Giả Vương Bình Thiên Hạ

Chương 141: 141: Cao Thủ Võ Lâm





Hồ Huyện..! Một ngày trước..!
"Hồi Vệ Úy đại nhân..! Bệ Hạ hiện tại đang ở tại căn nhà tổ của Nguyễn Hữu Nghĩa tướng quân..!"
"Xung quanh Bệ Hạ lực lượng bảo hộ như thế nào..?"
Lãnh Vô Thiền âm thanh nhàn nhạt lên tiếng hỏi.
"Hồi đại nhân..! Tin tức báo về..! Ngoài Lý Dương, Lý Hiên cùng một trăm Hổ Tử Vệ âm thầm bảo hộ xung quanh ra, không còn bất kỳ lực lượng nào khác..!"
Mật thám đội trưởng cung kính báo cáo.
"Một trăm người..! Như vậy rất tốt..! Ra lệnh cho Vô Thiền Vệ lập tức hành động..!"
Lần này Lãnh Vô Thiền hắn dẫn theo là Vô Thiền Vệ, chi quân đội theo hắn lâu năm, tổng cộng có hơn sáu trăm người, tất cả đều là thiện chiến binh sĩ.

Lãnh Vô Thiền hắn cũng không tin, sáu trăm binh sĩ của mình, không có làm gì nỗi một trăm tên Hổ Tử Vệ của Bệ Hạ.
"Tuân lệnh Vệ Úy đại nhân..!"
Không hỏi nhiều, không màu mè, hành động dứt khoát, đây là ưu điểm lớn nhất của Chấn Bắc Quân Đoàn của bọn họ.
"Bệ Hạ.! Vi thần cũng muốn xem, lần này ngài làm sao có thể thoát chết..!"
...
"Xẹt.!.

Phập..! Phập..!"
"Keng..! Keng..!"
"Lý Dương..! Đã xảy ra chuyện gì..?"
Nguyễn Văn Chương nhíu mày, âm thanh đánh nhau bên ngoài kia lớn đến như vậy, hắn muốn tĩnh tâm nghiên cứu Thái Tổ Mật Tàng cũng là không thể.
"Bệ Hạ..! Đại sự không ổn, chúng ta đã bị một chi quân đội thần bí vây quanh, tình thế có chút không ổn..!"

Lý Dương chỉ nói quá đi một chút, thực tế với một trăm cao thủ Hổ Tử Vệ, trang bị Nỗ Tiễn hiện đại, đã hoàn toàn đem sáu trăm tên quân sĩ bên ngoài đánh cho ta tác.

Người của bên mình đã giết được hơn một nữa quân địch của đối phương rồi.
Tuy nhiên hắn sợ chính là đám người kia có viện binh, có sự chuẩn bị kỹ lưỡng mà đến, nếu số lượng đông hơn, thêm vào chiến thuật hợp lý, Hổ Tử Vệ là không phải đối thủ.

Vì sự an toàn của vị Bệ Hạ này, vẫn nên rời khỏi nơi này thì hay hơn.
"Được ..! Chúng ta đi thôi..!"
Miếng ngọc có chứa Thái Tổ Mật Tàng Nguyễn Văn Chương hắn cũng đã có nắm trong tay rồi.
Nơi đây đã không còn thứ gì làm cho hắn phải lưu luyến nữa, trở lại Hoàng Cung cho an toàn.
"Xẹt..! Rầm rầm..! Phốc..!"
"Lý Hiên..! Ngươi..!"
"Bệ Hạ..! Không xong..! Bên ngoài quân địch quá đông, chúng tôi không thể nào chống được nữa..!"
Hổ Tử Vệ binh khí đúng là vượt trội, nhưng đối phương quân số hơn gấp mười lần, lại sử dụng tấm khiên vô hiệu hóa Nỗ Tiễn, bên mình thật không thể đánh lại.
"Giết..! A..!"
"Phốc..! Phốc..!"
"Bệ Hạ chạy trốn..! Lập tức đuổi theo..!"
Không biết ai đi vào bên trong nhà cổ đầu tiên, nhìn thấy Lý Dương đám người ôm một người rời đi, liền la lớn lên, y cũng là dẫn đầu chạy theo.
"Đại ca..! Cảm ơn huynh..!"
Lãnh Vô Thiền cũng đi vào bên trong nhà tổ, quan sát xung quanh toàn là thi thể của Hổ Tử Vệ cùng binh sĩ của Chấn Bắc Quân Đoàn, hắn không khỏi lắc đầu một cái.
"Không cần..! Ông nội đã nói qua, nhiệm vụ lần này của chúng ta là phải diệt cho bằng được Bệ Hạ..!"
"Ta chỉ nghe theo lời của ông nội làm việc thôi..! Ngươi không cần phải cảm ơn ta..!" Lãnh Vô Thiên lạnh nhạt lên tiếng.

"Dù sao cũng cảm ơn Vô Thiên đại ca đã ra tay giúp đỡ..!"
Không có Vô Thiên Vệ chạy đến đúng lúc, người của hắn đã bị Hổ Tử Vệ bắn chết hết từ lâu rồi.

Cũng là hắn sơ sót, cứ nghĩ quân số của mình áp đảo đối phương liền có thể dành chiến thắng.
Có ai ngờ đâu, vũ khí của Hổ Tử Vệ lại quá mức lợi hại, chút nữa thôi là hắn cũng bị chôn thân nơi này rồi.
"Phập..!"
"Nỗ Tiễn này quả thật lợi hại..!"
Lực bắn cùng độ chính xác là những cung tiễn bình thường không thể nào sánh kịp.
Hèn gì có thể đem nhiều quân đội của Chấn Bắc Quân Đoàn bọn họ diệt sát như vậy.
"Đại ca.! Chúng ta nên đuổi theo đám người của Bệ Hạ thôi, muộn chỉ sợ sinh biến..!"
Nỗ Tiễn này lợi hại như thế nào thì từ từ khi trở lại Chấn Bắc Thành bọn họ sẽ nghiên cứu lại.
Nhưng nếu lần này mà để cho Hoàng Đế chạy thoát, e là sau này không còn cơ hội, Chấn Bắc Quân Đoàn Lãnh gia của bọn họ cũng sẽ gặp phải tai ương.
"Đi..! Chúng ta đuổi theo..!"
Cầm theo Nỗ Tiễn, Lãnh Vô Thiên nhanh chóng đuổi theo đám binh sĩ phía trước, mặt dù tin tưởng đám binh sĩ kia sẽ không có làm cho mình thất vọng.
Nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, một khi để Hoàng Đế chạy trốn thành công, đối với lại Lãnh gia mình đúng thật sự là một tai nạn.
....
"Khục..! Ta còn tưởng các ngươi ở lại đây mãi không có rời đi nữa chứ..!"
Lẫn trong đám thi thể của đám Hổ Tử Vệ, Nguyễn Văn Chương lồm ngồm bò dậy.
Kế hoạch kim thiền thoát xác này là do hắn nghĩ ra, hắn biết quá rõ người mà đám người kia muốn truy sát nhất chính là mình, nên đã thay áo quần cho một tên Hổ Tử Vệ mới chết.
Quả nhiên hắn đoàn không hề sai, đám người kia sau khi nhìn thấy Lý Dương đám người mang theo một người mặc y phục của hắn liền không chút suy nghĩ đuổi theo, nhờ vậy hắn liền có thể thoát nạn được.

"Vô Thiên..! Lại là người trong quân đội..! Không lẽ chính là đứa cháu trưởng của Lãnh Vô Phong..!"
Đoạn đối thoại vừa rồi của hai người Lãnh Vô Thiền hắn nghe rất rõ ràng.

Trong lúc vô ý người em kia có gọi tên anh của mình là Vô Thiên đại ca.

Như vậy tên của y là Vô Thiên rồi.

Kết hợp với lại chi sát thủ này quá giống quân đội, không khó cho hấn đoán được thân phận chân chính của tên Lãnh Vô Thiên đó.
"Lãnh Vô Phong a Lãnh Vô Phong..! Ta còn chưa có tìm đến ngươi tính sổ, ngươi lại đi đối phó với lại ta trước, như vậy cũng đừng nên trách ta độc ác..!"
Nguyễn Văn Chương ánh mắt xẹt qua một tia sát ý.

Lãnh Vô Phong, Chấn Bắc Đại Tướng Quân, cái lão già này hắn đã có ý định tiêu diệt từ lâu.
Nhưng vì bận những mục tiêu khác, nên hắn mới tạm thời không có đem mũi kiếm chỉ về phía ông ta.

Nếu như Lãnh Vô Phong mà ngoan ngoãn ở lại Chấn Bắc Thành chống lại quân Mông Cổ giúp hắn, hắn còn có thể bảo toàn tính mạng cho ông ta.
Nhưng ông ta lại muốn cho người đi giết hắn, vậy cũng đừng có trách hắn độc ác.
"Hắc hắc..! Đội trưởng..! Nơi đây có một tên Hổ Tử Vệ muốn giết Đại Tướng Quân của chúng ta kìa..!"
"Các ngươi..!"
Nguyễn Văn Chương lui lại phía sau mấy bước, nhìn bên ngoài đi vào đúng năm mươi người không hơn không kém.
Số người từ trên trời rơi xuống này làm cho hắn kinh ngạc không thôi.

Theo lý đám người này nên đi cùng với hai người Lãnh Vô Thiên rồi mới đúng, sao còn xuất hiện ở nơi đây.
"Không cần nói nhiều..! Ra tay đem hắn giết đi, chúng ta còn phải nhanh chóng đuổi theo hai vị Vệ Úy đại nhân..!"
"Xẹt.! Xẹt..!"

"Giết..!"
"Keng..! Xẹt..! Xẹt..! Xẹt..!"
"A..! A..A..!"
"Ực.

! Cao..! Cao thủ Võ Lâm..!".
"Đi theo ta..!"
"Xẹt..! Vèo"
...
"Xẹt.! Xẹt.!"
"Lý Dương..! Các người đã cùng đường rồi, biết điều mau buông Bệ Hạ xuống..! Ta có thể tha cho các ngươi một mạng..!"
Phía trước đã là vực sâu, phía sau là cả ngàn binh sĩ tinh nhuệ của Chấn Bắc Quân Đoàn bọn họ.
Lãnh Vô Thiên hắn cũng không có tin, ở trong hoàn cảnh này Lý Dương cùng Lý Hiên hai người còn có thể bảo hộ cho Hoàng Đế được nữa.
"Nếu ta giao Bệ Hạ cho các ngươi, các ngươi sẽ cho hai người chúng ta một con đường sống sao..!"
Lý Dương ngần ngừ, có vẻ muốn sống, nhưng không có tin tưởng vào lời nói của tên Lãnh Vô Thiên kia cho lắm.
"Thứ mà ta cần chỉ là Bệ Hạ..! Sống chết của các ngươi trong mắt ta không đáng là gì..!"
Tuy đã nắm phần thắng trong tay, nhưng nếu để Lý Dương hai người này ôm Nguyễn Văn Chương nhảy xuống bên dưới.
Cơ may còn sống sót cũng không phải là không có, hắn không thể mạo hiểm như vậy được.
"Được..! Các người tránh ra cho ta một con đường, ta lập tức giao Bệ Hạ cho các ngươi..!"
"Tránh ra đi..!"
"Đại ca..!"
"Im lặng đi..!"
Bên mình nhiều người như vậy, còn cung tên sẵn sàng, Lý Dương mấy người có ba đầu sáu tay cũng đừng nghĩ đến chuyện giở trò..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.