Giả Yêu Thành Thật

Chương 164: Hoan nghênh trở về, Minh tiên sinh của em



Lý Vận Linh sốt ruột mang Hãn Hãn đến bệnh viện, từ xa liền nhìn thấy có y tá chờ ở sảnh lớn. Tiêu quản gia bế Hãn Hãn xuống xe, y tá cũng không nhận ra mọi người, vẫn là Tiêu quản gia tiến lên hỏi.

"Xin hỏi chỗ tiêm phòng cho trẻ con đi như thế nào?"

Y tá cúi đầu xem xét Hãn Hãn trong lòng bà. "Là người vừa nãy tôi thông báo sao? Là đứa bé phản ứng với thuốc tiêm phòng?"

"Đúng

"Nhanh đi theo tôi." Y tá nói xong đưa tay ôm lấy đưa bé .

Lý Vận Linh để ý, đưa tay ngăn người y tá lại. "Tôi và Chủ nhiệm Vương của bệnh viện cô có quen biết, bà ấy đâu rồi?"

Y tá lắc đầu nói. "Chủ nhiệm Vương nghỉ ngơi trong phòng, ngài nói là trưởng khoa nhi?"

Lý Vận Linh có chút buông lỏng. "Làm phiền cô dẫn chúng tôi đi."

"Vâng." Y tá mang theo hai người đi xuyên qua đại sảnh.

Tới cửa thang máy, một người phụ nữ mặc đồ y tá như cô đi từ trong thang máy ra, gặp nhau ở cửa, vẻ mặt ngẩn ra. "Tiểu Cố, cô sao rồi?"

"Chị Nhan, em đang có chuyện rất gấp chưa xử lý xong, lát nữa nghỉ trưa em mời cơm chị nhé."

"Đương nhiên, còn chưa kịp chúc mừng em đó."

Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia tiến vào thang máy, y tá cũng đi theo sau ấn sổ tầng trệt, cô liếc nhìn gương mặt Hãn Hãn.

"Sau này phải đặc biệt chú ý, lúc tiêm phòng xong phải ra cửa ngồi theo dõi có phản ứng gì không, ít nhất là nửa tiếng sau khi tiêm phòng mới có thể ra về."

Lý Vận Linh đưa tay lên sờ mặt Hãn Hãn, hướng Tiêu quản gia nói. "Nghe thấy không? Đây là do Phó Nhiễm làm nên đó, bà nói coi nó suy nghĩ gì trong lòng đây?"

Y tá đi ra trước, dẫn hai người tới một phòng liền nói. "Để tôi đưa nó vào, trực tiếp tìm thầy của tôi để có thể đưa ra biện pháp tốt nhất."

Vẻ mặt Lý Vận Linh do dự. "Tiêu quản gia, bà gọi điện tìm người quen, nếu Hãn Hãn không có gì nghiêm trọng, khám xong chúng ta lập tức

Y tá nghe vậy, giọng nói dường như mang theo một chút chán ghét chút. "Bệnh viện này đến khoa nhi không coi trọng giàu nghèo, nếu ngài không cần thì chính mình tìm mối quan hệ đi, tôi còn có việc, dù sao cũng đưa tới cửa, tự các người làm đi."

Tiêu quản gia do dự nhìn về phía Lý Vận Linh. Lý Vận Linh nhìn Hãn Hãn, lại nhìn sang Tiêu quản gia.

Y tá ôm Hãn Hãn vào phòng bệnh, Lý Vận Linh cùng Tiêu quản gia ngồi ở ghế bên ngoài chờ, Lý Vận Linh thấy bất an trong lòng. "Nó sẽ không sao chứ?"

"Phu nhân yên tâm, bệnh viện lớn như vậy mà, hơn nữa còn ai dám lừa chúng ta trong bệnh viện sao? Qủa thật tiểu thiếu gia có vẻ không thoải mái, khám xong ngài cũng yên tâm hơn."

Tầng 9 của bệnh viện.

Hai tay La Văn Anh ôm lấy bụng đau co người lại, Minh Tranh ngồi ở bên cạnh, vẻ mặt nghiêm túc gần như không nhìn thấy thần sắc cóa chút buông lỏng, La Văn Anh cắn môi, sắc mặt tái nhợt.

"Không sao chứ?" Người đàn ông lên tiếng sau một lúc im lặng.

Cô lắc đầu, lại cố nhịn đau đớn.

Minh Tranh ngó nghiêng. "Còn phải xếp hàng, em cứ dựa lên vai tôi đỡ đi."

La Văn Anh do dự một lát, đem đầu dựa qua.

Cô khẽ dựa vào bả vai anh, bỗng nhiên ngẩng đầu, người đàn ông ngồi ở ngay cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua cánh cửa kính chiếu vào gương mặt tuấn tú của Minh Tranh, gần như có thể thấy rõ ràng từng đường nét trên gương mặt, hàng lông mi dày mà lại dài, theo đôi mắt hơi nhìn xuống tạo thành một chiếc bóng dài, anh nghiêng đầu, làm ánh mặt trời chiếu qua vai.

La Văn Anh đối diện tầm mắt của anh, bởi vì nhìn đến mất hồn nên không khỏi xấu hổ, miệng vô tình kêu lên. "Em đ

Minh Tranh mấp máy miệng, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tấm bảng ghi trên cửa phòng.

Bên trên viết: phụ khoa.

"Hay là để anh đi thúc giục bọn họ?"

Vốn La Văn Anh vì tránh cho xấu hổ mà nói một câu, lúc này nghe Minh Tranh nói như vậy, dường như bụng đau càng thêm khó chịu. "Anh là đàn ông sao có thể đi vào, đợi thêm chút đi."

Anh có từng nghe qua phụ nữ mỗi tháng đều bị như thế, có đôi khi đau lợi hại.

Hôm nay cùng La Văn Anh đi ra ngoài xã giao, uống rượu xong đi về, cô không chịu được, lúc đầu cứ nghĩ là do đồ ăn không hợp hoặc là do uống nhiều rượu, không nghĩ đến là tới tháng.

Hai ngón tay Minh Tranh không ngừng day mi tâm, miệng có chuyện mà do dự không biết nói như thế nào.

La Văn Anh gối mặt lên đầu vai anh, có thể cảm nhận được mỗi một lần hô hấp của Minh Tranh.

Bên trong y tá kêu tên La Văn Anh, Minh Tranh đỡ cô đứng dậy, tới cửa y tá nhìn anh rồi nói. "Người nhà chờ ở ngoài."

Lý Vận Linh chờ bên ngoài, thấy rất lâu rồi mà Hãn Hãn vẫn chưa được bế ra, lòng nóng như lửa đốt, mơ hồ cảm thấy bất an.

Y tá bế Hãn Hãn đi vào phòng sát bên, mở một cánh cửa đi sang phòng siêu âm, cô lướt qua sau đó đi sang một khác rời đi.

Phó Nhiễm lo lắng chờ ở góc hành lang, y tá quay đầu còn có thể nhìn thấy bóng dáng Lý Vận Linh ở ngoài cửa nhìn xung quanh, cô ôm chặt Hãn Hãn đi vào chỗ đã hẹn với Phó Nhiễm.

Nhìn thấy bóng dáng nhoỏ bé thân thuộc kia, Phó Nhiễm nhanh chóng tiến đến bên y tá đưa tay bế con. "

Y tá nhìn sang Lý Vận Linh đứng cách đó không xa. "Mẹ con cô nhanh chóng rời đi đi, tôi thấy bà ấy rất lợi hại."

"Cám ơn cô." Hai tay Phó Nhiễm ôm chặt Hãn Hãn. "Như vậy sẽ gây rắc rối cho cô? Cô yên tâm, tôi sẽ cố gắng xử lý chuyện này thật tốt."

"Không có việc gì." Y tá xua tay. "Cô cũng là bạn của Mộ Mộ mà, hơn nữa tôi đã được phân công đến bệnh viện khác, hôm nay là tới làm thủ tục, về sau bà ấy muốn tìm cũng sẽ không thấy tôi."

Y tá đi trước dẫn đường. "Đi theo tôi, đừng đi thang máy."

"Cám ơn cô."

Lý Vận Linh nghĩ có điều gì đó không thích hợp, nói Tiêu quản gia đi vào tìm, mới đầu người bên trong không cho bà vào, náo loạn thật lâu mới được vào, nhưng tìm hoài vẫn không thấy bóng dáng Hãn Hãn đâu.

Lý Vận Linh tức giận đến mức muốn té xỉu, Tiêu quản gia liền nghĩ ra. "Chắc chắn là thiếu phu nhân, hẳn là chưa đi xa, phu nhân, chúng ta mau đi tìm đi?"

Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn xuống lầu, cô mệt thở hồng hộc, hai cánh tay như muốn rớt ra, tim đập thật nhanh như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bước chân phát ra tiếng vang dồn dập, bàn tay cô nắm chặt góc áo Hãn Hãn. Đứa nhỏ giống như biết là mẹ, nghiêng đầu sang cọ cọ vào má Phó Nhiễm, đôi mắt cô ướt át. "Hãn Hãn ngoan."

Không biết đi qua mấy tầng lầu, lưng Phó Nhiễm dựa vào vách tường thở dốc, mặt tường lạnh lẽo như thuận theo máu truyền vào trong cơ thể, cô đẩy cửa đi ra ngoài.

La Văn Anh từ trong phòng đi ra, Minh Tranh đứng dậy. "Không có việc gì chứ?"

Cô lắc đầu. "Bệnh gì?" Anh lại hỏi.

La Văn Anh muốn nói lại thôi, tay còn ôm lấy bụng. "Không có việc gì, chỉ là bị cảm lạnh

Đột nhiên một bóng dáng lảo đảo đi tới, La Văn Anh đứng ở bên ngoài bị đụng vào, bước chân lảo đảo, sắc mặt Minh Tranh lạnh lại, Phó Nhiễm vội vàng xin lỗi.

"Tiểu Nhiễm?"

Phó Nhiễm nghe được giọng nói quen thuộc liền dừng lại, trong mắt tràn đầy lo lắng cùng vội vàng, nhìn thấy hai người mới yên tâm một chút. "Ca ca, Văn Anh."

Cô định hỏi làm sao bọn họ lại đi bệnh viện, ngẩng đầu nhìn đến hai chữ phụ khoa, Phó Nhiễm nhíu mi, nếu là khoa sản lại là đi cùng Minh Tranh, cái này...

"Văn Anh, chị mang thai sao? Chúc mừng!"

La Văn Anh giật mình, thần sắc Minh Tranh mờ mịt, nghĩ lại, hai người hai nhìn nhau, tầm mắt Minh Tranh nhìn xuống bụng La Văn Anh.

La Văn Anh lật đật xua tay. "Không phải, tôi chỉ là có chút không thoải mái nên đi khám xem sao."

Minh Tranh cũng không giấu được xấu hổ. "Tiểu Nhiễm, tại sao em lại ở đây?"

Phó Nhiễm đem Hãn Hãn đang nằm trong lòng đổi tay. "Hôm nay là ngày tiêm phòng của Hãn Hãn, em..."

Minh Tranh ngẩng đầu nhìn xung quanh. "Em đi một mình?"

Phó Nhiễm cũng không trả lời câu hỏi. "Em phải về trước, ở nhà còn có việc."

"Cùng nhau đi, nhân tiện đưa em về luôn." Minh Tranh nói xong, đã bước đi về phía trước.

Thân thể La Văn Anh không khoẻ, Phó Nhiễm định từ chối, Minh Tranh đã bước đi ra lấy thuốc trước.

"Văn Anh, chị không thoải mái

"Kinh nguyệt còn một tuần nữa mới đến, nhưng bụng lại đau, bác sĩ nói do uống nhiều rượu, lại ăn đồ ăn lạnh, uống thuốc vài ngày sẽ không sao."

Khi hai người tới đại sảnh, Minh Tranh đã lấy thuốc xong đứng trước xe chờ. Phó Nhiễm lo lắng nhìn xung quanh, sợ Lý Vận Linh đột nhiên xuất hiện.

"Sao có mình cô đưa Hãn Hãn đi tiêm phòng, lái xe cùng chị Nguyệt đâu?"

Phó Nhiễm cùng La Văn Anh một trước một sau đi đến cửa bệnh viện, Phó Nhiễm cũng không biết nên nói như thế nào. "Hôm nay đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."

Lời còn chưa dứt, lại nghe giọng Tiêu quản vang sau lưng. "Phu nhân, người xem, là thiếu phu nhân!”

Phó Nhiễm cũng không quay đầu lại, ôm lấy Hãn Hãn muốn rời đi, La Văn Anh vội vàng chạy theo.

Lý Vận Linh đuổi theo, Phó Nhiễm xoay người. "Mẹ, nơi này là bệnh viện."

"Phó Nhiễm, không nghĩ tới ngay cả loại này biện pháp cô cũng có thể nghĩ ra được, đem Hãn Hãn trả lại cho ta!"

"Con không thể giao Hãn Hãn cho người khác."

La Văn Anh ở bên cạnh đoán ra phần nào, Lý Vận Linh liều lĩnh muốn tiến lên phía trước đoạt lấy Hãn Hãn, Minh Tranh lái xe tới, xuống xe đóng sầm cửa lại. "Tiểu Nhiễm, sao vậy?"

Lý Vận Linh gặp Minh Tranh, động tác không thể không dừng lại.

Phó Nhiễm chạy nhanh đến bên người Minh Tranh.

Lý Vận Linh nhìn Hãn Hãn trong lòng Phó Nhiễm. "Minh Tranh, sao con lại ở đây?"

Minh Tranh không nói gì, nhìn Hãn Hãn trong lòng Phó Nhiễm, rồi đưa tay bế bé.

"Lâu lâu không nhìn đã lớn hơn trước rồi."

Phó Nhiễm vội vã muốn rời đi, cũng biết được Minh Tranh đang ở đây, chắc chắn Lý Vận Linh sẽ không làm quá lên được, anh đưa đứa bé cho Phó Nhiễm. "Anh đưa em về nhà."

Phó Nhiễm gật đầu, Minh Tranh mở cửa xe thay cô.

Lý Vận Linh thấy Phó Nhiễm đi, bàn tay nắm chặt lại. "Đợi chút!"

Phó Nhiễm ôm chặt Hãn Hãn trong lòng theo bản năng, ánh mắt Minh Tranh nhìn hai người băn khoăn, cũng thấy có gì đó không thích hợp, anh đẩy Phó Nhiễm vào ghế sau xe. "Eve, em cũng lên xe đi."

La Văn Anh không nói gì, liền ngồi vào.

Lý Vận Linh đi đến giữa cửa xe. "Phó Nhiễm, cô trả Hãn Hãn lại cho ta."

Minh Tranh đứng ở cửa xe, đứng ở trước mặt Lý Vận Linh, cao lớn hơn bà rất nhiều. "Bà có tư cách gì muốn giữ đứa nhỏ của Phó Nhiễm?"

Lý Vận Linh há mồm. "Minh Tranh, con cũng biết rõ ràng là sớm hay muộn Phó Nhiễm muốn tìm người khác, hơn nữa ta là bà nội của Hãn Hãn."

"Hừ." Anh cười lạnh ra tiếng. "Đúng, bà là bà nội nó."

Lý Vận Linh nghe thấy, trên nét mặt ảm đạm, bà không thể làm được hai việc, Minh Tranh đang châm biếm sao bà có thể nghe không hiểu.

Ánh mắt La Văn Anh lướt qua Phó Nhiễm, nhìn ngoài cửa sổ.

Lý Vận Linh muốn đi mở cửa xe, Minh Tranh đã chặn trước mặt bà trước một bước. "Đương nhiên là đứa nhỏ sẽ theo mẹ,về sau Phó Nhiễm muốn tìm người nào đó cũng là tự do của cô ấy, bà có quyền gì mà quản chứ?"

"Minh Tranh." Lý Vận Linh sốt ruột muốn giải thích. "Con không hiểu được tình cảnh lúc này đâu."

Khóe miệng Minh Tranh càng cười lạnh rõ ràng. "Đúng, như thế nào mà tôi lại quên, chuyện bà thích nhất là mang đứa nhỏ của người khác bên người, nhưng Hãn Hãn là của Phó Nhiễm, cho dù Thành Hữu đã mất, nếu bàn về tư cách, cũng không tới lượt bà."

Anh nói chuyện không nể tình chút nào, sắc mặt Lý Vận Linh trắng bệch. "Minh Tranh, rốt cuộc ta vẫn là mẹ của con."

Minh Tranh dứt khoát không hề để ý tới, xoay người mở cửa xe, bước vào xe sau đó nói một câu.

"Đã tới nước này, còn không bằng ở nhà dưỡng lão, có một số việc bà muốn nhưng đã không thể làm chủ nữa rồi, hà tất phải rước lấy phiền toái vào mình?"

Nói xong, liền đóng cửa xe, nổ máy rời đi động tác liền mạch dứt khoát.

Lý Vận Linh nhìn theo chiếc xe từ từ đi xa dần, bà cúi người, nét mặt bi thương không chịu nổi.

Phó Nhiễm nhìn về kính chiếu hậu phía sau thấy mấy người không đuổi theo, lúc này mới thật khẽ thở phào nhẹ nhõm. "Cám ơn."

Minh Tranh đưa chai nước cho Phó Nhiễm, lại lấy một chai đưa cho La Văn Anh, không đợi cô từ chối, Minh Tranh cầm chai nước khoáng lại. "Bác sĩ dặn em uống nước ấm nhiều, em cũng đừng uống cái này."

Phó Nhiễm đem chai nước đặt ở bên chân, Hãn Hãn đã ngủ say ở trong lòng cô. La Văn Anh tới gần. "Một mình nuôi con thật vất vả đi?"

"Đúng vậy." Phó Nhiễm cười. "Kỳ thật có một đứa con rất hạnh phúc."

Minh Tranh đập tay vào tay lái. "Ngày ngày còn phải lo lắng đứa nhỏ bị cướp đi, lúc đó em đã làm

Phó Nhiễm nhớ tới chuyện xảy ra hôm nay, thật sự là lòng còn sợ hãi. "Tôi chỉ là không nghĩ tới, chuyện bị cướp con ở ven đường lại xảy ra với tôi."

Minh Tranh khinh thường nhíu mày. "Có chuyện gì là bà ấy không làm? Sau này đi ra ngoài phải cẩn thận."

Điện thoại của Phó Nhiễm không ngừng reo, La Văn Anh thấy cô không nghe liền nhắc nhở. "Tiểu Nhiễm, có điện thoại."

"Có thể là mẹ gọi tới."

Tiếng chuông này, kỳ thật Phó Nhiễm biết là ai.

Lúc ở bệnh viện toàn thân căng thẳng, hơn nữa ôm Hãn Hãn chạy trốn nên không thể nghe máy, cô lấy điện thoại ra tắt chuông, phản hồi một tin nhắn hai chữ “Không có việc gì”.*

(* tiếng Trung chỉ gồm hai chữ)

Minh Tranh đưa cô đến Y Vân thủ phủ, Phó Nhiễm cũng không giữ anh lại. "Văn Anh không thoải mái trong người, anh nhanh đưa chị ấy về nhà đi."

Minh Tranh nhìn cô bế Hãn Hãn đi vào, lúc này mới phát động động cơ.

Ánh mắt nhìn qua gương chiếu hậu nhìn về phía La Văn Anh ngồi ở ghế sau. "Bụng còn khó chịu sao?"

"Đỡ hơn rồi."

Minh Tranh cầm lấy bịch thuốc đang đặt ở ghế phụ. "Đợi về tới nhà lập tức uống thuốc, còn có…" Minh Tranh đưa gói thuốc cho La Văn Anh. "Cái kia, bác sĩ nói trong lúc uống thuốc không thể cùng phòng."

Đôi mắt La Văn Anh đang khép hờ đột nhiên mở to, cô nhận lấy gói thuốc, trên mặt đỏ ửng không bình thường. "Em cùng phòng với ai?"

Minh Tranh"Lúc y tá nói lời này cứ nhìn anh chằm chằm, thiếu chút nữa anh thốt ra thuốc này không phải anh uống mà."

La Văn Anh buồn cười, bàn tay đặt hướng bụng. "Xem đi, vẫn là làm đàn ông tốt hơn."

"Ngoại trừ ngoại hình ra, thật ra em cũng không khác gì đàn ông."

Ánh mặt trời phản chiếu trên chiếc đồng hồ ở cổ tay trái của Minh Tranh trông càng rực rỡ. "Về sau đừng liều mạng như vậy, anh thấy Tiểu Chu đi theo em cũng được lắm, nếu thích hợp thì giao bớt việc cho cô ấy."

La Văn Anh không nói tiếpvề chủ đề của anh. "Vậy còn anh, anh xem em là phụ nữ hay đàn ông?"

Ánh mắt Minh Tranh và cô chạm nhau qua gương chiếu hậu, La Văn Anh có ý cười, hết sức chăm chú chờ câu trả lời của anh.

Minh Tranh không cần nghĩ ngợi, dùng cách trả lời nước đôi, đáp án nào cũng được. “Phần lớn đều xem em là phụ nữ, có đôi khi, lại không thể không coi em trở thành đàn ông."

Ánh mắt La Văn Anh hơi tràm xuống, quay ra hướng ngoài cửa sổ.

Phó Nhiễm ôm Hãn Hãn trở lại phòng khách, chị Nguyệt cùng bảo mẫu nhìn thấy đứa nhỏ đều thở phào.

Phó Nhiễm đem Hãn Hãn lên lầu hai, bỏ Hãn Hãn vào giường trẻ sau đó nhanh chóng lấy điện thoại ấn một dãy số.

"Alo, em đang ở đâu?" Bên kia, giọng người đàn ông đầy lo lắng, có thể nghe được tiếng chiếc xe thể thao đang gầm rú.

Phó Nhiễm đi hướng ban công, cô sợ ầm ỹ đến đứa nhỏ, cô đóng cửa ra ban công lại. "Em vừa đem Hãn Hãn trở về, anh đang ở đâu?"

"Hiện tại anh đang về Y Vân thủ phủ."

"Đừng." Phó Nhiễm"Anh nói anh đang ở đâu, em sẽ qua tìm anh."

Cúp điện thoại xong Phó Nhiễm đi xuống lầu dặn chị Nguyệt vài câu sau đó lấy xe đi ra ngoài, thấy cánh cửa lớn của Y Vân thủ phủ đóng chặt lại xong mới thấy yên tâm.

Cô tìm được nơi hẹn với anh, từ xa liền có thể nhìn thấy thần sắc anh nghiêm mặt rất khó coi, bước chân Phó Nhiễm nhanh hơn, tiến lên không đợi anh mở miệng, hai tay ra sức cuốn chặt lấy cổ anh.

Anh bị cô ôm chặt thiếu chút nữa không thở nổi, bàn tay hướng về thắt lưng cô ôm chặt, trong lòng tràn đầy lo lắng cùng phiền muộn bỗng tan biến, giọng nói mềm xuống. "Có bị sợ hãi hay không?"

Phó Nhiễm gật đầu, kiễng mũi chân lên càng dùng sức ôm chặt anh hơn. "May mắn là em đã đem Hãn Hãn trở về."

Anh khẽ dụi dụi cằm vào gáy cô. "Là mẹ sao?"

Phó Nhiễm không nói gì nữa, trong mắt bỗng thấy nóng bỏng, chỉ là cô che giấu rất tốt, anh buông cô ra. "Mệt chết đi?"

"Tuy rằng rất mệt nhưng em chưa muốn cho anh trở về vào lúc này." Phó Nhiễm đưa tay ôm mặt anh. "Em đều có thể xử lý tốt, anh yên tâm."

Chẳng qua, tất cả mệt mỏi chỉ dồn lên cô mà thôi.

Anh dựa hai chân vào đường cong lưu loát của xe thể thao, ôm chặt Phó Nhiễm ở trước người. "Thân thể anh không có việc gì, dù sao về nhà càng có thể tĩnh dưỡng, nhiều chuyện xảy ra như vậy, tất cả đều do anh không ở nhà, tìm được kẻ địch của chúng ta quan trọng, nhưng em cùng Hãn Hãn quan trọng hơn."

Phó Nhiễm xúc động, cô áp trán vào anh. "Em cảm thấy không cam lòng."

Anh lại đưa tay vỗ vào mông cô. "Không có gì là không cam lòng, thời điểm khó khăn nhất chúng ta đã vượt qua, chuyện về sau thì thời gian rất nhiều, từ từ tìm ra cũng không vộ

"Anh cứ trở về như vậy, không chừng có thể hù chết không ít người."

Phó Nhiễm nhếch cánh môi. "Nếu không em nói trước một tiếng với người nhà?"

"Hai ngày nữa." Anh cúi xuống khẽ hôn lên môi cô. "Đêm nay anh phải về biệt thự, có một số việc cần xử lý, chờ sau khi anh trở về sẽ mang em cùng Hãn Hãn đi Minh gia."

"Vâng."

Bàn tay anh và cô đan chặt vào nhau, lại dùng lực nắm chặt. "Về sau, anh sẽ không để cho em đặt mình vào hoàn cảnh khó khăn như vậy."

"Hoan nghênh trở về, Minh tiên sinh của em." Phó Nhiễm nói, mi mắt có chút ẩm ướt, hai tay cô ôm chặt sau lưng anh, sau đó anh dựa vào, mang theo Phó Nhiễm ngồi vào bên trong xe.

Người đàn ông cũng đã nói chính xác ngày trở về, cho nên không đến phút cuối cùng Phó Nhiễm cũng sẽ không nói cho bất cứ ai.

Trong lòng nghĩ đến Hãn Hãn, Phó Nhiễm không ở bên ngoài quá lâu, trở lại Y Vân thủ phủ, thật xa có thể nghe được từ phòng khách truyền đến tiếng cười.

Phó Nhiễm đẩy cửa ra, ở chỗ đổi giày xong, chị Nguyệt đang chơi với Hãn Hãn, cậu nhóc cong mông lên muốn bước đi, cầm chiếc chuông nhỏ trong tay dùng sức đập lên nhưng không cẩn thận đập vào gáy mình, nhưng cũng không khóc, vẫn cười khanh khách như trước.

Phó Nhiễm cũng cười theo, nghĩ đến người kia sắp trở về Y Vân thủ phủ, không khỏi vui mừng trong lòng.

Cô đi đến bên cạnh Hãn Hãn, ôm Hãn Hãn cao lên, Hãn Hãn cười khanh khách không ngừng, Phó Nhiễm ngẩng mặt, lẩm bẩm trong miệng, Hãn Hãn, ba ba sắp trở về.

Phó Nhiễm nghĩ đến chuyện này, có lẽ Lý Vận Linh sẽ không nghĩ tới chuyện muốn cướp Hãn Hãn đi nữa, không nghĩ tới đến sáng sớm hôm sau, cô lại bị một đám người chặn trước cửa Y Vân thủ phủ không ra ngoài được.

Chị Nguyệt cuống quít chạy vào nói cho cô biết tình huống bên ngoài, Phó Nhiễm dặn chị Nguyệt bế Hãn Hãn không được ra khỏi cửa, đổi giầy xong đi vào trong hoa viên, cách từ xa liền có thể nhìn đến dẫn đầu là Lý Vận Linh cùng Lý Tắc Cần, phía sau là vài vị trưởng bối của Minh gia, xe gần như là chật kín cả cánh cửa lớn.

Phó Nhiễm đi tới, ánh mắt nhìn về phía mấy người, chưa kịp mở miệng.

Lý Vận Linh không đợi Phó Nhiễm hỏi gì, đi thẳng vào vấn đề luôn. "Tiểu Nhiễm, hôm nay ta mời các vị trưởng bối Minh gia tới, để cho bọn họ nói, đứa nhỏ nên đi theo cô hay là theo ta?"

Tin tức Minh Thành Hữu 'qua đời' vẫn còn giấu đối với bên ngoài rất tốt, nhưng trải qua sự việc ở Thanh Sơn, hơn nữa Lý Vận Linh cũng đã thừa nhận chuyện này ở buổi họp báo, nên tất nhiên trưởng bối Minh gia cũng đều biết chuyện này.

Phó Nhiễm không mở cửa. "Mẹ, nhất định phải như vậy sao? Chẳng lẽ muốn toàn bộ thị trấn Nghênh An đều biết?"

"Ta cũng không muốn gì nữa, chỉ cần cô đem Hãn Hãn cho ta, Tiểu Nhiễm, cô đừng nghĩ trốn tránh, ở đây nhiều trưởng bối như vậy, cô không giao Hãn Hãn ra đây chúng ta liền đứng ở đây không đi."

Phó Nhiễm đau đầu, Lý Tắc Cần đứng ở bên cạnh Lý Vận Linh nói xen vào.

"Nếu cô cố ý muốn giữ Hãn Hãn, sau này trên thương trường, Lý gia cũng sẽ không nể tình cô."

Đám người gần như là vây kín cánh cửa sắt của Y Vân thủ phủ, lúc này, một chiếc xe đã lặng lẽ chạy đến ven đường, người đàn ông hạ cửa kính xe xuống, tuy rằng nhìn không thấy rõ sắc mặt tới Phó Nhiễm, nhưng cảnh tượng cô bị mọi người làm khó cô hiện lên rõ ràng trong mắt anh.

Mang theo tàn nhẫn, máu và nước mắt cùng cái gọi là tình thân.

Người đàn ông xuống xe, đóng cửa xe, bước chân bước về hướng đám người.

"Cậu…" Phó Nhiễm cũng vạch trần không chút do dự. "Sau khi một mình con tiếp quản MR, có lúc nào cậu đã giúp đỡ con?"

Sắc mặt Lý Tắc Cần trở nên khó coi. "Ta không kham nổi tiếng “cậu” mà cô gọi, hiện tại Thành Hữu đã đi rồi, ta càng không dám trèo cao hơn."

Phó Nhiễm khẽ nở nụ cười. "Nếu như vậy, chúng ta càng không còn gì để nói."

Một vị trưởng bối Minh gia cũng đứng ra nói. "Hãn Hãn phải ở lại Minh gia, nó là cốt nhục của Minh gia."

"Đem đứa nhỏ giao ra đây, đó là sự lựa chon tốt nhất đối với cô và đứa bé."

Người đàn ông bước tới phía sau đám người đó, anh đứng dựa vào xe, hai tay khoanh ở trước ngực, sắc mặt không nhìn ra buồn hay vui, cả khuôn mặt cũng đã bị hung ác nham hiểm che kín.

Giọng nói Phó Nhiễm cự tuyệt bị lấn át, có vẻ là rất mệt mỏi, Lý Tắc Cần cao giọng. "Hôm nay cô không đáp ứng cũng phải đáp ứng, bằng không sau này cũng đừng nghĩ là sẽ yên ổn ở lại đây!"

Lý Vận Linh vẫn ôn tồn như trước. "Tiểu Nhiễm, ta sẽ dạy bảo Hãn Hãn thật tốt."

Người đàn ông đứng thẳng người lên, dứt khoát bước tới.

Phó Nhiễm chỉ nghe đến một giọng nói quen thuộc vang lên. "Ui, đây là gánh hát nào diễn đây?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.