Giả Yêu Làm Thật

Chương 53: Tội ác biến mất



Minh Thành Hữu đưa Phó Nhiễm về Y Vân Thủ Phủ, bảo Tiêu quản gia chuẩn bị cơm tối mang đến trong phòng, nhìn cô ăn xong rồi tắm rửa qua, lúc này mới khom lưng đắp chăn kín người giúp cô.

Phó Nhiễm mệt mỏi, mắt hơi hé mở, duỗi tay ra khỏi chăn giữ chặt Minh Thành Hữu.

"Anh còn muốn đi ra ngoài sao?"

"Tạm thời công ty có việc gấp, anh xử lý xong sẽ về ngay lập tức."

Mấy ngày nay, hắn chạy ngược chạy xuôi đi quan hệ, dĩ nhiên thấy vành mắt phía dưới hiện ra sắc thâm quầng, cô bỏ ống tay áo hắn ra.

"Có chuyện gì mà không thể đợi đến ngày mai hay sao? Nghỉ ngơi trước đi đã."

"Không có chuyện gì."

Minh Thành Hữu đem cánh tay của cô nhét lại vào trong chăn.

"Anh là làm bằng sắt, không mệt."

Hắn tắm rửa, thay bộ quần áo đi ra, ở trên xe cho gọi điện thoại cho Lý Vận Linh. Xe thể thao màu xanh ngọc tăng tốc chạy, tiếng động làm cho người đi đường phải liếc nhìn.

Hai hàng cây xanh ven đường từng hàng lùi lại trong mắt Minh Thành Hữu. Hiện tại hắn lại không có tâm trạng thưởng thức, đi đến Nam Đường vội vàng đón Lý Vận Linh lên xe, lúc quay đầu xe thiếu chút nữa đụng vào tượng đá ở cổng.

"Thành Hữu, đã xảy ra chuyện gì?"

"Cha con đâu?"

"Ta nói với ông ấy là ra ngoài đánh bài, ông ấy không nghi ngờ gì.

Xe nhanh chóng hòa vào đường chính, đi vào trong khu biệt thự nội thành.

Minh Thành Hữu cùng Lý Vận Linh đi vào trong phòng khách của một biệt thự, Lý Tắc Cần nhận được điện thoại của Lý Vận Linh đã ở đó đợi hơn nửa giờ, nhìn thấy hai người vội vàng đứng dậy đón tiếp.

"Chị, Thành Hữu, muộn như vậy rồi, đã xảy ra chuyện gì?"

"Lý Sâm đâu?"

Ánh mắt Minh Thành Hữu nhìn về phía lối đi lên cầu thang lầu hai.

"Có khả năng đang ở trong phòng chơi game."

Lý Tắc Cần quay ra nháy mắt với Lý Vận Linh, thấy dáng vẻ bà có vẻ cũng không biết tình hình cụ thể.

"Gọi nó xuống."

Minh Thành Hữu ngồi xuống ghế sofa gần đó, thấy Lý Tắc Cần đứng yên, hắn ngẩng đầu lên, ngọn đèn trong phòng khách giống như ngọc lưu ly chiếu rọi vào gương mặt này vẻ kinh hãi mà lạnh lẽo.

"Không lẽ chờ náo loạn đến chết người mới đi giải quyết sao?"

Lý Tắc Cần nghe vậy, vội vàng sai người giúp việc lên lầu.

Không đến một lát sau, Lý Sâm mặc đồ ngủ đi xuống.

"Cha... Bác, anh họ, sao mọi người lại ở đây?"

Minh Thành Hữu vắt chân lên, bộ dạng này của hắn, ngay cả Lý Vận Linh bên cạnh cũng không dám nhiều lời.

"Anh họ, có chuyện gì sao?

"Cậu có quen một cô gái tên là Vưu Dữu không?"

Minh Thành Hữu hỏi thẳng vào vấn đề. Thần sắc Lý Sâm thoáng hiện lên vẻ bối rối, hắn lo sợ nhìn sang Lý Tắc Cần, Lý Tắc Cần trừng mắt, nắm tay đã siết chặt.

"Nói đi!"

"Em biết, làm sao vậy?"

Lời nói vừa dứt, đã thấy bóng đen đột nhiên lao tới.

Minh Thành Hữu vung quyền đập trúng mặt Lý Sâm, giống như còn chưa hả giận, hắn đưa tay kẹp cổ Lý Sâm đem hắn áp lên ghế sô pha. Lý Vận Linh thấy vậy nhanh nhẹn ôm lấy tay hắn đang muốn vung quả đấm xuống một lần nữa.

"Thành Hữu, con đừng dọa mẹ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Có phải là phải đợi đến lúc cô bé kia tỉnh lại, kinh động tới cảnh sát cậu mới bằng lòng nói sự thật?"

Hai mắt Minh Thành Hữu đỏ ngầu, tay không ngừng kẹp chặt cổ hắn.

Lý Tắc Cần hỗ trợ kéo ra, Lý Sâm sợ hãi trốn sau ghế sô pha.

"Anh họ, Vưu Dữu bị làm sao vậy?"

"Bị cưỡng bức, còn bị hủy hoại gương mặt, bây giờ còn nằm ở phòng bệnh nặng chưa được ra, đầu năm là tôi nhìn thấy xe của cậu ở đó chứ? Con mẹ nó, có phải đầu óc cậu cháy hỏng rồi hay không?"

"Cái gì?"

Lý Vận Linh kinh ngạc. Lý Tắc Cần lập tức bỏ tay ra, Lý Sâm không tin liên tục lắc đầu.

"Không thể nào, em không làm."

"Xem ra là cậu chưa từ bỏ ý định, muốn đối chất với nhau?"

"Em không có cưỡng bức cô ấy, là cô ấy tự nguyện. Còn có, mặt của cô ấy... Em, thật sự em không biết."

Minh Thành Hữu móc bao thuốc lá ra, cái bật lửa bạch kim ở trong tay lúc đóng lúc mở. Hắn đưa thuốc lên miệng hít sâu, làn khói bật ra từ miệng người đàn ông lạnh lùng mà mỏng manh.

"Thành Hữu, chuyện này bất luận như thế nào phải sắp xếp đi, bao nhiêu tiền cũng không quan trọng, chỉ cần bọn họ không báo cảnh sát."

Lý Vận Linh vẫn còn bình tĩnh, nếu chuyện đã xảy ra như vậy, trước tiên phải giải quyết.

"Đúng đúng, nếu như động đến cảnh sát mà nói, sau này tương lai của Sâm Tử có thể bị phá hủy."

"Anh, thật sự em không hủy hoại mặt của cô ấy."

Minh Thành Hữu đập cái bật lửa trong tay tới.

"Cậu câm miệng cho tôi!"

Mặc dù hắn không thân quen với Vưu Dữu, nhưng chỉ trong nửa ngày ở chung, muốn hắn phải chọn, đương nhiên hắn lựa chọn tin tưởng Vưu Dữu.

"Thành Hữu, chuyện này phải làm sao đây?"

Trong lòng Minh Thành Hữu phiền muộn ghê gớm, hắn nghĩ tới chuyện đã đáp ứng Phó Nhiễm, thật khó khăn hắn và Phó Nhiễm mới gần gũi cạnh nhau, cô cũng đã đem trọng trách giao cho hắn. Hắn ngước mắt lên, ánh mắt lướt qua không khí hiu quạnh nhìn về hướng Lý Sâm.

"Thật may là chuyện này còn chưa tới mức không có cách nào xoay sở, con sẽ nghĩ biện pháp phong tỏa tin tức trước. Chúng ta không nên ra mặt, hiện tại Vưu gia rất cần tiền, có thể dựa vào điểm này. . . . . . Buộc bọn họ phải gật đầu. Con sẽ tìm luật sư qua bàn bạc, chỉ cần chuyện này có thể chuyện lớn hóa nhỏ, sau này tất cả chi phí hồi phục cho Vưu Dữu, con sẽ đưa đầy đủ."

"Được, được, cứ làm như thế đi."

Chân tay Lý Vận linh lạnh như băng, bà cầm mẩu thuốc lá Minh Thành Hữu đã hút hết đưa cho ném vào trong thùng rác.

"Mấy ngày này không cho Sâm Tử ra cửa, Vưu Dữu chính là con gái chú của Phó Nhiễm, mặc dù không có huyết thống nhưng quan hệ rất tốt, con lo lắng chỉ sợ chuyện này không phải tiền là có thể giải quyết."

"Phó Nhiễm?"

Lý Vận Linh cau mày.

"Cũng không phải là chú ruột, bữa tiệc đính hôn của các con Sâm Tử ra nước ngoài không tham gia, sau đó cũng không gặp mặt, nhưng dù gì nó cũng là chị dâu của Sâm Tử, chẳng lẽ đến lúc thật sự quan trọng nó sẽ giúp người ngoài sao?"

"Mẹ!"

Minh Thành Hữu ngắt lời bà, vẻ mặt không kiên nhẫn, nóng nảy phiền lòng.

Trở lại Y Vân Thủ Phủ, hắn cố gắng nhẹ nhàng bước chân vào trong phòng, mới đi mấy bước, trước mắt liền sáng lên, đèn ngủ bao phủ lên bóng dáng của Phó Nhiễm, cô ngồi ở mép giường.

"Sao bây giờ anh mới trở về?"

Minh Thành Hữu đi tới nằm chết dí bên cạnh cô.

"Anh cho là em đã ngủ."

"Không ngủ được."

Giọng nói Phó Nhiễm ảm đạm, Minh Thành Hữu lấy tay che mặt, không nhìn tới ánh mắt

"Em bảo Tiêu quản gia chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh, đi ăn một chút rồi ngủ tiếp."

Minh Thành Hữu bỏ áo khoác ra, tay áo tùy ý vén lên khuỷu tay, hắn làm cho Phó Nhiễm nằm ngang bên cạnh hắn.

"Anh ăn ở bên ngoài rồi."

Phó Nhiễm gối đầu lên cánh tay của hắn, bên trán gần sát cằm dưới của hắn.

"Mấy ngày nay anh cũng bận rộn mệt chết rồi, chú thím bảo em gửi lời cám ơn anh."

Hắn im lặng một cách đặc biệt, lúc này như không mở miệng được, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên.

"Anh làm sao vậy?"

Trong ngực Minh Thành Hữu giống như bị vô số bàn tay dùng sức đè ép, hắn nơm nớp lo sợ, cẩn thận, chỉ sợ nói sai một chữ vào thời điểm mấu chốt này.

"Không có gì, chính là mệt chết đi."

Làm việc thoải mái không thể có điều ràng buộc, tác phong từ trước đến giờ đã rời bỏ hắn.

"Thành Hữu, anh đáp ứng em một việc."

"Chuyện gì?"

"Một khi tìm được người làm tổn thương Vưu Dữu, trước hết hãy cho em thấy mặt đã, em muốn xem một chút, đến tột cùng là người như thế nào có thể hạ độc thủ với Vưu Dữu như vậy."

Giọng nói Phó Nhiễm phẫn nộ, Minh Thành Hữu nói mang theo ý thử dò xét.

"Anh cho người điều tra chỗ xảy ra sự việc, đến nay vẫn không có tin tức nên vẫn

"Không thể nào."

Phó Nhiễm kiên quyết lắc đầu.

"Em tin Vưu Dữu có thể tỉnh táo chỉ ra là ai đã làm tổn thương nó, tội cưỡng bức đã là khó có thể thoát khỏi tội ác, tại sao còn phải hủy gương mặt? Thật sự là em không dám tin là người có thể làm được chuyện đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.