Giấc Mơ Nào Có Anh!

Chương 43: Ra đi



Ngồi một mình trong nhà, đôi mắt của ai đó bây giờ đã ráo hoảnh. Cái gì dùng nhiều cũng sẽ hết và nước mắt cũng vậy, khóc hết cả một đêm đến bây giờ nó không thể nào rơi tiếp được nữa. Con bé cứ nằm trên giường mà hồi tưởng những ngày tháng đã qua, miệng nó đắng ngắt và không thể nào nhếch lên cười được nữa.

Lúc nào cũng vậy, cuộc sống bắt đầu cho nó suôn sẻ, có hạnh phúc có viên mãn nhưng sau đó lại không thương tiếc mang đi tất cả những gì nó đã kì công gây dựng.

Nó cô đơn và bất lực vô cùng, nó chỉ có ước mơ rất giản đơn là có cuộc sống bình yên như bao người khác. Chỉ vậy thôi mà cũng khó đến vậy sao. Là con gái, ai chẳng mong có quần áo đẹp, nhưng với An thì bấy nhiêu đã là quá đủ với con bé, đến bao nhiêu năm nay nó không có bộ đồ nào mới mà con bé cũng chẳng kêu ca gì. Tất cả cũng chỉ muốn sống khiêm tốn và chi tiêu hợp lý. Nghĩ đến thế nước mắt con bé cứ giàn ra mãi không thôi. Phải chăng ông trời đã quá bất công hay vô tình lãng quên con bé.

........

Nó ngủ thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ nó lại thấy Mao, anh đứng đó nhìn nó khóc, ánh mắt bất lực mang theo phần khổ tâm cứ nhìn theo nó.

An thấy anh thì gọi lớn tên anh, anh chẳng nói gì mà cứ lau nước mắt hoài cho nó:

- Anh đi đâu vậy, cho em theo với. Ở đây em khổ quá. Em bị mọi người bỏ rơi hết rồi. Em chỉ còn anh thôi anh đừng bỏ rơi em nữa.

Anh lặng im, cái bóng cứ dần xa vòng tay con bé. Nó khóc nức nở khi gọi mãi không thấy anh quay lại. Miệng cứ lặp đi lặp lại: Anh ơi, anh ơi nhưng vô nghĩa.

Nó giật mình tỉnh lại, nước mắt lại ướt nhèm, nhìn trong gương nó thấy bản thân nó thật là đáng thương, hai quầng thâm trên mắt rõ rệt. Nó không mở mắt được như bình thường nữa. Chắc có lẽ khóc nhiều quá nên mắt nó đã bị sưng lên.

Nó không dám gọi điện thoại cho ba vì sợ ba lo lắng, có lẽ nó cứ thế rồi đi về, nói chuyện trực tiếp cho ba hiểu thì có lẽ mọi thứ sẽ tốt hơn. Cầm điện thoại lên, nó gọi điện đặt vé tàu. Chuyến tàu Bắc-Nam 21:30 tối nay sẽ đưa nó về lại chốn cũ, nơi mà con bé đáng lẽ không nên rời đi để rồi phải gánh thêm bao phiền muộn như thế này.

Đặt điện thoại xuống liếc mắt ra chỗ kệ tủ, con bé thấy chiếc vòng đồng hồ cát của Minh ở đấy. Không hiểu tại sao nó cầm lên và đeo lên tay. Chắc có lẽ nốt hôm nay thôi là nó phải xa nơi này rồi nên nó sẽ cố không để những chuyện buồn làm bản thân thêm mệt mỏi nữa.

Còn một điều nữa mà An nghĩ mãi không ra, rốt cuộc tại sao Đức Minh lại đối sử với nó như vậy và tại sao như thế rồi mà cậu nhóc vẫn đưa cho nó chiếc vòng. Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào đây, mọi chuyện đối với nó giờ đây rối rắm vô cùng. Giơ tay lên thấy lớp cát phần trên của đồng hồ cát đang trôi dần xuống phía dưới, nó cũng giống như An có thời gian thật ngắn ngủi khi sống ở nơi này.

Tỉnh lại đi, tất cả đã chấm hết rồi. Tình bạn, tình yêu và sự chịu đựng, tất cả đều chạm đến giới hạn của con bé. Chiếc vòng này coi như là thứ duy nhất còn lại để mỗi khi nhớ đến nơi này là một chuỗi kỉ niệm buồn đối với con bé. Có lẽ sẽ chẳng bao giờ nó còn đặt chân đến vùng đất này nữa.

Đứng lên thu dọn quần áo và đồ đạc. Đếm số tiền tiết kiệm để trả nốt tiền nhà. Xong xuôi, con bé nhìn xung quanh căn phòng đã gắn bó với nó hơn bốn tháng trời một lần cuối. Ngao ngán thở dài, đã đến lúc nó phải đi rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.