Hai mắt Phó Nhiễm trợn tròn, khó che giấu khiếp sợ trong ánh mắt, đầu óc
trống rỗng, chỉ thấy miệng Vưu Chiêu Phúc khép khép mở mở. Thẩm Tố Phân
cúi đầu ngồi bên cạnh, đầu rủ xuống chỉ có thể nhìn sau ót của Phó
Nhiễm.
Hướng nhà vô cùng tốt, ánh sáng chiếu thẳng vào phòng
khách, ngay cả lòng bàn chân cũng có thể cảm giác được ấm áp. Vưu Chiêu
Phúc nói không ít lời, văng cả nước miếng.
Phó Nhiễm nghe được giọng nói vẫn còn bình tĩnh của chính mình, cô lên tiếng cắt lời
" Vì sao hai người không nói sớm hơn?"
Vưu Chiêu Phúc chưa nói hết lời đã bị nghẹn lại trong cổ họng, hắn không được tự nhiên xoa xoa mu bàn tay.
"Chuyện như vậy là chúng ta thất đức. Làm sao còn dám nói cho con biết?"
" Không phải! Con nói là sau khi con cùng Minh gia có hôn ước, sao trước
đó hai người có ý định nói sự thật cho cha mẹ con biết, cuối cùng lại
bịa ra lời nói dối như vậy?"
Vưu Chiêu Phúc im lặng không nói, một lúc sau lại tiếp tục.
"Ở thị trấn Nghênh An Minh gia rất có thế lực, dù sao..."
Phó Nhiễm ngơ ngẩn ngã vào trong ghế sô pha, Thẩm Tố Phân đưa tay lau nước
mắt, Vưu Chiêu Phúc tránh đi tầm mắt của cô, trong phòng khách trống
trải im lặng.
"Nếu đã như vậy, chẳng phải là giấu luôn trong lòng sẽ tốt hơn sao?"
"Tiểu Nhiễm..."
Vưu Chiêu Phúc thở dài.
"Chúng ta là nghe nói gần đây con và Minh Tam thiếu lại qua lại với nhau, lúc
này mới bất đắc dĩ nói ra. Con suy nghĩ chút đi, hai mươi năm con ở
ngoài là bị ai làm hại, chẳng lẽ chỉ cần hôn ước với Minh gia là Minh
Vân Phong có thể chuộc tội sao?"
Phó Nhiễm nghiêng người đứng
dậy, cầm lấy ly trà trên bàn, bên trong còn hơi ấm. Con mắt Phó Nhiễm
gắt gao nhìn gương mặt Vưu Chiêu Phúc chằm chằm, ông ta giống như còn
kích động hơn so với cô, ý thức được ánh mắt Phó Nhiễm, ông từ từ nói
chậm lại, cuối cùng không nói nữa.
"Con bị ai làm hại hai mươi mấy năm, chẳng lẽ cha mẹ không rõ ràng
Bả vai Thẩm Tố Phân run rẩy ngẩng đầu lên.
"Tiểu Nhiễm, con có ý gì?"
Vưu Chiêu Phúc nói.
"Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, lúc trước ôm con đi từ bệnh viện để
đưa Vưu Ứng Nhụy vào Phó gia lại chính là hai người? Đúng, mọi người đều là ích kỷ, nhưng tình cảm như vậy cũng không thể làm người khác tổn
thương. Mới đầu hai người nói Minh Vân Phong thấy hai người ra tay tráo
đổi, hiện tại còn nói ông ấy giật giây. Ít nhất tay chân là của chính
hai người chứ? Lúc trước nếu không phải là có tâm địa riêng, như thế nào lại để tới hôm nay mới nói?"
"Tiểu Nhiễm, đừng nói nữa."
Thẩm Tố Phân che mặt khóc.
"Chúng ta thực xin lỗi con."
"Chúng ta cũng vì muốn tốt cho nó, bà khóc cái gì!"
Vưu Chiêu Phúc tức giận đấm vào chỗ ngồi.
"Trên ti vi còn nói tòng phạm đi cùng thủ phạm chính, con bực tức với chúng ta làm gì?"
Phó Nhiễm nhìn qua hành động khiêu khích của ông ta chợt cảm thấy mệt mỏi,
cô hy vọng có thể đối xử với bọn họ bình thường như đối đãi hiếu thuận
với cha mẹ. Nhưng dù sao cũng là tình cảm sai vị trí, hơn nữa hai mươi
nuôi dưỡng lớn lên lại xen lẫn tình cảm clạnh lùng trong đó.
Ban
đầu, Phó Nhiễm cũng nghe như vậy, đến khi nghe Vưu Chiêu Phúc hùng hồn
nói con suy nghĩ một chút con ở bên ngoài hơn hai mươi năm là bị người
nào làm hại. Trong khoảnh khắc ấy, những thiệt thòi tủi thân giấu trong
lòng ngần ấy năm bung ra.
Từ khi cô trở lại Phó gia đến nay, bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới thành thật nói chuyện với cô
Ngày cô và Vưu Ứng Nhụy được đổi trở về, Phó Nhiễm chứng kiến Thẩm Tố Phân
cùng Vưu Chiêu Phúc lần lượt ôm con gái của mình khóc la.
"Nhụy Nhụy, chúng ta thực xin lỗi con."
Như vậy, còn cô thì sao?
Gần mấy ngày này cô mới cảm nhận được, được ở bên cạnh cha mẹ ruột thịt hạnh phúc cỡ nào.
Phó Nhiễm cầm lấy túi xách trên ghế sa lon đứng dậy, bước ra tới cửa, lúc mở cửa ra nói.
" Chú, dì, hẹn gặp lại !!"
Thẩm Tố Phân ngẩn ra, về sau gào thét khóc thành tiếng.
"Tiểu Nhiễm!"
Cánh cửa nhanh chóng được đóng lại.
Sắc mặt Vưu Chiêu Phúc xanh mét, Thẩm Tố Phân vọt dậy đưa tay tới chụp lấy hắn.
" Cái người tham tiền này còn nói được những lời này, ông đem tiểu Nhiễm trả lại cho tôi!"
Vưu Chiêu Phúc trở tay tát lên mặt Thẩm Tố Thân một cái.
" Tôi cho bà lắm miệng sao? Nếu không bà muốn thế nào? Bà nhịn đói đi".
Bước chân Phó Nhiễm rối loạn đi vào thang máy, cô luôn dè dặt nhận lấy loại
tình cảm này, cho dù là nâng niu quý trọng cũng vô dụng, bọn họ chưa
từng nghĩ tới cô.
Phó Nhiễm ra khỏi chung cư, phát hiện bầu trời
đẹp thật kỳ lạ nhưng lại có tuyết, cô nhớ rõ ràng trong phòng khách Vưu
gia ánh mặt trời sáng sủa, lúc này chưa được bao lâu
Cô lấy chìa khóa xe ra, mở cửa xe ngồi vào trong, có điện thoại gọi đến, Phó Nhiễm làm ngơ, đạp chân ga rời đi.
Tuyết vừa mới rơi, mặt đất bắt đầu trở nên ẩm ướt, có lẽ năm nay lại giống
như tuyết đầu mùa sẽ rơi cả ngày. Phó Nhiễm không rảnh thưởng thức,
chuông di động không ngừng vang lên thúc giục, cô cầm ném qua ghế phụ,
mặc nó phá vỡ tận trời cũng lười xem.
Trong đầu thật sự trống rỗng, nghĩ cũng không ra được điều gì.
Cô lái xe chạy trên đường không mục đích, lúc này không muốn về nhà, thấy
tuyết càng lúc càng rơi nhiều, mọi nơi đều được phủ màu trắng nhìn mê
người, Phó Nhiễm nghe thấy phía sau có tiếng còi xe không ngừng vang
lên, cô không nhường đường, ngó cũng không thèm ngó một cái, vẫn lái xe
về phía trước.
"Cốc cốc cốc - - "
Rất nhanh, xe phía sau đã chạy chạy song song với cô, cửa sổ xe hạ xuống, người đàn ông cất giọng.
" Phó Nhiễm!"
Phó Nhiễm quay đầu qua, thấy Minh Thành Hữu đang ngoắc tay bảo cô dừng xe.
Phó Nhiễm đạp chân ga tăng tốc, nhưng xe Audi không phải là đối thủ, rất nhanh đã bị xe của Minh Thành Hữu ép dừng ở ven đường, hắn không che
dù, trực tiếp đi về phía Phó Nhiễm, đưa tay tới gõ cửa sổ xe.
"Xuống."
Hai tay cô vẫn duy trì tư thế nắm chặt tay lái, nghe hắn nói bực mình mở
cửa sổ xe xuống, Phó Nhiễm cầm lấy túi xách đẩy cửa xe đi ra ngoài.
"Em làm sao vậy, lái xe nhanh như vậy vội vàng đi đầu thai sao?"
Minh Thành Hữu vừa dứt lời, chỉ thấy người cô xuất hiện trước mắt, tay cầm
túi xách đánh tới, hắn vô thức lấy tay che mặt, Phó Nhiễm mãnh liệt ra
sức đánh lên cánh tay hắn mấy cái, lời Vưu Chiêu Phúc vừa nói không khác gì cây kim đâm vào l vừa sâu lại vừa đau đớn. Minh Thành Hữu chống đỡ
không được, đưa tay nắm giữ cổ tay cầm túi xách của Phó Nhiễm.
" Em điên rồi".
"Tôi điên rồi, anh đi đi, đừng tới gần tôi".
Phó Nhiễm ra sức đẩy hắn ra.
Thân thể Minh Thành Hữu tránh sang một bên, ánh mắt liếc qua mặt cô, thấy
hai viền mắt Phó Nhiễm đỏ bừng, đôi môi gắt gao mím chặt, Minh Thành Hữu nhỏ giọng hỏi.
"Sao vậy?"
Phó Nhiễm không lên tiếng, bông tuyết lạnh như băng rơi vào cổ áo, sợi tóc màu đen càng phát ra vẻ mỏng manh đơn độc.
Hệ thống sưởi trong xe mạnh mẽ toả hơi, Phó Nhiễm vẫn run cầm cập như cũ,
hai chân không ngừng run rẩy. Minh Thành Hữu đưa tay muốn sờ mặt cô,
dường như Phó Nhiễm hốt hoảng tránh né.
"Tôi không sao."
"Còn nói không sao, em cứ như mất hồn ấy."
Minh Thành Hữu bóp chặt cổ tay Phó Nhiễm.
"Đi! Đi theo mua đồ giúp anh."
Hai bên chân mày Phó Nhiễm không giãn ra.
"Tôi không có tâm trạng."
Hắn giận tái mặt, cũng đã nhìn ra cô có gì đó là lạ. Minh Thành Hữu thấy
bông tuyết lạnh lẽo bay theo gió lạnh rơi lên trên người Phó Nhiễm, hàng lông mi tỉ mỉ cũng dính màu trắng nhẹ nhàng, vốn là mặc không đủ ấm,
lại đứng ngoài gió rét quả thực như đang tìm ngược đãi.
"Đ
Phó Nhiễm hất tay của hắn ra, vào ngồi ở trong ghế lái, cô mặc áo lông cổ
thấp, bông tuyết đọng lại vào trong xe gặp hệ thống sưởi tan thành giọt
nước lạnh như băng chảy ồ ồ trước ngực chảy xuống dưới chỗ hở, Minh
Thành Hữu khom lưng, kéo vạt áo thấp xuống.
"Hôm nay em đi đâu?"
"Anh mặc kệ tôi."
Hứ, ăn phải thuốc súng rồi?
Phó Nhiễm đưa tay muốn đóng cửa xe lại, Minh Thành Hữu lấy tay chống đỡ,
mấy lần cô dùng sức đều không có kết quả, ánh mắt nhìn ra hàng cây xanh
ngoài đường đã phủ tuyết trắng tinh, nước mắt Phó Nhiễm chảy qua cánh
mũi, nhớ tới có phải là hai mươi mấy năm trước cũng rét lạnh như hôm nay hay không?
Đời trước ân oán, cuối cùng làm cho cô đau đớn mất đi tình thân, con mắt Phó Nhiễm đỏ bừng, dùng sức hất bàn tay Minh Thành
Hữu ra.
"Chúng ta làm sao còn có thể đến với nhau, Minh Thành Hữu, lúc đầu tôi rời khỏi Minh gia, là tôi đã làm được lựa chọn tốt nhất."
Bốn mắt đụng vào nhau, ánh mắt sâu xa của Minh Thành Hữu từ từ chuyển thành lạnh lẽo, Phó Nhiễm cắn chặt răng, nước mắt không nhịn được tràn mi,
giọng nói hắn lạnh lùng, cánh môi ức chế không khỏi run rẩy.
"Em lặp lại lần nữa?"
Phó Nhiễm dùng sức kéo cửa xe, Minh Thành Hữu mạnh mẽ duỗi hai tay ra nắm chặt bả vai Phó Nhiễm lôi cô ra khỏi ghế lái.
"Anh nói em lặp lại lần nữa, em lặp lại lần nữa!"
Gương mặt hồng hào của hắn lại chuyển thành tái nhợt,
Phó Nhiễm chống lại cửa sổ xe lạnh như băng, cảm giác được ngón tay của hắn cứng rắn giống như thép như muốn x bả vai cô, nước mắt cô rơi đầy mặt
cũng không lên tiếng kêu đau.
"Thả tôi ra!"
Một chiếc xe con đi lướt qua, chẳng muốn dừng lại, nhiều lắm lại cho là tình nhân đang cãi nhau.
Từ lúc Phó Nhiễm ra khỏi Vưu gia, từ lúc cô kêu Vưu Chiêu Phúc cùng Thẩm
Tố Phân là chú, dì, cô cũng đã đứng ở bên ngoài căn nhà đó.
Mặc
dù cánh cửa căn nhà đó chưa bao giờ rộng mở chào đón cô, nhưng ít ra Phó Nhiễm may mắn được bọn họ nuôi dưỡng cô hai mươi năm, nếu như họ lại
đem cô giao cho người khác, tuổi thơ của cô chẳng phải là lại thảm hại
hơn sao.
Bọn họ tốt với cô một chút, Phó Nhiễm có thể cho là rất
to lớn, nhưng là tổn thương, lựa chọn đầu tiên của cô là thu nhỏ lại,
nhưng cho dù có co lại thành một lỗ kim, chỉ cần đụng phải, châm ở trong thịt kỳ thật vẫn là sẽ đau.
Ngón tay Minh Thành Hữu nắm chặt từ
từ buông ra, Phó Nhiễm hoàn toàn chưa phát hiện ra, áo khoác tây trang
màu đen của hắn rơi đầy bông tuyết, không hề chớp mắt nhìn cô chằm chằm
trong lúc tuyết rơi ngày càng nhiều.
Phó Nhiễm biết rõ việc này
không trách được Minh Thành Hữu, có thể cô thực sự cảm thấy Minh gia là
một vũng nước sâu, mà lại là một màu đen, lộ ra dơ bẩn cô không thể
tưởng tượng nổi, lúc trước cô thật vất vả rút tay rời đi, nhưng hôm nay
lại trơ mắt nhìn chính mình đứng cạnh đó.
Lui về phía sau một bước, tất nhiên là muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Cô đột nhiên bừng tỉnh, cũng may mắn là bản thân kịp thời tỉnh táo.
Phó Nhiễm đẩy Minh Thành Hữu ra muốn rời đi, tuyết đọng lại trên đường kết
thành băng, đột nhiên cô bị trượt mạnh về phía trước, khuỷu tay trái
chống đỡ theo bản năng, cô nhanh chóng bị đau nằm dài trên mặt đất.
Minh Thành Hữu bước đến bên cô, khom lưng ôm eo của cô đỡ cô dậy.
"Té rồi?"
Cô nhịn đau đứng dậy, áo lông cùng quần dính đầy dơ bẩn, cánh tay Phó
Nhiễm bởi vì chống đỡ nên bị trầy da, vết máu đỏ thẫm chảy dọc theo
khuỷu tay rơi xuống đất, bên cạnh là một vết sưng lại có máu ứ đọng,
nhìn thấy mà giật mình.
Ánh mắt Minh Thành Hữu khó nén được hoảng hốt trong thoáng chốc, hắn kéo lấy cánh tay Phó Nhiễm lôi cô vào trong ngực.
"Em xảy ra chuyện gì vậy, ngày hôm qua còn không phải là tốt sao? Có việc gì nói đi, ai khi dễ em hay sao?"
"Không cần anh lo!"
Cô giống như là hét lên.
Minh Thành Hữu ngẩn ra, rốt cuộc là bị cô hét to nên im lặng một hồi lâu.
Phó Nhiễm lướt qua hắn, khập khiễng đi đến hướng xe của mình. Minh Thành Hữu cầm tay của cô.
"Em bị đau thành như vậy còn muốn đi đâu?"
"Tôi nói rồi, không cần anh lo."
Vừa rồi gào thét giống như làm cô mất hết sức lực, giọng Phó Nhiễm mềm
nhũn, cánh tay bị đau giống như không còn là của mình, hiện tại cô đang
rất cáu giận không có chỗ phát tiết, Minh Thành Hữu không thể nghi ngờ
là đang đụng phải một kho thuốc súng.
Hắn cũng không có thời gian ở đây dây dưa cùng cô, Minh Thành Hữu kéo lấy cánh tay của cô, tay kia
mở cửa ghế phụ, chỉ đơn giản đem nhét Phó Nhiễm vào trong xe.
Cô
giãy giụa, bị hắn dùng bàn tay đè lại đầu vai, dây an toàn thành vũ khí
hữu lực nhất để trói buộcMinh Thành Hữu đóng cửa xe lại, nhanh chóng đi
qua đầu xe ngồi vào trong ghế lái. Động tác lưu loát nhanh nhẹn, Phó
Nhiễm chứng kiến chiếc xe Audi màu đỏ của mình nhanh chóng lùi lại trong nháy mắt.
"Túi xách của tôi còn bên trong!"
Minh Thành Hữu đạp chân ga, lái xe nhanh hơn.
Hệ thống sưởi ấm trong xe giống như dần dần thấm vào cơ thể, ấm lạnh luân
chuyển, hai tay Phó Nhiễm ôm lấy bả vai, hàm răng run lên.
Bộ Tây phục trên người Minh Thành Hữu cũng đã ướt đẫm, một tay hắn đặt trên
tay lái, nghiêng người với tay tìm một cái túi to ở ghế sau. Đầu ngón
tay thon dài lấy ra chiếc túi tinh phẩm màu đen, ánh mắt hắn lại nhìn về phía trước một lần nữa , nhét cái túi to vào tay Phó Nhiễm.
"Choàng vào."
Cô tiện tay mở ra, là một chiếc áo choàng, lúc đầu nhìn màu sắc chi chít
làm người ta hoa mắt, nhưng thật ra là dùng mười sáu sợi tơ tằm màu sắc
khác nhau lại mang phong cách độc đáo.
Phó Nhiễm rất thích loại
này, trước kia cũng có một chiếc cùng loại. Hai ngày trước đi trung tâm
mua sắm đặc biệt thích mua một cái, nhưng không tìm được loại yêu thích
đó nữa.
Có nhiều thứ, nhìn một cái là đã thấy có thể phù hợp.
Cô lấy ra quấn quanh đầu vai, nhìn qua gương chiếu hậu thấy hai xương quai xanh Phó Nhiễm như ẩn như hiện, hiện rõ tâm tình.
"Vui sao?"
Minh Thành Hữu như cười như không nhìn về phía cô. Phó Nhiễm nhăn đầu lông
mày, mới muốn nói chuyện, ánh mắt liếc qua áo khoác của hắn, nước đọng
chảy ra rơi xuống vào ghế ngồi bằng da, so với cô đang thấy ấm áp, cô
mím môi.
"Anh mau cởi áo khoác
Minh Thành Hữu chuyên chú lái xe, dù sao đường xá không tốt, có nhiều chỗ đã kết thành băng rất dễ bị trượt.
"Anh không thể cởi được".
Hắn vươn cánh tay đưa tới.
"Em cởi giúp anh đi."
Phó Nhiễm làm bộ như không nhìn thấy.
"Anh dẫn tôi đi đâu?"
"Bệnh viện "
Minh Thành Hữu thu tay lại.
" Em cứ như vậy mà trở về chắc chắn cha mẹ em sẽ cho là anh bắt nạt em."
Phó Nhiễm ngoảnh mặt ra ngoài cửa sổ, khắp nơi mang màu trắng càng nổi bật khiến cho lòng người vừa mệt mỏi cùng hoang vắng.
Cánh tay bắt đầu từ từ đau trở lại, cô dựa mặt lên cửa sổ xe, tâm tình bực
bội theo bông tuyết tuôn rơi xuống dần dần ổn định trở lại, ánh mắt Phó
Nhiễm chăm chú nhìn ra hướng nơi nào đó, không có trọng tâm.
Kỳ
thật năm đó Minh Vân Phong sai Vưu Chiêu Phúc làm như vậy, đối với Phó
Nhiễm mà nói cũng không có gì khác biệt, một cử chỉ vô tình và cố ý đã
không ngừng phá vỡ cuộc sống của cô, cửa sổ lạnh như băng làm tri giác
cô càng thêm tỉnh táo, không riêng gì đau, còn có nhiều suy nghĩ.
Nếu như Vưu Chiêu Phúc thật sự muốn tốt cho cô, sớm nên nói ra sự thật cho
Phạm Nhàn biết, ông ta nói là vì sợ thế lực của Minh gia, nhưng điều đó
và lời nói thật mâu thuẫn??
Còn quan trọng hơn một chút.
Trước khi Minh Vân Phong chết cũng có thể nói cho cô biết bí mật như vậy,
không có lý do gì mà còn cất giấu chuyện này, mà nếu Vưu Chiêu Phúc cũng nói chuyện này cho Phạm Nhàn như những lời Minh Vân Phong đã nói, Phó
Nhiễm không hiểu, nếu như lúc đầu Vưu Chiêu Phúc thật sự muốn nói ra sự
thật, tại sao phải đợi đến hôm nay còn đổi giọng?
Ánh mắt cô bất
ngờ đụng phải Minh Thành Hữu, chuyện này bị vạch trần, khả năng lớn nhất chính là muốn ngăn cản cô cùng Minh Thành Hữu bắt đầu lại lần nữa.
Giữa ánh mắt hắn thoáng hiện do dự, Phó Nhiễm tránh đi tầm mắt của hắn ngó ra ngoài cửa sổ.
Bệnh viện quân đội của thị trấn Nghênh An.
Minh Thành Hữu xuống xe xong mới nhớ là phải cởi áo khoác trên người ra,
thân xe vẩy ra bùn bẩn, hắn đóng cửa xe ôm bả vai Phó Nhiễm đi vào
trong.
"Tự tôi có thể đi."
Ánh mắt Minh Thành Hữu chạm đến đến vết thương sưng đỏ của cô, hắn bất chấp Phó Nhiễm phản đối khăng
khăng ôm chặt cô. Đi vào cũng không xếp hàng đăng ký mà đi thẳng lên lầu ba, hắn để Phó Nhiễm ngồi trên ghế trước phòng khám bệnh khoa ngoại,
Minh Thành Hữu gõ cửa phòng làm việc của bác sĩ đi vào.
Xem chừng khoảng mười phút, hắn đứng ở cửa vẫy Phó Nhiễm.
Vết thương đau dữ dội, ánh mắt một người bệnh đi ra ngoài nhìn cô chằm
chằm, da mặt Phó Nhiễm mỏng, nhất định là Minh Thành Hữu cố tình chen
ngang, thấy tốc độ cô chậm chạp, Minh Thành Hữu dứt khoát kéo Phó Nhiễm
đi vào.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng ngồi trên bàn làm việc, ngoài 50 tuổi, trên bàn có bảng tên có viết là chủ nhiệm khoa.
Bên cạnh còn có thực tập sinh hơn hai mươi tuổi.
Phó Nhiễm bị Minh Thành Hữu ấn ngồi xuống ghế, hắn cẩn thận nâng bàn tay cô lên.
Bác sĩ Tống hơi dùng sức cầm khuỷu tay cô, còn chưa mở miệng liền nghe Phó Nhiễm kêu đau.
"Xem ra bị thương không nhẹ, nên đi chụp phim trước sau đó quay lại xử lý miệng vết thương."
Phó Nhiễm tự thấy mình xúi quẩy, gần sang năm mới còn gặp phải chuyện như vậy.
Chụp phim xong bị Minh Thành Hữu đưa về phòng, phòng khám bệnh chuyên khoa
của bác sĩ Tống còn có không ít bệnh nhân đang chờ tới lượt khám.
Thực tập sinh đưa hai người vào phòng trong.
"Chuyện như vậy vốn là muốn giao cho y tá, nhưng sư phụ nói người do Tam thiếu
đưa tới nên mới phá lệ, cho nên giao cho tôi xử lý miệng vết thương."
Cậu ta quay người chuẩn bị dụng cụ, Phó Nhiễm mới nhìn thuốc sát trùng cùng cái nhíp nhỏ đã thấy rùng mình, còn chưa lau chùi, miệng vết thương đã
bài xích phát sinh cảm giác đau đớn.
Minh Thành Hữu ngồi bên cạnh cười cô.
"Em lớn thế này còn không chịu được đau."
Đến lúc thực tập sinh dùng miếng bông lau miệng vết thương, cô đau đến nỗi
cắn chặt răng, gò má sung huyết đỏ bừng, khuôn mặt Minh Thành Hữu đang
nói đùa dần dần khẩn trương, sau đó, đầu lông mày nhăn lại, hai tay đặt
trên đầu gối nắm chặt.
Phó Nhiễm cảm thấy tay như bị rời ra, thực tập sinh siết chặt tay cô, thấy chung quanh da Phó Nhiễm trắng bệch vì
cậu ta dùng sức.
Sắc mặt Thành Hữu trở nên tái mét.
Phó Nhiễm cắn môi dưới, khuôn mặt trắng bệch giống như tờ giấy.
"Cô đừng cử động". Thực tập sinh nói.
Miếng bông bị ngâm thành màu đỏ, còn có máu tươi chảy ra chưa đọng lại.
Gân xanh trên mu bàn tay Minh Thành Hữu bị kéo căng lên.
" Cô như vậy tôi không thể xử lý tốt miệng vết thương, có đau như vậy sao?"
Thực tập sinh bị một sức mạnh kéo đến bên cạnh.
"Con mẹ nó, cậu tốt nghiệp trường nào vậy?"
Phó Nhiễm kinh ngạc ngẩng đầu, dường như lần đầu tiên sau hai năm cô nghe Minh Thành Hữu nói lời thô tục.
"Có phải cậu coi là người như thi thể bị giải phẫu trong phòng thí nghiệm, không biết đau đúng không?"
"..."
Phó Nhiễm trừng mắt lên, lời nói này sao nghe không thấy thoải mái chút nào.
Minh Thành Hữu đưa tay lấy công cụ trên khay ra, kéo ghế ngồi vào chỗ đối diện Phó Nhiễm, nói với bác sĩ thực tập.
" Đi ra ngoài, vướng chân vướng tay."
"Đừng
Phó Nhiễm nào dám làm phiền vị gia gia này, đây không phải là vung muối lên miệng vết thương sao, cô tức giận hướng Minh Thành Hữu nói.
"Anh cũng không phải bác sĩ, càn rỡ phá rối làm gì?"
Minh Thành Hữu dùng sức níu tay cô lại, gắp một miếng bông sát trùng lên,
không rửa sạch ngay, hắn xích tới gần cánh tay bị thương của cô, cẩn
thận thổi nhẹ, nhẹ nhàng nhưng hơi lạnh ngược lại giảm không ít cảm giác đau đớn, hắn dùng miếng bông dè dặt lau nhiều lần như thế.
Bác
sĩ thực tập đứng ở bên cạnh ‘ quan sát ’, khóe miệng không ngừng run
rẩy. Cậu ta mà học bộ dáng của Minh Thành Hữu, cô bạn gái nhỏ mới quen
của cậu ta không xông thẳng vào mới là lạ.
Băng bó vết thương
xong đi ra ngoài, Minh Thành Hữu đưa phim ra, bác sĩ Tống nhìn hồi lâu
không nói lời nào, ban đầu Phó Nhiễm cảm thấy chỉ là bị thương ngoài da, nhưng thấy khuôn mặt bình tĩnh của ông, trong lòng Phó Nhiễm không khỏi thấy thấp thỏm theo thần sắc biến hoá của ông.
Bác sĩ Tống nâng mắt kính lên.
"Ngược lại không có đáng ngại, nhưng cần phải nằm lại một đêm trong bệnh viện để quan sát, truyền vài bình nước giảm nhiệt."
Phó Nhiễm giật mình.
" Nằm viện sao? Có thể truyền nước xong về nhà được không? Ngày mai lại đến cũng được."
"Không được!"
Đừng nghĩ bác sĩ Tống nói chuyện không nóng không lạnh, nhưng con mắt rất
sắc bén, ông liếc qua thấy nét mặt Phó Nhiễm không tình nguyện.
"Đây là vì muốn tốt cho cô, nhiều cô gái xinh đẹp cũng bị như vậy nhưng bị
nhiễm trùng nên phải cắt bỏ, chẳng phải tất cả trách nhiệm thuộc về tôi
sao?
Phó Nhiễm chỉ cảm thấy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, sao nói xong lại nghe mùi máu tanh như vậy.
"Bảo em ở thì em ở đi, không phải chỉ một đêm thôi sao?"
Minh Thành Hữu nhận lấy cuộn phim từ tay bác sĩ Tống.
"Đi, đi làm thủ tục nhập viện."
Phó Nhiễm cực kỳ không tình nguyện ra khỏi phòng khám, nhìn từ xa thấy có
người mặc áo khoác trắng đi tới bắt tay với Minh Thành Hữu, hắn xoay
người không biết nói gì đó chỉ chỉ Phó Nhiễm, đợi khi cô đến gần, chỉ
nghe được một câu nói lọt vào trong tai.
"Chúng tôi muốn ở đây một đêm, anh sắp xếp phòng."
Phó Nhiễm trào máu, nhìn tới đáy mắt bác sĩ vui vẻ mập mờ.
"Tam thiếu mà cần, tất nhiên phải là tốt nhất."
Trước sau cùng lắm là một phút đồng hồ, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi vào
khu phòng bệnh, cái gọi là phòng bệnh ở lầu năm, mở cửa đi vào, nếu
không phải là ngửi thấy mùi sát trùng không tẩy hết được, thiếu chút nữa Phó Nhiễm cho rằng cô đi vào phòng cao cấp trong khách sạn.
Vách tường cũng không phải là màu trắng đặc trưng của bệnh viện, phòng
khách, phòng ăn, toilet đầy đủ mọi thứ, Minh Thành Hữu đi vào trước ngó
xem xung quanh.
"Phòng này cũng không tệ lắm, ở đây một đêm cũng không khiến em thấy khó chịu."
"Tôi cảm thấy không cần phải nằm viện".
Phó Nhiễm đứng ở cửa kiên trì. "Bác sĩ Tống cứ thổi phồng sự việc đi."
Minh Thành Hữu dẫn cô đi vào
"Anh đã nói với em, lời này nói trước mặt anh thì không sao, bác Tống là bạn bè nhiều năm với cha anh, lại là người có vai vế ở khoa chỉnh hình, nếu ông ấy nghe thấy em nói như vậy không phải là nổi cáu hận không thể bóp chết em."
Bác sĩ Tống đang ở trong phòng làm việc lắc lắc đầu, ngược lại điều ông muốn nhất là bóp chết Minh Thành Hữu.
Tiếng tăm cả đời của ông nha, là hành nghề y cứu người nha.
Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, nhớ tới túi xách của mình còn ở trên xe.
" Anh về trước đi."
Minh Thành Hữu mở ti vi.
"Anh ở đây với em."
"Đợi tí nữa tôi bảo mẹ tôi đến là được."
"Mẹ em còn không lo lắng bằng anh. Ở đây còn rất lo lắng, không có tâm tư nghĩ đến lễ mừng năm mới."
Đang nói chuyện, phía ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
Tiến vào là hai nữ y tá, một người đẩy chiếc xe, ở trên để bình nước biển
cùng nhiệt kế v.v.. Người còn lại cầm một bộ quần áo bệnh nhân đi đến
trước mặt Phó Nhiễm.
"Thay y phục ra chuẩn bị truyền nước biển."
Tay trái cô bao bọc giống như cái bánh chưng, đừng nói là bộ áo lông, mà ngay cả cởi quần cũng đều là việc khó.
Y tá đem quần áo bệnh nhân thả lên trên giường cô, người còn lại đi đến bên cạnh kiểm tra thuốc.
Minh Thành Hữu đi qua, nói với hai cô y tá.
"Các người đi ra ngoài, da mặt cô ấy mỏng không thể thay quần áo trước mặt người khác."
Phó Nhiễm giương mắt lên nhìn hắn. Minh Thành Hữu lấy bộ quần áo bệnh nhân ra.