Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 134: 134: Hoàng Đế Là Giả





"Đừng đánh..! A..! Đừng đánh nữa..!"
"Người đâu..! Hộ giá a..!"
Nguyễn Văn Khánh vừa đau vừa giận, hắn từ khi sinh ra đến giờ.

Ngoài chuyện vất vả dưới sự truy sát của đám thích khách kia ra, làm gì chịu qua nhiều đau khổ như vậy.

Mụ già điên này dám xem hắn như súc vật đến đánh, hắn thề sẽ không bỏ qua cho bà ta.
"Bốp..!"
"Cái gì..! Còn giám dùng ánh mắt đó nhìn ta..!"
"Thưa mẹ..! Khoan đã..! Bình tĩnh lại một chút..!"
"Đại phu nói Văn Chương đại ca mới tỉnh dậy thần trí không được rõ ràng..!"
Bà già này sao lại cứ hay dùng bạo lực để nói chuyện thế không biết.
Khó khăn lắm hai người mình mới có thể tìm được Nguyễn Văn Chương.
Nếu như mà để bà ta đánh chết, vậy công sức bao lâu nay của hai người mình không phải là đổ sông đổ bể hay sao.
"Hừ..!"
Vương Hiểu Mai cũng dừng tay, nàng chỉ giận nhất thời thôi, cũng không thực sự có ý định đánh chết Nguyễn Văn Chương.

Nó là con của nàng mà.

Thêm nữa những ngày tháng qua nó trải qua cũng không có dễ dàng gì.

Còn có..! À mà thôi..! Nhắc đến chuyện đau lòng này để mà làm gì.


"Văn Chương đại ca..! Huynh còn nhớ mình là ai sao..?"
Lâm Phi Yên mỉm cười trấn an một chút, không cần làm cho Nguyễn Văn Khánh lo sợ.
"Nhớ..! Đương nhiên là nhớ..!" Nguyễn Văn Khánh chạy đến trốn sau lưng của Lâm Phi Yên.
Hắn cảm nhận ra cô gái này rất là hiền lành, đối xử chân thành với hắn.
Không giống bà già điên kia, lúc nào cũng đem hắn như súc vật ra đánh.

Ở bên cạnh Lâm Phi Yên, hắn cảm thấy an toàn hơn nhiều.
"Vậy huynh là ai..?"
"Bản Vương là Nguyễn Văn Khánh..! Khánh Vương Gia..! Được Phụ Hoàng sắc phong làm người thừa kế của Đại Thành Quốc này..!" Nguyễn Văn Khánh bình tĩnh hơn.

Hắn cũng nhớ lại chuyện lúc trước tại Nam Thủy Lâm, mình là bị đám thích khách kia truy sát, trúng phải một kiếm ngay bên trái lồng ngực.
Cũng may hắn trời sinh khác người, trái tim của hắn vốn là tại bên phải, vì vậy hắn mới có thể thoát được cái chết.

Sau khi bị đánh rơi xuống thác nước, hắn bất tỉnh nhân sự, khi tỉnh dậy liền phát hiện mình đang ở trong một khu rừng, đói quá hắn lấy võ cây để ăn sống tạm qua ngày.
Kỳ lạ điểm là không biết hắn ăn nhằm thứ gì, vậy mà độc trong người hắn đã tự giải, thương thế trong người cũng thuyên giảm đi không ít.
Khi không biết phải làm thế nào thì đúng lúc gặp hai người Vương Hiểu Mai.

Hắn một lần nữa bất tỉnh, khi tỉnh lại thì thấy mình đã nằm tại nơi đây rồi.
"Mọi chuyện chính là như vậy..!"
Nguyễn Văn Khánh nhìn hai người này đang trố mắt, nghĩ lại cũng là đương nhiên.
Hai người chỉ là bình dân bá tánh, làm gì gặp qua người có thân phận địa vị cao như hắn đây.
"Hai vị..! Nếu như hai vị đưa Bản Vương trở lại Kinh Thành, chờ khi Bản Vương lên ngôi Hoàng Đế..! Bản Vương hứa sẽ ban thưởng cho hai vị vinh hoa phú quý hưởng cả đời này không có hết..!"

Nhìn hai người Vương Hiểu Mai, Nguyễn Văn Khánh nhớ đến Lý Dương cùng Lý Hiên hai người kia.
Bọn họ cũng hết lòng bảo hộ mình lên Kinh Thành, cũng không biết hai người kia hiện tại ra sao nữa.
"Bốp..! Bốp..! A..! A..!"
"Tại sao bà lại đánh Bản Vương...?"
Nguyễn Văn Khánh lần này biết khôn ra, hắn chạy ngay sau lưng Lâm Phi Yên, lấy Lâm Phi Yên ra làm bia đỡ đạn.
"Thằng khốn..! Dám mạo danh Bệ Hạ..! Ta đánh chết ngươi..!"
"Mẹ..! Từ từ cái đã..! Huynh ấy thần trí không được tỉnh táo, không được tỉnh táo..!"
Nàng quá hiểu vì sao Vương Hiểu Mai lại giận dữ như vậy, mạo danh Bệ Hạ.

Nếu bị người khác nghe được, sẽ bị mất đầu như chơi.
"Mạo danh Bệ Hạ...? Là Bệ Hạ nào..?"
Nguyễn Văn Khánh ngu ngơ, hắn không hiểu ý của bà già này nói cho lắm.
"Văn Chương đại ca..! Khánh Vương một tháng rưỡi trước đã đến Kinh Thành..! Đăng cơ làm Hoàng Đế, lấy hiệu là Thành Thánh Tông..! Hiện tại là Thánh Tông năm thứ nhất..!"
Lâm Phi Yên giải thích rõ ràng cho Nguyễn Văn Khánh biết chút.

Tin tức này nàng cũng chỉ vừa biết cách đây không lâu khi đến Mễ Thành nơi này, là người dân trong lúc uống rượu nói ra.
Nghe xong những việc làm của vị Bệ Hạ kia nàng cũng không khỏi ớn lạnh.
Nếu như mà người ngoài biết có người mạo danh Bệ Hạ, nàng nghĩ không chỉ một người chết thôi đâu, cả ba người các nàng đều phải chết.
"Không thể nào..! Không thể nào..!"
Nguyễn Văn Khánh không có tin tưởng, đây là chuyện gì thế này.

Hắn là Khánh Vương có mà, hắn đã lên ngôi làm Hoàng Đế từ khi nào đâu.


Sao trong Hoàng Cung kia lại có thể có Nguyễn Văn Khánh được.
"Giả..! Nhất định tên đó là giả, Bản Vương phải trở lại Hoàng Cung, lật tẩy tên Hoàng Đế giả kia..!"
Đúng vậy, nếu mình là Khánh Vương, vậy người đang làm Hoàng Đế bên trong Hoàng Cung kia chắc chắn là giả rồi.
Chỉ cần mình xuất hiện vạch trần bộ mặt thật của y.
Không những có thể đem tên Hoàng Đế giả kia diệt đi, mà mình còn có thể danh chính ngôn thuận lên làm Hoàng Đế nữa..

Ân! Cứ quyết định như vậy..!
"Bốp..! A..!"
"Thưa mẹ..!"
"Yên tâm đi..! Ta chỉ tạm thời đánh nó ngất xỉu mà thôi..!"
Vương Hiểu Mai thở dài, nếu như mà để thằng con này ra bên ngoài nói bậy, cái mạng của nó chỉ sợ sẽ không có giữ được rồi.
"Bệnh của Văn Chương đại ca sao lại nặng như vậy kia chứ..!"
Lâm Phi Yên sầu não, đến khi nào Nguyễn Văn Chương mới có thể khôi phục thần trí như trước đây đây.
"Thưa mẹ..! Bây giờ chúng ta phải làm sao đây..?"
Nguyễn Văn Chương thành ra như vậy, nơi này mình lại không có quen ai.

Tiền sử dụng cũng sắp hết.

Bước kế tiếp phải làm như thế nào, nàng cũng chưa có nghĩ ra được đến.
"Tìm một nơi dừng chân, mở lại quán rượu, kiếm tiền chữa trị cho Văn Chương rồi tính sau...!"
Theo như ý nghĩ ban đầu của nàng cùng Nguyễn Văn Chương là bọn họ phải đi đến Đại Nghê Quốc sinh sống.

Nhưng mà Nguyễn Văn Chương đã thành ra như vậy.

Trước hết chỉ có thể nghĩ cách kiếm tiền chữa trị chứng mất trí nhớ lại cho nó, sau đó thì nghĩ cách rời khỏi Đại Thành sau đi.

...
Hồ Huyện..! Quán Rượu Tiền Gia.!
"Ông chủ Tiền..! Chúc mừng ông..! Nghe nói ông lại khai trương thêm một cửa hàng rượu tại Kinh Thành nữa..!"
"Thật là làm cho người dân Hồ Huyện chúng ta nở mày nở mặt..!" Quy Nghi cười vô cùng tươi lên tiếng chúc mừng.
Tiền Vạn Phú, một trong những người giàu nhất tại Hồ Huyện nơi đây, tính ra toàn bộ Linh Đài Thành cũng là có số có má thương nhân.
Tiền Gia Thương Hội của ông ta mới lập không bao lâu nhưng danh tiếng cực kỳ tốt.

Tiền Vạn Phú phất lên từ nghề làm rượu, Tiền Gia Thương Hội của ông ta ngành nghề kinh doanh chính là rượu, nói Tiền Vạn Phú làm người dân Hồ Huyện nở mày nở mặt cũng không có sai.
"Ấy.! Nghi thiếu gia nói vậy là sai rồi, nếu như không có sự giúp đỡ hết mình của Quy Ngã đại nhân cùng các vị quan lớn bên trong Hồ Huyện, Vạn Phú làm gì có được ngày hôm nay..!"
Tiền Vạn Phú cũng khá là khiêm tốn, tục ngữ nói dân không đấu với nhà giàu, nhà giàu không nên đấu với quan lại chính là như vậy.

Tên Quy Nghi này chỉ là tên thiếu gia ăn chơi trác táng, nhưng phía sau lưng y là Phó Huyện Trưởng Quy Ngã.
Người rất được Lộc Phú Huyện Trưởng tin tưởng.

Cũng là chỗ dựa phía sau của Tiền Vạn Phú hắn tại Hồ Huyện này, đắc tội là không có được.
"Ấy..! Ông chủ Tiền..! Lễ trọng như vậy sao ta có thể nhận được..!"
Mười đồng bạc trắng, hắn ước lượng bên trong chiếc túi này là tầm đó, cũng đủ cho hắn vào Hạnh Hoa Lâu vui chơi cả nữa tháng trời rồi, Tiền Vạn Phú này không ngờ ra tay cũng không nhẹ.
"Kìa..! Nghi thiếu gia..! Nếu cậu không nhận, đó là không có nể mặt của Lão Tiền này rồi..!" Tiền Vạn Thọ trong lòng mắng thầm.
Đám thiếu gia này cái gì không học, lại cứ thích đi học cái tính giả vờ đưa đẩy của đám người Hán.
Rõ ràng trong lòng là muốn lấy biết mấy, cứ phải để người đưa năn nỉ gãy lưỡi mới chịu nhận.

Hắn cũng chỉ thở dài một tiếng trong lòng.
"Như vậy thì đa tạ ông chủ Tiền rồi..!" Làm quá cũng không hay, nên biết dừng lại đúng lúc là được rồi.
...
P/s: Hôm nay Lão Yêu cầu đề cử hoa cùng thảo luận truyện từ phía các bạn, xin thành thật cảm ơn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.