Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 125: 125: Nụ Cười Bí Hiểm





"Có thật sự như vậy hay không..?"
Mật hàm bên trong nói rất rõ ràng, bọn họ chỉ vì bị cấp trên lừa gạt, chuyện này Bệ Hạ đã biết, lệnh cho bọn họ phải nghe theo lời của Tĩnh Huyền hành động.
Như thế mọi lỗi lầm trước đây xem như chưa hề xảy ra.

Nếu như không, sẽ bị khép vào nhóm phản quân, sẽ bị Đại Thành truy sát.

Thời hạn dành cho bọn họ suy nghĩ là từ đây cho đến sáng ngày mai.
"Hừ..! Nếu không thật chúng ta chết cũng có thể giết được vài tên Đại Mao Cẩu..!"
Tĩnh Huyền cũng không nắm chắc lắm qua chuyện này vị Bệ Hạ kia có thể tha cho mình hay không.
Nhưng mà dù Bệ Hạ có thất hứa, mình cũng có thể giết một đám người Đại Mao Quốc trước khi chết.

Âu cũng có lời, thêm nữa người nhà mình cũng có thể an toàn.
"Được..! Chúng tôi nghe theo lời của Tĩnh Huyền huynh..!"
"Tốt..! Vậy chúng ta sẽ làm thế này..! Sẽ làm thế này..!"
Tĩnh Huyền thở dài, hai người này nghe theo lời của mình là tốt nhất, chí ít cũng sẽ không để hắn ra tay giết hai người ngay.
...
"Bệ Hạ vạn tuế...! Bệ Hạ vạn tuế..!"
"Nguyễn Hạc thống lĩnh..! Ngài đã sắp xếp người của mình vào đúng vị trí hay chưa..!"
Nguyễn Khải không hề quan tâm đến Nguyễn Văn Chương đang diễn thuyết mua chuộc lòng quân.
Thứ hắn quan tâm chỉ có một, đó là sự an toàn của Nguyễn Văn Chương, y phải an toàn tuyệt đối thì mới được.
"Thừa Tướng đại nhân xin an tâm..! Một ngàn tám trăm Cấm Vệ Quân đã tiến đến xung quanh Bệ Hạ..!"

"Chúng tôi dù có mất mạng, cũng sẽ không để Bệ Hạ gặp bất kỳ tổn thương nào..!"
Nguyễn Khải lo lắng có chút thừa, nói lo cho an nguy của Bệ Hạ, Nguyễn Hạc hắn còn lo lắng hơn y gấp mười lần, làm gì có chuyện để cho Bệ Hạ có chuyện gì.
"Tấn Công..!"
"Keng..! Keng..! Giết..! Giết..!"
"Thừa Tướng đại nhân, ngài xem đi, sự có mặt của Bệ Hạ hiện tại có tác dụng rất to lớn..!"
Nguyễn Hạc chỉ xung quanh binh lính đang chống lại đợt công kích tiếp theo của địch quân.
Bọn họ hiện tại sĩ khí lên cao vô cùng, so với ngày hôm qua là khác xa một trời một vực.

Ngay cả Bệ Hạ cũng ở nơi đây cùng binh sĩ chống lại kẻ địch, đám người mình còn gì phải sợ kia chứ.
"Bên kia có chuyện gì vậy..!"
"Hồi Thừa Tướng đại nhân..! Hàn Ly Hầu gia..! Uông Vĩ Hầu gia, Đồng Quý Quốc Trượng đám người bên kia muốn tiến lên diện kiến Bệ Hạ..!"
"Tuy nhiên..!"
Tuy nhiên là gì thì Liệt Y không nói tiếp nữa.

Trong thời điểm nhạy cảm như thế này, đám người Quý Tộc kia lại lũ lượt kéo đến.
Bọn chúng không có ý đồ xấu mới là chuyện lạ.
Người của hắn tuyệt đối sẽ không để cho những tên đó tiếp cận Bệ Hạ trong vòng trăm mét.
"Hồ đồ..!"
"Bệ Hạ xin bớt giận..!"
Kê Khá, Lạc Hóa Văn, Lôi Bất Dung đám người bên cạnh không hiểu sao vị Bệ Hạ này lại tức giận lớn như vậy.


Mấy tên Quý Tộc đó ngày hôm qua cáo bệnh không vào cung bàn bạc công vụ cùng Bệ Hạ.

Trong lòng đám người đó đều đang mang ý nghĩ xấu xa, bọn họ không muốn để những người đó vào diện kiến Bẹ Hạ.
Nếu mà xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ai có thể chịu trách nhiệm này đây.
"Để bọn họ vào đi..!"
"Tuân lệnh Bệ Hạ..!"
Lý Dương gật đầu, ra hiệu cho những Hổ Tử Vệ xung quanh nhường ra một con đường.
"Keng..! Vèo..! Xẹt...!"
"Bái kiến Bệ Hạ..!"
"Các vị đều là người có công với lại triều đình, tuổi tác cũng không nhỏ, không cần phải đa lễ..!"
Nguyễn Văn Chương tiến lên đỡ mấy cái lão già này một chút cho có lệ, người ta cũng hơn tám mươi rồi còn gì.
"Tạ ân Bệ Hạ..!"
Tin lời của tên Hoàng Đế trẻ này thì có nước bán nhà đi là vừa.

Trong lòng mấy người Hàn Ly đều có chung suy nghĩ như vậy.
"Các vị sức khỏe không tốt, sao không ở lại trong phủ nghĩ ngơi..? Bên ngoài này quá nguy hiểm, nếu như các vị có chuyện gì, trẫm cũng khó ăn nói với lại thiên hạ..!"
"Bệ Hạ quá lời..! Chúng lão thần hôm nay đến nơi đây là muốn cùng Bệ Hạ thề chết thủ Mễ Thành.!" Hàn Ly mấy người trong lòng mắng thầm không thôi.

Tên Hoàng Đế này là Chí Tôn của Đại Thành, không màng thân phận cùng nguy hiểm lên tận trường thành để mà động viên binh sĩ.
Đám người mình chỉ là hạ thần, nếu mà không có đi đến nơi đây, nội nước miếng của thiên hạ bá tánh thôi cũng đủ làm cho bọn họ chết chìm mất rồi.


Còn như trận này vị Bệ Hạ này thắng, thu sau tính sổ thì mấy gia tộc mình cũng chẳng có ngày lành để qua.
"Tấm lòng trung nghĩa của các vị làm cho trẫm hết sức cảm động..!"
Cảm động là tốt rồi, Uông Vĩ mấy người âm thầm gật đầu một cái.

Không uổng công bọn họ vất vả lặn lội đến đây.
"Nhưng mà trẫm lại nghe có lời đồn nói các khanh có ý định nội ứng ngoại hợp với lại địch nhân..!"
"Muốn đem cửa thành phá đi, lấy cái mạng của trẫm thì phải..!"
Nguyễn Văn Chương đổi lời, gương mặt cũng âm trầm hơn, ánh mắt là chứa sát ý dày đặc.
Binh sĩ bên cạnh cũng là chuẩn bị binh khí trong tay mình sẵn sàng, chỉ cần Nguyễn Văn Chương ra một cái dấu hiệu, bọn họ ngay lập tức đem đám Quý Tộc này diệt đi sạch.
"Bệ Hạ..! Không có chuyện đó..! Vi thần có thể thề với trời, tuyệt đối không có ý nghĩ làm hại triều đình, làm hại Bệ Hạ..!"
"Đúng vậy Bệ Hạ..! Chúng thần từ xưa đến nay luôn trung thành với Bệ Hạ, trung thành với Đại Thành, tuyệt không có ý nghĩ tạo phản..!".

truyện ngôn tình
"Bệ Hạ.! Những người đưa ra lời đồn kia có dụng tâm bất chính, muốn bôi nhọ danh dự trung thần thế gia của chúng thần, chia rẻ chúng thần cùng Bệ Hạ..!"
"Xin Bệ Hạ điều tra rõ ràng, trả lại sự trong sạch cho chúng thần..!"
Một đám biến sắc quỳ xuống, hiện tại trong lòng mấy người là không có ai nghi ngờ về chuyện tên Hoàng Đế này không giết bọn họ nữa.

Loại thái độ kia, âm điệu kia, hoàn toàn không đặt những khai quốc công thần như mình ra gì, trong mắt y đám người mình cùng thường dân không có gì khác nhau.

Thật sự là có chút hối hận khi đến nơi này rồi.
"Có thật các khanh không có ý nghĩ tạo phản hay không..?"
Nguyễn Văn Chương ve cằm, ánh mắt có chút không được tin tưởng cho lắm.
"Bệ Hạ minh giám..! Lòng trung thành của chúng thần có trời đất chứng giám..!" Hàn Ly đám người kêu khổ không thôi.
Đối mặt với một tên Hoàng Đế làm việc tàn bạo không hề nghĩ đến hậu quả như thế này, thật không hề dễ dàng gì.


Nghĩ lại cũng phải, nếu tay Hoàng Đế này nghĩ đến hậu quả, nghĩ đến dị nghị của thiên hạ, cũng sẽ không đem mấy đại gia tộc có công với nước trước đây như Tào gia hủy đi.
"Vậy thì lạ thật, Hổ Tử Vệ của trẫm nhận được một đám mật thư của các khanh..! Nói là muốn liên kết với lại phản tặc diệt đi Đại Thành..! Chuyện này các khanh thấy sao..?"
"Bệ Hạ..! Những thứ này hoàn toàn là giả, bên trong đó ấn ký không phải là của chúng thần..!" Những bức mật hàm này là do bọn họ viết không hề sai.
Nhưng mà bọn họ cũng không có ngu để lại dấu vết, ký tên cũng như đóng dấu bên dưới bọn họ làm khác đi độ chút.
Thế nên dù những bức mật hàm này có bị lộ ra bên ngoài, bọn họ cũng sẽ không lo lắng gì
"Đứng lên đi..! Trẫm tin các khanh không có làm như vậy..!"
"Bệ Hạ thánh minh..!"
"Đi..! Nếu như các vị ái khanh đã có lòng trung thành cùng tiến cùng lùi với trẫm, như vậy hãy cùng trẫm ra bên ngoài khích lệ sĩ khí của toàn quân đi..!" Tin lời mấy con cáo già này mới là quái sự.
Nhưng thôi, bọn chúng đã đến nơi này, nói rõ ràng lập trường của bọn chúng là cùng mình tiến thoái.
Đám người này sẽ không gây thêm phiền toái cho hắn, như vậy cũng đủ rồi.
"Tạ ân Bệ Hạ tin tưởng..!" Uông Thành mấy người như được đại xá.
Cùng tên Hoàng Đế này đối diện quá mức là nguy hiểm.

Nếu như không còn cách nào khác, bọn họ cũng sẽ không có đến nơi này đâu.
"Lý Dương..! Phát ra tín hiệu đi..!"
"Tuân lệnh Bệ Hạ..!"
"Xẹt..!"
"Chíu...!"
Là ám hiệu gì thế kia..? Ngoài một số rất ít người ra, còn lại quần thần cùng binh sĩ hết sức không hiểu, Lý Dương phóng ra ám hiệu vừa rồi là muốn ám chỉ cái gì đây.

Chú ý kỹ mà nói, mấy người lão thần sắp xuống mồ như Hàn Ly, Uông Thành, ngay khi Lý Dương phát tín hiệu kia lên, mấy người trên môi đều là nở một nụ cười khá là bí hiểm.
...
P/s: Chương thứ ba trong ngày đưa lên, cầu đánh giá, cầu đề cử hoa, cầu thảo luận, bình luận góp ý chân thành từ phía các bạn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.