Phó Nhiễm khẽ giật mình, trong lòng dâng lên một sự băn khoăn nặng nề. Mở
cửa ra, Phó Nhiễm không cử động, Minh Vanh cũng đứng im không bước ra
ngoài, Phó Nhiễm cầm tờ kết quả trong tay.
“Nhị ca, tại sao anh lại đưa cho tôi?”
“Tiểu Nhiễm, mặc dù Thành Hữu không có ở đây, nhưng anh luôn coi em như là
một thành viên trong Minh gia, cũng không hi vọng em và mẹ xích mích với nhau.”
“Anh hai, cho dù như thế nào đi chăng nữa nhưng em cũng cảm ơn anh. Nhưng
chuyện này chỉ là những lời nói vô căn cứ, tôi không thể nào mang thai,
tờ kết quả này là giả.”
Minh Vanh nhìn cô. “ Trước đó mẹ cũng nói qua với anh rồi, cuộc sống riêng của em, chúng tôi không cần quan tâm,
cho dù em muốn tìm kiếm hạnh phúc của riêng em, anh cũng không can
thiệp. Lần này anh đã ngăn chặn chuyện tờ kết quả này lan truyền ra
ngoài rồi, không chừng sau này vẫn còn những chuyện khác xảy ra, em phải cẩn thận.”
Phó Nhiễm tiện tay nhét tờ kết quả vào trong túi xách. “Anh hai, anh tin tưởng em không?”
Minh Vanh tựa vào tường. “Tiểu Nhiễm, vậy em có tin anh không?”
“Lời của anh là ý gì?”
Minh Vanh khoanh hai tay trước ngực. “Mẹ cố ý để anh vào MR, thật ra thì anh biết suy nghĩ của em, anh nói thật, anh không có một chút hứng thú gì
với MR, anh cũng muốn vực dậy MR, anh hi vọng sau này giữa anh và em
không có gì khúc mắc trong công việc nữa.”
Phó Nhiễm bước ra, đứng trước thang máy chờ anh. “Anh hai, em cũng hi vọng như thế.”
Minh Vanh đặt tay lên vai cô. “Hôm nào mang Hãn Hãn về thăm nhà một chút, tâm tình của mẹ tốt thì sẽ không bới móc sự việc nữa.”
Hai người sóng vai bước về phía trước, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào
đem phòng làm việc chia cắt ra thành từng mảnh, chiếu vào trên mặt thật
sự ấm áp. Phó Nhiễm cũng hi vọng Minh Vanh có thể làm được như lời anh
nói, có một người đáng tin như vậy chống đỡ cùng cô, cô cũng cảm thấy an tâm một chút.
Tại Minh gia.
Tiêu quản gia cầm phong bì
chuyển phát nhanh đi vào, biệt thự to như vậy, trừ những người giúp việc đi qua lại, hơn nữa Thành Hữu vừa mới qua đời, Minh gia vốn tĩnh lặng,
nay tựa hồ gần như suy sụp.
Lý Vận Linh ngồi trong vườn, thấy Tiêu quản gia bước vào, ánh mắt bà đang nhìn chằm chằm vào chậu hoa cảnh. “Ai đến vậy?”
“Phu nhân, có thư chuyển phát nhanh.”
“Mau mở ra xem đi.”
Tiêu quản gia xé phong bì ra, bên trong chỉ có một tờ giấy, bà rút ra xem,
nhìn tên tuổi, sau đó trợn tròn mắt. “Phu nhân, mau nhìn đi.”
Lý Vận Linh đang suy nghĩ thất thần, bỗng bị gọi nên giật mình. “Chuyện gì?”
Tiêu quản gia đưa tờ giấy tới tay bà.
Lý Vận Linh định thần nhìn lại, giật mình, sắc mặt xanh mét. “Quả nhiên cô ta mang thai.”
“Phu nhân, đây là do ai gửi vậy?”
“Mau điều tra người nào gửi tới.” Lý Vận Linh bước nhanh vào trong nhà. “ Tiêu quản gia, chuyện này không cần nói ra”
“Phu nhân, tôi biết rồi.”
Tiêu quản gia đi theo Lý Vận Linh vào trong phòng khách, thấy bà đang đứng
trước tấm hình của Minh Vân Phong, nhìn bóng lưng của bà, thấy bà già đi không ít.
Lý Vận Linh thắp nén nhang, Tiêu quản gia đứng bên cạnh không quấy rầy.
Đợi bà đi ra, bà mới tiến lên đỡ Lý Vận Linh ra sô pha.
“Phu nhân, có cần gọi điện thoại cho thiếu phu nhân về không?”
Lý Vận Linh đưa tay chống lên trán, đưa mắt nhìn căn phòng, Tiêu quản gia thấy bà không nói gì, cũng im lặng nhìn theo.
Một hồi lâu, mới nghe được Lý Vận Linh nói. “Tiêu quản gia, đã lâu rồi chúng ta chưa đi thăm Thành Hữu.”
“Phu nhân, hôm này tôi đưa bà đi tới Thanh Sơn.”
“Tình hình của Phó Nhiễm bây giờ, thật sự ta không có mặt mũi nào đi gặp
Thành Hữu nữa.” Trong mắt bà hiện lên sự chua xót,không mở mắt ra, nói.
“Nó mới mất không được bao lâu…”
“Phu nhân.” Tiêu quản gia ngồi
vào bên cạnh bà. “Thật ra thì, bà nghĩ thông là được rồi, thiếu phu nhân dù sao cũng còn trẻ, đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi.”
“Tôi biết.” Lý Vận Linh thở dài. “Nhưng cũng thật là quá nhanh.”
“Ngược lại, thật đáng thương cho tiểu thiếu gia.” Tiêu quản gia nói tiếp.
“Thiếu phu nhân muốn đi bước nữa, người khổ nhất vẫn là Tiểu thiếu gia.”
Trái tim đau đớn, Tiêu quản gia rót cho bà ly nước. “Phu nhân, bà cũng đừng
quá bận tâm, thuyền tới đầu cầu ắt sẽ thẳng, nhưng nếu bụng của Thiếu
phu nhân to lên thì sao?”
“Chờ đến khi to bụng, Minh gia sẽ không còn mặt mũi gì nữa. Cô ta thì không sao, nhưng Hãn Hãn sẽ đi theo nó.”
Lý Vận Linh càng nghĩ càng nhức đầu. “Mau, bà mau gọi điện thoại cho
Minh Vanh cùng Phó Nhiễm tới đây.”
Phó Nhiễm nhận được điện thoại của Tiêu quản gia gọi tới, đại khái cô cũng đã biết là có chuyện gì rồi.
Tình cờ gặp Minh Vanh trong nhà xe, Minh Vanh cũng mới tắt điện thoại. “Mẹ gọi chúng ta về nhà một chuyến.”
Phó Nhiễm mở cửa xe ra, đi theo Minh Vanh về Minh gia.
Hai người bước vào phòng khách, Lý Vận Linh ngẩng đầu lên nhìn Minh Vanh
chằm chằm, Phó Nhiễm bước tới trước mặt Lý Vận Linh. “Mẹ.”
Lý Vận Linh cười như có như không. “Minh Vanh, sáng nay con đã nhận được thư sao?”
Phó Nhiễm trong lòng hồi hộp, Minh Vanh cười cười, bước tới ngồi vào ghế sa lon. “Mẹ, mẹ kêu chúng con trở về nhà vì chuyện này sao, thư gì? Sao
con không biết?”
Anh đưa tay ôm lấy bả vai Lý Vận Linh.
Sắc mặt Lý Vận Linh càng khó coi. “Hiện tại con muốn giúp đỡ nó lừa gạt mẹ sao?”
Minh Vanh và Phó Nhiễm nhìn nhau, Phó Nhiễm nhìn thấy trên khay trà có tờ
giấy bị vò nát, liền đi thẳng vào vấn đề. “Mẹ, tờ kết quả là giả, nếu
như mẹ không tin lời con có thể cùng con đi tới bệnh viện.”
Lý Vận Linh quay đầu nhìn Minh Vanh. “ Con cũng đã biết?”
“Mẹ, mẹ nghe Tiểu Nhiễm nói mà không hiểu sao?”
Lý Vận Linh mắt điếc tai ngơ. “Vẫn câu nói kia, con mang Hãn Hãn về đây.”
“Mẹ, điều này không thể được.”
Phó Nhiễm cầm tờ giấy trên khay trà, nói tiếp. “Mẹ hãy tin con, con không bao giờ làm chuyện gì có lỗi vói Thành Hữu.”
“Tôi không tin cô được.” Lý Vận Linh nói gọn gàng mà dứt khoát. “Tờ kết quả
này được gửi từ bệnh viện, đây là cái không thể giải được. Phó Nhiễm,
xem phản ứng của cô, cô còn muốn lừa gạt tôi tới bao giờ nữa? Thật ra
thì cũng chỉ là mang thai thôi, cô không muốn nhận thì tôi cũng không
ép, nhưng cô hãy đưa Hãn Hãn ra đây, cô cũng có thể thoải mái.”
Đây là một trận tranh giành không có hồi kết, Lý Vận Linh không tin cô, cô nói gì cũng vô dụng.
Bỗng nhiên cô cảm thấy buồn trong lòng.
Trở về lại Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm đứng trước cửa nhìn Triệu Lan ôm Hãn
Hãn đi tới đi lui trong phòng khách. Mỗi ngày cô đều đến công ty làm
việc, căn bản không có thời gian chăm sóc con, huống chi Lý Vận Linh còn nghi ngờ cô mang thai của người khác, cô thật sự đau đầu.
Cô
nghĩ tới việc mang con vè Phó gia, nhưng sau khi Phạm Nhàn qua đời, tinh thần của cha rất kém, Phó Nhiễm thật không đành lòng để cho cha vất vả, huống chi còn có má Trần. Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, ở Y Vân thủ
phủ không thể có quá nhiều người, nếu không tin tức bị rò rỉ ra ngoài,
bên ngoài sẽ cho rằng cô cố ý không muốn cho Lý Vận Linh được gặp mặt
cháu nội.
“ Tiểu Nhiễm, con về rồi à?”
Phó Nhiễm bước tới bên cạnh Triệu Lan. “Hãn Hãn có ngoan không?”
“Mới chập chững bò được, có vẻ rất ham muốn được thử.
Phó Nhiễm ôm con vào lòng. “Mẹ, con vừa từ Minh gia trở về, hôm nay xảy ra một chút chuyện, con nghĩ muốn đưa Hãn Hãn đi.”
“Mang đi?” Triệu Lan giật mình. “Mang đi đâu?”
“Con sợ không giữ được Hãn Hãn.”
“Lý Vận Linh còn muốn đem Hãn Hãn trở lại Minh gia sao?”
Phó Nhiễm cầm lấy cánh tay nhỏ bé của con đặt lên miệng mà hôn. “Mẹ, con
không muốn xa Hãn Hãn, mỗi lần con đều mong muốn tan làm về sớm để được
gặp con, nếu đột nhiên một ngày nào đó, con trai không còn ở bên cạnh
con, thật sự con không biết mình sẽ như thế nào đây?”
Triệu Lan
cầm lấy khăn giấy lau miệng cho Hãn Hãn. “Con đừng lo lắng, có mẹ ở đây, mẹ sẽ không để cho ai mang Hãn Hãn đi, có mang đi cũng là mong muốn có
người quen biết mà chăm sóc cháu cho tốt, con yên tâm đi.”
Phó
Nhiễm đưa mắt nhìn xung quanh, nơi này là nhà của cô và Thành Hữu, dĩ
nhiên là cô cũng không muốn mang Hãn Hãn rời khỏi nơi này.
“Tiểu Nhiễm, ngày mai mẹ về nhà lấy thêm một ít đồ, đồ ăn thì bảo người giúp việc đi mua, mẹ sẽ ở nhà chăm sóc Hãn Hãn.”
Phó Nhiễm ôm chặt con vào lòng, đây không nghi ngờ gì là biện pháp tốt nhất. “Mẹ, cám ơn mẹ.”
“Con cứ yên tâm đi, chuyện của công ty không thể gác lại, mà con cũng không
thể dành hết thời gian chăm sóc con. Mẹ thì rảnh rỗi, mỗi ngày được ôm
Hãn Hãn mẹ cũng thấy vui.”
Ngược lại, Lý Vận Linh không đem
chuyện này làm ầm ĩ, dù sao cũng có can hệ tới danh dự của Minh gia, Phó Nhiễm vẫn đi làm bình thường, Y Vân thủ phủ có Triệu Lan chiếu cố thì
thật sự cô rất
Phó Nhiễm bước tới ban công lầu hai, nhìn thấy
Triệu Lan đang ôm Hãn Hãn chơi đùa trong vườn, đột nhiên một chiếc xe
con xuất hiện trước cổng nhà, trong lòng cô bỗng rối loạn, buông điện
thoại trong tay ra.
Một chiếc xe toàn thân màu đen, người bên ngoài muốn nhìn vào cũng không được. Triệu Lan không tự chủ mà bước tới cổng nhìn.
Có lẽ đây là bản tính tự nhiên của mỗi người, thấy kỳ lạ nhịn không được
mà tò mò đến xem. Triệu Lan đưa tay vịn lan can, không hề chớp mắt mà
nhìn chiếc xe phía trước.
Một tay Triệu Lan ôm Hãn Hãn, tay còn lại nắm tay của Phó Nhiễm. “Tiểu Nhiễm, có phải Thành Hữu hay không?”
“Sao, làm sao có thể như thế được?” Phó Nhiễm kinh hãi, điện thoại trong tay bất ngờ vang lên, cô bước ra xa nghe điện thoại.
“Alo.”
Đầu dây bên kia chỉ để lại hai chữ. “Lên xe.”
Thật, thật đúng là anh.
Phó Nhiễm vẫn còn đang mặc đồ ở nhà, cô nhìn Triệu Lan. “Mẹ, là một người bạn của con, con đi ra ngoài có việc một chút.”
Triệu Lan đứng bất động tại chỗ, Phó Nhiễm đưa tay ôm lấy con, Triệu Lan thấy thế, xoay người nói. “Vậy con mau đi đi, để Hãn Hãn ở nhà cho mẹ chăm
sóc.”
Phó Nhiễm nghe vậy, cũng không thay đồ, liền đi ra khỏi cửa.
Lúc bước vào, c nhìn qua gương chiếu hậu, thấy Triệu Lan vẫn dõi theo, cô
vội vàng nhanh chóng chui vào trong xe, ánh mắt anh nhìn chằm chằm vào
kính chiếu hậu. “Mẹ ở trong nhà sao?”
“Ừ, gần đây mẹ ở lại Y Vân thủ phủ, thay em chăm sóc con.”
Anh đưa ngón trở lên xoa vùng giữa hai lông mày, nói. “Em rất yên tâm khi giao Hãn Hãn cho mẹ sao?”
Phó Nhiễm nghiêng đầu, dựa vào vai anh. “Thời điểm em ở bệnh viện, mẹ đã chăm sóc em, em rất tin tưởng mẹ.”
Anh không hề nói gì nữa.
Phó Nhiễm đưa tay đẩy đẩy anh. “Ai cho phép anh tới trước cửa nhà? Nói
không chừng bên ngoài có nhà báo hay người quen thì làm sao?”
“Anh muốn tới nhìn con một chút.”
Phó Nhiễm cười tươi, rồi làm nũng. “Sao anh không nói là đến thăm em?”
Anh tiến tới bên cạnh cô, miệng ghé sát vào tai cô và nói nhỏ một câu.
Mặt Phó Nhiễm đỏ bừng, đưa tay đánh lên chân anh. “Hạ lưu.”
Triệu Lan đi ra ngoài, đứng trước cổng nhìn theo bóng dáng của chiếc xe, bà tận mắt nhìn thấy Phó Nhiễm bước lên chiếc xe đó.
Ánh mắt bà rơi trên người Hãn Hãn, lúc này, chị Nguyệt đi ra và nói “Phu nhân, có điện thoại.”
Triệu Lan vỗ nhẹ lưng cháu. “Vào nhà thôi, đóng cửa cho kỹ vào.”
Trở lại phòng khách, một tay Triệu Lan ôm cháu, một tay kia nhấc điện thoại lên. “Alo.”
Giọng nói của Lý Vận Linh có chút suy yếu, không ngờ người nhận điện thoại
lại là Triệu Lan. “Sao bà không mang Hãn Hãn tới bệnh viện?”
Triệu Lan dường như không muốn, cương quyết nói. “Tôi sợ tiểu Nhiễm biết, sẽ trách chúng ta.”
“Hừ.” Lý Vận Linh cười lạnh. “Hiện tại cũng không biết chừng có phải bà đang
ôm cháu ruột của mình hay không, bất kể nó có trách hay không trách,
thừa dịp nó không có ở nhà, mang đi kiểm tra sẽ không ai biết.”
Triệu Lan ôm chặt Hãn Hãn vào lòng, bởi vì đau nên bé khóc rống lên, Triệu
Lan không đành lòng, Lý Vận Linh nhân cơ hội mà nói tiếp. “Đây là đề
phòng ngộ nhỡ mà thoi, nếu thật sự Hãn Hãn là máu mủ của bà thì bà
thương yêu cháu vẫn còn kịp mà tôi cũng là bà nội của Hãn Hãn, tâm tình
của bà chẳng lẽ tôi không hiểu sao?”
Triệu Lan thấy thế, gật đầu một cái. “Vậy cũng được, hôm nay Tiểu Nhiễm ra ngoài chắc cũng không thể về sớm được.”
“Tôi sẽ bảo chú Vương tới Y Vân thủ phủ.”
Triệu Lan cúp điện thoại.
Hãn Hãn khóc đến đỏ bừng cả mặt, chị Nguyệt vội cầm bình sữa tới. Triệu Lan ôm lấy cháu bước tới ghế sa lon, đưa tay vuốt ve gương mặt non nớt của
cháu. “Bảo bối, đừng trách bà nội.”
Trong lòng bà tự nhủ, nhất định, Hãn Hãn nhất định là con của Thành Hữu.
Lúc Phó Nhiễm trở lại Y Vân thủ phủ cũng đã qua giờ cơm tối, mới vừa bước
vào phòng khách liền nghe tiếng khóc của con trai, Triệu Lan ôm chặt
cháu, vẻ mặt thương yêu, trong mắt ẩn chứa sự áy náy.
“Mẹ, Hãn Hãn làm sao vậy?”
“Mẹ, mẹ cũng không biết, có thể là ngủ không được ngon giấc.”
Từ trong tay Triệu Lan, Phó Nhiễm ôm lấy con. đứng bên cạnh. Vốn là xét
nghiệm ADN không nhất định phải lấy máu, nhưng Lý Vận Linh cố ý, sau khi bị lấy máu, Hãn Hãn khóc không ngừng, có lẽ bé bị hoảng sợ.
Triệu Lan khẩn trương siết chặt gấu áo, sợ bị phát hiển a điều gì bất
thường,Hãn Hãn khóc đến mức khản cả tiếng, lòng bà đau từng cơn. Triệu
Lan hối hận không ngừng, Phó Nhiễm quay đầu lại, thấy bộ dạng lo lắng
của bà liền nói. “Mẹ, không sao đâu, trẻ con khóc rống là bình thường,
mẹ không cần lo lắng.”
Triệu Lan ngồi lại ghế salon, Phó Nhiễm cầm tay con lên miệng khẽ hôn, cô chợt nhìn thấy một vết đỏ nhỏ trên ngón tay của con.
Ngón tay cô run rẩy, cô nghĩ nhất định có chuyện gì xảy ra, cầm tay con lên, nhìn kỹ thì thấy đó là dấu của một lỗ kim.
Trong mắt cô hiện lên sự chua xót, nhìn con khóc đến đỏ cả mặt, trong lòng cô cực kỳ khó chịu. Triệu Lan như ngồi trên đống lửa, lúc cô đi thì Hãn
Hãn còn rất tốt, cô có thể xác định, cái nốt kim này xuất hiện sau khi
cô đi ra khỏi nhà.