Nửa người trên của Minh Thành Hữu nằm im trong giường lớn, giọng nói như
cười như không, gối cánh tay lên nhìn về phía Phó Nhiễm.
Cô mím chặt môi không nói lời nào, ánh mắt chỉ chằm chằm nhìn ra ngoài cửa sổ.
"Em có thù hằn với cô ta nhưng không có nghĩa là anh cùng cô ta cũng như vậy."
Lúc này Phó Nhiễm mới đưa ánh mắt nhìn hắn.
"Anh sai rồi, em với cô ta không có thù."
"Phó Nhiễm, trước kia em đã trải qua hai mươi năm như thế nào chỉ có mình em biết rõ, sau đó trở lại Phó gia, căn cứ vào chuyện cha mẹ em thương yêu Vưu Ứng Nhụy, em có cảm giác cha mẹ không thương yêu mình, giống như em chỉ là bóng dáng thay thế Vưu Ứng Nhụy. Nếu như trên đời này có một
người em không muốn đối mặt, vậy trừ cô ta ra, liệu còn ai bên cạnh nữa
đây?"
Minh Thành Hữu chống hai tay đỡ người dậy, một bóng tối che khuất nửa bên mặt Phó Nhiễm.
Hắn nói hoàn toàn đúng, nếu như Phó Nhiễm có lời nói ác độc, cô sẽ hi vọng Vưu Ứng Nhụy biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Tầm mắt cô dừng lại trên tủ đầu giường, bất ngờ đụng vào sợi lắc tay kia.
Trong ánh mắt hiện lên một tia bi thương, Minh Thành Hữu thấy ánh mắt đó của
cô trong lòng đột nhiên không đành lòng, tựa như là cầm vật gì đó nặng
nề làm tổn thương cô.
"Anh đồng ý với em."
Phó Nhiễm ghé mắt.
"Anh thề."
Quả nhiên hắn giơ tay lên.
"Anh thề."
Phó Nhiễm nhìn tới đáy mắt hắn, thấy từng lớp vui vẻ đang dần dần hiện lên. Minh Thành Hữu duỗi ngón tay ra chỉ vào cô.
"Đàn ông nói thề liền thề luôn, thật sự em sẽ tin sao? Nếu anh dễ dàng làm trái lời, em có thể làm cách nào để giữ anh?"
"Minh Thành Hữu, anh hãy sớm quên đi, sớm muộn rồi cũng có người cần anh."
Cô nghĩ như vậy, lại nói ra.
Minh Thành Hữu ở bên tai cô cười lớn thành tiếng, ánh mắt nhìn cô chằm chằm giống như cô quá ngây thơ.
"Người phụ nữ của anh bây giờ là em, sẽ không đi tìm người khác."
Hắn nửa đùa nửa thật, Phó Nhiễm đã quen nhìn thấy dáng vẻ lưu manh của hắn
trong ngày thường, lúc này cũng không phân biệt thật giả.
Cánh tay Minh Thành Hữu lướt qua trước ngực Phó Nhiễm, ngón tay nhặt lên chiếc vòng bạch kim kia.
"Thật sự không vui sao?"
"Ừ."
Cô không muốn cùng Vưu Ứng Nhụy có một đồ vật giống nhau.
"Được rồi, anh lại mua cho em cái khác."
Vừa mới dứt lời, chiếc lắc đã sớm rơi vào trong thùng rác, Phó Nhiễm chưa
kịp lên tiếng ngăn cản, lại vô thức vươn tay ra, nhưng vẫn là muộn một
bước nên chỉ bắt được cổ tay Minh Thành Hữu.
"Anh ném đi làm gì thế?"
Phó Nhiễm bỏ tay ra đi đến bên cạnh thùng rác, đem giấy vụn bên trong đổ
ra. Minh Thành Hữu ngồi ở mép giường, nâng chân trái theo thói quen.
"Làm gì vậy, đi theo anh lại phải cần em lật đồ bỏ đi sống qua ngày sao?"
Phó Nhiễm không thèm nhìn hắn.
"Dù là em không thích, cũng có thể đổi được chút tiền, lãng phí!"
Hắn biết rõ cô đang nói nhảm, Minh Thành Hữu đứng dậy đi đến trước mặt Phó
Nhiễm, hai đầu gối khẽ ngồi xổm xuống cùng Phó Nhiễm nhìn nhau, hắn cầm
bàn tay cô đang cầm dây chuyền, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc như thế.
"Cần gì phải miễn cưỡng? Nếu quả thật là không thích, nên khiến nó biến mất, chẳng lẽ còn muốn giữ lại để ngày ngày nó khiến em khó chịu sao?"
Hắn mở tay Phó Nhiễm ra, lấy chiếc vòng từ trong lòng bàn tay cô, tiện tay
ném vào thùng rác. Ánh mắt Phó Nhiễm bình tĩnh nhìn qua, Minh Thành
Hữu đem tay của cô đặt vào trong lòng bàn tay, một chỗ tay ấm áp một chỗ đầu ngón tay lại lạnh ghê gớm.
Ánh mắt hắn gần kề sát bên nhìn về phía Phó Nhiễm, cô lại có cảm giác giống như là bị phỏng, nhanh chóng thu hồi tầm mắt.
Từ lúc nào, bọn họ có thể bình tĩnh ngồi cùng một chỗ như vậy.
Minh Thành Hữu đi ra lấy ly rượu, khoanh chân ngồi ở trên ghế sofa. Phó
Nhiễm đi tới đoạt lấy ly rượu chưa uống ngụm nào trong tay hắn, ngửa đầu uống một hơi.
Hắn liền tới gần Phó Nhiễm lấy ly trong tay uống một hớp, hai người rất nhanh chóng xử lý nửa bình
Cánh tay Minh Thành Hữu đặt trên bả vai Phó Nhiễm kéo cô vào trong ngực,
trong miệng mùi rượu tinh khiết và thơm đang xuyên qua tiếng hô hấp gấp
gáp lưu luyến trong cánh mũi Phó Nhiễm. Hắn duỗi tay ra chỉ lên môi của
cô, trong mắt mập mờ không rõ.
"Em không sợ lại say rượu mất lý trí sao?"
Phó Nhiễm nhớ tới buổi đầu tiên đó, rốt cuộc đến nay vẫn hận không thể tát Minh Thành Hữu hai tát.
"Em tự kiểm soát rất tốt."
Hắn nhịn không được phá lên cười, đưa ly rượu đặt lên trên bàn trà, cũng
không tính mượn rượu làm chuyện gì đó. Minh Thành Hữu kéo tay Phó Nhiễm, đem ngón tay của cô dắt chơi, hắn giống như không để ý hỏi tới.
"Bao lâu rồi chưa trở về nhà?"
Hai chân Phó Nhiễm cuộn lên, cằm gối lên đầu gối.
"Không nhớ rõ."
"Tháng sau là lễ mừng năm mới, năm cũ anh dẫn em trở về Phó gia, đêm 30 đến nhà cha mẹ anh. Em không nên cố ý không quay về."
Phó Nhiễm nghĩ thầm cũng đúng, cô có thể trốn tới khi nào? Cô nghiêng đầu, nửa bên mặt dán sát vào đầu gối.
"Anh sẽ không để em tự đi phải không?"
"Sẽ không."
Minh Thành Hữu lặp lại.
"Lần này không biết."
Một tháng đã trôi qua, bởi vì phải về Phó gia lễ mừng năm mới nên Lý Vận
Linh sớm đã tự mình giúp Phó Nhiễm chuẩn bị toàn bộ món quà tốt. Một
tuần trước Minh Thành Hữu đã xuất phát đi Italy, lúc đi đã nói sẽ ở đó
năm ngày rồi trở lại.
Trái lại Phó Nhiễm lại có vẻ trông mong,
cho đến sau 12 giờ trưa mà không thấy bóng dáng hắn đâu. Buổi sáng Phạm
Nhàn gọi điện thoại đến, cố ý dặn dò Phó Nhiễm sớm qua đó.
Cô
thuận miệng đáp ứng nhưng trong tiềm thức cũng không muốn một mình trở
lại ngôi nhà kia, điện thoại di động cách hai, ba phút lại gọi một lần,
đầu bên kia chỗ Minh Thành Hữu luôn ở trong trạng thái tắt máy.
Phó Nhiễm đã ăn cơm trưa, nằm ở ghế salon ngoài ban công trên tầng hai,
chưa bao giờ lo lắng chờ đợi một người như hiện tại, tâm tình tựa như
cũng thay đổi.
Không hẳn là vì Minh Thành Hữu có thể mang cô trở
về, giúp cô hóa giải lúng túng không cần thiết. Trong lòng có một chút
lo lắng đang từ từ nảy sinh trong bóng tối, nếu như hắn có việc trì hoãn cần phải làm ngay cũng sẽ gọi điện thoại trước.
Thời gian đã gần chạng vạng, Phạm Nhàn gọi điện thoại tới lần nữa.
"Tiểu Nhiễm, bên này cơm tối đã chuẩn bị xong rồi, khi nào thì con cùng Thành Hữu tới đây?"
Giọng nói Phạm Nhàn dè dặt, trong ngôn ngữ giống như nhún nhường. Chỉ là Phó Nhiễm không muốn nói thẳng ra.
"Mẹ, hôm nay Thành Hữu về nước, nhưng thời gian cụ thể không xác định, con đang đợi anh ấy trở lại."
"Được rồi, không vội, không vội."
Phạm Nhàn qua loa hỏi thăm tình hình gần đây của Phó Nhiễm, cho đến sau khi
hai bên đều im lặng một lúc, lúc này bà mới ấp úng lên tiếng lần nữa.
"Tiểu Nhiễm, hôm nay là hết năm cũ, Nhụy Nhụy đã ở... Con đừng mất hứng, đứa bé kia
"Mẹ."
Phó Nhiễm thông minh, thế nào lại không đoán được ngày hôm nay có thể thiếu được Vưu Ứng Nhụy kia.
"Con biết rồi, chờ Thành Hữu trở lại chúng con lập tức qua đó."
"Được, được!"
Cuối cùng Phạm Nhàn như trút được một gánh nặng.
"Mẹ đi chuẩn bị một chút."
Cúp điện thoại, Phó Nhiễm đưa tay sờ bên trán, trời rất lạnh mà lòng bàn
tay lại đầy mồ hôi. Tiêu quản gia lên lầu, hỏi Phó Nhiễm có muốn ăn vài
thứ ăn lót bụng hay không.
Cô ngẩng đầu mới phát hiện là trời đã tối rồi.
Phó Nhiễm không mở đèn, ôm cái gối ngồi ở trên ghế sofa chờ Minh Thành Hữu, vô thức lại gối lên đầu gối quen thuộc ngủ mất.
Đang lúc mơ màng buồn ngủ, một tiếng bước chân xột xoạt từ cửa truyền đến,
Phó Nhiễm cảm giác ghế sa lon bên cạnh lõm xuống, cô sợ hãi co người
nhưng cũng chưa tỉnh lại ngay.
Bên tai có người đang gọi cô.
"Cấu kết?"
Bao lâu rồi chưa nghe thấy xưng hô như thế, cũng không biết có phải là ảo
giác hay không, hai chữ kia nghe vào trong tai, lại đặc biệt lưu luyến.