Lý Vận Linh ngồi bên
cửa sổ, nghe tiếng bước chân từ trên lầu xuống. Minh Vanh đi xuyên qua
phòng khách, không ăn điểm tâm mà đi thẳng ra cửa thay giày chuẩn bị ra
ngoài.
“Minh Vanh.”
Lý Vận Linh quay lưng về phía Minh Vanh quát lên.
Khuôn mặt Minh Vanh lộ rõ vẻ gấp gáp, cũng không đổi lại giày đi đến bên Lý Vận Linh, “Mẹ.”
“Sớm như vậy đã đến công ty sao? Điểm tâm cũng không buồn ăn.”
“Con có việc phải đến công ty gấp.”
Lý Vận Linh ý bảo Minh Vanh ngồi bên cạnh mình, “Tiêu quản gia đã tìm được con trai rồi, mẹ đang nghĩ hai ngày nữa mời họ tới nhà.”
“Mẹ?”
Lý Vận Linh nhìn , nhẹ nhàng nói, “Tiêu quản gia đã nhận bà ấy là người bỏ thuốc, mẹ nghĩ dù sao bà ấy cũng đã theo mẹ ba mươi năm, coi như là
nhất thời hồ đồ đi.”
“Mẹ, con không đồng ý.” Minh Vanh cương
quyết nói, “Có lần đầu tiên ắt sẽ có lần thứ hai, người như thế giao bà
ta cho Cục cảnh sát đã là khoan dung lắm rồi.”
“Tiêu quản gia có nói tại sao lại bỏ thuốc không?”
“Có thể là từ chuyện con trai bị bắt cóc nên sinh ra oán hận với Minh gia,
hơn nữa lại do nhọc công tìm kiếm hai mươi mấy năm không có kết quả, bản thân cũng nản lòng.”
“Hóa ra là như vậy.” Minh Vanh nhướn cao
chân mày, “Người như thế thì còn tư cách gì để lui tới, mẹ, mẹ đối với
bà ta thật lòng thật dạ, nhưng bà ta lại lợi dụng sự tín nhiệm này để
hại mẹ, sau này tốt nhất đừng để bà ta đến đây!”
Lý Vận Linh nghe vậy, gật đầu, thấy Minh Vanh muốn đứng dậy, bà đưa tay kéo con trai,
“Minh Vanh, Dung Dung đang mang thai, con tốt nhất nên dành thời gian
quan tâm vợ, chuyện của công ty cứ từ từ, nói cho cùng vợ con mới là
quan trọng nhất.”
“Mẹ, con biết, con sẽ cố gắng.”
“Mẹ bình thường đối với các con luôn có yêu cầu quá cao, Minh Vanh…”
Minh Vanh ngẩng đầu, nhìn Lý Vận Linh, đúng lúc Hứa Dung từ trên lầu đi
xuống, “Minh Vanh, không phải anh có việc gấp đến công ty sao?”
Minh Vanh liền đứng lên, “Mẹ, con đi đây.”
Lý Vận Linh xoay người, nhìn bóng lưng Minh Vanh sước qua phòng khách.
Bọn nhỏ cũng đã trưởng thành, vô thức không giống như lúc nhỏ nữa. Minh
Vanh và Minh Thành Hữu luôn chạy vòng quanh bà, cuối cùng là hai anh em
đâm sầm vào nhau.
Vưu Dữu mang theo một túi đồ ăn từ bên ngoài
trở lại, cô cúi thấp đầu, bước đi rất chậm. Mỗi ngày trôi qua đều không
biết bản thân muốn làm gì, mở sách vở ra thì phát hiện một chữ cũng
không thể vào, trong đầu chỉ một mở ngổn ngang.
“Vưu Dữu, ở nhà à?”
Có người hàng xóm đi qua, cao giọng chào cô.
Vưu Dữu ngẩng lên, “Vâng.”
Cô đã về nhà mấy ngày nay, không phải là không biết những lời đồn đại nhảm nhí của mọi người, giống như là ôn dịch không thể đẩy lùi.
“Hôm đó tôi thấy Vưu Dữu về nhà, chính xác là đi taxi về.”
“A! Không thể nào, Lý gia nhiều tiền như vậy, chẳng lẽ không cho xe sang đưa đón sao?”
Hai người hàng xóm còn chưa đi xa, liền không kiêng nể gì mà đem chuyện của người khác ra bàn tán, “Cái gì mà xe sang trọng chứ, còn vác cả hành lý về nhà rồi. Vưu Dữa này hồi nhỏ học rất giỏi, tôi vốn tưởng rằng người
có thể một bước lên tiên, hóa thành Phượng Hoàng bay đi. Ai ngờ còn chưa kết hôn đã bị nhà chồng đuổi đi, sau này phải giáo huấn con gái, tốt
nhất làm người nên sống thực tế, kết hôn nha, nhất định phải môn đăng hộ đối.”
Đi đến đầu hành lang, Vưu Dữuước trên bậc thang, hôm nay ba mẹ cô không ở
nhà, cơm trưa phải tự mình lo liệu. Đi được một nửa cô bỗng dừng lại,
ngẩng đầu thấy trước cửa thấy có người.
Chắc chắn là đã đợi một
lúc lâu, mắt Lý Sâm khóa chặt trên người Vưu Dữu, cô xoay người muốn đi, bỗng dừng lại suy nghĩ một chút, tránh được mùng một nhưng không tránh
nổi mười lăm. Hơn nữa, đây lại là nhà mình, có thể trốn đi đâu được cơ
chứ.
“Vưu Dữu.”
Cô nhất định đi lên lầu, không muốn để người khác có thêm cơ hội chế giễu, Vưu Dữu mở khóa chuẩn bị bước vào.
Lý Sâm theo chân cô bước vào, cô thuận tay để hết đồ lên bàn ăn.
“Vì sao lại về nhà?”
Vưu Dữu ngồi lên ghế salon, “Lý Sâm, hay là chúng ta thôi đi?”
“Em nói gì vậy?” Giọng nói Lý Sâm mang theo sự tức giận, “Máy bay vừa hạ
cánh, anh vội vàng về nhà, kết quả là thấy mọi người nói em mang theo
hành lý bỏ đi. Vưu Dữu, em thấy không cần thiết phải cho anh biết lý do
sao?”
“Em không trèo cao được, lý do này đủ chưa?”
Sắc mặt Lý Sâm càng xám xịt, “Em không thử tại sao biết không thể trèo cao?”
Vưu Dữu cầm chén nước, tay run rẩy làm cho nước bên trong như muốn tràn hết ra ngoài, “Lý Sâm, anh cái gì cũng không biết, em ra khỏi nhà anh, cảm
thấy rất thoải mái, em sẽ không trở về nữa. Em vốn nên sớm nhận rõ, gia
đình anh và em khác nhau như vậy căn bản không có cách nào hòa nhập.
Cũng trách em, luôn nghĩ cho nhau một cơ hội nhưng không nghĩ rằng là
đang hại anh cũng hại chính bản thân.”
“>Em cảm thấy chung
sống với anh là hại bản thân mình?” Lý Sâm phủi đất từ trên ghế salon
đứng dậy, bước vòng qua bàn trà đến trước mặt Vưu Dữu, “Ở nhà chúng ta,
em cảm thấy khó khăn như vậy sao?”
“Không khó sao?” Vưu Dữu trợn
tròn hai con mắt nhìn Lý Sâm, “Vâng, trong mắt anh cảm thấy rất tốt, hơn nữa rất vui vẻ đúng không?”
Lý Sâm một hồi lâu không nói chuyện, ngồi bên cạnh, tay vuốt nhẹ mái Vưu Dữu, “Nếu đã như vậy, tại sao đến
bây giờ cũng không nói cho anh biết?”
Vưu Dữu lấy hai tay che
mặt, đột nhiên cảm giác mệt mỏi vô cùng, ngả người dựa lên ghế, “Em muốn ở lại, là bởi vì em quan tâm anh, quan tâm đến đoạn tình cảm này. Nhưng bây giờ nói gì cũng đã muộn, quả nhiên, tình yêu cũng không phải chuyện giữa hai người.”
“Là do em suy nghĩ nhiều khiến mọi chuyện phức tạp, Vưu Dữu, nếu em muốn chúng ta có thể dọn ra ngoài sống.”
Vưu Dữu ngẩng đầu, ánh mắt từ cằm chuyển đến mặt Lý Sâm, “Lý Sâm, vô ích
thôi, ba mẹ anh không thể chấp nhận em là sự thật, sẽ không bởi vì không ở cùng một chỗ mà thay đổi được. Em không chiếm được sự đồng thuận của
ba mẹ anh, cũng như vĩnh viễn không thể theo anh.”
Lý Sâm không nói, ôm chặt lấy cô.
Nước mắt Vưu Dữu rơi xuống cổ anh, “Lý Sâm, em không phải vì xúc động nhất
thời mà quyết định như vậy, em không phủ nhận tình cảm của anh đối với
em, nhưng em thật sự mệt mỏi quá, chúng ta đều buông tay đi, có được
không?”
“Em cảm thấy anh có thể làm được không?” Lý Sâm buông cô ra, hai tay nâng mặt cô hôn sâu.
Giữa răng môi có vị mặn của nước mắt, Vưu Dữu cắn chặt hàm răng đẩy Lý Sâm,
“Đây là quyết định của em, anh nói gì đi nữa em cũng sẽ không thay đổ
“Đừng như vậy.” Lý Sâm hôn trán Vưu Dữu, “Giữa chúng ta không phải mọi chuyện rất tốt sao?”
Vưu Dữu lắc đầu, “Em và anh tốt, không có nghĩa em và ba mẹ anh cũng như vậy.”
Lý Sâm nhìn cô một hồi lâu.
Cô lau khô nước mắt, “Đừng làm cho em đối với anh một chút tình cảm cuối cùng cũng không còn, được không?”
Bác Vưu về nhà buổi trưa, mới vào khu nhà mình đã thấy Lý Sâm lái xe đi
thật nhanh. Bà lo lắng về nhà mở cửa đi vào, đứng ở phòng khách là có
thể nghe được tiếng khóc truyền đến.
Minh Vanh từ bên ngoài trở về, vội vàng thu dọn đồ, Hứa Dung mới vừa chợp mắt, bừng tỉnh, “Sao vậy?”
“Nhanh thu dọn đồ đạc đi.”
“Đi đâu?”
“Dọn đến căn nhà kia đi.”
Hứa Dung cảm thấy nghi ngờ, vặn hỏi, “Tại sao?”
“Đừng hỏi nhiều như vậy.” Minh Vanh lôi ra một cái rương hành lý, mang chút
đồ dùng cần thiết bỏ vào, Hứa Dung cũng vội vàng làm theo, lấy chút quần áo cùng đồ đạc của mình.
“Còn hộ chiếu của em nữa.” Hứa Dung lấy từ ngăn kéo ra, Minh Vanh cầm rồi tiện tay ném vào rương, “Có lẽ sẽ không dùng được.”
“Sao đột nhiên lại muốn rời đi vậy? Minh Vanh, liệu mẹ có đồng ý không?” Hứa Dung đi theo Minh Vanh vừa hỏi.
Từ đầu đến cuối, sắc mặt Minh Vanh lộ rõ vẻ căng thẳng, cũng không trả lời cô. Lý Vận Linh ngồi trên ghế salon, ngẩng lên nhìn hai người xuống
lầu, “Hai con đang làm gì vậy?”
“Mẹ, con cùng Dung Dung muốn dọn ra ngoài ở.”
“Tại sao?”
Minh Vanh kéo tay Hứa Dung đến gần Lý Vận Linh, “Con vốn đã muốn như thế từ
lâu, cũng đã tìm bảo mẫu cho Dung Dung rồi, có người chăm sóc, mẹ đừng
lo.”
Nếu bình thường nghe Minh Vanh nói vậy, Lý Vận Linh chắc
chắn sẽ giận tím mặt. Minh Vanh cũng không đợi bà trách cứ, rất nhanh
kéo tay Hứa Dung đi ra.
“Chờ một chút.” Lý Vận Linh quát.
Hứa Dung lập tức dừng lại, Lý Vận Linh nhìn bóng lưng hai người, “Khi nào rảnh rỗi, nhớ về nhà một chút.”
Minh Vanh nhìn Lý Vận Linh, “Mẹ, để ý chăm sóc bản thân.”
Đem hành lý bỏ vào cốp, Minh Vanh để Hứa Dung ngồi vào ghế lái phụ, cài dây an toàn rồi từ từ phóng đi. Lý Vận Linh đứng ở cửa sổ dõi theo, người
trong nhà này, từng người một rời đi.
Hứa Dung nhìn cảnh vật đằng sau qua gương chiếu hậu, rồi hỏi “Minh Vanh, rốt cuộc có chuyện gì vậy?”
“Trước tiên, em cứ ở chỗ anh sắp xếp, chờ anh giải quyết mọi việc sẽ đưa em rời Nghênh An.”
“Có phải là …”
>Em đừng hỏi nhiều.” Minh Vanh cắt lời cô, không nói tiếng nào chỉ tập trung lái xe.
Đến nơi, Hứa Dung cũng không nhìn cảnh vật xung quanh, đưa tay chặn Minh
Vanh, “Đừng gạt em, chuyện gì xảy ra? Anh định để em chết vì lo lắng
sao?”
Minh Vanh kéo tay, dẫn cô đến bên giường, “Tìm thấy thi thể của Vưu Ứng Nhụy rồi. Lúc trước cô ta sống ở Phó gia hai mươi năm rồi
lại đến Minh gia, hơn nữa có liên quan đến cái chết của Phạm Nhàn, cảnh
sát rất chú tâm đến vụ án này, có thể David sẽ bị bại lộrất nhanh, từ từ cũng sẽ điều tra đến anh.”
“Cái gì?” Hứa Dung sợ hãi, hai tay kéo cổ tay Minh Vanh, “Chúng ta phải đi thôi. Bây giờ đi luôn.”
“Bây giờ chưa đi được.” Minh Vanh giữ lấy hai vai, rồi ôm cô vào lòng, “Đợi anh thêm mấy ngày nữa.”
“Anh còn muốn làm gì?”
“Dù sao cũng phải nhanh chóng xóa dấu vết.”
Hứa Dung sợ hãi cắn chặt mu bàn tay, Minh Vanh thuận miệng dặn dò cô, “Em
hãy nhớ kỹ, anh chỉ mời một bảo mẫu, cần gì anh sẽ mua về, em cùng bảo
mẫu nhất định không được ra khỏi nhà một bước. Có khi cảnh sát đã mai
phục quanh nhà, hiểu không?”
Hứa Dung không ngừng gật đầu.
Minh Vanh có việc quan trọng phải xử lý, chỉ ở lại một lúc rồi rời đi. Trong căn nhà lớn mà lạnh lẽo, chỉ còn lại Hứa Dung cùng bảo mẫu.
Cô như người mất hồn ôm gối ngồi trong phòng khách, chuông cửa bỗng vang lên, cô giật mình, đằng sau lưng mồ hôi lạnh ướt đẫm.
Bảo mẫu sau khi ra nhìn cửa quay lại báo, “Nhị thiếu phu nhân, cảnh sát đang ở ngoài nói c chuyện muốn hỏi cô.”
Hứa Dung trong chốc lát kinh hãi không thể nói gì.
“Để tôi ra mở cửa.” Bảo mẫu thấy cô không nói gì, thúc giục.
Hứa Dung đứng lên, “Để tôi đi xem.”
Quả nhiên trước cửa có hai người mặc y phục cảnh sát đang đứng đợi, Hứa Dung cố trấn tĩnh, “Các anh tìm ai?”
“Minh Vanh có đây không?”
“Anh ấy không có ở đây.” Hứa Dung đút hai tay vào túi quần, che dấu sợ hãi trong lòng.
Một cảnh sát nhìn cô, băn khoăn hỏi, “Cô là vị hôn thê của Minh Vanh đúng
không? Nếu có tin tức gì của anh ta mong là cô hợp tác thông báo cho
chúng tôi. Tôi họ Hoàng, đây là số điện thoại của tôi.”
Hứa Dung run rẩy nhận lấy, sẵng giọng hỏi, “Các anh tìm Minh Vanh có chuyện gì không?”
Cảnh sát giữ chuyện kín như bưng, chỉ nói, “Có chút chuyện cần hỏi anh ta thôi.”
“Minh Vanh còn đi làm chưa về.”
“Chúng tôi đã đến công ty, nhưng anh ta không ở đấy. Nếu gặp anh ta, hi vọng
cô có thể khuyên anh ta sớm ra mặt phối hợp với chúng tôi.”
Minh Vanh đã bị cảnh sát để ý, cho đến lúc này, Hứa Dung mới biết sự thể nghiêm trọng nhường nào.
Sau khi cảnh sát rời đi, Hứa Dung bước chân cứng ngắc vào trong nhà, qua
cửa sổ nhìn về hướng cửa chính, cảm giác như đang bị vô số ánh mắt theo
dõi. Cô lấy định gọi cho Minh Vanh hỏi thăm tình hình.
Bảo mẫu đứng ở bên, “Nhị thiếu phu nhân, cảnh sát tìm Nhị thiếu có chuyện gì sao?”
Tất nhiên là Hứa Dung không thể nói ra, chỉ gật đầu cho có lệ.
Bảo mẫu vội vàng nhắc nhở, “Cô gọi cho Nhị thiếu cũng phải cẩn thận. Không
phải trên phim có nói sao, chắc điện thoại của Nhị thiếu đã bị nghe
lén.”
Hứa Dung vội ngắt điện thoại, sao cô lại không nghĩ đến việc này chứ.
Đi quanh quẩn trong nhà, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, bão mẫu đã
chuẩn bị xong bữa tối. Bình thường tầm giờ này Minh Vanh đã về, cho dù
có chuyện đột xuất cũng sẽ gọi điện, nhưng hôm nay yên tĩnh lạ thường.
Hứa Dung ngồi trên salon, chờ đợi điện thoại của Minh Vanh.
“Nhị thiếu phu nhân, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.”
Cô ngồi trước bàn cơm, không yên lòng mà gẩy gẩy bát cơm, “Bà cũng ngồi xuống ăn cùng luôn đi.”
9 giờ tối, vẫn không có chút tin tức gì của Minh Vanh. Bảo mẫu để phần chút thức ăn cho anh.
Hứa Dung cả đêm gặp ác mộng, không thể ngủ yên, lúc tỉnh dậy trời mới hửng
sáng, bốn bề yên ắng. Cô bước đến cửa sổ, cây cối trong hoa viên bị một
mảng sương mù bao phủ, lạnh giá vô cùng.
Trên tủ đầu giường, điện thoại đột nhiên vang lên. Cô bị giật mình, tim đập nhanh mấy nhịp, vội
chạy đến cầm lấy điện thoại, “Alô. Minh Vanh?”
“Là anh.”
Nước mắt Hứa Dung rơi lã chã, “Anh đang ở đâu? Tại sao một chút tin tức cũng không co
“Anh xin lỗi, đã làm em sợ hãi. Dung Dung, tối nay 6 giờ đến bến tàu đợi anh, đêm nay chúng ta rời Nghênh An.”
“Cảnh sát đang tìm anh.”
“Nhanh như vậy sao?” Minh Vanh không kịp nghĩ nhiều, “Đến lúc đó anh sẽ liên lạc với em.”
“Minh Vanh, chúng ta thoát được sao.”
Đầu dây bên kia, thanh âm dừng lại một chút.
“Đi không được cũng phải đi, nếu thật sự không được thì em hãy về Mĩ. Em dù là phận hôn thê nhưng không dính líu gì đến việc anh làm, sau khi về Mĩ thì tìm cha mẹ em, còn con …” Hứa Dung nghe thấy giọng nói đầu bên kia
trầm xuống, “Nếu em không muốn giữ, có thể bỏ đi.”
“Minh Vanh!” Tay cô nắm chặt điện thoại, “Sao anh có thể nói ra lời như thế?”
“Dung Dung, anh không còn đường lui rồi.”
“Em không quan tâm, dù có ra sao chúng ta cũng cùng đi.”
Minh Vanh thở dài, “Nếu như có thể, anh cũng hi vọng như vậy.”
Hai người trầm mặc một lúc, Minh Vanh cất tiếng, “Dung Dung, anh phải cúp máy.”
Đầu bên kia truyền đến tiếng đô đô, Hứa Dung vô cùng căng thẳng, cất điện
thoại. Ăn điểm xong, Hứa Dung ra vườn hoa đi dạo, đồ đạc cũng không cần
chuẩn bị, đồ trước đó vẫn để trong valy không lấy ra, lúc đi chỉ cần
mang theo luôn là được. Sương mù quá dày, cô cũng chỉ đi dạo chốc lát
rồi vào nhà
“Thiếu phu nhân.” Ngoài cửa có tiếng rất nhỏ truyền đến.
Bởi vì cách xa nên không nhìn rõ, Hứa Dung dừng lại chờ người bước đến, khi khuôn mặt người đó hiện rõ, Hứa Dung sợ hãi, toàn thân như không còn
chút sức lực: “Anh là …?”
“Tôi là bạn của Nhị thiếu.”
Hứa Dung che giấu sợ hãi, David cho là cô không biết mình, “Tôi đến đây chỉ để giúp chuyển lời.”
“Anh nói đi.”
“Nhị thiếu chuẩn bị tối nay đón cô đi, nhưng xem ra rất khó, hiện giờ Minh
gia cũng đã nghi ngờ cậu ta, đi được hay không còn phải chờ xem thiên
ý.”
“Cho nên, thiếu phu nhân cũng cần vì Nhị thiếu mà tính toán.”
“Anh có ý gì?”
David nhìn xung quanh, thấy không có ai mới hạ giọng nói, “Trong tay cần phải có người mới có thể dễ dàng rời Nghênh An.”
“Ai?”
“Người có thể làm cho Minh Thành Hữu không dám động thủ.”
Lời đã đến thế, cũng không cần phải nói rõ hơn.
Hứa Dung suy nghĩ, mắt không ngừng nhìn cảnh vật đằng sau Davi
“Cô hãy nghĩ biện pháp đem vợ hoặc con trai hắn ra khỏi Y Vân Thủ Phủ, tôi đảm bảo cô và Minh Vanh sẽ thuận lợi rời khỏi đây.”
“Anh chắc chắn?”
David gật đầu, “Tôi sẽ không làm hại người, chỉ muốn mượn người trì hoãn thời gian.”
“Tôi phải làm như thế nào?”
“Tôi không vào được Y Vân Thủ Phủ, cô chỉ cần nghĩ cách đứa người ra là được.”
Hứa Dung xách túi ra ngoài lúc bảo mẫu còn đang bận rộn trong bếp, cô vẫy xe đi thẳng đến Y Vân Thủ Phủ.
Mấy ngày qua Phó Nhiễm đều ở nhà, một bước cũng không bước ra khỏi nhà.
Biết được Hứa Dung đến đây, Phó Nhiễm giao Hãn Hãn cho chị Nguyệt trông
rồi xuống lầu.
Hứa Dung ngồi trong phòng khách, thấy Phó Nhiễm cô đứng lên, “Tiểu Nhiễm.”
“Hứa Dung, sao chị lại rảnh rỗi đến đây vậy?”
Hứa Dung nhìn quanh cũng không thấy Hãn Hãn, “Chị ở nhà đến phát chán, muốn ra ngoài mua chút đồ chuẩn bị trước cho đứa nhỏ, mà em lại có kinh
nghiệm nên qua rủ em đi cùng.”
“Đi đâu thế?”
“Đi dạo chút thôi, dù sao hiện giờ cũng cần ra ngoài cho thoải mái.”
“Chị ngồi nghỉ trước đi.” Phó Nhiễm đi đến bên Hứa Dung, “Bây giờ chị mang thai mấy tháng, mua đồ bây giờ vẫn còn sớm quá.”
Hứa Dung ngồi xuống ghế salon, “Thì chuẩn bị trước mà.”
Bảo mẫu bưng nước trái cây đến, Phó Nhiễm cầm lấy một ly đưa cho Hứa Dung, “Chị uống đi.”
Hứa Dung trong lòng ngổn ngang trăm bề, chỉ muốn tối nay có thể thuận lợi
rời đi cùng Minh Vanh, tầm mắt rủ xuống bụng, Hứa Dung chỉ trả lời, “Cảm ơn.”
Ngồi một lúc, Hứa Dung cố gắng giữ giọng bình thản hỏi Phó Nhiễm, “Hãn Hãn đâu rồi?”
“Đi ngủ rồi.”
Hứa Dung giơ tay nhìn đồng hồ, “Hôm nay thời tiết không tệ, chúng ta ra ngoài đi dạo chút.”
Phó Nhiễm nhìn Hứa Dung, thong dong trả lời, “Dạo này em bận rất nhiều
việc, mấy ngày qua dù cố gắng cũng không xử lý hết, hay để lúc khác đi.”
“Bận đến mấy cũng phải nghỉ ngơi, không thể tự ép mình làm thêm như vậy.”
“Đúng rồi, em nghe mẹ nói anh chị dọn ra ngoài rồi?” Phó Nhiễm lảng sang chuyện khác.
“Ừ, đúng rồi.” Hứa Dung trả lời.
“Chị ở lại đây ăn cơm đi, bữa trưa em dặn người làm thêm chút thức ăn là được.”
“Thành Hữu không về sao?”
“Thành Hữu hôm nay có việc ra ngoài, chắc sẽ về nhà muộn.”
Hứa Dung nghe thế liền thấy bớt căng thẳng, dù sao từ giờ đến tối vẫn còn
thời gian, nhưng cũng không vì thế mà lơ là, “Mấy hôm trước Minh Vanh có đưa chị đến một nhà hàng Tây, hình như mới mở nhưng cũng không tệ, hay
bữa trưa ra ngoài ăn đi?”
Phó Nhiễm mỉm cười, “Dường như hôm naychị rất muốn ra ngoài cùng em.”
Hứa Dung vẫn giữ nụ cười trên mặt, “Trước kia có chút chuyện xảy ra em cũng đừng để trong lòng, dù sao cũng là người một nhà, chị là muốn cùng em
vun đắp tình cảm chị em.”
Phó Nhiễm gật đầu, “Cơm trưa vẫn là ăn ở nhà đi, chiều khoảng hai ba giờ em cũng muốn đem Hãn Hãn ra ngoài, đến
lúc đó chúng ta cùng đi dạo phố có được không?”
Hứa Dung tính toán thời gian thấy vẫn kịp, vội trả lời, “Được.”
Sau khi dùng cơm trưa ở Y Vân Thủ Phủ, Phó Nhiễm để Hứa Dung nghỉ trong
phòng khách, Hứa Dung lăn lộn trên giường mãi không ngủ được, kim đồng
hồ từng giây từng phút như đang đạp lên người cô yêu nhất mà hoạt động.
Phó Nhiễm khóa cửa phòng rồi gọi điện thoại cho Minh Thành Hữu.
Hứa Dung khó ngủ định bước xuống lầu, thấy Hãn Hãn cùng chị Nguyệt trong phòng khách, bên cạnh cũng không có ai khác.
Hứa Dung không nghĩ nhiều, bước xuống lầu.
“Nhị thiếu phu nhân không ngủ trưa sao?”
“Ừ, hơi khó ngủ.” Hứa Dung đến trước chị Nguyện, “Hãn Hãn thật đáng yêu, đưa tôi bế cho.”
“Cô đang mang thai, không thể bế trẻ nhỏ.”
“Không sao đâu, bế một lúc thôi mà.” Vừa dứt lời, Hứa Dung vươn tay ra, chị Nguyện do dự một chút rồi bế Hãn Hãn đưa tới.
“Dung Dung.” Phó Nhiễm cũng đi xuống lầu, mỉm cười kéo tay Hứa Dung qua một bên, “Cẩn thận chút, chị không nên bế Hãn Hãn.”
Phó Nhiễm quay qua nói với chị Nguyệt, “Chị đưa Hãn Hãn đi tắm rồi phơi nắng một lúc, sau buổi trưa khí trời ấm áp.”
“Vâng.”
Hứa Dung nhìn Hãn Hãn bị bế đi.
Hai người ngồi nói chuyện một lúc, Hứa Dung nhìn đồng hồ trên tường phòng
khách, đã hai giờ rồi, cô vội vàng nói với Phó Nhiễm, “Tiểu Nhiễm, chúng ta ra ngoài đi.”
Phó Nhiễm cũng theo tầm mắt Hứa Dung nhìn đồng hồ, “Được, để em đi xem Hãn Hãn tắm xong chưa, chị lên cùng em đi.”
Hứa Dung không hề nghi ngờ, lên lầu cùng Phó Nhiễm. Hai người bước tới một gian phòng, Phó Nhiễm mở cửa, “Hãn Hãn?”
Phó Nhiễm có ý để Hứa Dung vào trước, Hứa Dung bước vào, cảm thấy lưng bị
đẩy khẽ, sau đó là tiếng cửa bị khóa, Hứa Dung lúc này mới nhìn rõ đây
là phòng ngủ, chị Nguyệt và Hãn Hãn sao lại ở đây được. Giật mình nghĩ
đến có cái gì không đúng, Hứa Dung vội vàng xoay người, hai tay đập cửa, “Tiểu Nhiễm, em làm gì vậy? Thả chị ra!”
Giọng Phó Nhiễm bình tĩnh xen lẫn lạnh lùng, “Dung Dung, chị ở đây nghỉ ngơi đi.”
“Em có ý gì? Mau mở cửa.”
Phó Nhiễm bước ra khỏi cửa, xoay người chỉ nói một câu, “Bọn em̀ muốn tốt cho chị.”
“Thả tôi ra!”
Hứa Dung gào thét, nghe tiếng Phó Nhiễm bước đi nhỏ dần. Vành mắt cô ửng
đỏ, nhìn đồng hồ, không còn thời gian nữa, chắc chắn sẽ lỡ hẹn cùng Minh Vanh. Hứa Dung tựa người vào cánh cửa, cố gắng dùng sức kéo nắm cửa.