Phó Nhiễm ôm đứa bé tới Minh gia, ngày hôm nay là Chủ nhật, cậu nhóc mặc
một chiếc quần yếm, đội một chiếc mũ Berets trên đầu, Phó Nhiễm mới
xuống xe, Lý Vận Linh liền từ bên trong nhà ra đón.
"Hãn Hãn, bà nội nhớ con chết đi được."
Bà đón lấy cậu nhóc từ trong tay Phó Nhiễm.
Khóe mắt Phó Nhiễm thoáng cười.
"Mẹ, Hãn Hãn cũng có thể xoay người."
"Vậy sao? Nhanh như vậy."
Lý Vận Linh đưa ngón tay nâng bàn tay nhỏ bé của Hãn Hãn lên.
"Ôi, Hãn Hãn của chúng ta lợi hại như vậy à?"
Phó Nhiễm cùng chị Nguyệt đem đồ của đứa bé cầm vào trong nhà, Lý Vận Linh
đứng ở cửa, ánh mắt lơ đãng liếc về nụ cười trên môi cô, trong lòng lại
bỗng dưng trầm xuống, Minh Thành Hữu mới đi chưa tới nửa năm, Phó Nhiễm
cũng đã có thể coi như không có chuyện gì xảy ra.
Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn vào nhà, Phó Nhiễm nhìn xung quanh.
"Nhị ca không có ở đây sao?"
"Nó có chuyện đi ra ngoài."
Phó Nhiễm cầm quần áo cùng tã giấy thả vào bên trong giường trẻ của Hãn Hãn.
Lý Vận Linh ngồi ở trên ghế sofa dỗ cho Hãn Hãn chơi, thỉnh thoảng nhìn chăm chú về phía Phó Nhiễm.
"Tiểu Nhiễm, chuyện của công ty thuận lợi sao?"
Cô gật đầu. "Rất tốt."
Lý Vận Linh che giấu vẻ mặt.
"Ta nghe nói gần đây công ty mất mấy hợp đồng, số lượng cũng lớn."
"Mẹ, có một số việc đều là khó tránh khỏi."
Phó Nhiễm không quan tâm, chuyện Lý Vận Linh âm thầm cản trở cô cũng không phải là cô không biết rõ.
"Thật sự nếu không làm được, hãy để cho Minh Vanh giúp một tay thôi."
"Nhị ca có công tyêng mình, có ý tốt như vậy sao?"
Lý Vận Linh nói tiếp.
"Tiểu Nhiễm, ta nghe nói gần đây công ty đang cố gắng có được hạng mục ở Tứ
Hải Thành, như vậy đi, con cùng Minh Vanh đều lấy danh nghĩa của MR đi
ra ngoài, ai có thể đem hợp đồng này về cho MR, người đó liền tiếp quản
công ty."
Phó Nhiễm đang bưng ly trà trong tay bỗng nhiên dừng lại, nâng tầm mắt lên nhìn sang Lý Vận Linh.
"Mẹ, tại sao mẹ cố ý muốn cho con rời khỏi công ty? Ba tháng qua con cũng đã rất cố gắng, thấy công ty đã đi vào quỹ đạo."
Lý Vận Linh buồn phiền trong lòng, không nói thêm câu nào ôm lấy Hãn Hãn
đi lên lầu. Hiện giờ quyền lực đang trong tay Phó Nhiễm, cô không chịu
giao ra, Lý Vận Linh cũng không ép được.
Chủ nhật, Phó Nhiễm mang Hãn Hãn đi chơi, mua đồ cho bé xong chuẩn bị bước vào trung tâm mua
sắm, đi tới hành lang thiếu chút nữa đụng vào một người đàn ông.
"Tiểu Nhiễm?"
Cô ngẩng đầu lên, thấy là Lý Lận Thần.
"Con trai của em?"
Hai người ngồi ở trong quán cà phê ngoài trời, Phó Nhiễm không thể uống cà phê, gọi một ly nước trái cây.
"Đúng, bốn tháng rồi."
Lúc này Hãn Hãn đang ngủ say trong ngực Phó Nhiễm, Lý Lận Thần nhìn nét mặt Phó Nhiễm.
"Tam Thiếu đâu rồi, có vẻ như vẫn chưa từng nhìn thấy hắn."
"Ừ, anh ấy đang nước ngoài
Phó Nhiễm trả lời qua loa.
"Gần đây anh có khỏe không?"
"Vẫn như cũ."
Lý Lận Thần không nói nhiều.
"Trong nhà vẫn sắp xếp mai mối, nhưng mà anh không có hứng thú."
Phó Nhiễm nhớ tới chuyện lần trước, trong lòng vẫn có áy náy.
"Anh cùng Cung Nguyện, thật sự không thể nào sao?"
Lý Lận Thần uống cà phê.
"Đừng nói nữa, cùng cô ấy càng là không thể nào."
"Thật ra thì vẫn muốn tìm một cơ hội hẹn anh ra ngoài, chuyện hủy bỏ hôn ước còn chưa kịp nói với anh một tiếng xin lỗi."
"Không có việc gì."
Lý Lận Thần dùng muỗng khẽ khuấy ở trong chén lên.
"Chuyện như vậy vốn là hai bên tự nguyện."
Hắn như suy nghĩ điều gì đó đem tầm mắt nhìn sang gương mặt Hãn Hãn.
"Anh còn nói, một ngày nào đó nếu em muốn kết hôn lúc nào cũng có thể tìm anh."
"Anh còn nhớ rõ vậy sao."
Phó Nhiễm muốn nói sang chuyện khác.
"Tôi đã tìm được hạnh phúc, anh cũng phải nắm thật chặt."
Lý Lận Thần thoáng cười.
Sau khi Phó Nhiễm chia tay Lý Lận Thần, dặn chị Nguyệt đưa Hãn Hãn về Y Vân thủ phủ trước, lời nói lúc nãy của Lý Lận Thần ở quán cà phê làm cho
trong lòng cô có chút vướng mắc, có lẽ là Phó Nhiễm quá đa nghi, có thể
cũng không phải là hắn cố ý thử dò xét, chỉ là sau khi nhớ tới vô thức
nói ra như thế.
Phó Nhiễm nắm chặt tay lái, lại đi qua một con
phố là có thể tới biệt thự. Điện thoại trong túi xách chợt vang lên, cô
cho tốc độ xe chậm lại sau đó lấy điện thoại di động ra nghe.
Bên trong điện thoại là giọng một người đàn ông lạnh lùng.
"Vội vàng tránh đi, có người theo dõi, tạm thời hôm nay đừng tới đây."
Nói xong, đã ngắt máy.
Đây chính là người đàn ông tên là Duật Tôn, làm việc dứt khoát, nói chuyện cũng dứt khoát.
Phó Nhiễm lái tiếp mười mấy mét sau đó quay ngược trở lại, ánh mắt cô nhìn
kính chiếu hậu chằm chằm, những chiếc xe qua lại rất nhiều, cũng không
tìm ra là ai theo dõi.
Đem xe dừng ở ven đường, cô vào một nhà hàng mua vài món ăn, sau khi đi ra ngoài lái thẳng về Y Vân thủ phủ.
Sau đó một tuần lễ, Phó Nhiễm cũng không dám đi tới đó.
Cho đến khi nhận được điện thoại lần nữa, cô để ý xem xét thật kỹ mới lên
đường, trên đường đi cũng rất cẩn thận, chọn vào buổi tối, có lẽ không
ai đi theo nữa.
Nghe nói Duật Tôn cùng Mạch Sanh Têu mang theo
hai đứa bé trở về thành phố Bạch Sa, người giúp việc mở cửa cho Phó
Nhiễm, cô đi tới lầu ba, cửa phòng ngủ chính mở rộng, nhưng bên trong
không có mở đèn, nhìn vào tói om, đưa tay ra không nhìn thấy được rõ
Phó Nhiễm đi vào phòng, đưa tay đóng cửa lại.
Cô lần mò một hồi lâu mới tìm được công tắc bật đèn, sau khi đèn sáng,
nhìn quanh một vòng vẫn chưa thấy bất kỳ một bóng người nào.
Phó
Nhiễm muốn gọi điện thoại, lúc này, trong phòng ngủ truyền đến tiếng
nước chảy, Phó Nhiễm thấy quần áo ném lung tung bên giường. Cô mang treo lên trên giá áo, mấy năm, thói quen của người đàn ông này đến giờ cũng
không thay đổi.
Từ trước tới giờ cởi quần áo ra đều là ném lung
tung, Phó Nhiễm nhặt lên từng chiếc một, có lẽ bên trong gian phòng có
người giúp việc dọn dẹp mỗi ngày, nếu không cũng sẽ không gọn gàng như
vậy.
Phó Nhiễm cầm quần áo để qua một bên.
Cửa phòng tắm
bị kéo ra, người đàn ông quấn tấm khăn tắm quanh người cứ thế đi ra
ngoài, cũng không nghĩ đến là đèn ở phòng ngủ được bật sáng.
Phó
Nhiễm ngồi ở mép giường, cảnh xuân kiều diễm như vậy rơi vào trong mắt,
trong nháy mắt bỗng làm người ta không kịp nhìn. Anh lại vươn tay vội
vàng nhấn công tắc tắt đèn.
Đột nhiên bóng tối lại bao trùm, trong mắt hơi có khó chịu, Phó Nhiễm muốn đứng lên.
Anh lại rất quen thuộc đối với nơi này, anh đi tới trước mặt Phó Nhiễm, đôi tay đè lại bả vai của cô.
"Bộ dáng bây giờ của anh, có cái gì đẹp để xem đâu?"
Mặc dù không thể so với khỏe mạnh, nhưng so với lúc anh ngã bệnh thì được coi là tốt hơn rất nhiều.
Anh làm cho gương mặt Phó Nhiễm áp chặt vào người anh, bàn tay ôm thắt lưng anh cũng từ từ siết chặt hơn. Anh ôm lấy đầu Phó Nhiễm, cúi người xuống khẽ hôn lên đỉnh đầu cô, cô ngửa mặt lên, anh hôn tới chỗ khóe mắt cô,
giọng nói lộ ra khàn khàn.
"Tại sao lại khóc?"
"Em vui vẻ."
Anh cười vén sợi tóc rơi bên gò má cô ra, bàn tay khẽdùng sức, đẩy Phó Nhiễm nằm dài trên giường.
Lúc đầu có vẻ như anh cũng đứng đắn, cánh tay ôm lấy Phó Nhiễm không cử động, dần dần, cảm xúc càng lúc càng mãnh liệt.
Anh áp lên trên người cô, hai tay vội vàng đưa vào bên trong áo cô.
Phó Nhiễm vội vàng đẩy anh ra.
"Bây giờ anh vẫn không thể!"
"Ai nói anh không thể?"
Anh thở gấp ở bên tai cô, thừa dịp ôm chặt eo Phó Nhiễm.
"Anh hồi phục rất tốt, không thành vấn đề."
Phó Nhiễm lại khép hai chân thật chặt.
"Tối thiểu cũng phải kiêng nửa năm sau đó, anh nhịn hai tháng nữa."
"Anh đã nhịn hơn một năm."
Anh vừa hôn vừa giống như đang cắn cắn.
"Nếu không thử “công cụ” đó một chút xem có được hay không, đoán chừng trực tiếp bị tàn phế."
Động tác của anh vội vàng không kìm nổi cởi quần áo Phó Nhiễm ra, trong lúc
cô giãy dụa lại không cẩn thận làm tuột chiếc khăn tắm buộc ở thắt lưng
của anh.
"Đừng nóng vội, từ từ đi."
Anh cầm chiếc khăn tắm tiện tay ném ra phía sau lưng.
Phó Nhiễm khó lòng giãi bày.
"Thân thể anh thật sự có thể chịu đựng được sao?"
Anh há miệng khẽ cắn vào bả vai Phó Nhiễm, coi như là trừng phạt đối với những lời này của cô.
"Lúc trước là bị bệnh nên mới không được, sau này mà lại nghe thấy những lời này, nhất định phải ra sức phạt em!"
Phó Nhiễm ưm ra tiếng, anh nghe vào trong tai, toàn thân căng thẳng.
Anh cởi ra vật ràng buộc cuối cùng trên người cô.
Phó Nhiễm nhìn về phía cửa.
"Đây đang là trong nhà người khác, coi chừng bị người nghe thấy."
"Lúc này không ai dám lêng lầu ba."
Anh hôn lên chiếc cằm của cô, bàn tay sờ lên trước ngực cô.
"Nói em mang theo vật kia, có mang sao?"
Phó Nhiễm tức giận, rên lên thành tiếng.
"Không mang."
Bàn tay xuống ở chỗ giữa đùi cô.
"Thỉnh thoảng dùng có thể làm thuốc kích thích, hiểu không?"
"Sớm bị mất rồi, ai biết anh nhét vào đâu."
Giọng nói Phó Nhiễm lộ ra chút khàn khàn khêu gợi, tiếng ưm kéo dài sau đó làm xương người ta cũng có thể mềm mại đến tê dại.
"Lại nói, anh tắt đèn. . . . . . Cũng không thể nhìn thấy."
Anh cầm tay của cô, mang theo bàn tay cô đi xuống.
"Không nhìn thấy, cũng không phải là không sờ được."
Phó Nhiễm vội vàng muốn thu tay lại.
"Chính là không sờ được."
Anh hôn môi của cô, lặp đi lặp lại, lui người ra nở nụ cười.
"Không sờ được? Cứ xem thường anh như vậy, đợi lát nữa cũng đừng có cầu xin tha thứ."
Hai thân thể có chung một khát vọng được hòa vào nhau, thậm chí không cần
đến sự khiêu khích, bản thân bọn họ liền có chuẩn mực phù hợp nhất.
Đôi tay Phó Nhiễm bấu vào cổ anh, thân thể từ cự tuyệt ban đầu dần dần
chuyển thành hùa theo, nhưng lý trí vẫn còn, cô chống bàn tay ở trước
ngực anh.
"Thật không sao chứ?"
"Yên tâm, hiện tại anh cũng yêu thân thể của mình như em vậy."
Bàn tay Phó Nhiễm khẽ vuốt ve ngực anh, anh cầm mu bàn tay cô, cô xòe tay,
nhắm mắt lại có thể cảm thấy tiếng trái tim anh đập mạnh mẽ
Thật tốt.
Còn sống như vậy, thật tốt.
Trong hốc mắt Phó Nhiễm chua xót, có nhiều vui vẻ cùng rung động đã có thể
xua tan một chút nỗi đau khi nhớ về cái chết của Phạm Nhàn, tính mạng
con người, quả nhiên có thể lấy một loại phương thức thần kỳ cũng có thể kéo dài.
Phó Nhiễm vuốt nhè nhẹ nơi ngực anh, cảm nhận trái tim của anh nhảy lên có sức sống.
Bàn tay cô dời xuống dưới nách anh, ngược lại thật sự là cô không có một
chút ý trêu đùa, nhưng ngón tay lại như “đổ thêm dầu vào lửa” rõ ràng
làm cho anh muốn ngừng mà không ngừng được, anh nhanh chóng kéo tay của
cô xuống.
Không thể không nói tới, tinh lực của anh thật sự tốt đến kinh ngạc.
Cũng có thể là do bị đè nén quá lâu nay mới được bộc phát, Phó Nhiễm buồn
bực chui đầu vào bên trong gối, mệt mỏi muốn chết, anh luôn là để cho cô kém một chút như vậy, không chiếm được mới có thể muốn nhiều hơn, nhưng càng là như thế, trong cơ thể liền càng thấy trống rỗng. Hai tay Phó
Nhiễm ôm lấy chiếc gối, cô nên thu hồi lời nói vừa rồi, cô không nên
hoài nghi anh có được hay không.
Một tay anh đè lại thắt lưng cô, Phó Nhiễm cảm thấy anh hạ thấp người xuống, trước ngực anh kề sát phần lưng của cô.
"Còn muốn nữa hay không?"
Cô cong hai chân lên, muốn quỳ đầu gối đứng dậy.
Anh lại nói trắng ra.
"Đến hay không?"
Phó Nhiễm mềm nhũn tê dại ngã xuống giường, giống như là mệt lả, cánh tay anh nắm ở thắt lưng
Cô đẩy ra.
"Em phải mau trở về."
Cánh tay anh cuốn lấy người cô càng lúc càng chặt.
"Tối nay ngủ ở đây, Hãn Hãn có người chăm sóc rồi, không cần lo lắng."
Phó Nhiễm nghiêng người sang, tay đè tới trước ngực anh.
Anh nở nụ cười.
"Bình thường chứ?"
Cô cho là anh đang nói tới là nhịp tim.
"Ừ, rất mạnh mẽ."
Anh thấy buồn cười.
"Em thích là tốt rồi."
Phó Nhiễm gối lên cánh tay của anh nghỉ ngơi, một hồi lâu mới phản ứng được lời nói của anh, lời nói của anh luôn luôn không thể không đề phòng, cô khẽ véo bên thắt lưng anh.
Anh lại lật người đè lên cô, Phó Nhiễm kinh ngạc.
"Làm gì vậy?"
"Coi như một tuần lễ ba lượt, không nhiều lắm đâu?"
Đầu óc cô mơ hồ phát giác ra.
"Nói mê sảng!"
"Một tháng chính là 12 lần, một năm là 144 lần, đêm nay em đem số lẻ này trả cho anh
Phó Nhiễm cho là anh đùa giỡn, nhưng anh cũng là quyết tâm, kết quả là cả
đêm quả nhiên giằng co tới bốn lần, gần sáng Phó Nhiễm mới nhắm mắt được một lúc, cô vung tay xuống, hướng người đàn ông bên cạnh nói.
"Mệt quá, anh đừng trở lại."
Nếu như có hơi sức, cô hận không thể đá anh xuống dưới gầm giường được.
Anh lại tới gần một lần nữa, cô mệt mỏi dứt khoát trốn tránh.
"Thật sự là không được rồi, hôm nào trả lại thôi."
Ngay sau đó, lại lầm bầm một câu.
"Cũng không phải là em nợ anh thật, là trước kia anh không thể chứ."
Cô cảm giác mông mình bị vỗ một cái, Phó Nhiễm cũng không để ý, chỉ cần có thể để cho cô ngủ, đánh một cái cũng không sao.
Anh đem kéo cô từ trên giường lên.
Cô có chút não.
"Làm gì à?"
"Tắm!"
Phó Nhiễm cuộn chăn lại ngủ rất sâu giấc, thân thể giống như bị nghiền nát, hiển nhiên, người đàn ông bên cạnh chính là con quái vật khổng lồ.
Toàn thân có một cảm giác thoải mái vô hình, cô áp mặt vào gối, một bàn tay không ngừng vuốt ve ở sau lưng cô, cô hất ra.
"Để cho em ngủ."
"Thời gian không còn sớm, dậy
Có tiếng động ong ong giống như con muỗi, Phó Nhiễm vỗ một phát, không nặng không nhẹ, nhưng rất dứt khoát.
Ngủ thẳng một giấc đến buổi trưa, lúc này không phải là bị đánh thức, là bị đói nên tỉnh ngủ.
Phó Nhiễm đưa tay sang bên cạnh, anh vừa chạy xong vừa từ phòng tập thể thao trở lại phòng ngủ.
"Đã dậy."
Cô lấy chăn che kín người mình.
"Mấy giờ rồi?"
“12 giờ."
"Trễ như thế sao?"
Phó Nhiễm vội vàng mặc quần áo, anh nhanh chóng bước đến phía trước, đôi
tay đè chặt bả vai của cô, lúc này cô mới thật sự tin tưởng anh hồi phục được không tệ, sau khi giày vò hơn nửa đêm còn có thể làm hết bài tập
hồi phục chức năng.
Cô đưa tay ôm chặt hông của anh.
"Lúc nào thì trở lại?"
Anh đưa ngón tay chỉ hướng bụng mình.
"Chờ chỗ cơ bắp này khôi phục."
Cô cười cọ cọ vào mặt anh.
"Không sao, em sẽ không chê anh là sân bay."
Chợt trước ngực Phó Nhiễm căng lên, cô hất tay của người đàn ông này ra.
"Anh còn phải đợi thêm một thời gian nữa, hôm nào em mang Hãn Hãn tới đây, Chủ nhật cũng có thể ở tại nơi này."
"Em sợ sẽ khiến cho người khác hoài nghi."
"Để cho bọn họ hoài nghi đi đi, yên tĩnh quá cũng không tốt."
Người giúp việc đem cơm trưa đưa lên đến lầu ba, Phó Nhiễm rửa mặt xong đứng ở ban công, anh và cô ăn cơm xong, Phó Nhiễm nghĩ đến hôm nay là Thứ hai, công ty còn có rất nhiều chuyện đợi cô xử lý, cô không nên ở lâu.
Thay giầy ở cửa trước xong, đi qua chỗ trước cây trụ đá, cô cảm thấy hai chân mềm nhũn, bàn tay vội vịn vào cây trụ.
Vừa lúc người giúp việc đi ra ngoài thì nhìn thấy.
"Ngài không có sao chứ?"
Nét mặt Phó Nhiễm không giấu được ngượng ngùng, cô đứng dậy, thật vất vả mới lấy lại được giọng nói của mình.
"Không có việc gì."
Nhưng đi bộ vẫn là có chút không tự nhiên.
Phó Nhiễm cùng Tống Chức bớt chút thời gian đi tới nhà Tần Mộ Mộ.
Mới đi đến hành lang, liền nghe đến tiếng trẻ con khóc từ bên trong phòng truyền đến.
Tống Chức lầm bầm một tiếng.
"Sao Mộ Mộ lại để đứa bé khóc thành ra như vậy?"
Phó Nhiễm ấn vang chuông cửa, cửa vừa được mở ra, Cố Lỗi thấy hai người liền ngẩn ra.
Phó Nhiễm cảm thấy có cái gì không đúng, vội vàng đẩy hắn ra đi vào trong.
Tần Mộ Mộ ngồi dưới đất, bàn tay đè lại bụng, một tay kia vịn vào mép
giường muốn đứng lên, đứa bé đang ở trên giường lớn ra sức khóc, Tống
Chức tiến tới ôm đứa bé lên.
"Hai người xảy ra chuyện gì vậy? Không thấy là dọa con sợ đến như vậy sao?"
Phó Nhiễm ngồi xổm trước mặt Tần Mộ Mộ, cô ngẩng đầu lên, Phó Nhiễm nhìn
thấy khuôn mặt cô có máu ứ đọng, khóe mắt sưng đỏ, trong hốc mắt đầy
máu.
"Cố Lỗi!"
Tống Chức tức giận không kiềm chế được.
"Anh còn là người sao, đánh Mộ Mộ thành ra như vậy?"
"Cô hỏi cô ta một chút xem tại sao tôi đánh cô ta?"
Cố Lỗi trong bộ dạng vênh váo đứng ở bên giường, đối với con gái đang khóc rống ở trong ngực Tống Chức cũng không nhìn lấy một cái.
Phó Nhiễm chưa kịp hỏi, Tần Mộ Mộ đã quát.
"Tôi sẽ không ly hôn đấy!"
Cố Lỗi chợt xông tới.
"Người phụ nữ không sạch sẽ này, nói không chừng đứa nhỏ này cũng không phải
là của tôi, cô thích quyến rũ mà, tám phần. . . . . ."
"Oa oa oa ——"
Đứa bé càng khóc càng lớn, như xé rách cổ họng, cổ cũng đỏ bừng.
Phó Nhiễm kéo Tần Mộ Mộ, cô ôm bụng đau đến nỗi không đứng lên được, ngã vào trên giường
Tống Chức vừa nhìn thấy như vậy, xông lên phía trước xô đẩy Cố Lỗi.
"Tên khốn kiếp này, anh xem anh đánh cô ấy thành hình dáng gì?"
Cố Lỗi hất tay Tống Chức.
"Cô buông tay ra cho tôi."
Từ trước đến giờ Tống Chức là người bướng bỉnh, một tay ôm đứa bé, một tay níu lấy cổ áo Cố Lỗi.
"Không thả, ban đầu Mộ Mộ đi theo anh, anh chính là với cao, hiện tại thì
không biết quý trọng, có đứa bé rồi còn nháo, anh có phải người hay
không?"
"Đúng, cho nên tôi đã xin cô ta đừng làm cho tôi với cao, bây giờ là bạn của cô bám chặt lấy tôi không buông, cô buông tay ra!"
Không khí căng thẳng, thấy Cố Lỗi thật sự có ý đánh người, Phó Nhiễm vội chắn ở trước mặt Tống Chức.
"Xèo Xèo, cẩn thận đứa bé."
Cố Lỗi thấy là Phó Nhiễm, giơ lên quả đấm sau đó lại hạ xuống, lại nói trong cơn giận dữ.
"Công ty của tôi cũng không chống đỡ nổi nữa, cô vui vẻ sao?"
"Trước kia MR hợp tác với anh chính là ngoài ý muốn, quả thật là công ty của
anh không có thực lực như vậy, tôi cảm thấy không cần thiết phải lãng
phí thời gian nữa."
"Hừ…" Cố Lỗi cười lạnh.
"Nói cho cùng
là cô ta không cùng chồng cô chứ? Bên ngoài đang có lời đồn đại nói rõ
rằng Tam Thiếu chết rồi, bằng không, sao một thời gian dài như vậy lại
không xuất hiện?
Cố Lỗi bị ăn đến một cái tát thì cả người cũng giật mình, từ nhỏ đến lớn không có người nào dám đánh hắn như vậy.
"Cô…"
Phó Nhiễm đeo giày cao gót, dáng người cũng không thể thấp hơn so với Cố Lỗi, bản thân cô lại có khí thế như vậy.
"Anh nói chồng tôi chết sao? Được, anh thử dám chọc tôi một chút xem?"
Cố Lỗi nheo khóe mắt, cắn răng nghiến lợi.
Tống Chức dỗ dành đứa bé xong sau đó vội vàng kiểm tra vết thương của Tần Mộ Mộ,
Ánh mắt của Phó Nhiễm cùng hắn nhìn nhau chằm chằm, trong mắt lạnh lùng làm người ta không khỏi rét run, cô gằn lên từng chữ.
"Báo cảnh sát, đi bệnh viện, Mộ Mộ, đã như vậy rồi mà cậu còn không ly hôn sao?"
Cố Lỗi vội tiếp lời.
"Đúng, mau ly hôn đi, tôi có thể để cho cô nuôi con gái.”
Người đàn ông nói xong sau đó đóng sầm cửa đi ra ngoài, Tần Mộ Mộ ôm bụng nằm ở trên giường.
"Đi bệnh viện đi!"
Tống Chức lo lắng đến đến mức trên mặt đầy mồ hôi.
"Chỉ sợ là đá bị thương."
Phó Nhiễm ôm lấy đứa bé đi tới trước giường trẻ, Tần Mộ Mộ cắn mu bàn tay
khóc, Phó Nhiễm nhìn về phía đứa bé trong ngực, lớn tầm như Hãn Hãn,
cũng chưa biết gọi một tiếng ba mẹ, lại phải đối mặt với những điều tàn
nhẫn trong thế giới nà
"Tớ không ly hôn."
Gương mặt Tần Mộ Mộ đầy nước mắt, nghẹn ngào khóc thành tiếng.
"Hồng Hồng của tớ còn nhỏ như vậy, sau khi ly hôn phải làm sao?"
Vành mắt Tống Chức cũng ửng hồng.
Phó Nhiễm đặt đứa bé vào bên trong giường nhỏ, xoay người nhìn về phía Tần Mộ Mộ.
"Đừng mang đứa bé ra làm cái cớ, cậu bị đánh thành bộ dạng này bây giờ đứa bé còn không hiểu, về sau thấy được tâm lý sẽ khó tránh khỏi mặc cảm, nói
cho cùng vẫn là do mình không bỏ được."
Tần Mộ Mộ càng khóc to hơn.
"Tiểu Nhiễm, hai người không hiểu."
"Mộ Mộ."
Phó Nhiễm thấy cô có ý trốn tránh.
"Gặp bất cứ điều gì trong hôn nhân cũng không đáng sợ, mà đáng sợ và tuyệt
vọng nhất là có người thứ ba chen vào giữa cuộc sống của hai người, càng lúc càng dấn sâu, ngay cả điều quan trọng nhất là tình yêu cũng không
có, về sau, cậu lấy cái cái gì để duy trì loại cảm tình này?"
Tần Mộ Mộ cong hai chân lên, Tống Chức nhìn nền nhà bừa bãi, hình ảnh của
Tần Mộ Mộ lúc mới kết hôn vẫn còn như mới trong ký ức, rất nhiều việc,
đến cuối cùng cũng không thoát khỏi hai chữ thực tế.
Phó Nhiễm đi tới.
"Mộ Mộ, chúng tớ đưa cậu đi bệnh viện."
Cô kéo chăn qua che kín
"Tớ không đi."
Tống Chức tức giận dậm chân.
"Mộ Mộ!"
"Xèo Xèo, chúng ta đi."
Phó Nhiễm kéo cổ tay Tống Chức.
"Nếu cậu ấy không chịu ly hôn, sau này vẫn còn bị đánh cho đáng đời, đường
đều là do mình tự chọn, về sau chớ oán trách trời đất."
Mặc dù Tống Chức biết lời này có lý nhưng mà vẫn có chút lo lắng.
Phó Nhiễm chạy ra tới cửa.
Tần Mộ Mộ kéo chăn ra.
"Ừ, tớ. . . . . . tớ ly hôn."
Đưa Tần Mộ Mộ đi bệnh viện xong rồi trở về nhà, Tống Chức cùng Phó Nhiễm đi ra khỏi khu nhà, hai người cũng không ai lên tiếng, Phó Nhiễm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh biếc, cô nên cảm thấy may mắn, trong lúc này cô
và Minh Thành Hữu được coi như là tốt đẹp, ít nhất bọn họ vẫn còn yêu
nhau, không phải thế sao?
Thình thoảng Phó Nhiễm cũng sẽ mang Hãn Hãn đi ra ngoài, không thể tự lái xe, bên kia liền phái xe tới đón.
Mấy bận như vậy, hơn nữa bây giờ chó săn tin có thể lợi dụng mọi cơ hội để
ra tay, bắt được một chút manh mối là có thể thêu dệt, dựng chuyện vô
căn cứ.
Phó Nhiễm bị một cuộc điện thoại của Lý Vận Linh gọi về nhà.
Bởi vì là đang từ trong công ty chạy tới, cho nên không mang theo
Khi Tiêu quản gia nhìn thấy cô vẻ mặt cũng không tốt, ý bảo cô là Lý Vận Linh đang ở phòng khách, sau đó liền rời đi.
Suốt một tháng, hôm nay là lần đầu Phó Nhiễm nhìn thấy Minh Vanh.
"Mẹ, Nhị ca."
Gương mặt Lý Vận Linh u ám, Phó Nhiễm ngồi vào chỗ của mình ở trên ghế sofa.
"Gọi con trở về gấp gáp như vậy, có chuyện gì sao?"
"Những lời này nên là ta hỏi cô mới phải."
Lý Vận Linh nhặt tờ báo trên bàn lên ném về phía Phó Nhiễm.
"Cô xem một chút đi!"
Cô cầm lấy tờ báo mở ra, là hình cô cùng Hãn Hãn được một chiếc xe đến
đón, đến cửa biệt thự, Duật Tôn vừa ra cửa cũng bị chụp lén cùng, thời
khắc quan trọng nhất đã qua, hiển nhiên, bên kia cũng không có cố ý
kiêng dè.
Phó Nhiễm đi ra thì là buổi sáng ngày thứ hai, tờ báo nói rõ cô ở đó qua đêm.
Lý Vận Linh run rẩy duỗi ngón tay ra.
"Người đàn ông này là ai?"
Phó Nhiễm gấp lại tờ báo.
"Mẹ, mẹ có ý gì?"
"Phó Nhiễm, cô cũng đến với người ta rồi sao còn hỏi ta có ý gì? Ta biết rõ
không giữ được chân cô, nhưng dầu gì Hãn Hãn vẫn còn là đứa bé, cô làm
như vậy. . . . . ."
Săc mặt Lý Vận Linh đột nhiên kinh hãi.
"Chẳng lẽ, ngay cả Hãn Hãn cũng không phải?"
"Mẹ!"
Phó Nhiễm lên tiếng ngắt lời Lý Vận Linh.
"Có mấy lời một khi đã nói ra khỏi miệng, là có thể không thu lại được rồi."
Minh Vanh ở bên cạnh khuyên nhủ.
"Mẹ, mẹ tỉnh táo một chút, nghe Tiểu Nhiễm giải thích."
"Phó Nhiễm, ta liền hỏi cô một câu, cô đã có tính toán của mình, còn muốn ở
tại Minh gia sao? Ta vẫn là câu nói kia, ta sẽ nuôi Hãn Hãn, cô đem nó
để lại cho ta."
Ánh mắt Phó Nhiễm sắc lạnh nhìn chăm chú về phía
Lý Vận Linh, cũng không quên nhìn về phía Minh Vanh ngồi ở bên cạnh,
điện thoại trong túi xách vang lên hai lần cô đều không nghe.