Minh Tranh hình như có chút mơ hồ, rốt cuộc vẫn không hiểu được ý La Văn Anh: "Văn Anh."
Cô cũng không ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì nói nhanh đi, lát nữa tôi còn phải tới buổi hội nghị."
"Không phải hôm nay em tìm người đến đổi khóa chứ?" Minh Tranh chủ động hỏi
chặn đầu. La Văn Anh đem mớ tài liệu chồng chất trong tay bỏ lên trên
bàn: "Mắc mớ gì đến anh?"
"Anh ngủ ở nhà em rất ngon, anh nói
thật." Minh Tranh chưa có ý định muốn rời đi: "Căn nhà kia quá lớn, mẹ
anh lại thường xuyên tới Y Vân thủ phủ, có nhiều lúc anh về nhà chỉ gặp
mấy người giúp việc, họ luôn bận rộn đi tới đi lui, trong lòng lại cảm
thấy càng thêm trống vắng, hơn nữa mỗi người đều có chuyện mình cần làm, đi theo anh là dư thừa."
La Văn Anh lần đầu nghe được người đàn
ông lấy khẩu khí như vậy nói chuyện với mình, cô không khỏi nâng tầm mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt anh.
"Cho nên, nếu em đổi khóa thì cho anh một chìa luôn đi."
La Văn Anh che dấu thần sắc còn chưa kịp biểu hiện ra ngoài: “Anh…” Cô dừng một chút: “Tôi không đổi khóa.”
"Thật sao?" Vẻ mặt anh không một chút dao động, cũng không biết là anh tin hay không tin.
La Văn Anh khẽ đáp: “Hôm nay anh không có việc gì làm sao?”
“Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm đi.”
Đối với việc Minh Tranh bỗng nhiên theo đuổi không rời, kỳ thật La Văn Anh
có chút không thích ứng kịp, người ta nói con gái hay thay đổi, cô thấy
không phải là người đàn ông này còn dễ dàng thay đổi hơn so với cô sao?
“Tôi không rảnh, buổi chiều tôi còn phải giải quyết một hạng mục.”
Đáy mắt Minh Tranh lộ ra vẻ thất vọng, đứng dậy đi ra ngoài: “Được, anh không quấy rầy em nữa.”
Cũng không phải La Văn Anh thật sự muốn tìm cớ thoái thác, mà quả là hôm nay công việc tương đối nhiều, Tiểu Chu gõ cửa phòng làm việc của cô: “Eve, ăn cơm thôi.”
La Văn Anh nâng ngẩng đầu: “Đi liền.”
Có
đôi khi, cô hay dẫn theo Tiểu Chu cùng mấy người khác đi ra ngoài khao
một bữa, đối với La Văn Anh mà nói, có được vị trí như ngày hôm nay, hơn nữa trong nhà cũng có điều kiện, nhưng cô hoàn toàn không giống như
người khác xài tiền như nước, phần lớn thời gian cô dùng chính là mua
sắm quần áo và bảo dưỡng xe, cho nên một chút áp lực không có.
Hai người vào thang máy đi tới phòng ăn của Hào Khôn, về phương diện cơm
trưa cho nhân viên, Hào Khôn luôn luôn có đãi ngộ đúng tiêu chuẩn, món
rau món mặn đầy đủ, thêm một chén canh cùng hoa quả tráng miệng, thời
điểm mùa hè còn có hồng trà đá.
La Văn Anh bưng khay ngồi vào bàn chung với mọi người, Tiểu Chu đói đến đầu óc muốn ngất đi, ăn một cái
bánh chưng buổi sáng sao có thể lấp đầy dạ dày cô, uống trước chén canh
xương, Tiểu Chu khen nức nở: “Mùi vị thật thơm.”
La Văn Anh liếc mắt qua cô: “Trước đây ai nói thức ăn công ty ăn không ngon?”
“Ui chao ôi, đó chẳng qua là do chị rủ đi ra bên ngoài ăn, làm cho em thấy thèm ăn thôi.”
Khi nói chuyện, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Tranh cũng đang cầm một phần ăn
tiến tới, Tiểu Chu không che dấu được giật mình chào hỏi: “Lão đại?”
La Văn Anh còn chưa lấy lại tinh thần, chỉ cảm giác có một bóng râm tiến
đến rồi ngồi xuống trong nháy mắt, thoáng nhìn thấy Minh Tranh ngồi ở
bên cạnh mình, chọn món ăn cũng không khác lắm.
“Lão đại, không phải anh có đầu bếp nấu ăn riêng sao?”
“Rảnh rỗi cũng muốn tới đây tập hợp ăn uống, thuận tiện thể nghiệm và quan sát dân tình luôn.” Minh Tranh vui vẻ nói.
“Thật sao?” Ánh mắt Tiểu Chu xem xét chén canh xương: “Không biết là anh có
hay không cảm thấy vị canh xương này phai nhạt một ít rồi?” Cách nói
chuyện của cô khá giống mấy nhà bác học nghiên cứu ẩm thực.
“Tiền thưởng của em đều không có bị trừ, còn không nhân cơ hội này giảm béo đi?” La Văn Anh chen miệng nói.
“Lão đại, trong chén của anh cũng vậy, tổng cộng không được mấy khúc sườn, chúng ta đều là động vật ăn thịt.”
Minh Tranh ăn thức ăn trong bát: “Đây là canh đạt tiêu chuẩn rồi, người làm
canh này có thể uống được, cũng có thể ăn được còn gì?”
Sâu sắc, thật sự sâu sắc.
Những lời kế tiếp Tiểu Chu muốn nói thật sự nghẹn lại giữa cổ họng, nhân viên công ty hiếm khi nhìn thấy Minh Tranh tới đây, giờ thấy anh và La Văn
Anh ngồi cùng nhau, nhưng cũng không thấy kỳ quái, dù sao họ đều là cấp
cao. La Văn Anh nghĩ tới những chuyện trong tay nhất định phải xử lý
xong hôm nay, liền ăn nhanh có một chút, nhưng cử chỉ vẫn thanh tao nhã
nhặn, chẳng qua không nói lời nào, chuyên chú đối mặt với thức ăn trong
bàn ăn.
Tiểu Chu nghĩ thầm hôm nay có quá nhiều chuyện lạ, Minh
Tranh kẹp đũa trong tay, gắp một khối sườn kho muối tiêu thả vào chén La Văn Anh: “Em thích ăn.”
Nét mặt La Văn Anh cùng Tiểu Chu hoàn toàn khác nhau, cặp mắt cô trừng lớn: “Ai nói tôi thích ăn sườn kho muối tiêu.”
“Anh nhớ được.” Minh Tranh tiếp tục ăn phần còn lại của anh, La Văn Anh kẹp
đũa gắp phần sườn kho muối tiêu của Minh Tranh ra, định trả lại cho anh, nhưng chợt nghĩ tới hành động kiểu này càng lúc càng giống người yêu
đang giận dỗi, sắc mặt cô hơi lạnh, đem món sườn đặt lên khay ăn: “Anh
nhớ lộn, tôi không thích ăn.”
Không khí có chút căng thẳng, Tiểu
Chu nhai lấy miếng thịt trong miệng nuốt ừng ực không lên tiếng, La Văn
Anh trợn mắt, trên mặt không có chút biểu tình gì khác, nhưng trong lòng lại không thể che hết buồn bực, nên lấy đũa gắp loạn thức ăn ở trong
bát.
Tiểu Chu định mở miệng, tìm tới tìm lui tìm không được đề tài để nói: “Chuyện đó, lão đại, cám ơn anh.”
Ánh mắt Minh Tranh còn nhìn chằm chằm vào miếng thịt sườn bị vứt bỏ trên bàn: “Chuyện gì?”
“Tôi biết rõ, nếu là ở công ty khác, khả năng tôi đã bị đuổi việc một trăm lần rồi.”
Minh Tranh cũng cảm thấy không có gì: “Cô cảm tạ Văn Anh đi, là cô ấy nói chuyện thay cô.”
Tiểu Chu kinh hãi, La Văn Anh ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt của cô: “Làm gì dùng loại này ánh mắt nhìn chị?”
“Eve.” Tiểu Chu buộc miệng gọi ra tên tiếng Anh của cô, La Văn Anh đã cảm thấy không được bình thường, Tiểu Chu bổ sung thêm vào câu nói: “Lão đại gọi tên chị.”
La Văn Anh đi giày cao gót, chân đá qua người bên cạnh: “Chị vốn tên gọi La Văn Anh, thế nào, đâu phải gọi tên nào khác?”
Không đúng, nơi này nhất định là có JQ.
Tiểu Chu cắn chặt đũa đầu, thấy sắc mặt Minh Tranh khẽ thay đổi, giống như
đang nhịn đau, cô kỳ quái ngó hướng La Văn Anh, ánh mắt lơ đãng ngẩng
đầu nhìn Tạ Nam đang lấy cơm cách đó không xa. Tiểu Chu vội vàng cúi mặt xuống, nhưng hiển nhiên Tạ Nam đã thấy mọi người bên bàn này, cô cười
cười bưng cơm đi tới.
“Julie.” Tạ Nam đem khay ăn để tới bên cạnh Tiểu Chu, ra vẻ như mới nhìn thấy hai người đối diện: “A, Lão Đại cùng
La quản lý cũng ở đây."
Nếu đổi lại là trước đây, Tiểu Chu chắc
chắn xác định giọng nói của người bên cạnh là không giống như giả bộ,
nhưng lúc này lại cảm giác giả tạo muốn chết, cô ta liếc một cái nhìn
sang đây có thể không nhìn thấy La Văn Anh cùng Minh Tranh sao?
Tạ Nam trực tiếp ngồi xuống cạnh Tiểu Chu, La Văn Anh cũng không tỏ vẻ
thân thiết với cô, ăn vài miếng cơm đã muốn rời đi. Minh Tranh vặn mở
nắp bình hồng trà đá, đem nước đưa cho La Văn Anh.
“Không uống.” La Văn Anh đem bình của mình đưa cho Tiểu Chu: “Tôi không thích uống đồ nóng.”
Thật sự như vậy, cô thà tình nguyện uống nước suối, đặc biệt là mùa hè.
Tạ Nam cầm đôi đũa trong tay, nhìn qua Minh Tranh, lại nhìn hướng La Văn
Anh, cảm thấy không khí có phần quái dị, rồi lại không thể nói rõ là lạ ở chỗ nào. Tiểu Chu nhanh chóng bỏ cơm, La Văn Anh cũng không tiện đi
trước, liền bưng canh xương lên uống hai ngụm.
"Lão đại, lúc giữa trưa tôi định hỏi anh muốn đặt cơm hay không, vào phòng làm việc gặp
của anh thì thấy anh không có ở đó, không nghĩ anh sẽ tới đây.” Ngôn ngữ của Tạ Nam muốn biểu lộ rõ ràng tình cảm gần gũi cùng Minh Tranh, La
Văn Anh sao có thể nghe không hiểu ý cô được, Minh Tranh đang chậm rãi
ăn cơm: “Không cần, tôi rất ít khi gọi đặt cơm.”
“Đúng rồi…” Tạ Nam vừa ăn cơm vừa nói: “La quản lý, mấy ngày nay sao lại không thấy bạn trai cô?”
Tiểu Chu cho rằng La Văn Anh sẽ không trả lời, lại nghe thấy thanh âm từ trước mặt truyền đến: “Anh ấy đi công tác.”
“Ồ…” Tạ Nam như có thâm ý ngó hướng Minh Tranh: “Muốn ganh tị cũng không được, La quản lý, cô thật hạnh phúc.”
Minh Tranh vừa nghe thấy, ý tứ của La Văn Anh trong lời nói này là còn thừa
nhận Tống Cẩm Trác, lúc này sắc mặt anh khẽ thay đổi, lần nữa đánh rơi
đũa, Tiểu Chu vội vàng thả đũa. La Văn Anh nhìn cô nói: “Không còn sớm
nữa, đi thôi.”
Tiểu Chu đồng ý lung tung mấy câu, đi theo La Văn Anh rời nhà ăn, Minh Tranh đối diện với vẻ ân cần của Tạ Nam cũng không để vào trong mắt, đứng dậy cùng đi ra ngoài. Anh bước nhanh đi theo phía sau La Văn Anh, Tiểu Chu vểnh tai lên nghe tiếng bước chân ngày càng trầm trọng, cô đâu có can
đảm tiếp tục nói đùa: “Eve, hai bình hồng trà đá em quên cầm theo mất
rồi, chị lên trước đi.”
La Văn Anh cũng không thể đi theo cô ấy
quay ngược trở lại đi, làm như vậy quá lộ liễu. Cô đứng ở ngưỡng cửa chờ thang máy, không ít đồng sự Hào Khôn đang đứng chờ, ước chừng Minh
Tranh cũng không thể làm ra chuyện gì khác.
Đinh, cửa thang máy rộng mở.
La Văn Anh theo mấy người đi vào, Minh Tranh không đi thang máy chuyên
dụng mà theo đuôi cô vào, dịch bước di chuyển ra phía sau, đám người
thấy tự động tránh ra, La Văn Anh cùng Minh Tranh vai sóng vai đứng dựa
vào bên trong. Bởi vì thời gian ăn cơm nhiều người, bên trong thang máy
có vẻ hơi chật chội.
La Văn Anh chuyên chú nhìn chằm chằm phím số đang nhảy, bỗng nhiên cảm giác được tay bị người bên cạnh nắm chặt, khí lực rất lớn, xương ngón tay đè ép làm cô thấy đau đớn, cô quay đầu
trừng hướng Minh Tranh, lại thấy anh ra vẻ không có gì, ánh mắt nhìn
thẳng phía trước. La Văn Anh muốn tránh ra, nhưng không hiểu sao khí lực người đàn ông quá lớn, cô lại sợ bị người khác bắt gặp không tốt, chỉ
phải để mặc anh cầm.
Thời tiết nóng bức, trong lòng bàn tay Minh
Tranh lại khô ráo dị thường, cho đến khi người của công ty toàn bộ đi ra ngoài, chỉ còn lại hai người. La Văn Anh ra sức rút tay, giữa hai người biến thành xô đẩy, anh rõ ràng đưa tay ôm cô vào lòng.
“Đây là công ty!”
“Ừ, là công ty của anh.”
Cửa thang máy mở ra lần nữa, La Văn Anh hô lên: “Minh Tranh, sao tôi lại không sớm phát hiện ra da mặt anh dầy như vậy."
Minh Tranh trả lời: “Anh còn có những lúc không biết xấu hổ nữa, em muốn thử một chút không?”
La Văn Anh cho rằng đã đến tầng trệt, mới bước đi ra, lập tức nhìn thấy
mười mấy người đứng bên ngoài, ai cũng trợn mắt há mồm, lâm vào tình
trạng hóa đá, người đàn ông đứng đầu nhanh chóng đưa tay ấn phím đóng
thang máy lại: “Hai người có việc gấp, có việc gấp.” Vốn dĩ do cuộc họp
kéo dài, làm chậm trễ thời gian ăn cơm, không nghĩ tới còn có thể thấy
một màn như vậy.
La Văn Anh còn bị Minh Tranh vòng chặt đôi vai,
thấy khoảng cách khe cửa thang máy càng ngày càng nhỏ, sắc mặt La Văn
Anh cũng dần dần trầm xuống.
Cả một buổi chiều, tâm trạng cô tụt
dốc không khá hơn được. Tới gần lúc tan việc, nhận được điện thoại của
Tống Cẩm Trác, anh nói vừa mới trở về Nghênh An.
Chiếc Lexus màu
đen dừng ở ngưỡng cửa Hào Khôn, La Văn Anh không tăng ca theo thường lệ, đi ra đại sảnh, ánh chiều tà chiếu lên khuôn mặt gầy gò ảm đạm, cô cố
điều chỉnh tâm tình tốt hơn một chút, Tống Cẩm Trác thay cô mở ra cửa
ghế lái phụ. Lúc La Văn Anh đi tới bên cạnh, một tay kéo lấy cô ôm vào
trong lòng: “Anh rất nhớ em.”
Đến giờ, La Văn Anh cũng không có thói quen như vậy, từ trong ngực anh lui ra ngoài: “Mệt lắm không?”
“Gặp em thì không còn mệt mỏi nữa.”
Trong mắt người ngoài, hành động của bọn họ đương nhiên là đang thân mật,
Tống Cẩm Trác để cô ngồi vào ghế lái phụ, đứng ở ngoài xe săn sóc cài
chặt giây an toàn cho La Văn Anh.
Minh Tranh lái xe ra ngoài,
trước khi Tống Cẩm Trác khởi động xe, xuyên qua kính thủy tinh màu trà
có thể thấy La Văn Anh bên trong, ánh mắt ôn nhuận cười yếu ớt, tình
cảnh như thế này, có chỗ nào giống như là muốn đi tìm Tống Cẩm Trác lật
bài?!