Minh Thành Hữu nhận lấy điện thoại từ tay cô: “Chuyện gì vậy?”
Một hồi lâu sau, cô mới tìm được âm thanh của mình: "Cảnh sát gọi đến, nói chúng ta đến nhận thi thể.”
"Nhận thi thể?" Minh Thành Hữu giật mình: "Là ai?"
"Vưu Ứng Nhụy”.
Hai người vội vàng mặc quần áo vào, ai cũng cũng không mở miệng nói một câu nào, trước khi đi Minh Thành Hữu còn lấy khăn quàng cổ cho Phó Nhiễm,
sau đó bước chân vội vàng xuống dưới lầu.
Bảo mẫu đang dọn dẹp phòng khách, thấy hai người liền hỏi
"Tam Thiếu, thiếu phu nhân, trễ như thế còn phải đi ra ngoài sao?"
Minh Thành Hữu đáp vài tiếng, còn Phó Nhiễm đã sớm lao ra ngoài rồi.
Minh Thành Hữu chạy xe ra, vừa lúc Hứa Dung đứng trên ban công lầu ba có thể thấy được đuôi xe.
"Hai người họ gấp gáp đi đâu như vậy?"
"Có thể có chuyện gì phải xử lý."
Minh Vanh đang ngồi trên sô pha, Hứa Dung nhoài người ra ngoài nhìn rồi thu người lại: "Công việc vẫn chưa xong sao?"
Minh Vanh hướng cô ngoắc tay, ý bảo cô đến bên cạnh anh: "Không phải em vẫn
muốn đi du lịch sao? Qua mấy ngày nữa, công việc ổn định, thân thể em
tốt hơn chút anh sẽ dẫn em ra ngoài.”
"Ở nhà thật nhàm chán quá đi, ra ngoài giải khuây vậy."
Phó Nhiễm ngồi ở ghế lái phụ, đôi tay níu lấy dây an toàn trước người.
Minh Thành Hữu nhìn cô qua kính chiếu hậu: "Khẩn trương sao?"
Cô nắm chặt bàn tay, lòng bàn tay đầy mồ hôi: "Em cũng không biết tại sao phải khẩn trương nữa."
Minh Thành Hữu rất nhanh kéo tay Phó Nhiễm qua: "Không có gì phải khẩn
trương cả, nếu quả thật là Vưu Ứng Nhụy, đây cũng là báo ứng của cô ta,
chúng ta cũng không cần bận tâm, nếu như không phải, ngày đó chúng ta
cũng luôn muốn tìm ra cô ta sao.”
Nghe Minh Thành Hữu nói như
vậy, tâm trạng căng thẳng của Phó Nhiễm cuối cùng buông ra được một
chút. Xe chạy nhanh trên đường, Phó Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi tới đồn cảnh sát, nói rõ lý do sau có người dẫn bọn họ, Thẩm Tố Phân cùng Vưu
Chiêu Phúc cũng ngồi ở bên ngoài, Thẩm Tố Phân đã sớm mất hồn mất vía,
hai cái cánh tay run rẩy không ngừng.
Phó Nhiễm đi tới trước mặt bà, khẽ lên tiếng: "Dì."
Thẩm Tố Phân nâng mắt lên nhìn, thấy người tới là Phó Nhiễm, chợt lấy tay che mặt lại: "Nhụy Nhụy thật đáng thương mà!"
Phó Nhiễm càng thêm kích động trong lòng: "Là cô ấy?"
Vưu Chiêu Phúc ngả đầu vào vách tường, gương mặt mất hồn, trên mặt hiện đầy nước mắt, Phó Nhiễm dường như lần đầu tiên nhìn thấy Vưu Chiêu Phúc
trong bộ dáng này.
Bác sĩ pháp y từ trong phòng ra ngoài: "Chờ có kết quả giám định, sau đó sẽ thông báo cho mọi người bên ngoài."
Thẩm Tố Phân bắt lấy cánh tay Phó Nhiễm khóc thảm thiết: "Tôi biết rõ là Nhụy Nhụy, nhất định là …
Nữ pháp y lấy khẩu trang ra: "Mặc dù trên người cô ấy có đặc điểm gì đó cô có thể nhận ra, nhưng thi thể đã thối rửa, lại bị vứt bỏ tại trong nước sông lâu như vậy, chưa giám định rõ ràng chưa thể nói chính xác được.”
Thẩm Tố Phân nắm chặt cánh tay Phó Nhiễm khóc đến giống như là thở không
nổi, cổ họng Phó Nhiễm nghẹn ngào, bàn tay cô vỗ vỗ vai Thẩm Tố Phân.
"Còn chưa có kết quả cuối cùng, có thể không phải như thế. . . . . ."
"Tiểu Nhiễm." Thẩm Tố Phân nói trong tiếng nấc: "Có một thứ gọi là linh cảm,
Nhụy Nhụy là do dì mang thai mười tháng sanh ra được, dù không sống cùng nhau, nhưng mà dì biết, đó chính là Nhụy Nhụy."
Vưu Chiêu Phúc
lấy tay che mặt, chợt khóc lên: "Nhụy Nhụy bị ném ở đầu nguồn, khắp nơi
trên người là máu ứ đọng, cả người không trọn vẹn, bác sĩ nghiệm thi nói là bị mái chèo đánh vào người nên như thế, trước đây tôi đã tạo nghiệt
sao? Tại sao tất cả báo ứng đều ở trên thân con gái của tôi."
Như vậy người ta làm sao nhận thi thể được đây, người thân của nạn nhân, làm sao có thể chịu được?
"Trước tiên con đưa dì về nhà?"
Thẩm Tố Phân cổ họng khàn khàn nói: "Chúng ta không đắc tội người nào, tại sao phải như vậy?"
Thật vất vả từ đồn cảnh sát mới đi ra ngoài, Phó Nhiễm đưa Thẩm Tố Phân cùng Vưu Chiêu Phúc đến khách sạn, tạm thời đừng nên về nhà, thấy cảnh sinh
tình sợ là càng khó chịu.
Dàn xếp mọi việc tốt đẹp, Phó Nhiễm
cùng Minh Thành Hữu thuê một phòng sát vách, rời đi như vậy cô thật sự
không yên lòng. Minh Thành Hữu đưa cho cô ly trà nóng, Phó Nhiễm không
ngừng xoa bóp đôi tay, Minh Thành Hữu đem ly trà nhét vào trong tay cô.
Cô nhìn cũng không nhìn nhấp một hớp.
"
Anh vội vàng đoạt lấy ly trà từ trong tay cô: "Trong đầu nghĩ gì vậy? Nóng cũng không sợ."
Phó Nhiễm đưa đầu lưỡi ra, lưỡi cô bị phỏng đỏ bừng, cô lấy tay phải che
miệng lại, Minh Thành Hữu vội lấy tay cô kéo ra: "Anh xem một chút."
Cô nhìn vào mắt anh, đưa tay ôm lấy thắt lưng anh, Minh Thành Hữu thuận thế ôm cô vào lòng.
Lần thứ hai đi đến đồn cảnh sát, vẫn là Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu đi cùng nhau. Thẩm Tố Phân trên đường rất ít nói, cho đến khi tới cửa đồn cảnh
sát, bà mới bắt lấy cổ tay Phó Nhiễm khàn khàn lên tiếng: "Tiểu Nhiễm,
con nói đó không phải Nhụy Nhụy?"
"Đúng, sẽ không phải."
Thẩm Tố Phân rốt cuộc cũng có chút hi vọng, Vưu Chiêu Phúc cúi thấp đầu đẩy
cửa xe ra, Thẩm Tố Phân đi xuống trượt chân một bước, Phó Nhiễm vội vàng đỡ được cánh tay bà.
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu chiếu xuyên qua
ngọn cây, khí trời ấm áp, Thẩm Tố Phân thật vất vả mới vững được bước
chân, Phó Nhiễm đỡ bà tiến vào đồn cảnh sát.
Phụ trách vụ án này là cảnh sát Hoàng, Minh Thành Hữu và anh ta có quen biết nhau một chút: "Kết quả như thế nào?"
Mặc dù đã đối mặt không ít trường hợp thế này, nhưng cảnh sát Hoàng mở bảng giám định ra xem, cũng có chút không đành long: "Từ bản xét nghiệm ADN, kết quả người chết là người đã mất tích Vưu Ứng Nhụy."
Thẩm Tố
Phân thét lên một tiếng chói tai, Vưu Chiêu Phúc cũng ngồi bệt ở trên
mặt đất. Trong lúc nhất thời Phó Nhiễm cũng không biết nên làm thế nào?
Minh Thành Hữu nhận lấy kết quả giám định từ tay cảnh sát Hoàng: “Chính xác hoàn toàn?”
Cảnh sát Hoàng gật đầu một cái
"Nhụy Nhụy, Nhụy Nhụy!"
Thẩm Tố Phân khom lưng, toàn thân đều co rút đau đớn một cách kịch liệt, bàn tay bà níu lấy góc bàn: "Tại sao có thể như vậy? Con ra đi để rồi nằm ở này dưới dòng sông lạnh băng sao? Ban đầu chúng ta làm như vậy đến tột
cùng là giúp con, hóa ra chính là hại con sao?"
Đời người đặt sai chỗ, đưa Vưu Ứng Nhụy trở lại Vưu gia là một lựa chọn sai lầm sao?
Chóp mũi Phó Nhiễm chua xót, cô không thể lý giải được cảm xúc của mình. Duy nhất có thể xác định , cô cũng không phải vì Vưu Ứng Nhụy.
Thẩm Tố Phân thương tâm muốn chết, khuyên cũng khuyên không được, Minh Thành Hữu vòng tay ôm chặt vai Phó Nhiễm.
Cả người cô ngả vào trong ngực anh: "Là thật sao?"
"Cảnh sát Hoàng, lời anh nói đều là thật”. Phó Nhiễm thở dài một hơi, đưa tay chỉ vào tờ kết quả: “Em đã nghĩ đến chuyện quả báo, nhưng, Thành Hữu,
em chính là không ngờ sẽ có kết quả này!”
Quả thật, nằm ngoài dự
đoán của mọi người. Nhưng một người vốn có sinh có tử, đến sớm hay muộn
thì không ai có thể đoán trước được. Minh Thành Hữu đưa mặt kề sát vào
mặt Phó Nhiễm, cảnh sát Hoàng chợt la to: “Bà không sao chứ?"
Thẩm Tố Phân nhắm vào cạnh bàn mà đập đầu xuống.
Phó Nhiễm lại tất bật chạy ngược chạy xuôi theo vào bệnh viện. Minh Thành
Hữu đã ra tay, tất nhiên sẽ có chỗ tốt nhất. Có một vài việc, dù có
nhiều tiền đến đâu vẫn không thể cứu vãn trở lại.
Bác sĩ tiêm cho Thẩm Tố Phân một liều thuốc an thần, ngay cả vẻ mặt hung hãn thường
ngày của Vưu Chiêu Phúc cũng ngồi yên bên cạnh không nhúc nhích. Phó
Nhiễm cùng Minh Thành Hữu đi về nhà một chuyến, vừa vặn là cuối tuần,
Minh Vanh có ở nhà, Lý Vận Linh thấy bọn họ liền gọi: "Mau tới đây ăn
cơm, vội vàng đi đâu đó
Thần sắc Phó Nhiễm hơi tiều tụy, Hứa Dung đưa đũa gắp một vài món nhưng cô không hề thèm ăn. Minh Thành Hữu thay
Phó Nhiễm cởi áo khoác giao cho người giúp việc: "Em ăn không vô."
"Một số chuyện không liên quan đến chúng ta.” Minh Thành Hữu dắt tay Phó
Nhiễm, kéo cô đến trước bàn ăn, kéo ghế ra, để cô ngồi xuống, sau đó anh cũng kéo ghế ngồi cạnh cô.
"Có chuyện gì mà cả đêm qua không về nhà?"
Đối mặt với câu hỏi của Lý Vận Linh, Minh Thành Hữu ngẩng đầu, ánh mắt quét về phía mọi người rồi chầm chậm nói
"Mẹ, tìm được Vưu Ứng Nhụy rồi."
Ánh mắt Hứa Dung lóe lên tia kinh ngạc, Minh Vanh nếm vị canh gà, đây là
món canh anh cố ý bảo nhà bếp làm cho cô, anh múc một chén rồi đưa cho
Hứa Dung.
"Tìm được rồi? Thật là chuyện tốt, thế giới rộng lớn, cô ta trốn cũng đủ lâu rồi.”
Lý Vận Linh nhớ Vưu Ứng Nhụy, sắc mặt liền kém đi.
"Tìm được ở đâu ?"
"Là tìm được thi thể của cô ta."
Hứa Dung cảm thấy cổ họng cồn cào, cô che miệng lại ngăn cảm giác muốn ói.
Lý Vận Linh buông đôi đũa trong tay ra: "Cô ta đã chết?"
Người giúp việc đem hai chén cơm lại đây, nhưng bầu không khí trên bàn cơm lúc này, ai còn có tâm trạng mà ăn uống?
Minh Thành Hữu gật đầu: "Cảnh sát ở đã tìm thấy thi thể cô ta ở bờ sông,
cũng đã tìm người của Vưu gia làm ADN, xác định đúng là Vưu Ứng Nhụy."
Lý Vận Linh cũng mất đi khậu vị, liền nói: "Báo ứng."
"Ọe." Hứa Dung nghiêng người không ngừng nôn khan. Minh Vanh nhanh chóng bảo người giúp việc đi rót ly nước: "Uống tí nước đi."
Lý Vận Linh liếc mắt: "Chết thì chết, dù sao trở về cũng không có ngày
tháng tốt đẹp, chuyện này đã qua, Dung Dung cũng đừng để tâm."
Phó Nhiễm cơ hồ không đụng đũa, Hứa Dung cũng ăn không được. Trở lại phòng, Phó Nhiễm cầm một quyển sách, cô thật cẩn thận mở ra, lấy ra một ít tóc của Hứa Dung.
"Đây là cái gì?"
"Em nghĩ nên xác định lần cuối cùng."
Phó Nhiễm gộp sợi tóc của Thẩm Tố Phân cũng sợi tóc của Hứa Dung lại cùng
chỗ. Minh Thành Hữu đưa tay tiếp nhận: "Anh đến thành phố Bạch Sa, tìm
Từ Khiêm kiểm tra."
Hứa Dung trở lại phòng, nôn mửa không ngừng,
thật vất vả dừng được, giờ dang nằm ngủ. Minh Vanh nghe được tiếng thét
chói tai ở trong phong, vội vàng từ ban công chạy vào, thấy Hứa Dung ôm
chặt đầu gối ,cả người thu thành một khối.
"Làm sao vậy? Lại gặp ác mộng sao?" Minh Vanh đem cô ôm vào lòng.
"Lạnh quá." Hứa Dung đưa hai tay ôm chặt lấy Minh Vanh, cô không dám mở mắt ra, chỉ đành nhắm thật chặt.
"Dung Dung, " Sau một lúc lâu Minh Vanh mới lui người ra, đưa bàn tay lên sờ
mặt cô: "Trước kia, tính tình em luôn ngay thẳng, có cái gì đều nói ra,
không giấu trong lòng, sao bây giờ anh thấy em thay đổi rất nhiều?"
Hứa Dung bị cảnh trong mơ vừa rồi làm cho sợ hãi, giờ lại nghe được câu hỏi của Minh Vanh, cô vùi sâu mặt vào trong đầu gối: "Chúng ta rời khỏi nơi này có được không? Đi nước Mĩ, đi xa thật
"Em nói mê sảng cái gì vậy?" Minh Vanh lại lần nữa đem cô ôm vào trong ngực: "Trước kia không
phải em nói rất nhớ Trung Quốc sao, còn nói, nơi này là nhà của chúng
ta?”
Hứa Dung ngả đầu lên vai anh, không nói gì nữa.
Phó
Nhiễm lái xe đi đến bệnh viện, y tá từ phòng bệnh đi ra, nói Thẩm Tố
Phân không những không ăn cơm, một ngụm nước cũng không hề uống. Phó
Nhiễm đem lồng cơm trong tay để lên tủ đầu giường.
Thẩm Tố Phân
vốn là người phụ nữ hiền lành, nay nội tâm bị kích động, càng ra vẻ yếu
đuối hơn. Nhìn phía bốn phía, quét vòng không phát hiện bong dáng Vưu
Chiêu Phúc.
"Ăn một chút gì đi?" Cô kê gối sau đều cao lên cho Thẩm Tố Phân.
"Ba con đi lo liệu hậu sự cho Nhụy Nhụy."
Phó Nhiễm ngồi ở bên giường: "Bất luận cô ta có làm gì, nhưng đối với dì
vẫn chưa làm điều gì quá đáng, có thật hai người vẫn chưa tha thứ cho cô ấy?”
Nước mắt Thẩm Tố Phân lại trào ra: “ Nó là con gái của dì.”
Phó Nhiễm nhìn những dung dịch trong suốt từng chút được đưa vào trong cơ
thể Thẩm Tố Phân, cô cầm lấy cặp lồng cơm giữ ấm: "Mặc kệ như thế nào dì cũng phải ăn cơm.”
"Tiểu Nhiễm, con nói Nhụy Nhụy đã sợ hãi như
thế nào khi nằm dưới lòng sông lạnh lẽo đó? Cảnh sát nói nó bị người ta
dìm chết, dì không dám tưởng tượng, thật sự không dám tưởng tượng..."
Thẩm Tố Phân ôm chăn khóc thảm thiết, Phó Nhiễm ôm chặt hộp cơm giữ ấm,
trong tay lại như nặng ngàn cân, cô chợt đem hộp giữ ấm nặng nề để xuống tủ đầu giường, xoay người đi ra khỏi phòng bệnh.
Chiếc BMW màu
trắng chạy như bay trên đường cao tốc, biển quảng cáo cái sau tiếp cái
trước, như trực diện đập vào mắt người nhìn, trời rất lạnh nhưng cô vẫn
mở rộng cửa sổ xe, gió lạnh lùa vào, rất nhanh nước mắt đã rơi trên mặt, cô lấy tay che miệngạp mạnh chân ga.
Tới nghĩa trang, Phó Nhiễm đem xe ngừng ở bên ngoài, ngay cả chìa khóa xe cũng chưa hề rút ra.
Chính bản thân cô cũng không biết mình đã lên núi như thế nào, bởi vì là cuối tuần, dọc đường có người đi qua, chóp mũi cô ngửi được mùi hoa cúc nhẹ
nhàng. Cánh mũi cô đỏ ửng, cô đi tới trước mộ của Phạm Nhàn.
Biết bao nhiêu lời muốn nói nghẹn lại trong cổ, Phó Nhiễm ngồi xổm người xuống, bàn tay mơn trớn lên tấm ảnh chụp trên bia mộ.
Vưu Ứng Nhụy sợ hãi chìm trong dòng nước lạnh băng kia, còn mẹ thì sao?
Lúc ấy Phạm Nhàn đang nằm trên người Phó Nhiễm, từng trận đòn nghiêm trọng
cô và mẹ phải chịu đựng, lúc đó cô ta không sợ hãi sao?
Tấm lòng
của người mẹ đối với con gái, còn có cháu ngoại cùng hạnh phúc nửa đời
sau của cô, bây giờ thì mẹ đang nằm sâu dưới lớp đất lạnh lẽo tối tăm
này, mẹ có sợ không?
Buổi chiều, mặt trời đã khuất núi.
Những tán cây um tùm tươi tốt trong nghĩa trang mang lại cho người ta cảm
giác âm u. Phía sau có tiếng bước chân rất nhỏ truyền đến, Phó Nhiễm
không hề quay đầu lại, Minh Thành Hữu ngồi xổm xuống bên cạnh cô, đặt
tay lên vai Phó Nhiễm, cô ngẩn người, rụt tay đang đặt trên bia mộ ra:
"Phó Nhiễm."
Cô nhìn gương mặt đang gần trong gang tấc của Minh
Thành Hữu, liếc mắt nhìn lại một cái mới phát hiện trời đã tối rồi: "Sao rồi anh?" Phó Nhiễm mở miệng hỏi, giọng nói run run.
"Anh đem mọi thứ giao cho Từ Khiêm, lo lắng cho em nên anh quay trở lại, sau khi có kết quả cậu ấy sẽ nói cho anh biết.”
Phó Nhiễm ngồi đến hai chân run lên, muốn đứng dậy nhưng cả người lại ngã
về phía trước, Minh Thành Hữu kịp thời đưa tay ôm lấy cô. Phó Nhiễm khom lưng, cả người vô lực dựa vào trong lòng Minh Thành Hữu: "Em thực hy
vọng, người kia không phải
Minh Thành Hữu khẽ mím môi lại: "Vì sao?"
"Em không nghĩ cô ấy cứ như vậy chết đi, khi chết còn muốn mọi người thương hại, cô ấy nên chịu thống khổ một chút bù lại những chuyện cô ấy đã gây ra, chứ không phải đem tất cả những chuyện không cam lòng và tuyệt vọng đổ lên chúng ta."
Phó Nhiễm xuống xe mà ngay cả áo khoác cũng
chưa mặc, bây giờ trời lạnh, cả người cô run lẩy bẩy, Minh Thành Hữu cởi áo khoát cho cô, đem cô ôm vào trong ngực: "Về nhà đi."
Hơi ấm trên người anh làm cho cô bớt lạnh đôi chút,sau đó Minh Thành Hữu ôm cô xoay người bước đi.
Xe Phó Nhiễm dừng ở ven đường, Minh Thành Hữu không để cho cô lái xe nữa.
Lúc lên xe còn sợ Phó Nhiễm bị lạnh, Minh Thành Hữu tăng nhiệt độ máy
sưởi, lại đem áo khoác khoác lên trên vai Phó Nhiễm.
Gần đến giờ ăn tối, Lý Vận Linh buông tờ báo trong tay xuống: "Tiểu Nhiễm cùng Thành Hữu làm sao vẫn chưa về?"
Hứa Dung mặc quần áo ở nhà ngồi xem tivi: "Mẹ, hai ngày nay Tiểu Nhiễm đều
vào bếp chuẩn bị đồ ăn, có khả năng cô ấy đến bệnh viện."
"Lại vì người kia của Vưu gia mà chạy ngược xuôi?" Lý Vận Linh nghĩ đến điều này, dùng tay quăng tờ báo lên bàn trà.
Hứa Dung đem âm lượng tivi điều chỉnh nhỏ lại: "Dù sao cũng là mẹ nuôi của Tiểu Nhiễm, không thể không lo lắng được”.
"Có cái gì tốt mà lo lắng chứ?" Lý Vận Linh cắt đứt lời nói Hứa Dung: "Hạng người như thế cả đời không nên qua lại làm gì, con cũng vậy, về sau ra
ngoài có vô tình gặp gỡ cũng đừng quan tâm.”
"Dạ."
Phó Nhiễm ở trước của thay giầy, sau đó bước vào nhà, Hứa Dung ngẩng đầu lên nhìn: "Tiểu Nhiễm, dì không sao chứ??
Lý Vận Linh nhìn cô.
Phó Nhiễm lắc đầu: "Không có chuyện gì.”
Cô đi vào phòng khách, Lý Vận Linh ngoắc tay ý bảo cô ngồi vào bên cạnh:
"Đừng nghĩ đến chuyện của Vưu Ứng Nhụy nữa , vận mệnh con người như thế
nào ông trời đều có an bài tốt cả.”
"Mẹ, con không nghĩ tới cô ấy." Phó Nhiễm nâng ánh mắt lên, vô tình chạm mắt với Hứa Dung: "Con nghĩ tới mẹ con."
Lý Vận Linh nghiêng đầu, nhìn thấy đáy mắt Phó Nhiễm đầy ảm đạm cùng bi
thương, lời nói vừa đến khóe miệng đành phải nuốt trở về. Bà vỗ vỗ mu
bàn tay cô: "Đừng nghĩ nhiều, hai ngày nay con đều ở bên ngoài, bảo mẫu
sắp ôm không nổi Hãn Hãn rồi.”
Buổi tối cơ hồ cả đêm không ngủ,
ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa chiếu lên trên người, Minh Thành Hữu từ
phía sau ôm lấy Phó Nhiễm, cô trợn tròn mắt nhìn về phía nơi nào đó, chỉ là không nói chuyện.
Minh Thành Hữu đặt bàn tay lên vai Phó Nhiễm, vỗ vỗ nhẹ.
Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên, làm người ta nghe mà giật cả
mình. Sau một hồi, đến khi chuông reo đến lần thứ hai, Minh Thành Hữu
mới lồm cồm bò dậy, anh đưa di động đến bên tai: "Alo."
Phó Nhiễm vểnh tai lên nghe nhưng lại không nghe được gì cả, cô lật người lại,
Minh Thành Hữu đáp nhẹ một tiếng rồi đem điện thoại đặt lại chỗ cũ.
Minh Thành Hữu thu hồi tay lại, chống nửa người ngồi dậy, dùng lực ôm chặt
Phó Nhiễm: "Hứa Dung cùng Thẩm Tố Phân không cóuyết thống.”
Phó Nhiễm nhắm chặt hai mắt, chỉ cảm thấy trong đầu trống rỗng, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Giấy giám định trong tay cảnh sát Hoàng chắc chắn là thật, bên phía Từ Khiêm càng không cần phải nói.
Thời gian dài như vậy Phó Nhiễm thử dò xét Hứa Dung, thế nhưng điều là
chuyện dư thừa. Phó Nhiễm cũng thấy trong lòng bỗng dưng buông lỏng,
đúng vậy, ý nghĩ của cô vốn là hoàn toàn không tưởng tượng nổi: "Thành
Hữu, anh nói vì sao Vưu Ứng Nhụy bị giết?"
"Còn có thể vì sao?" Minh Thành Hữu lật người lại, nằm ngửa người nhìn trần nhà: "Giết người diệt khẩu."
Phó Nhiễm nằm ở trên ngực anh: "Chẳng lẽ là Lý Lận Thần? Hoặc là, còn có người khác?"
Bàn tay Minh Thành Hữu nắm chặt bả vai Phó Nhiễm: "Lúc trước mẹ bị đẩy
xuống cầu thang, thương tích đầy người, thật sự là Vưu Ứng Nhụy làm ra
sao?"
Phó Nhiễm không dám nhớ tới một màn kia, cô đem chăn kéo cao hơn đỉnh đầu.
Hứa Dung cùng Lý Vận Linh đến hoa viên bên trong tản bộ, Minh Thành Hữu
cùng Phó Nhiễm còn không có xuống lầu, cũng không có ai lên thúc giục.
"Mẹ, chân của mẹ đã khá hơn chút nào chưa?"
Lý Vận Linh vẫn còn ngồi ở trên xe lăn: "Tốt hơn nhiều."
Ánh mắt Hứa Dung thỉnh thoảng nhìn về phía ban công lầu hai: "Mẹ, hôm nay con muốn ra ngoài một chút.”
"Con ở đây không quen biết mấy người, muốn mua đồ gì vẫn là nên để tài xế đưa đi."
"Con chỉ đi dạo một chút thôi, có một người bạn ở thành phố Nghênh An tới đón c
Lý Vận Linh nghe vậy, cũng không cố ý ngăn cản nữa. Hứa Dung lên làu, cầm
túi xách đi xuống, thấy Lý Vận Linh đang ngồi trước bàn đá: "Mẹ, hai
ngày trước ở nhà nhàm chán nên con tự thêu một bức tranh chữ thập, con
thêu cho mẹ cái ví tiền nè."
"Phải không?"
Hứa Dung mở túi xách ra lục lọi một chút, sau đó lấy ra một cái ví tiền: "Xấu mẹ dừng có chê nha!"
Dây khóa kéo của ví tiền được làm bằng tơ hồng, phía dưới còn treo một ngọn bội lủng lẳng.
Hứa Dung đem ngọc cầm ở trong tay, sắc mặt Lý Vận Linh gợn song: "Đây là cái gì vậy? Rất đẹp mắt nha ."
"Là ngọc bội đó."
"Mẹ xem xem." Hứa Dung do dự một lát sau đó đưa miếng ngọc vào tay Lý Vận Linh.
"Chất ngọc rất tốt, ở đây ra vậy?"
“Dạ, lúc trước con mua được ở một tiệm bán vàng bạc”. Hứa Dung sợ nói tới Tiêu quản gia chọc Lý Vận Linh mất hứng.
Lý Vận Linh đem khối ngọc trả lại cho Hứa Dung: "Hẳn là rất đáng giá, con nên giữ gìn cho thật tốt."
"Mẹ, con đi ra ngoài một chút." Hứa Dung đem miếng ngọc bỏ lại vào trong túi xách.
Nhìn theo bóng dáng Hứa Dung đi không quay đầu lại, trên mặt Lý Vận Linh
mang theo một sự nghi ngờ, miếng ngọc đó làm sao mà bà lại không biết
chứ, Tiêu quản gia đã từng đưa cho bà xem qua rồi, nói là muốn truyền
lại cho con dâu tương lai.
Dù đến nay Tiêu quản gia còn chưa tìm được con, nhưng sẽ không đến mức đem một vật quý giá như vậy cho Hứa Dung
Ngón tay Lý Vận Linh chạm vào ví tiền Hứa Dung để trên bàn đá, bà cầm lên
nhìn một lát rồi quăng lên bàn. Hừ! Thêu thùa may vá, cô ta làm sao mà
tự tay làm được!
Qua giờ cơm tối, Minh Thành Hữu đẩy ra cửa phòng đi vào, Phó Nhiễm còn nằm trên giường ngủ, anh cũng không bật đèn, bước chân nhẹ nhàng rồi khom lưng ngồi trước mặt cô.
Cô mở to mắt
nhìn bóng dáng cao ráo của anh đang bước đến. Anh đưa tay đẩy cô một
cái, sau đó nằm lên giường. Minh Thành Hữu mặc một cái áo len mỏng, đưa
tay đặt lên bụng Phó Nhiễm: “ Có đói bụng không?”
“Em không đói.”
Minh Thành Hữu nói chuyện một hồi rồi lật người lại, hai tay chống bên người Phó Nhiễm, đầu gối anh đẩy hai chân Phó Nhiễm ra, đem chăn xốc lên rồi
cởi xuống áo len trên người ra. Phó Nhiễm cảm giác được cơ thể anh đang
dán lên người cô, đôi tay cô vòng qua ôm lấy anh, da thịt của anh rắn
chắc, cơ bắp cực đẹp, đưa tay sờ không có một chút thô ráp nào. Minh
Thành Hữu đưa tay cởi áo Phó Nhiễm, cô cũng phối hợp vươn cánh tay ra để cho cởi áo. Tiếp theo là quần. Bên tai chỉ có tiếng vang nhỏ của nút
áo, cùng với hô hấp từ từ rối loạn, Minh Thành Hữu đặt tay ở sau gáy Phó Nhiễm, môi mỏng gần như kịch liệt ở trên cổ cô mà gặm cắn, Phó Nhiễm
rất phối hợp nâng nửa người lên, móng tay mặc đã đucợ cắt ngắn, nhưng
bởi vì dùng sức rất mạnh nên lưu lại vài vết trầy xước trên lưng anh.
Minh Thành Hữu hôn cô thật sâu, Phó Nhiễm ôm chặt cổ anh đáp lại, khoảng
trống trong cơ thể nhanh chóng được lấp đầy, cô như lạc vào đại dương
mênh mông, cả người phiêu diêu dập dềnh.
Chiếm dụng, hung hăng
chiếm dụng. Gần như là quấn lấy nhau điên cuồng, dục vọng mãnh liệt
nhanh chóng thiêu đốt hai người, sau khi giải phóng được cơ thể, hai
người ôm chặt lẫn nhau, bốn mắt nhìn nhau, trong không khí tràn ngập hơi thở ái muội.
"Phó Nhiễm."
Cả người cô toàn là mồ hôi, ẩm ướt, Phó Nhiễm thở hỗn hển, thật lâu sau vẫn chưa hồi phục lại
Minh Thành Hữu đưa tay lên vén những sợi tóc dán chặt trên trán Phó Nhiễm:
"Chúng ta chỉ có thể lựa chọn sống như thế nào, lại không được lựa chọn
cuộc sống của người khác, cũng không có cái gì là nên hay không nên, cho dù Vưu Ứng Nhụy đứng ở trước mặt em, đem bộ dạng nhếch nhác hèn mọn đến trước mặt em, em cũng sẽ được thoải mái. Phó Nhiễm."
Minh Thành Hữu cúi đầu hôn lên trán cô: "Anh yêu em, anh sẽ bất chấp tất cả mọi thứ để cho em được h ạnh phúc."