinh: “…”
Buổi chiều lại nói chuyện một lúc, Lý Dịch còn có việc ở công ty nên đi trước. Cô Lý cũng lên tầng ngủ trưa, Đào Túy cũng buồn ngủ, kéo Đào Hinh về phòng.
Đào Hinh thấy con gái buồn ngủ như vậy, cũng không nói thêm gì khác.
Lý Dịch quá rộng rãi, ngược lại không có chỗ có thể bắt bẻ.
Hai mẹ con ngủ trưa hơn hai tiếng, hơn ba giờ đi theo cô Lý ra ngoài dạo phố, ba người đi tới đi lui, chủ yếu là mua quần áo cho Đào Hinh.
Bà ấy đến quá vội, không mang theo nhiều quần áo, nhưng mà Đào Hinh thích giúp Đào Túy mua quần áo. Lúc ở tiệm đồ lót, khi Đào Hinh mua thêm đồ lót kiểu bình thường cho Đào Túy, do dự một lúc, quay sang chọn kiểu khá trưởng thành.
Cô Lý ở bên cạnh cười nói: “Nếu bà không mua, chắc Lý Dịch sẽ đặt giúp con bé.”
Đào Hinh sửng sốt: “Cái gì?”
Cô Lý chỉ quần áo của Đào Túy, nói với Đào Hinh: “Những thứ này đều do Lý Dịch bảo người ta đặt cho con bé.”
“Tôi biết, nhưng mà đồ lót làm sao được?” Đào Hinh nghiến răng nghiến lợi, sau đó tính tiền hai bộ này.
Cô Lý cười cười, không lên tiếng.
Đào Túy ở bên cạnh cũng nghe thấy, cô cúi đầu giả vờ không nghe được, tiếp tục chơi game, thật ra cô không có suy nghĩ đặc biệt gì về kiểu dáng đồ lót mà mình mặc, trước đây đều là Đào Hinh mua cho cô, cho nên thoải mái là được.
Nhưng mà cô vừa nghĩ tới nếu sau này Lý Dịch mua đồ lót cho cô.
Cô lập tức đỏ mặt.
Đừng.
Đừng.
Để cô tự mua đi.
Ba người đi dạo hết phố, về đến nhà, Lý Dịch vẫn chưa quay lại, anh gửi tin nhắn cho Đào Túy, nói muộn mới về. Đào Túy “ừ” một tiếng, bèn đi theo Đào Hinh và cô Lý ngồi trên ghế sofa, ba người nói chuyện phiếm, xem ti vi. Đào Hinh đang xem hình phòng thuê, cô Lý nhìn sang nói: “Lý Dịch tìm cho bà?”
Đào Hinh “ừ” một tiếng.
Cô Lý nói: “Bà ra ngoài ở làm gì, biệt thự này có một mình tôi, chi bằng bà ở chung với tôi, cũng xem như có bạn. Bà không xem những video ngắn trên mạng sao? Bạn thân cùng nhau lớn lên cùng nhau già đi, chúng ta không thể cùng nhau lớn lên, vậy thì cùng nhau già đi là được?”
Đào Hinh liếc bà ấy: “Bà không tìm nữa? Thật sự chia tay với Tiêu Tà rồi?”
Cô Lý gãi đầu, “chậc” một tiếng: “Chia tay rồi.”
Đào Hinh: “Được.”
Đào Túy hơi tò mò người mà Đào Hinh nói đến là ai, nhưng không dám hỏi. Cô dựa lên tay vịn của ghế sofa, gửi wechat với Lý Dịch.
Tôi là Đào Túy nha: [Chẳng lẽ tối nay anh không quay lại sao?]
Lý Dịch: [Không chắc chắn.]
Tôi là Đào Túy nha: [Bận như vậy à?]
Lý Dịch: [Tối nay gặp bạn, từ thủ đô tới.]
Tôi là Đào Túy nha: [Thủ đô? Ai vậy?]
Lý Dịch: [Người nhà họ Tiêu.]
Tôi là Đào Túy nha: [Nhà họ Tiêu…Vừa nãy nghe mẹ em nói, Tiêu Tà?]
Lý Dịch: [À, bạn trai cũ của cô.]
Tôi là Đào Túy nha: [Ồ, nếu tối nay anh có cô em khác bên cạnh, vậy anh cũng đổi thành bạn trai cũ.]
Lý Dịch: [Không có]
“Chỉ uống rượu với chơi bi-a, chán chết.” Tiêu Thịnh nhún vai, cầm máy tỉnh bảng trên bàn lên nói: “Chúng ta gọi mấy cô em tới làm bạn nhé?”
Nói xong.
Anh ta nhận ra mấy người đàn ông chơi bi-a và ngồi trên ghế sofa đều im lặng hút thuốc, không ai mở miệng trả lời.
Tiêu Thịnh bỏ máy tính bảng xuống, nói: “Không phải chứ, con mẹ nó thật sự đều là nhóm quỳ Lê Thành? Danh hiệu này là thật à?”
Văn Trạch Lệ và Văn Trạch Tân cười to, Văn Trạch Lệ nghiêng người trên ghế sofa: “Trân châu cũng chưa thật như vậy, cậu nhìn mấy người họ, giống dạng gì.”
Tiêu Thịnh nhìn sang.
Hứa Điện, Giang Úc…
Lý Dịch.
Tiêu Thịnh nhướng mày: “Hứa Điện, Giang Úc thì thôi, Lý Dịch, cậu sao thế?”
Lý Dịch liếc mắt nhìn điện thoại, giọng điệu lạnh nhạt: “Tôi cũng có người quản lý.”
Tiêu Thịnh: “Đậu má, chưa kết hôn thì quản lý cái gì, là người đẹp thế nào có thể khiến cậu sợ như vậy.”
Lý Dịch ngậm thuốc lá, nói: “Cậu muốn gọi thì tôi giúp cậu kêu, mấy người chúng tôi thì thôi.”