Giả Yêu Thành Thật

Chương 96: Giấu hắn đi nghĩa trang



Phó Nhiễm lái xe tới đến bệnh viện, ở chốt bảo vệ đi đến phòng bệnh của Triệu Lan, cô xách theo giỏ trái cây cùng hoa tươi mua ở cửa ra vào đi về phía thang máy.

Minh Tranh rất hiếu thảo với Triệu Lan, đương nhiên cũng chọn phòng bệnh chăm sóc đặc biệt. Phó Nhiễm đi tới cửa, cửa phòng bệnh mở rộng ra, ánh mặt trời sau giữa trưa lười biếng tản mác, Triệu Lan thay xong quần áo đứng ở cửa sổ, tóc mai hai bên hoa râm bị chiếu sáng vàng óng ánh, bà như đang nhìn tới nơi nào đó đến ngẩn người, hoàn toàn thoát khỏi cuộc sống thực tế

So với lần trước nhìn thấy, bà càng gầy thêm.

Vẫn là mặc chiếc áo khoác nhung lần trước, bả vai rộng thùng thình, mặc dù không nhìn thấy eo nhưng Phó Nhiễm biết bà đã gầy tới mức không bình thường.

Phó Nhiễm không đành quấy rầy giờ phút yên bình này, cô khẽ bước tới, giấy bọc bó hoa đụng qua cánh cửa phát ra tiếng động khiến Triệu Lan xoay người.

"Tiểu Nhiễm."

Cô và Triệu Lan chưa từng gặp mặt riêng, cũng chưa từng trò chuyện nhiều với nhau. Phó Nhiễm đem đồ mang tới đặt trên tủ đầu giường.

"Bác gái."

Bởi vì có quan hệ với người nào đó, Phó Nhiễm cảm thấy bà vô cùng thân thiết, cũng không hề lúng túng mất tự nhiên.

" Bác gái, thân thể người không tốt, nên ở bệnh viện dưỡng bệnh."

"Tiểu Nhiễm, hai ngày qua ta thấy tốt hơn nhiều, bác sĩ cũng nói có thể xuất viện."

Triệu Lan chỉ sợ cô thay đổi chủ ý.

" Nhưng nếu không được tới thăm Vân Phong, ta cũng không có tâm tình ở đây dưỡng bệnh".

" Bác gái, nhưng tình trạng sức khoẻ bác như vậy?"

"Ta thật sự không sao."

Nụ cười của Triệu Lan yếu ớt, bà nhấc chân đi tới trước mặt Phó Nhiễm.

"Minh Tranh nói ra ngoài có chuyện, ta lén cầm di động của nó gọi cho con. Lúc sau nó sẽ quay

Phó Nhiễm nhìn sắc mặt của Triệu Lan, biết rõ là đã đến bước này thì không thể ngăn cản được bà.

"Vậy cũng tốt, con sẽ nói địa chỉ nói cho bác, nhưng con chỉ biết ở nghĩa trang đó. Cụ thể, Thành Hữu không nói qua, con sẽ gọi điện thoại bảo Ca Ca trở lại, để hắn đưa bác đi."

"Không được, Tiểu Nhiễm. "

Triệu Lan vội giữ động tác của Phó Nhiễm lại.

"Không thể để Minh Tranh biết, ta như vậy. . . . . . Chắc chắn là nó sẽ không đồng ý để ta xuất viện, huống chi nó luôn có oán trách với Vân Phong. Càng không có khả năng sẽ dẫn ta đi, Tiểu Nhiễm, nếu không thì con nói chỗ đó cho ta, tự ta tìm tới."

Phó Nhiễm cảm thấy đau tay, Triệu Lan dùng sức nắm chặt.

" Bác gái, một mình bác không thể. . . . . ."

"Ta có thể! "

Hai tay Triệu Lan gầy như que củi nắm chặt cánh tay Phó Nhiễm không buông ra, cô suy nghĩ một chút, mềm lòng nói.

"Như vậy đi, con lái xe đưa bác đi, trên đường cũng có thể giúp bác."

"Có thật không?? Cảm ơn con, Tiểu Nhiễm."

Trước khi đi ra bệnh viện, Phó Nhiễm dìu Triệu Lan.

" Bác gái, chúng ta đem di động của Ca Ca gởi ở chỗ nhân viên phục vụ đi. Lỡ anh ấy có trở về, sẽ là làm để lỡ chuyện làm ăn, có thể không xong việc."

Triệu Lan không nghi ngờ gì. "Cũng đúng."

Phó Nhiễm lấy qua di động đi về phía quầy phục vụ.

"Đây là người thân của phòng bệnh 501 gửi lại, lát nữa anh ấy sẽ quay lại đây lấy."

Ánh mắt của y tá có chút do dự.

"Hai người không phải người nhà hoặc bạn của hắn sao?"

Phó Nhiễm lắc đầu nói. "Không phải."

Đưa Triệu Lan ra khỏi bệnh viện, Phó Nhiễm đi lấy xe, cô ngồi ở bên trong ghế lái gởi một tin nhắn cho Minh Tranh, xong lại đặt di động vào trong túi xách, lúc này mới khởi động xe rời đi.

Dọc theo đường đi Phó Nhiễm lái xe với tốc độ cũng không nhanh, Triệu Lan yên lặng ngồi ở cạnh cô, dường như chỉ có nín thở mới có thể nghe thấy được hơi thở yếu ớt của bà.

Phó Nhiễm đặt hai tay trên tay lái nắm chặt lại, Triệu Lan nhìn ngoài cửa sổ mất hồn, sắc mặt trong suốt như tờ giấy. Phó Nhiễm mở nhạc lên.

" Bác gái, bác cùng bác trai quen biết như thế nào?"

Nói đến Minh Vân Phong, trong mắt Triệu Lan không hề có thần thái chợt sáng lên, bà xoay mặt qua nói.

"Tiểu Nhiễm, cám ơn con."

Phó Nhiễm liền giật mình, không biết ý trong lời nói của Triệu Lan như thế nào.

"Ta đã nghe qua rất nhiều lời khó nghe, nhiều nhất là hỏi ta, ta là vì cái gì mà đi theo Vân Phong. Tại sao mọi người phải nhục mạ người thứ ba."

Trong mắt Triệu Lan lắng đọng bi thương, ánh mắt nhìn Phó Nhiễm chằm chằm.

‘‘Chưa từng có người nào hỏi như con. Hỏi ta với ông ấy quen biết nhau như thế nào!!."

"Bác gái, đời người mà được sống phóng túng là quan trọng nhất, nếu người khác rảnh rỗi nói chuyện linh tinh nhưng chính mình cũng có thể nhìn ra, cũng không làm mình sợ hãi."

Triệu Lan gối đầu hướng tới thành ghế, cũng không đáp lại lời nói của Phó Nhiễm. Hai mắt xuyên qua kính chắn gió, hơi nheo lại thấy mờ mịt, dường như đang nhớ lại một kỷ niệm mà bụi đã phủ đầy.

"Ta đi theo Vân Phong, lúc sinh con còn chưa kết hôn. Thật ra chuyện xưa cũng coi như cũ, sau khi ta sinh không lâu thì cha ta qua đời vì bệnh tật, sau đó gia cảnh sa sút. Minh gia chọn Lý gia ở thị trấn Nghênh An, bất kể lúc nào, tiếng tăm của Lý gia vẫn nổi tiếng là danh môn vọng tộc. Ta cùng Vân Phong thật lòng yêu nhau, cuối cùng lại không được hai bên gia đình cho kết thân, ta dứt khoát kiên quyết đi theo hắn. Sau khi biết chuyện, mẹ ta đuổi ta ra khỏi nhà, nhưng ta không hối hận, cho đến tận hôm nay, ta cũng không hối hận."

Phó Nhiễm cầm lấy khăn giấy đưa cho Triệu Lan, trong lòng run rẩy tựa như đau thương.

"Minh Tranh cho người khắc tên ta lên bia mộ của ông ấy, ta biết rõ làm như vậy là khng tốt, nhưng ta cũng có lòng riêng. Khi còn sống ta không thể danh chính ngôn thuận gả cho ông ấy một lần, sau khi chết, ta muốn có một danh phận lại khó khăn đến vậy sao?"

Phó Nhiễm cảm giác trong hốc mắt ươn ướt, cô tiện tay lau lau.

"Bác gái, trước kia Ca Ca sống cũng không tốt?"

Giọng nói của Triệu Lan nghẹn ngào.

"Đeo thân phận như vậy trên lưng, làm sao có thể sống tốt chứ?"

Lồng ngực giống như bị tảng đá lớn đè lên khiến người ta thở nổi. Phó Nhiễm do dự hết lần này tới lần khác.

"Bác gái! Bác đừng trách Thành Hữu, trời sanh hắn tính tình như vậy, thật ra thì cũng không ác ý."

Triệu Lan hé mắt, Phó Nhiễm liếc nhìn thần sắc của bà, trên nét mặt của Triệu Lan không như Lý Vận Linh ra vẻ chán ghét và khinh thường đối với Minh Tranh. Khoé miệng bà như cười.

"Đứa bé đó, dáng dấp thật đẹp, Vân Phong đưa cho ta không ít hình. Ông ấy nói với ta, đây cũng là con hắn, là con trai hắn thích nhất! Nhiều lần Minh Tranh cũng ở cùng chỗ, nhưng ta không để cho nó tránh đi. Ta cũng nghĩ Minh Tranh sẽ hiểu, dù sao chúng ta vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận, thật ra thì từ nhỏ Minh Tranh rất đáng thương, vừa sinh ra, ngay cả giọt sữa cũng không được uống liền bị người khác ôm đi. Vân Phong nói nó bị viêm phổi, đến lúc trở lại bên cạnh ta, đã qua hai mươi ngày."

Phó Nhiễm sợ nghe nữa sẽ đau lòng, tim của mình sẽ bị cắt thành từng mảnh thật sự. Tính tình Minh Tranh trở nên như hôm nay hoàn toàn là có nguyên do, thử nghĩ lúc đó hắn còn là đứa bé không hiểu chuyện. Minh Vân Phong nói rõ Thành Hữu là con trai ông thích nhất, đơn giản cũng là muốn nói cho Triệu Lan nghe. Nhưng lúc tất cả mọi người chẳng hay biết gì, những lời này của ông không thể nghi ngờ như vũ khí đâm người khác bị thương tốt nhất.

Phó Nhiễm có thể tưởng tượng được, khi Minh Tranh còn là một đứa bé, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của cha và nghe cha nói lời thương yêu với đứa con khác… Không khí bên trong xe như ngưng trệ, ngay cả muốn nói cũng cảm thấy khó khăn.

"Bác gái, trước khi bác trai chết, ít nhất cũng đã bồi thường cho Ca Ca."

Triệu Lan cảm thấy vui mừng, Phó Nhiễm cầm bình nước suối cho bà.

"Thanh Sơn cách đây hơi xa, ít nhất nửa tiếng đi xe."

"Lý Vận Linh chôn cất ông ấy ở Thanh Sơn?"

"Dạ! Con nghe Thành Hữu nói."

Phó Nhiễm nhắn tin cho Minh Tranh, cũng không biết hắn đã trở lại bệnh viện hay chưa.

"

Giọng nói Triệu Lan có chút khàn khàn.

" Chắc là một nơi tốt."

"Bác gái, bác không thể cứ tiếp tục như vậy. Huống chi bác trai ra đi cũng được hai năm rồi."

Tình trạng của Triệu Lan thật khiến người khác lo lắng.

"Các con không cần lo lắng, bác sĩ chỉ nói quá bệnh tình của ta lên mà thôi. Thân thể của ta chính ta hiểu rõ nhất."

Phó Nhiễm vẫn duy trì tốc độ lái xe chậm rãi đi trên đường, ban đầu Triệu Lan còn nói chuyện với cô, sau có thể đã mệt, nhắm mắt dựa ra phía sau ngủ.

Cô cố ý không đi đường chính ngay, đến gần quốc lộ, xa xa nhìn thấy xe của Minh Tranh dừng ở đây.

Phó Nhiễm đạp chân ga, Minh Tranh nhìn thấy xe của cô, tự động đuổi theo.

Đi chừng hai tiếng trên đường, Phó Nhiễm đưa Triệu Lan tới dưới chân núi Thanh Sơn .

Triệu Lan nhìn đi thấy đầu đường Thanh Sơn chật kín xe.

"Có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?"

"Bác gái, nói không chừng Ca Ca có thể đến đây, hãy để anh ấy đưa bác đi?"

"Làm sao nó biết?"

"Thật xin lỗi, con cảm thấy không nên gạt anh ấy."

Phó Nhiễm thành thật đáp lại.

"Tiểu Nhiễm, chúng ta đã đến dưới chân núi rồi, con dẫn ta lên đi, tìm đượcộ của Vân Phong rồi ta mới chắc chắn là Minh Tranh sẽ để cho ta ở lại. Ta không muốn hi vọng rồi thất vọng."

Triệu Lan nắm cổ tay phải của Phó Nhiễm, ánh mắt bà tràn ngập khẩn cầu. Phó Nhiễm không đành lòng cự tuyệt.

"Được rồi."

Thăm mộ xong rồi trở lại thị trấn, cũng không tính là quá muộn.

Phó Nhiễm xuống xe xem xét tình hình, xe của Minh Tranh theo xa xa ở phía sau. Nhân viên quản lý dưới chân núi nói mấy ngày nay bão tuyết làm đường đi lên Thanh Sơn rất khó đi, đưa ra đề nghị xe phải đi đến mướn một bộ chống trơn bánh xe.

Phó Nhiễm gật đầu đáp ứng, đợi bánh xe lắp bộ chống trơn xong mới chậm rãi đi lên núi.

Khác với trong thành thị, đoạn đường này quả nhiên là rất khó đi, thời điểm lái đến giữa sườn núi thì bầu trời đột ngột âm u, lác đác có bông tuyết rơi xuống, dù là bộ chống trơn, nhưng có vài chỗ vẫn dễ bị trượt, tuyết gom lại hai bên thành đống tuyết cao đến nửa người.

Triệu Lan ngẩng mặt lên ngó ra ngoài cửa sổ.

"Nhất định là Vân Phong biết ta tới thăm ông ấy rồi."

Phó Nhiễm chăm chú lái xe, chưa bao giờ gặp đường khó đi như vậy. Lên Thanh Sơn cũng dễ tìm, khu vực đỉnh núi có nhiều khu mộ nên khó tìm, Phó Nhiễm thuận đường chạy qua, rất nhanh tìm được nơi chôn cất riêng của Minh gia.

Cô tìm chỗ dừng xe, Triệu Lan đã không thể chờ đợi đẩy cửa xe chạy ra ngoài. Lúc Phó Nhiễm đi tới chỉ thấy người phụ trách trông coi nơi này đang đuổi bà ra ngoài.

"Đây là nơi chôn cất riêng, không cho phép bái tế."

Triệu Lan bị đẩy đến mức lảo đảo, Phó Nhiễm đỡ được bà đúng lúc

" Bác gái, bác đừng nóng vội."

Người trông coi nghĩa trang khoảng chừng 50 tuổi thò mặt ra, ông ta lấy giấy bút ra đưa cho Triệu Lan.

"Bà ghi tên trước đi."

"Được, được."

Triệu Lan không ngừng gật đầu, nhận lấy giấy bút trong tay ông ta.

Phó Nhiễm giơ tay lên ngăn cản động tác của Triệu Lan, sợ rằng bà vừa ghi tên xong, nếu muốn vào còn khó hơn so với đi lên trời.

"Chúng tôi là họ hàng của Minh gia, vừa lúc đi qua Thanh Sơn muốn tới đây thăm viếng, châm chước đi."

"Không được, đây là quy định của phu nhân, tôi chỉ là người làm công, không quyết định được."

Triệu Lan cũng mơ hồ nhận thấy được mục đích mà Phó Nhiễm ngăn cản tay của bà, bà buông bút trong tay ra.

"Ông xem."

Phó Nhiễm tới gần người trông coi.

"Ông không nói, chúng tôi cũng không nói, làm sao phu nhân sẽ biết được, lại nói nếu không có quan hệ họ hàng này, thời tiết này chúng tôi còn đến Thanh Sơn làm gì?"

Phó Nhiễm móc mấy tờ 100 tệ từ trong ví ra nhét vào trong tay ông ta.

"Đăng ký cũng được mà không đăng ký cũng được, chúng tôi mà có lòng lừa ông thì viết tên giả chẳng phải là được hay sao?"

"Này. . . . . ."

Ông ta nắm chặt tiền giấy trong tay, mặc dù không có đếm, nhưng cũng phải tới gần một ngàn tệ.

Phó Nhiễm lại rút mấy tờ nữa ra đưa cho ông ta.

"Dàn xếp đi."

"Được rồi." Cũng coi như trả lời dứt khoát. "Lúc đi ra các người thông báo cho ta một tiếng, ta muốn đi vào dọn dẹp."

Hắn cũng coi như phúc hậu, từ bên trong căn nhà nhỏ lấy ra hương cùng cây nến đưa cho Phó Nhiễm.

"Mỗi khi phu nhân cùng Tam Thiếu trở lại, ta đều chuẩn bị."

"Cám ơn."

Phó Nhiễm đưa tay nhận lấy, dìu Triệu Lan tiến vào nghĩa trang.

Quy định của người nào chứ, tiền đến trước mặt chẳng phải nói toạc ra là phá vỡ ngay sao.

Hai bên đường trồng cây bách xanh ngát, Phó Nhiễm bước qua các viên đá được mài dũa cẩn thận trải dài thành một đường đi nhỏ, mộ của Minh Vân Phong được tìm thấy rất nhanh, đi qua một con đường, là huyệt mộ hai người được đặt song song, tấm bia đá khổng lồ đối diện phương hướng họ đi vào.

Triệu Lan không khống chế được cảm xúc nhào qua, Phó Nhiễm thắp hương và nến. Lúc đi quá vội vàng, thật may là có mua bó hoa dưới chân núi.

"Vân Phong!"

Bầu trời âm u, làm lòng người cực kỳ khó chịu, không khỏi đè nén, cảm giác bi thương đặt ở một giới hạn, lúc nào cũng có thể bộc phát ra.

Tiếng khóc Triệu Lan thê lương vô cùng, Phó Nhiễm tin bà và Minh Vân Phong là yêu nhau thật lòng, tình cảm lưu luyến như thế lại không được làm bạn cả đời bên au. Triệu Lan quỳ gối trước bia mộ, Phó Nhiễm đi tới yên lặng thắp nhang đèn.

Cô lui về phía sau ba bước, bông tuyết càng rơi càng lớn, Phó Nhiễm đưa tay ra, nhìn bông tuyết rơi vào lòng bàn tay về sau bị nhiệt độ của cơ thể hòa tan nhanh chóng.

Cô không đành lòng đứng quấy rầy, di ảnh trên bia mộ Minh Vân Phong trước sau đều một thần sắc nghiêm nghị, trang trọng.

Bàn tay Triệu Lan như lưu luyến phủ trên bia mộ.

"Vân Phong, tôi tới thăm ông rồi."

Phó Nhiễm mím chặt khóe miệng, thậm chí có chút hờ hững nhìn di ảnh trên bia mộ Minh Vân Phong. Hai người phụ nữ vì ông mà cam tâm tình nguyện chịu đủ uất ức, thế nhưng ông ấy lại ích kỷ vì yêu mà tự tay lật nghiêng cuộc đời của hai người. Tiếng khóc Triệu Lan nghe vào trong tai giống hỗn loạn vang lên mà không có tiếng vọng lại, bi thương như kêu gào thảm thiết.

Nhang thắp trước mộ còn một chút nữa là cháy hết, nhang đèn cũng bị gió thổi tắt. Tuyết càng rơi càng lớn, dường như không thấy đường. Triệu Lan mặc áo khoác nhung nhanh chóng bị bông tuyết phủ lên thành màu trắng. Phó Nhiễm đi tới đứng ở bên người bà.

"Bác gái, chúng ta đi thôi. Sau này trở lại thăm nữa."

"Một lát nữa thôi! Tiểu Nhiễm, chỉ một lát."

Hai tay Triệu Lan ôm lấy bia mộ.

" Vân Phong, thời gian trôi qua quá nhanh. Tôi đưa tay thế nào cũng không bắt được?"

Phó Nhiễm cảm thấy lạnh, cô liền lấy mũ áo khoác đội lên đầu.

"Vân Phong, ông từng nói với tôi, làm cho tôi mặc kệ Thành Hữu nói gì hay làm chuyện gì tôi cũng không muốn trách nó. Tôi một chút cũng không trách nó, ông chôn cất ở nơi này vẫn là nó nói cho Tiểu Nhiễm biết. Nếu như có thể nói, tôi hi vọng Minh Tranh và Thành Hữu có thể thật sự trở thành anh em. Đây cũng là hy vọng của ông phải không?"

Triệu Lan kề sát mặt trên tấm bia đá lạnh như băng.

"Tôi không cảm thấy uất ức, cũng sẽ không thường nói tôi cảm thấy bất công nữa. Có thể gặp lại ông lần nữa, lòng tôi đã rất mãn nguyện. Thật đấy!"

Phó Nhiễm không biết, một tình yêu như thế nào mới có thể chịu đựng như thế. Hai năm cũng như một ngày, mà không suy nghĩ đến danh phận cùng được hay mất.

Cô thậm chí có chút khâm phục người phụ nữ gầy yếu trước mặt này. Triệu Lan còn chưa muốn đi, đến khi Minh Tranh gọi điện đến.

"Bác gái, Ca Ca ở bên ngoài."

Triệu Lan lau sạch nước mắt, biết tính tình Minh Tranh, ngộ nhỡ làm loạn lên sẽ bị Lý Vận Linh biết, về sau có muốn đi vào bái tế nữa cũng không còn dễ dàng như vậy. Phó Nhiễm phủi bông tuyết trên vai mình, dìu Triệu Lan đi ra ngoài. Xe của Minh Tranh dừng trước cổng khu nghĩa trang, cần gạt nước liên tục đung đưa qua lại quét kính chắn gió, nhìn thấy hai người ra ngoài, hắn liền cầm ô xuống xe. Người bảo vệ nghĩa trang đã thấp giọng so với lúc nãy khá nhiều.

"Bái tế xong rồi?"

"Đúng vậy." Phó Nhiễm hướng hắn gật đầu.

Sắc mặt Minh Tranh xám xịt kéo bả vai Triệu Lan. "Mẹ!"

Nhìn Triệu Lan khóc đến hai mắt sưng đỏ, cuối cùng lời nói trong miệng bị hắn nuốt trở về. Phó Nhiễm lạnh đứng dậm chân, hai tay đặt ở bên môi hà hơi.

"Sao hai người lại chọn thời tiết như vậy lên núi?"

Người đàn ông trung niên mặc áo khoác màu xanh lá cây bên ngoài.

"Hai ngày trước tuyết ở đã rơi xuống không ngừng, mới vừa rồi trong radio còn thông báo tuyết sẽ rơi nhiều hơn. Hơn nữa, ban ngày liên tục có mấy tai nạn xe cộ liên tiếp, nên bây giờ mọi tuyến đường đều bị cấm."

"Cái gì?"

Động tác cứng ngắc của Phó Nhiễm dừng lại.

"Chú nói đường nào bị cấm?"

"Đường xuống núi."

Người đàn ông trung niên cầm ly trà nóng trong tay.

" Đừng quá lo lắng, trên núi quán rượu, nhà trọ cần gì cũng đều có. Theo tôi thấy thời tiết này, nhất định ngày mai mọi người cũng không thể xuống núi."

Mắt Phó Nhiễm trợn tròn, bông tuyết thành từng mảnh rơi vào trong mắt biến thành màu trắng chói mắt. Chiếc ô trong tay Minh Tranh che lên đỉnh đầu cô.

"Tiểu Nhiễm, đã như vậy chúng ta ở nơi này dừng chân một đêm thôi."

"Không thể!"

Phó Nhiễm cự tuyệt không chút nghĩ ngợi, cô lướt qua Minh Tranh đi về phía trước.

"Nói không chừng đường mới phong toả, con nói có việc gấp bọn họ sẽ có thể để con xuống núi."

"Cô gái, hiện tại cô xuống núi thật rất nguy hiểm. Huống chi đường đã bị phong toả hết, tuyệt đối không có khả năng để cho cô đi qua."

Người đàn ông trung niên cũng rất tốt bụng, lại không khác gì là dội chậu nước lạnh lên đầu Phó Nhiễm. Minh Tranh đưa chiếc ô trong tay cho Triệu Lan, hắn sải bước đuổi theo, Phó Nhiễm quay kiếng xe xuống, người còn chưa ngồi vào ghế lái đã bị Minh Tranh kéo ra ngoài.

"Em điên phải không? Liều mạng sao? Không phải đã ở chân núi cả một buổi chiều sao?"

"Anh đừng cản tôi!"

Phó Nhiễm giãy giụa muốn đẩy Minh Tranh ra, bất đắc dĩ sức lực giữa nam và nữ chênh lệch quá xa.

"Có muộn nhất định tôi cũng phải trở về thị trấn Nghênh An."

"Em có việc gấp sao?"

"Có!" Phó Nhiễm cất cao giọng nói. "Ca ca, anh buông tôi ra."

"Có chuyện gì còn quan trọng hơn sự an toàn sao?"

Minh Tranh đóng sầm cửa xe.

"Huống chi là cho dù em vội chết cũng không được, đường sớm đã bị phong toả."

"Tôi. . . . . ."

Ánh mắt Phó Nhiễm tràn đầy vẻ lo âu.

"Ngày mai là sinh nhật Thành Hữu. Tôi đã nói sẽ ở bên cạnh anh ấy."

Mặc dù sinh nhật của hắn đã qua, nhưng Minh Thành Hữu đã dự định trước là sẽ ở cùng cô. Hôm nay gọi điện thoại hắn còn nói bóng nói gió nhắc nhở cô.

Minh Tranh nghe vậy liền ngẩn ra, sức lực trong tay buông lỏng một chút, nhưng sau đó dùng lực cầm chặt.

"Vì hắn mà mạng sống cũng không cần?"

"Không phải như vậy."

Cách đó không xa, Triệu Lan nghĩ hai người cãi vả tất cả là đều vì mình, bà vội vàng chạy chậm đến.

"Minh Tranh đừng trách Tiểu Nhiễm, là mẹ muốn con bé dẫn mẹ tới."

Triệu Lan ngăn ở trước mặt Minh Tranh, lại mạnh mẽ tách tay hắn đang cầm chặt tay Phó Nhiễm.

"Tiểu Nhiễm, thật xin lỗi! Làm hại con không thể kịp xuống núi. Nếu không ở lại trên núi ở một đêm đi? Con trở về như vậy ta cũng không yên lòng."

Giọng nói Phó Nhiễm mềm nhũn.

"Bác gái, chuyện này không liên quan tới bác."

Triệu Lan lôi tay Phó Nhiễm đi về phía trước, người đàn ông trung niên chỉ chỉ cách đó không xa.

"Mọi người đi bộ đi, nhiều lắm là khoảng gần hai mươi phút sẽ thấy khách sạn."

Minh Tranh rút hết chìa khóa xe, đi theo sau lưng hai người. Phó Nhiễm cúi thấp đầu, mặt đường có tuyết đọng, giày giẫm ở phía trên phát ra tiếng vang kẽo kẹt, cảm giác lạnh lẽo xuyên qua giày da truyền vào lòng bàn chân.

Triệu Lan thấy tinh thần cô không có hứng thú.

"Tiểu Nhiễm, thật xin lỗi."

"Bác gái, không có việc gì."

Phó Nhiễm bất đắc dĩ cười một tiếng.

"Ngày mai là sinh nhật Thành Hữu hả?"

"Bác biết?"

"Ta nhớ được."

Hai mắt Triệu Lan đỏ bừng, nhưng tâm tình rõ ràng khá hơn nhiều.

"Nó sinh sau Minh Tranh 20 ngày."

"Đúng vậy."

Phó Nhiễm lên tiếng, cẩn thận nhìn sắc mặt của Triệu Lan. Dù sao chuyện đó thật sự khó tiếp nhận đối với với người phụ nữ này.

"Hi vọng buổi tối thì trận tuyết này có thể ngừng, nếu để con không đến chỗ Thành Hữu được. Ta sẽ gây tội lỗi lớn."

Minh Tranh lẳng lặng theo ở phía sau, hắn không che dù, Triệu Lan quay đầu lại nhìn vào mắt hắn. Vì Minh Tranh ra ngoài bàn chuyện hợp tác nên trên người mặc Tây phục, màu đen thuần tuý rất nổi bật ở nơi toàn màu trắng này.

Trong mắt Triệu Lan liền khó chịu, cảm thấy đau lòng.

Ở bên trong khách sạn sắp xếp phòng xong thì đã gần tối, phòng của Phó Nhiễm sát vách phòng của Triệu Lan. Nghe được tiếng chuông cửa, cô đi tới mở cửa. Minh Tranh theo sau cô tiến vào trong phòng.

"Đói bụng sao?"

Phó Nhiễm lắc đầu, đi thẳng về phía ban công.

"Bác gái đâu?"

"Bà mệt mỏi nên anh để bà ngủ trước rồi."

Minh Tranh đứng bên cạnh Phó Nhiễm.

"Đợi bà tỉnh ngủ, chúng ta xuống dưới ăn cơm."

"Dù sao tôi cũng không đói bụng."

Hai tay Phó nhiễm để lên trên lan can, khuôn mặt nhỏ nhắn vô hồn, đầu rũ cụp nhìn về phong cảnh dưới chân

"Xem ra em thật sự rất quan tâm hắn."

Minh Tranh móc điếu thuốc ra, nghe âm thanh lạch cạch của bật lửa, cánh mũi liền ngửi được mùi thuốc lá quanh quẩn, không xua đi được. Phó Nhiễm nghiêng mặt nhìn hắn.

"Lúc sinh nhật của anh em cũng không căng thẳng như thế."

Hắn hút điếu thuốc, như cười như không nhìn chằm chằm về phía Phó Nhiễm.

"Ai nói? Lúc ấy tôi có việc thật, mặc dù đã trễ nhưng chưa tới rạng sáng cũng đã tặng quà cho anh rồi, không phải sao?"

Tất nhiên cô sẽ không nói là bị Minh Thành Hữu cố ý phá hư. Phó Nhiễm nghĩ tới, trong lòng vừa trầm xuống, đến sinh nhật Minh Thành Hữu, cô lại bị ở đỉnh núi cùng một chỗ với Minh Tranh.

Đây được coi là chuyện gì?

Minh Tranh cũng không nói trắng ra chuyện lúc đó hắn đã nhìn thấy Phó Nhiễm và Minh Thành Hữu ở nhà hàng.

"Cho nên em cũng đừng để ở trong lòng, nhiều lắm là sau khi xuống núi đến bên cạnh hắn."

Giấy không thể gói được lửa, nhưng nếu Minh Thành Hữu biết cô cùng Minh Tranh ở chung một chỗ, còn mang Triệu Lan đi Thanh Sơn. . . . . .

Trong lòng Phó Nhiễm phiền não, không dám nghĩ tiếp. Minh Tranh hít từng hơi thuốc lá, Phó Nhiễm nghe mùi vị càng ngày càng đậm. Di động cô đặt ở bên cạnh, sóng điện thoại ở trên núi lúc có lúc không, Phó Nhiễm nhìn màn hình điện thoại hoàn toàn không có tín hiệu.

"Tiểu Nhiễm, anh không nghĩ là hai người còn có thể ở cùng một chỗ."

Phó Nhiễm nhìn đám người bên trong vườn hoa dười tầng c

"Tôi cũng không nghĩ qua."

"Đã nghĩ được chưa?"

Minh Tranh hít sâu điếu thuốc, con ngươi lộ ra sâu thẳm mê ly. Hắn hút xong điếu thuốc, trở về phòng nhìn Triệu Lan đã tỉnh dậy hay chưa. Phó Nhiễm che kín áo khoác đứng ở trên ban công, chuông di động thình lình vang lên. Cô bỗng nhiên kinh hãi, ngón tay mở ra màn hình thấy số di động của Minh Thành Hữu. Phó Nhiễm cố trấn an, ngón tay nhấn nút nghe.

"Phó Nhiễm, em không có ở nhà sao? Tần Mộ Mộ và Tống Chức cũng không có tin tức của em. Em đi đâu?"

Cô còn chưa mở miệng, bên đầu điện thoại kia đã sớm giành phần nói trước ngay lúc vừa nghe máy. Bàn tay Phó Nhiễm ngăn ở khóe miệng.

"Thành Hữu, em không có ở thị trấn Nghênh An."

Minh Thành Hữu nhanh chóng hỏi ngược lại.

"Vậy em ở đâu?"

Phó Nhiễm ngước mắt nhìn khách sạn, đèn ne-on sáng chói khắp bốn phía. Nếu cô nói thật nhất định Minh Thành Hữu sẽ tức giận.

"Em nói cho anh, anh phải hứa không được tức giận."

Minh Thành Hữu nghe giọng điệu cô có gì đó không đúng.

"Rốt cuộc ở đâu?"

Phó Nhiễm khẽ cắn môi.

"Em ở Thanh Sơn."

Đầu dây kia trầm mặc một hồi lâu, chỉ nghe được tiếng hít thở của người đàn ông càng lúc càng dồn dập mạnh mẽ. Phó Nhiễm nói một tiếng, Minh Thành Hữu âm trầm nói.

"Đi Thanh Sơn làm gì?"

Ngón tay Phó Nhiễm nắm chặt thanh lan can. Minh Thành Hữu không nghe được câu trả lời, giọng điệu vẫn cứng ngắc.

"Thế nào vẫn chưa trở lại?"

Phó Nhiễm có chút uất ức đè thấp giọng nói, giọng nói mềm mại nghe như đang làm nũng.

"Xuống núi gặp bão tuyết, mọi tuyến đường đều bị phong toả. Không biết ngày mai có thể trở về không nữa!!"

Cô tựa hồ có thể nghe được tiếng hô hấp căng thẳng đầu dây bên kia. Câu thật xin lỗi Phó Nhiễm còn chưa nói ra khỏi miệng, liền nghe đến giọng nói tức giận của Minh Thành Hữu, như muốn bật tung hết nóc nhà.

"Phó Nhiễm, em thật là có triển vọng!"

"Thành Hữu!"

"Tút tút tút ——"

Phó Nhiễm lấy điện thoại bên tai xuống, nhìn màn hình di động suy nghĩ mất hồn.

Minh Tranh ở ngoài cửa kêu cô đi ra ngoài ăn cơm. Trên bàn ăn Phó Nhiễm không yên lòng dường như không động đũa, Triệu Lan kéo cô qua nói chuyện, Minh Tranh giục bà về phòng ngủ. Lúc này Triệu Lan mới chịu buông tay Phó Nhiễm.

Đồng hồ báo đã chuyển sang tám giờ.

Phó Nhiễm ở trong phòng lo lắng, gọi lại cho Minh Thành Hữu nhưng hắn vẫn không nhận.

Thực sự tức giận lớn rồi.

Phó Nhiễm ngồi ở mép giường, nhất định là Minh Thành Hữu đoán được cô và Minh Tranh cùng với Triệu Lan ở chung một chỗ để di động lên tủ đầu giường rồi đi vào phòng vệ sinh tắm rửa. Ở một nơi xa lạ, trên chiếc giường xa lạ, hơn nữa còn gần khu nghĩa trang, Phó Nhiễm quấn chăn lăn lộn khó ngủ, ánh mắt nhìn trần nhà chằm chằm. Cô không thấy chút mệt mỏi, trong phòng đèn cũng bật sáng như ban ngày.

Phó Nhiễm nhìn đồng hồ đã qua mười hai giờ, mí mắt bắt đầu nặng trĩu, cô đem chăn phủ qua đỉnh đầu. Giấc ngủ chập chờn, chỉ thấy ác mộng ngắn linh tinh.

Đúng lúc, di động vang lên khiến Phó Nhiễm kinh sợ thiếu chút nữa la thét chói tai, còn tưởng rằng là hung linh đêm khuya.

Mu bàn tay sờ lên trán đều là mồ hôi lạnh. Cô mở mắt nhìn màn hình, khoảng chừng mười giây mới phản ứng được là Minh Thành Hữu gọi tới. Phó Nhiễm vội vàng nghe máy.

"Alo?"

"Em ở đâu?"

Giọng nói đầu dây bên kia có chút thở gấp.

"Em ở Thanh Sơn."

Phó Nhiễm nhỏ giọng nói.

"Anh…." Minh Thành Hữu đi bộ mệt chết đi được, từng tiếng hít thở truyền đến tai Phó Nhiễm từng đợt đau đớn.

"Anh hỏi em ở Thanh Sơn là ở đâu?"

Phó Nhiễm nói tên khách sạn.

"Anh đang ở đây?"

Phó Nhiễm còn nghe được tiếng đi bộ dẫm lên tuyết truyền ra, trong di động còn có tiếng gió lạnh gào thét thổi qua, cô sợ hãi ngồi thẳng nửa người lên.

"Anh cũng tới Thanh SơnMinh Thành Hữu tức giận nói.

"Cuối cùng anh lại phải tới đây thử xem xem em có nói thật hay không? Quả nhiên mọi tuyến đường đều bị chặn."

Ánh mắt Phó Nhiễm liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, đã tới hai giờ sáng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.