Từ đường cao tốc đi
tới, cách một tòa nhà Thiên Kiều, cách đó không xa chính là bệnh viện.
Phó Nhiễm cũng hi vọng là mình quá đa nghi, tài xế lái xe khẩn trương,
ánh mắt luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Thấy sắp đến bệnh viện, chị Nguyệt
thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân, trong đó xe đậu đầy rồi, chúng ta chỉ có thể đậu xe ở ven đường.”
Phó Nhiễm nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó ôm lấy con trai rồi đẩy cửa xe bước
ra. Cô không tin, ban ngày ban mặt mà có người có thể làm loạn được.
Chân vừa mới bước ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng thắng xe, chiếc xe lúc trước theo sát phía sau nay đã dừng trước mặt, một người đàn ông
bước xuống, không nói gì liền lao vào giành lấy Hãn Hãn trong tay cô.
Theo bản năng, cô lui về phía sau, chui vào trong xe, đóng của xe lại,
đối phương liền tiến lên một bước, kéo cửa xe ra.
Phó Nhiễm lui sát về phía sau, đụng vào người chị Nguyệt, thấy cánh tay đàn ông đã đưa vào.
“Cứu mạng!” Chị Nguyệt hét to lên.
Hãn Hãn bị dọa đến mức khóc không ngừng, Phó Nhiễm ôm chặt con vào trong
lòng, ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu, chợt nhìn thấy một chiếc xe con
đang lao nhanh tới, đầu xe dừng trước xe của cô, làm cho tên đàn ông kia hoảng sợ vội rút tay về, nhưng vẫn chậm một bước, Phó Nhiễm nghe được
một tiếng kêu la thảm thiết, cô vội vàng đưa tay bịt tai con trai lại.
Tay phải của tên đàn ông kia toàn là máu, miệng vết thương rách tới tận
lưng.
Phó Nhiễm hoàn toàn không ngờ nghĩ tới tình cảnh này, ngoài đướng phố đông đúc, vậy mà chuyện bắt cóc trẻ em lại xảy ra đối với cô, càng không nghĩ tới sẽ có một màn máu me như thế này.
Cửa xe bị đụng trứng liền biến dạng, cô đưa tay đóng cửa xe lại rồi phân phó. “Mau lái xe.”
Tài xế nghe vậy, vội vàng đạp chân ga.
“Thiếu phu nhân, không đến bệnh viện sao?” Giọng nói chị Nguyệt lộ ra vẻ sợ hãi.
“Mau, mau đưa điện thoại cho tôi, để tôi báo cảnh sát.”
T kính chiếu hậu, Phó Nhiễm thấy hai chiếc xe kìm kẹp vào nhau, cô nghĩ
tới một người, chỉ có người đó mới có thể trùng hợp như vậy.
Sau khi gọi điện thoại cho cảnh sát xong, cô kề mặt mình sát vào mặt con trai. “Bảo bối ngoan, đừng khóc, đừng sợ, có mẹ đây.”
Nước mắt lại trào ra, khi nãy cô không sợ hãi, giờ nghĩ lại cô thấy thật kinh khủng.
Trên đường trở về, cô nhận được điện thoại của Lý Vận Linh.
Phó Nhiễm bảo chị Nguyết bế cháu. “Alo, mẹ à?”
“Tiểu Nhiễm, con ở đâu thế? Không có ở nhà sao?”
Phó Nhiễm đưa mắt nhìn con trai trong lòng chị Nguyệt. “Con mang Hãn Hãn đi tiêm phòng.”
“Vậy gần về chưa?”
“Vâng, sắp tới nhà rồi.”
Phó Nhiễm cúp điện thoại, trong đầu nghĩ đến Lý Vận Linh, nhưng rồi lắc
đầu, dù mẹ có muốn Hãn Hãn thế nào, cũng không đến mức phải dùng thủ
đoạn như thế này.
Xe chạy vào đỗ trong sân ở Y Vân thủ phủ, Phó
Nhiễm thấy Lý Vận Linh đnag đứng ở trước cửa, cô bước xuống xe rồi nói
với chị Nguyệt. “ Trước tiên chị bế cháu vào trong nhà đi, đừng đưa qua
tay cho bất cứ người nào hết.”
“Vâng.”
Phó Nhiễm đi tẳng về phía Lý Vận Linh đang đứng. “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”
“Mẹ đến thăm Hãn Hãn.” Lý Vận Linh lướt qua bên người cô, đi về phía trước. “Xảy ra chuyện gì thế, sao xe lại bị vỡ như thế
“Vừa rồi ở bệnh viện, không cần thận bị va phải.” Phó Nhiễm hời hợt nói.
Vẻ mặt Lý Vận Linh thoáng do dự. “Ai lại đâm vào xe con thế, mà hình như là cửa xe mở ra rồi mới bị vỡ?”
Chị Nguyệt ôm Hãn Hãn bước gần tới cửa, Lý Vận Linh ngẩng đầu lên, thấy cháu liền hỏi. “Hôm nay Hãn Hãn đi tiêm gì đó?”
“ Kiểm tra xương.”
Lý Vận Linh đi về phía chị Nguyệt. “Bảo bối, bà nội tới thăm con này.”
Chị Nguyệt do dự, nhìn về phía Phó Nhiễm.
“Mẹ, chúng ta vào nhà đi, không nên đứng ở bên ngoài.”
Lý Vận Linh ngăn chị Nguyệt lại, đưa hai tay ra. “Cháu của tôi sao không để tôi ôm. Hãn Hãn, bà nội xem cháu nào.”
Theo bản năng, chị Nguyệt ôm chặt bé, Lý Vận Linh chợt không vui.
Bà mạnh mẽ đưa tay giành lấy Hãn Hãn, chị Nguyệt không thể làm gì khác
đành lui ra. Lý Vận Linh ôm cháu tới bên cạnh xe, bà cúi đầu nhìn cháu
trai trong ngực, ánh mắt nhìn theo bước chân Phó Nhiễm đang tiến tới
gần.
“Tiểu Nhiễm, đây là cái gì?”
Phó Nhiễm thấy Lý Vận Linh đưa tay chỉ chỉ. “Gì vậy?”
Lý Vận Linh đưa lưng về phía cô. “Còn nói là sự cố ngoài ý muốn? Đây rõ ràng là có người cố ý.”
Phó Nhiễm nghe lời bà nói, càng hoài nghi, đi tới bên cạnh bà. “Mẹ, mẹ phát hiện ra cái gì
Lý Vận Linh đưa mắt nhìn cô một cái, chú Vương lái xe đến bên cạnh, Tiêu
quản gia lặng lẽ xuống xe. Lý Vận Linh thừa dịp Phó Nhiễm không để ý,
vội vàng chui vào trong xe. Phó Nhiễm chỉ nhìn thấy một bóng người nhanh chóng lướt qua, cô vội vàng xoay người lại, Tiêu quản gia đã chặn ở
trước mặt cô. “Thiếu phu nhân, xin lỗi.”
“Hãn Hãn.”
Lý Vận Linh bảo Tiêu quản gia lên xe, Phó Nhiễm vội chạy tới, Tiêu quản gia
liền đẩy cô một cái, sau đó ngồi vào xe, tiện tay đóng cửa lại.
Chú Vương thấy thế, vội vàng đạp chân ga lái xe đi.
“Mẹ, Hãn Hãn!”
Phó Nhiễm chôn chân tại chỗ, muốn đuổi theo cũng không kịp nữa rồi, cô chạy theo hơn 10m, toàn thân như bị rút cạn sức lực, sức cùng lực kiệt, đôi
chân không chống đỡ được liền ngã xuống.
Mặc dù cô đã đề phòng Lý Vận Linh rồi, nhưng không thể nghĩ ra được bà ta có thể làm ra chuyện
như thế này, tình huống vừa rồi, thật khó mà phòng ngừa được.
Phó Nhiễm dùng sức hất tay chị ra, cô bước nhanh về phía chiếc xe, mở cửa
ra, mau chóng khởi động xe rồi tăng tốc đuổi theo. Mười ngón tay nắm
chặt, trên mặt cô một mảnh mông lung vì nước mắt.
Tiêu quản gia nhìn ra phía sau, vội nói. “Phu nhân, bà đừng nóng vội, thiếu phu nhân sẽ không đuổi kịp đâu.”
“Hãn Hãn ngoan, đừng khóc, bà nội cũng chỉ muốn tốt cho con mà thôi.” Lý Vận Linh không ngừng đưa tay vỗ lưng cháu. “Ngoan nào, sau này, tất cả Minh gia đều là của con.”
Chú Vương lái xe thật nhanh, Phó Nhiễm đưa
tay lên gạt đi nước mắt, cô đạp chân ga, bàn tay nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh lên, Hãn Hãn là máu thịt của cô, ai cũng không cho phép mang
con đi đâu hết.
Điện thoại trong túi đột nhiên vang lên, Phó
Nhiễm càng vội vàng hơn, mắt thấy xe đã tiến vào Minh gia, cổng sắt cũng đã đóng lại, cả người cô như bị mất hồn, dừng xe sát ven đường.
Chuông điện thoại vang lên một lần nữa.
Cô không thèm xem thử ai gọi tới, trực tiếp bắt máy.
“Phó Nhiễm.”
Nghe được giọng nói của anh, mắt cô đỏ lên, đưa tay che mặt, gục lên tay lái. “Thành Hữu, Minh Thành Hữu.”
Anh cất cao giọng hỏi. “Em làm sao vậy?”
“Hãn Hãn, Hãn Hãn bị cướp đi rồi.” Phó Nhiễm nói xong câu này, liền không
nói được gì nữa, cô ngẩng đầu nhìn cánh cổng đóng chặt của Minh gia, cô
thất hồn lạc phách, đẩy cửa xe bước xuống, bên tai cô vẫn còn vang vọng
tiếng kêu của anh. “Phó Nhiễm, Phó Nhiễm.”
Cô chạy nhanh tới bên
cửa sắt, Lý Vận Linh và Tiêu quản gia đã bước vào trong nhà, Phó Nhiễm
đưa tay nhấn chuông, nhưng bên trong không thấy ai bước ra, cô nhấn hoài không buông.
Có thể người trong nhà không chịu được nữa, Tiêu
quản gia mở cửa, nhanh chóng bước ra ngoài, Phó Nhiễm đưa mắt nhìn về
phía phòng khách, nhưng không hề thấy bóng dáng của Lý Vận Linh.
“Thiếu phu nhân, cô nên trở về nhà đi.”
“Tiêu quản gia, bà cho tôi
Tiêu quản gia khó xử. “Kể từ sau khi Tam thiếu ra đi, phu nhân đã rất đau
khổ rồi, giờ người chỉ còn có cháu nội. Thiếu phu nhân đã có cuộc sống
riêng của mình, tại sao cô không để cho phu nhân nuôi cháu nội? Đây cũng là một cách phu nhân tưởng nhớ đến con trai.”
“Tiêu quản gia,
chẳng lẽ bà không hiểu Hãn Hãn đối với tôi có ý nghĩa như thế nào sao?”
Đôi mắt cô hiện lên sự khó tin nhìn chằm chằm Tiêu quản gia, cô nói
tiếp. “Hãn hãn là con của tôi, là tôi đau đớn một ngày một đêm mới sanh
ra được!”
Tiêu quản gia thở dài. “Rồi thiếu phu nhân sẽ có con
riêng của mình, nếu tiểu thiếu gia đi theo phu nhân sẽ không gặp khổ sở
gì, thiếu phu nhân cứ yên tâm.”
“Đây là các người tự cho mình là
đúng sao?” Đôi tay cô nắm chặt song cửa. “Dù sau này tôi có con đi chăng nữa, Hãn Hãn cũng chỉ có một mà thôi, chẳng lẽ các người muốn chia cách mẹ con chúng tôi sao?”
Tiêu quản gia không thể phản bác được, một hồi lâu sau, bà cụp mắt xuống. “Phu nhân chỉ muốn tốt cho cô.”
Phó Nhiễm nhếch môi cười châm chọc. “Nhưng nếu bản xét nghiệm ADN có kết
quả Hãn Hãn không phải là con của Thành Hữu, hôm nay chắc các người đã
coi tôi và Hãn Hãn là người dưng nước lã phải không?”
Tiêu quản gia giật mình. “Thiếu phu nhân, cô đã biết?”
“Hãn Hãn là con trai của Thành Hữu để lại cho tôi, để tôi nhớ đến anh, tôi
thật sự không nghĩ tới việc các người đem bắt Hãn Hãn ngay giữa ban ngày ban mặt.”
Minh gia luôn lấy đạo nghĩa làm trọng, luôn ra vẻ thanh liêm, chính trực, hóa ra đây cũng chỉ là lời nói suông mà thôi.
Cửa phòng khách được mở ra, Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn ra vườn hoa, Hãn Hãn
khóc mệt liền ngủ gục trên vai của bà. Lý Vận Linh giao cháu cho bảo mẫu rồi nói. “Làm cái gì đó, mau vào trông Hãn Hãn đi.”
Tiêu quản gia thấy thế liền vội vàng đi mất.
“Mẹ.”
“Tôi không phải mẹ cô.” Lý Vận Linh trực tiếp cắt lời cô. “Chỉ khi có Thành Hữu ở đây, tôi mới là mẹ của cô.”
Sắc mặt Phó Nhiễm không che giấu được sự buồn bã, mặc dù biết đây là lời
nói thật lòng của Lý Vận Linh, nhưng cô vẫn không tránh được một con đau trong lòng. Cô trầm mặc một lúc, sau đó nói với giọng kinh ngạc. “Vậy
theo ý của mẹ, Hãn Hãn cũng không phải là cháu trai của mẹ?”
“Cái này không giống nhau, Hãn Hãn có quan hệ máu mủ với Thành Hữu, Thành
Hữu đã không còn, cô đối với chúng ta cùng Minh gia, cũng không còn quan hệ gì nữa rồi.”
Phó Nhiễm nắm chặt song cửa, Lý Vận Linh nói chuyện thẳng thắn như vậy, cô muốn nói gì cũng không được.
Thật đúng là, quan hệ giữa người với người thật quá lạnh nhạt.
Lý Vận Linh quay đầu lại, trứng mắt với cô. “Giờ tôi ôm Hãn Hãn lên lầu
ngủ đây, cô cũng về đi, tôi sẽ không đem Hãn Hãn giao cho cô đâu.”
“Mẹ không sợ, chuyện này lan ra ngoài sao? Một khi tới tòa án, Hãn Hãn cũng sẽ được giao cho con nuôi.”
Lý Vận Linh trưng ra bộ mặt khinh thường. “Cứ thử đi, tin đồn và tiếng tăm của cô bên ngoài như thế nào, chẳng lẽ cô không nghe thấy sao? Cô lại
còn muốn cho cả thành phố này đều biết chuyện này, cô không sợ mang tổn
thương tới cho Hãn Hãn sao?”
Nói xong, Lý Vận Linh không thèm nhìn cô, xoay người sải bước rời đi.
Phó Nhiễm hai tay nắm chặt song cửa, dùng hết sức lực mà lay cánh cổng,
miệng kêu to. “Mẹ, mẹ trả Hãn Hãn lại cho con, mẹ, đừng đi! Mẹ!”
Tiêu quản gia ôm Hãn Hãn đứng ở phòng khách, bé nghe tiếng gào lớn, bị kinh
sợ, hai tay vùng vẫy, khóc rống lên, Lý Vận Linh quay lại trừng cô. “Cô
còn muốn hù dọa Hãn Hãn nữa sao?”
Phó Nhiễm thấy con khóc mà đau
lòng, cô đưa tay lên che lại tiếng nấc, thấy Lý Vận Linh ôm Hãn Hãn vào
trong lòng, bước vào nhà, cánh cửa dần dần khép lại trước mắt cô, cổ
họng cô nghẹn ngào, đau đớn, cô hô to. “Hãn Hãn…”
Cô chạy đến tường rào, trong mắt cô, là hình ảnh của cánh cửa màu đỏ đóng chặt lại.
“Nhất định muốn làm lớn chuyện như vậy sao?” Phó Nhiễm lẩm bẩm nói một mình,
cô đã coi Lý Vận Linh như người thân, vậy mà… nhất định phải khiêu chiến nhau như vậy sao?
Hãn Hãn, cô tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho chuyện này đâu.
Lý Vận Linh bế cháu lên lầu, nhưng hình như bé không quen, khóc mãi không
ngừng, tầm một tiếng sau, có một cuộc điện thoại gọi tới Minh gia.
Tiêu quản gia tiếp điện thoại, sau đó vội vàng đưa cho Lý Vận Linh.
“Alo.”
“Alo , xin hỏi, bà là người thân của Minh Kình Hãn?”
Lý Vận Linh giao bé cho Tiêu quản gia. “Vâng, đúng vậy.”
“Minh Kình Hãn mới tiêm phòng sáng nay, không phải đã nói ở lại theo dõi thêm hai tiếng sao? Sao các người lại mang cháu đi rồi?”
Giọng nói
của y tá lại vang lên. “ Hai tiếng sau còn ở bệnh viện uống thuốc nữa
mới có thể đi, các người làm thế là vô trách nhiệm.”
Lý Vận Linh nhíu mày. “Cái này không quan trọng, hiện tại đã tiêm xong chưa?”
“Cháu bé hiện giờ khóc rống lên phải không? Nếu không có phản ứng gì thì tốt, nhưng nếu cứ khóc hoài thì mọi người nên chú ý, sức khỏe của con nít là không thể qua loa được.”
Lý Vận Lình nhìn mặt cháu khóc tới mức đỏ lên hết, lòng lo lắng. “Sau khi trở về, cháu cứ khóc suốt, vậy giờ phải làm sao?”
“Còn không mang bé tới bệnh viện? Nhất định phải uống thuốc.”
“Được.” Lý Vận Linh rối loạn “Mau, mau gọi tài xế tới bệnh viện lấy thuốc.”
“Tốt nhất bà nên ẵm bé tới bệnh viện, có lẽ do phản ứng phụ nên mới khóc, có thể không thích hợp sẽ làm cháu bị nhức đầu, nhưng cháu còn nhỏ không
nói được nên khóc.”
Lý Vận Linh gật đầu không ngừng, cúp điện thoại, sau đó gọi Tiêu quản gia.
“Phu nhân.” Tiêu quản gia có chút hoài nghi. “Chúng ta nên đề phòng, làm sao mà họ lại biết số điện thoại nhà chúng ta được?”
“Ban đầu, Phó Nhiễm ghi lại hai số điện thoại.” Lý Vận Linh vội vàng ôm lấy
Hãn Hãn. “Bà xem bé khóc thành ra như thế này, nhất định là do không
chịu ở lại bệnh viện quan sát, bà mau bảo chú Vương chuẩn bị xe, chúng
ta tới bệnh viện.”
Tiêu quản gia ra ngoài, đã không còn nhìn thấy Phó Nhiễm nữa.
Chú Vương lái xe mang mọi người tới bệnh viện, Phó Nhiễm ngồi trong một
chiếc taxi, cô nói với người bên kia điện thoại. “Mộ Mộ, thay tôi cảm ơn cô ý tá đó.”
“Xin hỏi, bây giờ chúng ta
Phó Nhiễm tắt điện thoại. “Đi theo chiếc xe đằng trước.”
Bên kia biệt thự, Minh Thành Hữu vội vàng cầm chìa khóa xe, chạy xuống lầu, vừa đi qua phòng khách liền gặp Duật Tôn cùng Mạnh Sanh Tiêu. Duật Tôn
giao hai đứa trẻ cho Sanh Tiêu, bước tới bên cạnh Minh Thành Hữu. “Đi
đâu thế?”
Anh giơ cao chìa khóa xe lên, nói. “Về nhà.”
Duật Tôn nhướng mắt lên. “Không phải là còn phải nuôi cậu một thời gian nữa sao?”
Lúc này Minh Thành Hữu đã đổi giầy xong, bóng dáng cao lớn đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa nói. “ Vợ yêu và con trai tớ bị người khác khinh thường, tớ
còn có thể ngẩn người ở đây sao?”
Duật Tôn nghe vậy liền cười,
chuyện gia đình của Minh Thành Hữu anh cũng không biết nhiều lắm. Nghe
tiếng xe thể thao gầm rú lao ra ngoài, anh đã tăng tốc độ, chiếc xe như
một mũi tên, lao vút qua cánh cổng của biệt thự.