Tiêu Thịnh nhìn về phía hai người bên cạnh, Văn Trạch Lệ cười không trả lời, Văn Trạch Tân cũng cười cười.
Tiêu Thịnh nói: “Trạch Tân, cậu cũng gọi một người chứ?”
Văn Trạch Tân không lên tiếng.
Anh ta cầm gậy đánh golf lên: “Chơi golf chơi golf.”
Tiêu Thịnh: “…”
Anh ta đột nhiên nhớ tới một người: “Chu Dương đâu? Cũng sợ… vợ?”
Một đám người im lặng hơn.
Trước khi ngủ Lý Dịch vẫn chưa về, Đào Túy bèn mặc kệ, tắm rửa xong bò lên giường. Đào Hinh đã nằm ở trên giường, kéo chăn cho cô, hỏi: “Buổi tối con và Lý Dịch có liên lạc không?”
“Có ạ.” Đào Túy nằm trên gối, nói: “Có lẽ tối nay anh ấy về muộn.”
Đào Hinh gật đầu, biết hai người có liên lạc nên bà ấy yên tâm.
Sau đó cũng không hỏi nữa.
Bà ấy sợ Đào Túy không hề biết gì về Lý Dịch.
Hai mẹ con lại trò chuyện một lúc, mới dần dần ngủ.
Ngày hôm sau Đào Túy không có tiết học, cô trốn luôn, đến thẳng công ty. Hôm nay công ty phải livestream, sản phẩm bây giờ có giá cao hơn sản phẩm khi làm người mới rất nhiều.
Nhưng cũng vì vậy, Đào Túy càng tự mình dùng thử những sản phẩm này.
Đương nhiên vẫn có khách hàng không tin tưởng Đào Túy lắm, nhưng mà những điều này đều không quan trọng, Đào Túy cảm thấy mình chỉ cần làm tốt lần livestream này là được.
Hôm nay, thành tích cũng không tệ lắm.
Kém hơn thành tích hậu kỳ của Tần Tư Tư, nhưng mà kỳ phát triển cũng tốt hơn của Tần Tư Tư. Sau khi livestream xong, Đào Túy xách túi nhỏ đi ra, liếc mắt đã thấy một chiếc xe nhỏ màu đen đậu ở bên ngoài. Cô im lặng một lúc, Lý Dịch nghiêng người, mở cửa xe chỗ ghế lái phụ ra, Đào Túy mím môi nhìn anh.
Sau đó lên xe.
Tối qua anh không về, buổi sáng là chú Trần tới đón cô.
Trong xe mờ tối, Lý Dịch kéo đai an toàn rồi cài nút cho cô, sau đó muốn lui ra sau, Đào Túy tiến tới, ngửi ở cổ anh.
Lý Dịch sửng sốt, nghiêng đầu, mặc cho cô ngửi. Mấy giây sau, anh thấp giọng hỏi: “Ngửi được gì không?”
Đào Túy bĩu môi, lui ra: “Có, một mùi phụ nữ.”
Lý Dịch vẫn chống một tay bên mép ghế lái phụ của cô, nghe vậy thì cười khẽ một tiếng. Sau đó anh cũng nghiêng người, sát lại cổ cô, cũng nhẹ nhàng ngửi.
Chỉ ngửi thấy một mùi thơm thoang thoảng, cùng với mùi thơm trên tóc cô gái, anh hôn cổ cô một cái: “Ừ, trên người anh có mùi của em.”
Đào Túy cắn răng, đẩy anh ra.
Lý Dịch hơi lui ra, nói: “Tối qua đều là đàn ông.”
Đây là đang giải thích.
Đào Túy “ồ” một tiếng, lúc này, điện thoại cô đặt trên đùi vang “ting ting”, cô cúi đầu nhìn, là Tề Tưởng gửi wechat tới, nói livestream tối nay rất tốt.
Lý Dịch cũng nhìn thấy, sắc mặt của anh sa sầm: “Em thêm wechat của cậu ta? Còn trò chuyện?”
Đào Túy nhận ra anh thay đổi sắc mặt, lập tức mở wechat, đưa cho anh nhìn.
Kết bạn lâu như vậy, mà bên trên chỉ có tin nhắn mà cậu ta vừa gửi.
Lý Dịch thản nhiên nhìn ngày kết bạn: “Đã kết bạn rất lâu.”
Đào Túy: “…”
Đào Túy ném điện thoại cho anh: “Anh xem điện thoại của em, em xem của anh.”
Lý Dịch cầm điện thoại màu đen lên, đưa cho cô.
Sau khi Đào Túy nhận lấy, ấn một cái đã vào, cô cũng không kịp phản ứng tại sao mình làm nhanh như vậy, ấn luôn vào wechat của anh.
Bên này Lý Dịch lại không vào được điện thoại của Đào Túy, anh nhíu mày đưa cho cô xem. Đào Túy “à” một tiếng mở ra cho anh, lấy lại tinh thần mới phát hiện, mình có thể mở được điện thoại của Lý Dịch.
Cô nhìn về phía anh: “Sao… sao em có thể vào điện thoại của anh?”
Giọng điệu của Lý Dịch thản nhiên: “Anh lưu vân tay của em.”
Đào Túy liếc nhìn điện thoại trên tay mình rồi liếc nhìn điện thoại trên tay Lý Dịch, im lặng.
Sau đó cô giả bộ không biết, cúi đầu lướt wechat của anh
Người ghim trên đầu là cô.
Còn lại đều ở phía dưới, nhóm của đám người Chu Dương ở bên dưới cô, vừa mới có tin nhắn, cô không ấn vào xem, lướt xuống chút nữa là Giang Sách.
Xuống nữa nữa, chính là cô Lý.
Sau đó thì hết rồi.
Đào Túy: “Vậy là hết rồi?”
Lý Dịch: “Đây là wechat riêng của anh.”
Đào Túy “ồ” một tiếng.
Cô ấn vào danh bạ, không có mấy ai.
Toàn là vài người cô từng gặp.
Hoặc là quen biết.
Đừng nói phụ nữ, ngay cả bóng dáng cũng không thấy.
Đương nhiên có wechat của chị Yên, nhưng mà bây giờ cô đã không suy nghĩ quá nhiều.
Nếu như Lý Dịch và chị Yên có phát triển, đã sớm phát triển rồi.
Cô đưa điện thoại cho Lý Dịch, nhưng nhận ra anh đang xóa Tề Tưởng, Đào Túy vội giữ chặt cổ tay của anh, Lý Dịch ngước mắt nhìn cô: “Hửm?”
“Anh muốn xóa cậu ta?” Đào Túy chớp mắt.
Lý Dịch: “Em cứ nói, là anh xóa.”
“Cậu ta không có tư cách trách em.”
Nói xong, không hề do dự mà xóa.
Đào Túy: “…”
Lý Dịch vốn tưởng xóa một người thì hết rồi, lướt xuống danh bạ thì lại im lặng.
Phía dưới toàn là bạn học nam.
Lý Dịch cắn hàm răng, sau nhìn về phía Đào Túy.
Đào Túy cười cười.
Lý Dịch: “Ai từng theo đuổi em?”
Đào Túy liếc nhìn, mười người thì có năm người đã thể hiện có ý với cô, nhưng mà chắc chắn cô không thể nói, thế là cô lắc đầu: “Không có.”
Lý Dịch: “Thật sao.”
Trái lại anh không lên tiếng nữa, nhẹ nhàng nhìn người trên danh sách.
Đưa điện thoại cho cô.
Sau đó dựa vào cửa sổ, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ, khởi động xe.
Đào Túy lén lút nhìn anh mấy lần.
Sau đó cô siết chặt điện thoại, những người này đều cùng khoa, đột nhiên xóa sẽ không hay. Hơn nữa, những người này cũng chỉ bày tỏ chút xíu, vốn không hành động.
Tốt nghiệp rồi xóa.
Cô nghĩ vậy.
Cảnh đêm nhẹ nhàng lùi lại ngoài cửa xe, Lý Dịch nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, hơi nhíu chân mày.
Cứ vậy đến thẳng Nhất Vịnh Sơn Thủy, Đào Túy thấy vậy, không phải về nhà cô Lý? Cô lặng lẽ nhìn về phía Lý Dịch, sau khi Lý Dịch xuống xe thì đi tới, cởi đai an toàn cho cô, ôm cô xuống xe, thấp giọng nói: “Tối nay chúng ta ở đây, chiều mai lại về nhà cô.”
“À, được.” Đào Túy gật đầu.
Cô nhìn sắc mặt của Lý Dịch, vẻ mặt của người đàn ông vẫn thản nhiên, ôm cô vào nhà.
Dì Lưu đã chuẩn bị thức ăn đêm.
Là tổ yến.
Chủ yếu là hôm nay Đào Túy nói quá nhiều, món này có thể thanh phổi nhuận họng.
Ăn xong thức ăn đêm, Đào Túy đi lên tầng tắm rửa, Lý Dịch cũng về phòng của mình, sau khi tắm xong, Đào Túy mặc đồ ngủ ngồi trên ghế sofa lau tóc, sấy tóc.
Thỉnh thoảng liếc mắt nhìn điện thoại.
Người đàn ông đó vẫn chưa gửi tin nhắn cho cô.
Là đang tức giận sao?
Không thể nào.
Anh dễ giận như vậy sao?
Cô cầm điện thoại lên, ấn xuống voice: “Anh.”
Một phút sau, tin nhắn wechat trả lời.
Lý Dịch: “Hửm? Em vẫn chưa ngủ?”
Giọng nói của anh vẫn trầm thấp từ tính.
Đào Túy nuốt xuống câu “anh còn đang tức giận sao?”, cô đè giọng bảo: “Đúng vậy, em vừa sấy tóc xong, anh cũng không xuống sấy giúp em.”
Lý Dịch ở bên kia im lặng một lúc, nói: “Được.”
Đào Túy sửng sốt.
Chỉ chốc lát sau, người đàn ông vặn cửa đi vào, anh mặc đồ ngủ màu đen, chân thon dài. Anh vòng qua, nhận lấy máy sấy tóc trong tay Đào Túy, bắt đầu sấy tóc cho cô.
Vô cùng tự nhiên, Đào Túy ngửa đầu nhìn anh, sau đó cười híp mắt dựa lên ghế sofa.
Tối nay cô mặc váy ngủ màu trắng, dài tới đầu gối, cô uốn gối, cái chân trắng nõn hơi lộ ra, nhìn giống như tiên nữ. Tóc được sấy khô, Lý Dịch rút dây.
Lúc bỏ máy sấy xuống, Đào Túy đột nhiên xoay người, nắm cổ tay của anh. Lý Dịch nhướng mày: “Hửm?”
Đào Túy bò dậy từ trên ghế sofa, đứng trên ghế, giơ tay về phía anh: “Ông xã, ôm một cái.”
Lý Dịch im lặng một lát, sau đó cười giơ tay, ôm eo cô, bế cô từ trên ghế sofa. Đào Túy lập tức ôm eo anh, cúi đầu nhìn anh.
Lý Dịch bế cô đi tới mép giường, đặt cô xuống.
Đào Túy lại chợt ôm chặt cổ anh, không buông.
Tóc tai của cô xõa trên giường, mắt hồ ly hơi cong, nói: “Lúc nào anh quỳ cho em?”
Lý Dịch dừng lại, sau đó ôm cô, nói: “Thả lỏng chút.”
Lý Dịch giữ cằm cô, chặn lại môi cô, ngấu nghiến hôn, giữa hai lông mày mang theo nhẫn nhịn, sau khi hôn từng lượt một.
…
Đào Túy kéo chăn, che mặt, giọng nói cũng kêu đến khàn: “Lý Dịch, anh vẫn đang tức giận.”
Lý Dịch cách lớp chăn mà hôn cô, nói: “Anh ghen.”
“Bạn học nam trên danh bạ, đều từng thích em? Hửm?”
Đào Túy kéo chăn ra, trợn mắt nhìn anh. Lý Dịch gẩy sợi tóc ướt đẫm của cô, sau đó anh đứng dậy, mặc áo ngoài và quần dài, rót một cốc nước rồi quay lại, cho cô uống.
Đào Túy kéo chặt chăn che bản thân, tựa vào đầu giường, uống từng hớp một, hung dữ nói: “Giấm tinh, tên đàn ông già.”
Lý Dịch nhướng mày.
Trái lại không phủ nhận.
Đúng là anh ghen. Vì chuyện nhỏ như vậy mà ghen, không thoải mái.
Anh ngồi ở mép giường, cúi người hôn cô, lại trò chuyện một lúc với cô, liếc nhìn thời gian thì đã gần nửa tiếng. Lý Dịch bế ngang Đào Túy lên, bế đến phòng tắm.
Đào Túy đứng trên đất, chân vẫn run rẩy.
Sau khi tắm xong, Lý Dịch mặc váy ngủ cho Đào Túy, bế cô lên tầng. Đào Túy túm vai anh: “Em không thể ngủ ở phòng của mình?”
Lý Dịch: “Làm bẩn rồi.”
Đào Túy lập tức không hỏi nữa.
Mặt đỏ như trái táo.
Cô ôm chặt anh, thấp giọng nói: “Đều do anh.”
Lý Dịch “ừ” một tiếng, sau khi đi tới phòng của mình, anh đặt cô lên giường, sau đó anh ấn điện thoại trong phòng dì Lưu, nói: “Dì Lưu, sáng sớm ngày mai thay drap giường và chăn trên giường của Đào Túy.”
Dì Lưu ở bên kia sửng sốt một lúc, sau đó mới phản ứng được: “Được… được.”
Sau khi cúp máy, dì Lưu vẫn ngây người.
Một lát sau, bà ấy như có chút kịp phản ứng.
Trong đầu nghĩ, Lý Dịch sẽ không kích động như vậy chứ. Nhưng mà bà ấy lại không ngủ được, đột nhiên đứng lên đi đi lại lại, thậm chí muốn lên tầng nhìn xem.
Đào Túy ngáp một cái, sau khi Lý Dịch bỏ điện thoại xuống, thì cúi đầu hôn cô: “Đi ngủ.”
Đào Túy xoa khóe mắt, nhìn anh nói: “Ngày mai em sẽ dậy nổi chứ?”
Lý Dịch sửng sốt.
Ngay sau đó, anh nói: “Có thể.”
Đào Túy bĩu môi: “Hừ.”
Lý Dịch nhướng mày, sát lại gần cô: “Hửm?”
Đào Túy cứng họng, nhìn gương mặt lạnh lùng của anh, im lặng một lúc.
Qua mấy giây, Đào Túy: “Không được nhìn em như vậy.”
Lý Dịch: “…”
Anh chỉnh đèn ở tủ đầu giường sang tối, ngồi ở mép giường, vỗ chăn của cô, cúi người gọi: “Bà xã.”