Giả Yêu Thành Thật

Chương 4: Bồi bổ cho cô



Sau cùng, hắn cũng không nói hộ cô. Lý Vận Linh tức đến run tay, tựa như phải đem Phó Nhiễm cho vào lồng heo mang dìm xuống ao ngay lập tức.

Minh Thành Hữu lạnh lùng khẽ mím môi, hắn thổi nhẹ miếng cháo trứng muối thịt nạc, sau đó thong thả ung dung đưa thìa vào trong miệng, cả động tác nối liền lưu loát, từ đầu đến cuối, ngay cả ánh mắt đều chẳng muốn nhìn Phó Nhiễm.

"Mẹ."

"Cô đừng kêu tôi là mẹ."

Sắc mặt Lý Vận Linh duyên dáng sang trọng phát ra tiếng cười lạnh, bà hướng Tiêu quản gia nháy mắt, sau đó cầm lấy cái ga giường kia đến đến bên người cô.

"Mẹ, có phải hay không? Là xử nữ rất quan trọng sao?"

"Cô nói gì vậy?"

Con mắt Phó Nhiễm ngó qua hướng Minh Thành Hữu bên cạnh, người đàn ông này danh hiệu bên ngoài như vậy, sợ là lúc mất thân xử nam ngay cả tự mình đều hồn nhiên không nhớ rõ. Minh Thành Hữu ngước mắt, dù ăn vẫn ung dung nhìn cô chằm chằm, hắn lười phải nói chen vào, vốn lại nghĩ nhìn trò hay.

"Mẹ"

Trong đầu Phó Nhiễm thoáng hiện lên cực nhanh kế sách khẩn cấp, Minh gia chính là cái dòng nước xoáy lớn, tại đây muốn sinh tồn phải học được phòng ngừa, Minh Thành Hữu không có ý giúp cô, nhưng xem ra dường như cũng không có ý định phá.

"Chúng con..."

"Các ngươi cái gì, nói!"

Cô cố làm ra vẻ khó xử, hai con mắt tràn đầy vẻ thẹn thùng ngượng ngùng, Phó Nhiễm chống lại khóe miệng Minh Thành Hữu cười lạnh.

"Thành Hữu nói anh ấy không thích ở trên giường, cho nên... Cho nên chúng con là tại phòng tắm."

"Khụ - - "

Một miếng cháo sặc ở cổ họng. Minh Thành Hữu rút ra khăn giấy nhẹ nhàng lau khóe miệng. Gương mặt Lý Vận Linh hiện lên vẻ lúng túng thoáng qua rồi biến mất, bà trừng mắt nhìn Minh Thành Hữu.

"Tên tiểu tử này!"

Phó Nhiễm lơ đãng đưa tay lên cổ, trong lúc che giấu trong cổ truyền đến nóng ran, cô cũng xem sắc mặt Minh Thành Hữu, Lý Vận Linh cầm tay kia của Phó Nhiễm.

"Các con là người trẻ tuổi... Cái này..."

Nói nhưng vẫn không quên lần nữa trừng mắt nhìn con trai.

"Mới vừa rồi là lòng mẹ gấp gáp, Thành Hữu đứa nhỏ này nhiều thiếu sót, con có thể tự nhiên tha thứ là chuyện tốt."

Phụ nữ lần đầu tiên, khó tránh khỏi khó chịu, lại không nghĩ rằng Minh Thành Hữu lại giày vò như thế.

"Tiêu quản gia, buổi trưa phân phó phòng bếp làm thật tốt, cho Tiểu Nhiễm bồi bổ thân thể."

“Vâng."

Gương mặt Minh Thành Hữu tuấn mỹ liếc xuống hướng Phó Nhiễm, ánh mắt vẻn vẹn cách cô có một tấc. Bàn tay Phó Nhiễm nắm chặt chiếc đũa đã rướm mồ hôi, cô miễn cưỡng cười, chỉ nghe công tử này nói.

"Đúng vậy mẹ, phải bồi bổ cho cô ấy thật tốt, tối hôm qua thực là lăn qua lăn lại rất mệt."

"Đứa nhỏ này, không biết nặng nhẹ!"

"Ai bảo phòng tắm trong nhà làm tốt như vậy, vừa nhìn liền có cảm giác..."

Lý Vận Linh nhanh chóng ngắt lời con, "Càng nói càng mờ ám."

Lý Vận Linh biết được Phó Nhiễm bị ủy khuất, khẩu khí cũng đã một trăm tám mươi độ xoay chuyển, cố ý sai Tiêu quản gia đi chuẩn bị đồ.

"Tiểu Nhiễm à, mẹ có chút huyết yến thượng hạng cùng vây cá, đợi tí nữa Thành Hữu với con cùng nhau trở về, vừa mới tới hoàn cảnh con có thể sẽ không thích ứng, cùng Thành Hữu ăn xong cơm tối rồi trở về đi."

"Cảm ơn mẹ."

Minh Thành Hữu nhìn trên mặt Phó Nhiễm, lại không có thấy chút nào cảm động, chớ nói chi là tung tăng như chim sẻ. Dùng xong bữa sáng, Phó Nhiễm từ phía sau hắn đi theo lên lầu. MinhThành Hữu kéo cửa ngầm từ trong vách tường, bên trong lại có phòng thay quần áo hai mươi mét vuông, Phó Nhiễm ánh mắt lướt qua, chỉ thấy từng dãy y phục treo lên chỉnh tề, màu sắc, hình thức bất đồng cà vạt, giày da, quần...Tất cả đều có chuyên gia chịu trách nhiệm đồng bộ.

Minh Thành Hữu đến gần bộ tây phục thủ công phong cách, đi ra cửa phòng thay quần áo, áo sơ mi trên người vừa cởi bỏ nút áo cuối cùng, hắn ngay trước mặt Phó Nhiễm, không hề cố kỵ thay xong quần áo.

Phó Nhiễm ngồi tư thế đoan chính, mặc đồ Chanel mới, cô tin tưởng ánh mắt Lý Vận Linh, đi ra ngoài, tự nhiên không muốn mất mặt mình.

Minh Thành Hữu khom lưng, ánh mắt thăm dò tiến đến trước mặt cô, ánh mắt của hắn tràn trề tìm kiếm, sau khi quét qua một vòng, nhìn vào mắt cô.

"Vừa rồi cô và mẹ tôi nói... Tặc tặc, cô nói tại phòng tắm, có phải cô đã thử qua hay không?"

Phó Nhiễm tránh chủ đề của hắn, hời hợt.

" Nếu tôi không nói như vậy, nói không chừng hài cốt này sẽ không còn."

"Ha ha"

Minh Thành Hữu gật đầu, như đồng ý, một lát, lông mày lại nhíu chặt ngay trước mặt Phó Nhiễm.

"Nếu tôi cứ như vậy hùa theo, chẳng phải là cô thật muốn cưỡi lên đến đỉnh đầu tôi?"

"Anh yên tâm, chỉ cần không nói ra chuyện của tôi, chuyện bên ngoài của anh tôi có thể mắt nhắm mắt mở."

Minh Thành Hữu xem xét cô một hồi lâu không lên tiếng.

Tiêu quản gia đã đem toàn bộ đồ để trên xe Minh Thành Hữu, cỗ xe Maybach chạy nhanh ra khỏi cổng. Ngồi ở ghế phụ Phó Nhiễm thấy nhẹ nhàng, tay cô chống lên khuôn mặt nhỏ nhắn, ngó ra ngoài cửa sổ.

Ngôi nhà kia, cô cũng không muốn trở về.

Xe xuyên qua bóng rừng ra đường lớn, đột nhiên thắng xe. Nửa người trên Phó Nhiễm bị dây an toàn kéo về, trong tầm mắt, vừa rồi còn thấy um tùm đã chuyển thành ngựa xe như nước chen chúc, cô ngẩng đầu, trông thấy ngay phía trước dòng chữ lớn Quảng trường Vạn Đạt.

"Xuống xe."

Minh Thành Hữu cũng không quay đầu lại.

"Còn chưa tới đường vào."

Ngón tay nhẹ gõ tay lái, hắn nghiêng đầu, khóe miệng cười tràn ra đầy khinh miệt.

"Cô còn muốn tôi với cô về nhà, cho cô đẹp mặt sao?"

Phó Nhiễm nghe vậy, tay phải đã đẩy cửa xe ra.

"Chờ một chút!"

Minh Thành Hữu cầm cổ tay kia Phó Nhiễm, đầu ngón tay trong lòng bàn tay cô đảo quanh.

"Đợi khi trở về thì gọi điện thoại cho tôi, số điện thoại của tôi cô có, chúng ta hẹn gặp mặt tại quảng trường Vạn Đạt, sau đó lại cùng nhau về nhà, biết không?"

Phó Nhiễm rút tay ra, ánh mắt nhìn về phía kiến trúc cao vút trong mây, cũng không biết cô gái tên gọi Thẩm Ninh ở một tầng nơi đó?

"Không phải cô đã nói là đối với chuyện bên ngoài của tôi sẽ mắt nhắm mắt mở sao? Cho tôi xem thành ý của cô đi."

Phó Nhiễm xuống xe, bóng dáng cao gầy trước cửa xe. "Tôi biết rồi."

Cô lấy quà tặng mà Lý Vận Linh chuẩn bị cho từ sau cốp xe lấy ra.

Minh Thành Hữu không thể chờ đợi, vội vã rời đi, để cô cô đơn chiếc bóng bên ven đường.

Phó Nhiễm thuê xe về nhà, mới tiến vào đại sảnh, gặp được má Trần.

Cô mang theo đồ, ánh mắt nhìn về bốn phía.

"Cha mẹ, con đã trở về."

"Tiểu thư"

Má Trần tiếp nhận lễ vật trong tay Phó Nhiễm.

"Tiên sinh không có ở nhà."

"Vậy mẹ tôi đâu?"

"Cùng tiểu thư ở trên lầu." Má Trần bật thốt ra.

Phó Nhiễm vô thức giương mắt nhìn hướng lầu hai, nực cười, cô nghĩ muốn giả vờ nhưng không giả vờ được.

"Má Trần, Phó gia có mấy đại tiểu thư?"

Má Trần đột nhiên phản ứng, dè dặt nhìn hướng Phó Nhiễm.

"Có tiểu thư là một."

"Thì ra là bà còn biết."

Phó Nhiễm nói xong câu đó, người đã đi lên lầu, má Trần vỗ ngực, bây giờ vị đại tiểu thư này cũng không dễ dàng chung đụng. Thật sự là thế sự khó lường, vốn là chỉ có trên phim truyền hình, lại rất chân thật trình diễn ở Phó gia.

Phó Nhiễm đi lên phía trước, chuyển qua chiếu nghỉ, nhận biết phương hướng chính xác, bởi vì cô kết luận bọn họ sẽ ở tại gian phòng kia. Quả nhiên, càng đến gần, cái loại vui vẻ hòa thuận cười cười nói nói đó liền giống như là diều đứt dây hướng cô vọt tới.

"Nhụy Nhụy, con xem, phòng của con mẹ còn để đó, con nghĩ trở về đây ở, tùy thời cũng có thể."

"Mẹ..."

Cô nghe được tiếng nhàn nhạt thở dài.

Cửa phòng khép hờ, Phó Nhiễm đứng ở cửa, cảm giác mình như hồn ma không có nhà để về.

"Nhụy Nhụy"

Phạm Nhàn giơ tay lên, động tác dịu dàng mơn trớn mái tóc dài của cô gái.

"Mẹ cũng không nghĩ ra, làm sao con sẽ không là con gái của mẹ?"

"Mẹ, đừng như vậy, huyết thống là không lừa được người ."

"Có đôi khi, mẹ tình nguyện liên tục sai."

Ngón tay mảnh khảnh của Phó Nhiễm không ý thức nắm thành quyền. Lời của bọn họ, giống như miếng băng mỏng lạnh nhất, xé ra trái tim cô vốn đã không chịu nổi một đòn.

"Nhưng mà, như vậy cũng tốt"

Giọng nói Phạm Nhàn tựa như buông lỏng, ánh mắt bà tràn trề thương yêu nhìn về phía cô gái.

"Nếu con đến Minh gia mà nói, nhất định sẽ bị ủy khuất, nhưng Tiểu Nhiễm không thế, nó..."

Phạm Nhàn nói đến đây, giọng nói dừng một chút, bà đối với Phó Nhiễm cũng có lo lắng, nhưng cuối cùng không bù được trong lòng loại may mắn này.

"Tiểu Nhiễm tính tình ương ngạnh, mẹ tin tưởng sẽ không có quá nhiều khổ, tóm lại, nếu nhất định phải có một người hy sinh, mẹ sẽ không chút do dự lựa chọn bảo toàn cho con."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.